Giờ phút này nội dung đại khái của phần tư liệu gửi đến di động của Kỷ Hi Nguyệt chính là: Đới Thành Công là một ông tổng cho vay vốn, nhưng đều chọn dùng thủ đoạn lừa gạt, lừa gạt những thị dân ham món lợi nhỏ dân, vơ vét không ít của cải, lúc còn trẻ từng vì tội cưỡиɠ ɠiαи mà phải ngồi tù.
Sau khi có tiền thì việc yêu thích nhất chính là đùa giỡn phụ nữ, bên người thường xuyên đổi bạn gái, còn bỏ tiền ra để cấp dưới đi thu nạp người đẹp, đùa bỡn xong thì quay clip uy hϊếp, giúp ông ta không phải lo trước lo sau.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy thì rất tức giận, người như thế sao đến giờ vẫn còn sống tiêu dao tự tại được thế? Quả thực không có thiên lý!
"Cảm ơn anh Hàn, moaz moaz." Kỷ Hi Nguyệt còn nhớ mình phải trả lời lại tin nhắn.
Bên kia Triệu Húc Hàn nhìn thấy tin này, nét lạnh trên mặt cũng dịu đi, lập tức liếc mắt nhìn Tiếu Ân một cái.
"Lão Khôi đã đến rồi, chủ tử yên tâm."
Triệu Húc Hàn cúi đầu trả lời lại Kỷ Hi Nguyệt nói: "Cẩn thận, về sớm."
Kỷ Hi Nguyệt nhận được tin nhắn thì nhếch miệng cười, lập tức trở lại sảnh yến hội, cô vừa tiến vào lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, nhưng cô lại trực tiếp cầm quà đi về phía vợ chồng Tiền Vạn Hào.
Mà Kỷ Thượng Hải đứng ở bên cạnh đôi vợ chồng, nhìn con gái mình sặc sỡ loá mắt đi về phái bên này dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, miệng cũng sắp toét đến mang tai rồi.
"Ối, Tiểu Nguyệt, con càng ngày càng đẹp." Tiền Vạn Hào nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt cũng phải kinh diễm, hai vợ chồng bọn họ đều nhìn cô bé này lớn lên từ nhỏ.
"Tiểu Nguyệt, con đẹp quá, dì đã nhiều năm không gặp con rồi!" Vợ của Tiền Vạn Hào - Dương Linh cũng nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười đến không khép miệng được.
"Chú Tiền, dì Dương, hai người còn không phải là càng sống càng trẻ sao." Kỷ Hi Nguyệt cười đi đến, "Chú Tiền, đây là quà con chọn cho chú."
Nói xong thì ngước mắt nhìn cha mình.
Tiền Vạn Hào và Dương Linh đều biết bên ngoài Kỷ Hi Nguyệt và Kỷ Thượng Hải vẫn luôn bảo mật quan hệ, cho nên bốn người đều nhìn nhau cười to.
"Tiểu Nguyệt à, hôm nay con có thể đến, chú Tiền rất cao hứng, đợi lát nữa nhất định phải gặp thằng con bất hiếu kia của chú đấy...." Tiền Vạn Hào và vợ nhìn nhau nói.
"Anh Giang Thành cũng trở về rồi ạ, không phải vẫn đang học ở nước ngoài sao?" Kỷ Hi Nguyệt nhớ con trai của Tiền Vạn Hào là Tiền Giang Thành, hai người cũng được coi như là lớn lên từ nhỏ với nhau.
"Nó đang thực tập rồi, chỉ trở về mấy ngày thôi, thằng nhóc này nghe nói con đến thì rất vui vẻ đó." Dì Dương kéo tay Kỷ Hi Nguyệt càng nhìn càng thích.
Phải biết Kỷ Thượng Hải chính là ân nhân nhà họ Tiền, nếu không phải năm đó Kỷ Thượng Hải đầu tư cho Tiền Vạn Hào, Tiền Vạn Hào cũng không thể trở thành phú hào một phương như bây giờ.
Cho nên nhà họ Tiền vô cùng cảm kích nhà họ Kỷ, đặc biệt là sau khi vợ của Kỷ Thượng Hải mất, Dương Linh vẫn luôn đối xử với Kỷ Hi Nguyệt như con gái, năm đó còn nói nếu con cái hai nhà mà thuận mắt nhau thì sẽ kết làm thông gia.
"Vậy thì tốt quá, con cũng rất lâu rồi không gặp anh Giang Thành, cũng sắp quên mất anh ấy trông như thế nào rồi, nhưng lớn lên giống dì Dương thì nhất định là một soái ca!" Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ cười nói.
"Tiểu Nguyệt à, con thật dẻo miệng, chẳng lẽ giống chú Tiền thì không đẹp sao." Tiền Vạn Hào cười nói.
"Đẹp trai đẹp trai đẹp trai, giống chú Tiền thì chính là siêu siêu siêu đẹp trai, bằng không sao người đẹp như dì Dương có thể quyết một lòng với chú như vậy được!" Kỷ Hi Nguyệt miệng như bôi mật.
"Ai nha, đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy." Dương Linh cười khanh khách không thôi.
Kỷ Thượng Hải cũng cười lắc đầu nói: "Nhóc con này chính là nghịch ngợm như vậy đấy."
"Lão Kỷ, ông thật có phúc." Tiền Vạn Hào dẫn theo Kỷ Thượng Hải đi chào hỏi khách khứa, Dương Linh thì kéo Kỷ Hi Nguyệt nói chuyện nhà cửa.
Kỷ Hi Nguyệt hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện nơi này có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp tuổi tầm 30, 40, xem ra anh Hàn đã sắp xếp cả rồi.
………..