Đới Thành Công cười nói: "Được, con đã hiếu kính cha nuôi, cha nuôi tự nhiên sẽ nhận, nhưng con cũng đi hỏi thăm cô gái vừa rồi thử xem, nếu có thể nắm trong tay, cha nuôi sẽ cho con số này." Nói xong ông ta vươn ra ba ngón tay.
"30 vạn?" Tròng mắt Chu Dân thiếu chút nữa lòi cả ra ngoài.
Đới Thành Công cười gật đầu, sau đó vỗ vỗ bờ vai của anh ta nói: "Nửa sau yến hội, nhớ đưa bạn gái nhỏ của con đến phòng VIP2, cho cha nuôi sảng khoái chút, biết không?"
"Biết rồi, cha nuôi yên tâm, người phụ nữ ngu xuẩn kia nhất định sẽ nghe lời con nói." Chu Dân vui vẻ tiễn Đới Thành Công cười lớn rời đi.
Mà lúc này trong đầu Chu Dân chỉ có 30 vạn kia, chỉ là không biết người phụ nữ xinh đẹp kia là ai đây? Mình nhất định phải đi thám thính rõ ràng, biết đâu lại có cơ hội.
Tin nhắn điện thoại vang lên, Chu Dân lấy ra nhìn thử, là tin nhắn của Trần Manh Manh, cô ấy đã đến cửa Thiên Trì Hội rồi.
Chu Dân lập tức chạy về phía thang máy, nghĩ thế nào cũng phải kiếm được 10 vạn tệ kia.
Nghĩ đến mấy cô bạn gái anh ta quen biết trước kia, không phải là xử nữ, cha nuôi nhiều nhất cũng chỉ cho anh ta ba vạn, Trần Manh Manh có thể được mười vạn, coi như đã tận tình lắm rồi.
Anh ta tuyệt đối không sợ mấy người phụ nữ này sẽ tố cáo anh ta, bởi vì phụ nữ rất sĩ diện, hơn nữa còn có video quay lại, có ai lại muốn mất thể diện đâu, chỉ trách bọn họ đều không có mắt, thích loại trai đẹp như anh ta.
Chu Dân không hề cảm thấy chút tội ác nào.
Giờ phút này Kỷ Hi Nguyệt cũng biết Trần Manh Manh đến rồi, mà Chu Dân sẽ chạy xuống đón cho nên cô sẽ không đi.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến cha nuôi Chu Dân chính là cái tên Đới Thành Công kia, cô vội gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn.
"Anh Hàn, anh có quen người nào tên Đới Thành Công không?"
Ở trong lòng Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Húc Hàn có bản lĩnh điều tra còn giỏi hơn cả cảnh sát, bằng không sao có thể nắm rõ đám người bên cạnh cô như thế được.
Nhưng cô không dám để cho anh tra vụ án tai nạn xe cộ kia, sợ anh không cho mình làm phóng viên nữa.
Tại tầng một trung tâm giải trí Lam Thiên Cẩm Tú ngay bên cạnh Thiên Trì Hội, Triệu Húc Hàn một thân quần áo thoải mái đang bắt chéo chân ngồi ở đối diện Cố Cửu, Tiếu Ân mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau.
Khóe miệng Cố Cửu xanh tím, vẻ mặt thống khổ, nhưng vẫn không ngừng uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Tin nhắn điện thoại vừa vang lên, Triệu Húc Hàn để ly rượu trong tay xuống lấy ra nhìn thử.
Nhìn thấy là tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt, anh hơi nhíu mày.
"Tiếu Ân." Triệu Húc Hàn nói với Tiếu Ân đứng sau, "Lập tức điều tra người đàn ông này."
"Vâng!" Tiếu Ân vội vàng gọi điện thoại, bên kia vâng vâng dạ dạ một hồi, lập tức một phần văn kiện điện tử xuất hiện trên di động của Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn nhìn thấy tư liệu, sắc mặt đen sì, lập tức lạnh lùng nói với Tiếu Ân: "Kêu Lão Khôi đến Thiên Trì Hội, lập tức!"
Tiếu Ân đã lâu không thấy chủ tử khẩn trương như vậy, anh ta vội vàng gọi điện thoại cho lão Khôi, giờ phút này lão Khôi đang ở bãi đỗ xe dưới đất của Lam Thiên Cẩm Tú, lúc nhận được điện thoại thì có chút hoang mang.
"Tiếu Ân, vì sao chủ tử lại bảo tôi đến Thiên Trì Hội?"
"Bảo vệ cô Kỷ." Tiếu Ân lập tức nói, kết quả Triệu Húc Hàn nhanh chóng vươn tay đến cầm luôn điện thoại của anh ta nói, "Cô Kỷ mà thiếu một cọng tóc nào thì cậu cũng đừng trở lại."
Bên kia toàn thân lão Khôi lập tức run lên, má nó, tình huống gì vậy?
Từ sau khi chủ tử tiếp quản vị trí gia chủ thì chưa từng nghiêm khắc với anh ta như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt, rốt cuộc thì cô đã cho chủ tử dùng bùa mê thuốc lú gì hả.
Lão Khôi sợ tới mức lập tức phóng như bay ra khỏi ga ra, trực tiếp đến Thiên Trì Hội bên cạnh, trong điện thoại của anh ta cũng nhanh chóng nhận được tư liệu về Đới Thành Công.
Kỷ Hi Nguyệt đồng thời cũng nhận được một phần tư liệu như vậy, xem xong nội dung bên trong, cả người đúng là không tốt được.
Đới Thành Công, người này đúng là cặn bã tới cực điểm!
………