Chương 111: Truy Tìm Trần Manh Manh (2)

Hai người đến tầng 29, Kỷ Hi Nguyệt mới phát hiện cả tầng đều là phòng, mà trên hành lang không thấy một bóng người, cô không biết Đới Thành Công ở phòng nào, mà Manh Manh đã vào phòng hay chưa?

"Thế này biết tìm kiểu gì?" Giang Thành trừng to mắt.

"Không được, Manh Manh xảy ra chuyện, Giang Thành, anh nhanh đến phòng camera theo dõi xin xem băng ghi hình, cứ nói là bạn gái anh bị dẫn đi, bọn họ nhất định sẽ cho anh xem, nhanh lên, sau khi tra được lập tức gửi tin nhắn cho em." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói với Giang Thành.

Giang Thành sửng sốt, nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt để ý Trần Manh Manh như vậy, anh ta chỉ có thể lập tức đi tìm bộ phận bảo vệ.

Kỷ Hi Nguyệt đứng ở hành lang lo lắng đi tới đi lui, muốn nghe động tĩnh trong các phòng, nhưng thiết bị cách âm nơi này vô cùng tốt, sao có thể nghe được.

Lão Khôi kinh ngạc, đi theo Kỷ Hi Nguyệt và Giang Thành, anh ta trốn ở đầu bậc thang, xa xa nhìn Kỷ Hi Nguyệt đẩy Giang Thành đi, sau đó một mình đi tới đi lui trên hành lang, vẻ mặt cực kì lo lắng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng anh ta cũng thở phào được một hơi, không phải cô Kỷ đi thuê phòng với đàn ông là được.

Đột nhiên, một người đàn ông đi ra từ trong phòng.

Kỷ Hi Nguyệt xoay người, liền nhìn thấy Chu Dân đi ra, bên cạnh anh ta không có Trần Manh Manh.



"Chu Dân! Trần Manh Manh đâu!" Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Chu Dân, nhất thời chạy tới hỏi.

Chu Dân nhìn Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, lập tức có chút kích động.

"Sao cô lại ở trong này?" Chu Dân cà lăm.

"Tôi hỏi anh Trần Manh Manh đâu! Có phải anh lừa cô ấy vào trong phòng rồi không !" Kỷ Hi Nguyệt vội vàng muốn đẩy cửa phòng.

Chu Dân nhất thời bắt lấy tay Kỷ Hi Nguyệt nói: "Tiểu Nguyệt, Manh Manh không ở bên trong, chỉ có một mình tôi thôi."

"Thối lắm, là anh bán Manh Manh cho cha nuôi anh đi! Buông ra!" Kỷ Hi Nguyệt nhất thời vung tay.

Chu Dân tựa như nghe thấy tin giật gân, sắc mặt lập tức trở nên cực kì khó coi nói: "Cô nói bậy bạ gì đó, Manh Manh là bạn gái tôi!"

"Là bạn gái anh sao? Chu Dân, anh đừng cho là tôi không biết, anh bán Manh Manh cho cha nuôi anh với cái giá 10 vạn tệ, tránh ra!" Kỷ Hi Nguyệt đẩy anh ta ra, muốn mở cửa phòng đi vào.

Sắc mặt Chu Dân âm trầm, lúc Kỷ Hi Nguyệt đến trước cửa phòng, anh ta đột nhiên nhanh chóng nhào đến sau lưng Kỷ Hi Nguyệt, một tay trực tiếp bịt miệng Kỷ Hi Nguyệt, mà tay còn lại thì bóp cổ Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nào nghĩ đến Chu Dân sẽ ra tay, nơi này chỗ nào cũng có cameras.



Nhưng giờ phút này trong đầu Chu Dân chỉ có điên cuồng, không thể mất 10 vạn tệ kia được, mà này người phụ nữ đã tự mình dâng đến cửa, vừa lúc cho anh ta thêm 30 vạn!

Chu Dân cưỡng ép Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp đẩy cửa phòng ra, sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt đỏ lên, nhưng giờ phút này cô lại không sợ hãi, mà trong nháy mắt bị đẩy vào trong phòng, cô nhìn xung quanh phòng căn bản không có Đới Thành Công, cũng không có Trần Manh Manh.

Chẳng lẽ Chu Dân nói thật? Nếu là thật thì sao lại không dám cho cô vào xem?

May mà một tuần học võ phòng thân của cô cũng không phải là uổng phí, huống chi thím Lý và Đại Ma Vương hà khắc như thế, cho nên cô vung tay húc về phía sau, giày cao gót giẫm mạnh một cái.

Chu Dân kêu lên một tiếng đau đớn, buông Kỷ Hi Nguyệt ra.

"Cô bị thần kinh à, rốt cuộc thì cô muốn làm gì?" Chu Dân không nghĩ tới Kỷ Hi Nguyệt còn có thể phản kích.

"Chu Dân, Manh Manh ở đâu! ?" Kỷ Hi Nguyệt hung hăng nhìn Chu Dân.

"Tôi không biết, trước đó tôi tự mình lên đây, có thể cô ấy chạy xuống dưới rồi!" Chu Dân nói, "Có phải cô mắc chứng vọng tưởng không, tôi chỉ lên đây nghỉ ngơi thôi!"

"Rầm!" Cửa phòng bị người ta dùng một cước đá văng, Lão Khôi đầu đầy mồ hôi xuất hiện trước mặt hai người.

……….