- Ai ở ngoài?
Lưu Sấm ngẩng đẩu lên quát khẽ.
Bên ngoài yên tĩnh trở lại một lát sau mới nghe thấy có tiếng rụt rè: - Phu quân là thϊếp!
Lưu Sấm nhăn mặt lại, đứng lên đi ra mở cửa phòng.
Bên ngoài nhiệt độ rất thấp lại thấy Tào Hiến đứng ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cái lạnh mùa đông làm đỏ ửng lên.
- Trễ thế này rồi sao nàng vẫn chưa đi nghỉ?
Lưu Sấm nhìn Tào Hiến ăn mặc phong phanh, lòng hắn run lên kéo nàng đi vào phòng.
- Trời lạnh thế này sao nàng mặc phong phanh thế?
Hắn kéo cánh tay nhỏ bé của Tào Hiến, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé của nàng lạnh lẽo, vì thế hắn thổi phù phù rồi nhẹ nhàng xoa tay nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tào Hiến càng đỏ hơn.
Nhưng không giống lúc trước ửng hồng vì cái lạnh mùa đông, mà là ửng hồng lên vì thẹn thùng.
- Nha đầu, muộn như vậy còn tới tìm ta có việc gì không?
Tào Hiến gục đầu xuống một lát sau mới nhỏ giọng nói: - Thϊếp nghe nói, phu quân chuẩn bị liên kết với Viên gia chống lại phụ thân?
- Chuyện này...
Thực sự Lưu Sấm không biết nên phải giải thích thế nào với Tào Hiến... Hơn nữa chuyện này căn bản là không thể giấu được nàng. Giữa hắn và Tào Tháo đã không còn đường chung. Nếu như bây giờ chỉ có một mình Lưu Sấm có lẽ hai bên sẽ dịu đi. Nhưng hiện tại biết bao nhiêu người hi vọng vào Lưu Sấm khiến hắn không còn đường lui nữa rồi. Điều này, Tào Hiến rất rõ nhưng không ngờ hai người lại đối đầu sớm như vậy.
- Phu quân đừng hiểu lầm, thϊếp đến đây không phải là để khuyên phu quân đâu. Chàng đã từng nói giữa chàng và phụ thân không phải là tư oán mà là công nghĩa... Thϊếp sao có thể vì việc tư mà bỏ việc công được? Chỉ có điều Hoàng Tu Nhi mới mười ba tuổi, phu quân và phụ thân giao phong, thực sự Hoàng Tu Nhi không thể ở bên cạnh phu quân được nữa... Cho nên, thϊếp cả gan muốn xin phu quân đưa Hoàng Tu Nhi trở về, nó tiếp tục ở lại đây chỉ gây thêm phiền toái.
Nói xong Tào Hiến chăm chăm nhìn Lưu Sấm với vẻ khẩn cầu.
Mặc dù trước đây Lưu Sấm và Tào Tháo có ân oán nhưng dù sao cũng chưa xung đột chính diện...
Thậm chí ở một mức độ nào đó, hắn và Tào Tháo vẫn là đồng minh. Nhưng bây giờ, tình hình đã có sự thay đổi. Viên Thiệu đã chếtt, Tào Tháo trở thành chư hầu lớn nhất phương bắc. Thực lực của ba bên đã có sự thay đổi quan hệ đồng mình cũng đã chết theo Viên Thiệu rồi.
Viên Thiệu vừa chết, Lưu Sấm và Tào Tháo đã trở thành kẻ thù.
Chuyện này Lưu Sấm cũng chỉ là bất đắc dĩ. Hôm qua là đồng minh hôm nay đã thành kẻ thù... Chỉ có thể trách thế sự vô thường mà thôi.
Nhưng dù thế nào thì đúng là giữ lại Tào Chương cũng không hợp nữa rồi.
Dù sao thì nó cũng là con của Tào Tháo, dù có thành hôn lại với Tào Hiến thì nó cũng mãi mãi không thể giống như Tào Hiến được bây giờ phân rõ giới hạn. Nếu Tào Chương lại tiếp tục ở đây thì Tào Tháo lo lắng, Lưu Sấm lo lắng, Tào Hiến lo lắng, Mi Hoán lo lắng tất cả mọi người đều không yên tâm.
Cho nên thực ra thỉnh cầu của Tào Hiến là rất hợp tình hợp lý.
Lưu Sấm cũng không có ý bắt Tào Chương làm con tin. Thực tế là Tào Chương kiêu hùng như vậy, đừng nói đến Tào Chương làm con tin chứ đến cha đẻ Tào tháo sống lại thì ông ta cũng không bị chuyện này làm khó. Đây là tính cách đặc biệt của bậc kiêu hùng, ác nghiệt vô tình. Trong lịch sử Lưu Bang không phải là nhờ sự ác nghiệt đó mới lấy được thiên hạ hay sao? Nếu đã như vậy, giữ lại Tào Chương cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng đưa cậu ta về Hứa Đô...
Rất nhanh Lưu Sấm liền ra quyết định, hắn nhẹ nhàng gật đầu: - Việc này nàng không nói ta cũng sẽ làm. Hoàng Tu Nhi ở đây thực sự có chút khó xử... Thế này đi, để đệ ấy ở lại qua năm mới ta sẽ đưa đệ ấy trở về.
Tào Hiến lắc đầu: - Nếu đã bất hòa thì hà tất phải giữ lại?
Giữ Hoàng Tu Nhi lại, sẽ khiến thϊếp càng khó xử, chi bằng cứ để nó đi sớm đi.
Lưu Sấm nghe xong do dự một chút rồi gật đầu đồng ý...
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Ba ngày sau Lưu Sấm lệnh cho Tự Hộc mang Tào Chương đến Liêu Tây, ở đó có thuyền chờ đưa Tào Chương đi.
Tào Chương và Tào Hiến lưu luyến không muốn dời nhau trước khi đi mặt họ đầy nước mắt.
Cậu ta thích Liêu Tây, lại thích cảm giác cưỡi ngựa rong ruổi khắp thảo nguyên phía bắc.... Nhưng cậu ta biết rõ mối quan hệ giữa cha và anh rể, cậu ta ở lại đối với Lưu Sấm và Tào Tháo đều không phải là chuyện tốt. Do vậy, dù không nỡ rời Tào Hiến thì nhất định cậu ta cũng phải dời khỏi U Châu.
Tâm trạng cậu đang rất phức tạp.
Sau khi dời khỏi Tào Hiến, Tào Chương cưỡi ngựa theo Lưu Sấm rồi từ núi Tiên Ti cưỡi con Hãn huyết bảo mã đi đến trước ngựa của Lưu Sấm.
- Nếu huynh đám bắt nạt đại tỷ, ta nhất định sẽ không tha cho huynh.
Thấy vẻ bướng bỉnh của Tào Chương. Lưu Sấm không giận mà mỉm cười.
Thực ra mà nói trong mấy người con của Tào Tháo người khiến Lưu Sấm thích nhất không phải Tào Ngụy, vị vua mưu trí kiệt xuất, cũng không phải Tào Thực có tài văn chương. Mà hắn thích nhất là Tào Chương, bởi vì từ Tào Chương hắn cảm nhận được một khí khái rất oai hùng.
- Hoàng Tu Nhi yên tâm, nếu ta ức hϊếp Ngọc Oa thì lúc gặp nhau trên chiến trường, nhất định ta sẽ để cho đệ đâm ta một hương.
Trong lòng Tào Chương đau xót mắt lại đỏ lên.
Cậu ta thích Lưu Sấm vì Lưu Sấm không hề kiêu ngạo mà lại cực kì thân thiết với mình.
Cảm giác đó... rất giống như huynh trưởng.
Một bên là anh rể, một bên là phụ thân. Tào Chương cũng không biết phải lựa chọn thế nào mới phải.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi chắp tay về phía Lưu Sấm: - Anh rể, hôm khác nếu gặp nhau trên chiến trường nhất định đệ sẽ không nương tay.
- Ha ha, nếu như thế thật, ta lại muốn bắt sống đệ lại rồi đánh vào mông đệ ấy chứ.
- Hừ!
Tào Chương quay ngựa cùng đi với Tự Hộc.
Nhìn bóng của Tào Chương mất hút cuối con đường, Tào Hiến không kìm nổi lòng mình mà khóc thành tiếng.
Lưu Sấm xuống ngựa từ phía sau kéo Tào Hiến vào ngựa: - Ngọc Oa, tương lai Hoàng Tu Nhi nhất định sẽ thành nghiệp lớn.
- Nhưng thϊếp không muốn nó thành đại sự, thϊếp chỉ muốn...
Tào Hiến đau khổ, nằm trong ngựa Lưu Sấm khóc nức nở mãi không thôi.
Lần này Tào Chương đi nàng lẻ loi hiu quạnh... Từ nay về sau nàng cũng chỉ còn dựa vào được Lưu Sấm và Tiểu Hắc.
Như vậy sao nàng có thể không khóc cho được.
Lưu Sấm cũng chỉ có thể thở dài: - Đây là số mệnh, không ai thay đổi được!
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Năm mới đã gõ cửa trong vô thanh vô thức.
Năm Kiến An thứ bảy, mưa xuân rút xuống nhân gian.
Viên Thượng phái sứ giả đến trao đổi chuyện chống lại Tào Tháo. Về chuyện này có thể nói là cả hai bên rất ăn ý với nhau... Viên Thượng cần sự ủng hộ của Lưu Sấm để ổn định lòng dân, nâng cao sĩ khí. Lưu Sấm thì cần Viên Thượng để kéo dài thời gian. Hai bên đều nhất trí, cho nên cũng không có gì quá căng thẳng. Sau mấy ngày thương thảo cả hai bên đều xác định hợp tác chống lại Tào.
Vì thế Lưu Sấm đã dừng việc chinh phạt Tịnh Châu, binh mã không được vượt Cô Thủy.
Cả hai bên tạm thời đình chiến, cùng chống lại Tào Tháo... Lưu Sấm dẫn một đội binh mã tự mình đến Nghiệp Thành thảo luận việc hợp tác với Viên Thượng.
Hai bên sau khi thỏa đàm xong lập tức hành động.
Hứa Chử sớm đã mang theo ba ngàn Lão Bi doanh ở khe núi Bồ Âm chuẩn bị tụ hợp với Lưu Sấm.
Còn Lưu Sấm cũng đã chuẩn bị xong, thoát thân từ trong thôn Nhu Hương dẫn theo Lư Dục, Bàng Đức, Võ An Quốc, Lý Dật Phong cùng 800 Phi hùng vệ hành quân đến Kí Châu.
Trước khi đi Gia Cát Lượng kéo tay Lưu Sấm lại.
Y lấy ba túi gấm đưa cho Lưu Sấm: - Nếu huynh gặp phải phiền toái thì mở túi gấm ra có thể sẽ giúp được...
- Túi gấm?
Lưu Sấm nhìn ghi chú túi gấm một, hai, ba trong tay không nhịn được cười.
Khổng Minh này, còn thích cả loại... cẩm nang diệu kế sao? Để xem diệu kế của Gia Cát Khổng Minh rốt cuộc linh diệu ra sao?