Chương 2

“Út à mau lấy y phục đến đây, đứa nhỏ này sắp lạnh chết rồi!”

Lưu Linh Chi nghe thấy nhanh chóng lấy áo choàng vải của mình đến, nhảy xuống xe bò, chạy qua đưa cho nương hắn.

Lưu Thúy Hoa bọc đứa nhỏ lại: “Ôm lên xe trước, trời giá rét đất lạnh lẽo thế này để ở đây cũng không được.” Lưu lão hán không nói hai lời liền ẵm đứa nhỏ lên xe.

Trên xe Từ Uyên lạnh đến nỗi mặt tái xanh, tay chân cứng ngắc, mùa đông chỉ mặc một bộ y phục mỏng, còn rách lung tung, còn không bằng ăn xin trên trấn.

Lưu Thúy Hoa vừa xoa tay chân cho đứa nhỏ, vừa thở dài, bao nhiêu năm rồi chưa thấy đứa nhỏ đáng thương thế này, trên người gầy chỉ còn một bộ xương.

Có lẽ là người hèn hạ mạng tốt, Từ Uyên vậy mà lại dần dần tỉnh lại, tay chân lạnh ngắt cũng dần dần có máu, mơ màng tưởng Lưu Thúy Hoa là mẫu thân mình, ôm lấy bà ấy gọi nương.

Lưu Thúy Hoa lau nước mắt trên mặt đứa nhỏ: “Đứa nhỏ tội nghiệp, ta không phải nương con, nhà con ở đâu thẩm đưa con về.”

Từ Uyên khóc lắc đầu: “Không về nhà, muốn đi theo nương, nương đừng vứt bỏ con.”

Lưu Thúy Hoa mất ba nhi tử, nghe thấy đứa nhỏ này gọi bà ấy là nương liền mềm lòng không thôi, vội vàng vỗ lưng y an ủi: “Không về không về.”

Lúc xe bò vào thôn trời đã sáng, không ít người lao động đã ra ngoài, thấy Lưu lão hán đánh xe bò nhao nhao chào hỏi.

“Lưu nhị ca về rồi à, tẩu tử không về chung à?”

Lưu Thúy Hoa vén rèm xe: “Về rồi, không phải nhà đại bá sắp làm tiệc cưới sao, đều về cả rồi.”

Vốn dĩ nhà Lưu Thúy Hoa cũng ở trong thôn Lưu Gia, sau khi đình chiến phu thê hai người vì giấu giếm giới tính của tiểu nhi tử, nên bán đất dọn lên trấn mở cửa hàng thịt. Bây giờ ba bốn năm không về, người trong thôn đều rất tò mò người nhà này, nhao nhao dừng lại nói chuyện phiếm với bà.

“Nhị tẩu tử làm ăn không tệ nhỉ? Khí hậu trên trấn dưỡng người, nhìn còn trẻ hơn bọn ta không ít.” Mấy phụ nữ trêu đùa.

Lưu Thúy Hoa cười mặt đầy nếp nhăn, vuốt mái tóc bóng loáng khiêm tốn: “Làm gì tốt như mọi người nói, đủ ăn thôi.”

Mấy năm nay vì nghỉ ngơi lấy sức triều đình đã miễn thuế, ngày tháng của bách tính dễ sống hơn, đều nỡ lấy tiền mua thịt ăn, việc làm ăn của bọn họ quả thật không tồi, năm ngoái còn mua một viện nhỏ hai lầu trên trấn.

“Vẫn là bà mệnh tốt, không giống chúng tôi già rồi già rồi cũng không có lúc rảnh, chăm con xong thì chăm cháu, năm nay cháu trai thành thân, năm sau lại chăm chắt, ôi!” Thê tử của Lưu Thiết Trụ quái gở nói.

Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, ai không biết Lưu Thúy Hoa mất ba nhi tử? Lời này đâm vào tim người ta thật sâu.

Lưu Thúy Hoa cúi mặt, bà không phải người có tính tình tốt, hắng giọng mắng: “Sinh một đàn thì làm sao? Còn không phải vừa mù vừa què sao, chắc là tổ tiên làm chuyện gì thất đức, mới liên lụy con cháu.”

Nhà Lưu Thiết Trụ vừa hay cũng có ba nhi tử, sở dĩ chẳng phải lên chiến trường người nào là vì ba đứa đều có bệnh. Lão đại là một tên mù, lão nhị là một thằng què, lão tam ngốc nghếch đến nói cũng không rõ.

“Phi!” Thê tử của Lưu Thiết Trụ phun một ngụm nước bọt, quay đầu đi mất.

Bà ta vừa đi Lưu Thúy Hoa tức khắc trở lại khuôn mặt cười, nhớ đến đứa nhỏ nhặt được trên xe vội vàng nói: “Các tỷ muội, mọi người giúp ta nhìn xem đây là con nhà ai? Lúc bọn ta trên đường vào cửa thôn đã nhặt được.”

Vén rèm lên, ánh mắt các phụ nhân nhìn Lưu Linh Chi trước, nhìn một lượt từ đầu đến chân....... Ừm, thật khỏe mạnh, nhìn có vẻ được nuôi rất tốt. Người nhà nông không chú trọng đẹp xấu, có thể sống qua ngày là cô nương tốt. Sau đó di chuyển ánh mắt lên đứa nhỏ dựa vào lòng Lưu Linh Chi.

“Ai da, đây không phải là đại lang của Từ gia sao? Sao thế?”

“Trời thấy còn thương, sao lại gầy thành như vậy chứ.” Mấy phụ nhân thấy thế than ngắn thở dài.

Đại lang Từ gia? Lưu Thúy Hoa có chút ấn tượng, lúc chưa dọn lên trấn có gặp qua đứa trẻ đó vài lần, nghe nói biết đọc sách, trông trắng trẻo sạch sẽ vô cùng khiến người ta yêu thích. Tính ra thì đứa nhỏ đó chỉ nhỏ hơn út nhà bọn họ ba tuổi, bây giờ cũng mười một rồi. Nhưng người trên xe nhiều nhất cũng chỉ tám, chín tuổi, căn bản không giống.

“Đại muội tử không lầm đấy chứ? Từ Tài này nhà gặp khó khăn gì sao? Sao lại để con đói như vậy chứ? Mùa đông lạnh như vậy ngay cả áo bông cũng không cho mặc sao?”

Trương Thái Cúc xua tay: “Lão tẩu tử đã lâu không về không biết, mấy năm trước nương của đại lang khó sinh mất rồi, Từ Tài lại cưới thêm một phòng nữa.”

“Kế mẫu nó không cho ăn cơm sao?”

Trương Thái Cúc bĩu môi nói: “Chưa từng thấy người nhà nào như thế, coi đứa trẻ trước mặt không phải người, tuổi nhỏ làm việc của người lớn, cha nó cũng nhẫn tâm, tùy ý thê tử này hành hạ.”

Người bên cạnh thở dài: “Ài, có kế mẫu có cha dượng, đứa nhỏ này chắc là bị hành hạ lắm.”

Nói thì nói thế không sai, nhưng mấy năm nay không giống chiến loạn lúc trước, người người ăn không no, ai cũng không quan tâm được ai.

Bây giờ nhà nhà hộ hộ đều có lương thực thừa, điều kiện tốt còn xây phòng mới, dịp lễ tết còn có thịt ăn, sao có thể khắc nghiệt như thế, ngay cả cơm cũng không nỡ cho con ăn?

Lưu Thúy Hoa càng nghe càng tức, kéo nam nhân nhà mình nói: “Đi, đến nhà Từ Tài xem sao, rốt cuộc là thứ ác độc cỡ nào, nhẫn tâm giày vò một đứa nhỏ như vậy!”

Lưu lão hán lập tức đánh xe bò, đưa theo thê nhi và một đám hương thân xem náo nhiệt đến nhà Từ Tài.

Lưu Linh Chi trên xe đồng cảm nắm lấy tay đứa nhỏ này, tay nhỏ gầy gò, bên trên toàn là vết chai, còn thô hơn tay cha hắn ngày ngày mổ heo, thật sự không biết y chịu đựng thế nào.

“Nương.....” Từ Uyên nửa mê nửa tỉnh cảm giác có người kéo tay mình, lòng bàn tay đó ấm như lò lửa nhỏ vậy, khiến y nhớ đến mẫu thân mình, hồi nhỏ tay mẫu thân cũng ấm áp như vậy.

“Ta không phải nương ngươi.” Lưu Linh Chi nhỏ giọng nói bên tai y.

Từ Uyên mơ mơ màng màng mở mắt, thấy một thiếu nữ xa lạ ôm mình, bị dọa vội vàng bò dậy: “Ngươi.... ngươi là ai? Ta đang ở đâu?”

“Ngươi đừng sợ, đây là xe bò nhà ta, cha nương ta đang đưa ngươi về nhà.”

“Về nhà?”

“Ngươi không phải đại lang Từ gia sao?”

Từ Uyên gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không, ta không thể về nhà, cha bảo ta lên núi đào sâm, không đào được sâm tối về không được ăn cơm.” Nói xong liền muốn xuống xe.

Lưu Linh Chi kéo y lại, ấn y ngồi xuống đệm mềm bên cạnh: “Ngươi đói không?” Từ trong hộp lục lọi bánh trái kẹo mứt nương hắn chuẩn bị tặng quà đưa cho y: “Ăn đi, ăn xong rồi về.”

Từ Uyên mấy ngày không đυ.ng tới thức ăn nhìn thấy bánh nuốt nước miệng ừng ực, dường như đang nén nước mắt lắc đầu cự tuyệt: “Nương ta nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.”

Lưu Linh Chi nhíu mày, bóc một miếng nhét vào mồm y: “Ăn.”

“Ô!”

Ngon quá! Ngon quá đi! Vừa ngọt vừa thơm, là món ngon nhất đời này Từ Uyên được ăn! Ngon đến nỗi nước mắt rơi xuống.

“Ngươi khóc cái gì?” Lưu Linh Chi lấy khăn tay nhăn nhúm từ trong tay áo, giúp y lau sơ mặt.

“Đa tạ tỷ tỷ, thật sự là ngón quá đi!”

Lưu Linh Chi hé miệng cười, lại bóc thêm mấy miếng bỏ vào trong tay y: “Vậy thì ăn nhiều chút, đừng để nghẹn.”

“Ưm!” Từ Uyên ăn từng miếng bánh, trong lòng phức tạp hỗn độn, thứ ngon như vậy, sau này cũng không biết còn có cơ hội ăn nữa không.

Chẳng mấy chốc xe đã dừng trước cửa Từ gia, Lưu Quế Cầm đang trong tháng ở cữ, Từ Tài cũng không ra ngoài làm việc, sáng sớm ở trong viện chẻ chút củi giờ đang ngồi ở cửa đan sọt trúc.

Nhìn thấy ngoài cửa đột nhiên có không ít người đến, hoài nghi đứng lên.

“Là nhà Từ Tài đúng không?” Lưu Thúy Hoa hắng giọng hỏi.

“Bà là ai?” Từ Tài là hộ ngoại đến, đến chưa được mấy năm nhà Lưu Thúy Hoa đã dọn đi rồi, cho nên không quen thuộc với bọn họ.

“Ngươi đừng quan tâm ta là ai, ta hỏi ngươi, đứa nhỏ trên xe là đại lang nhà ngươi đúng không?” Nói xong vén rèm lên, kéo đứa nhỏ xanh xao vàng vọt từ trong xe ra.

“Đại lang?” Từ Tài bỏ sọt trúc trong tay xuống đi ra ngoài.

“Cha...” Từ Uyên cúi đầu không dám nhìn hắn ta.

“Con à, đừng sợ nói cho thẩm biết, sáng sớm nay con ra ngoài làm gì?”

“Cha... cha nói bảo con lên núi đào sâm, bồi bổ thân thể cho nhị nương.”

Người xung quanh vừa nghe lập tức bàn tán xôn xao.

“Ngày lạnh rét thế này bảo đứa nhỏ đi đào sâm?”

“Mùa đông dã thú trên núi không có thức ăn, đại nhân của chúng ta cũng không dám tùy tiện lên núi, Từ Tài muốn hại chết đại lang sao!”

“Chậc chậc, chưa từng thấy ai làm cha như thế.”

Từ Tài bị nói cho mặt đỏ tai hồng, giọng ồm ồm nói: “Đây là chuyện nhà của bọn ta, liên quan gì đến các người?”

Lưu Thúy Hoa thấy bộ dạng của hắn ta như lợn chết không sợ nước sôi, trở nên tức giận: “Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi làm như vậy có thấy có lỗi với nương đại lang không? Cô ấy mất vì sinh cho ngươi một đứa con, nếu biết hai người các ngươi hành hạ cốt nhục của mình như thế, không sợ cô ấy nửa đêm tới tìm ngươi tính sổ sao?”

Từ Tài bị bà ấy nói như thế, bị dọa sắc mặt khó coi.

Lưu Quế Cầm trong phòng nghe thấy chạy đến: “Tướng công, có chuyện gì thế?”

Tính ra thì Lưu Quế Cầm và Lưu Thúy Hoa còn có thân thích, phải gọi bà ấy là nhị cữu mẫu, lúc trước nghe nói bà ấy chua ngoa, sao mấy năm không gặp đột nhiên trở về liền chạy tới cửa nhà mình mắng chửi?

“Nhị cữu mẫu bớt giận, có gì vào phòng nói.”

“Phi! Ai muốn vào cái phòng bẩn thỉu của cô? Cô cũng làm nương rồi? Sao có thể nhẫn tâm ngược đãi trẻ nhỏ như vậy?”

Lưu Quế Cầm bị bà ấy mắng đỏ mặt, vội vàng bước lên kéo Từ Uyên: “Đại lang, nhị nương không phải may y phục mới cho con rồi sao, sao còn nỡ, nỡ mặc bộ y phục cũ này làm gì?”

Từ Uyên sợ đến mức trốn sau lưng Lưu Thúy Hoa: “Bà lừa người, bà chưa từng may y phục cho ta, trên người ta mặc vẫn là y phục nương ta may cho ta.”

Người bên cạnh vừa nghe lại đau lòng, nương nó chết bốn năm rồi, chẳng trách y phục nhỏ không vừa người.

Từ Tài tức đến nỗi giơ tay muốn đánh y: “Nói bậy! Rõ ràng nhị nương con muốn làm cho con, tự con không cần!”

“Nghe xem câu này là người nói sao? Còn có người may y phục cho mà không cần sao?”

Láng giềng xung quanh nghe thấy đều ra ngoài, mọi người ngày càng tụ tập động, có người hiểu rõ nhà hắn ta nhao nhao đứng ra nói giúp Từ đại lang.

Người trong thôn chính là như thế, bất công có thể thông cảm, dù sao không phải bọn họ nuôi dưỡng, nhưng hành hạ người thì không được, đó là lương tâm xấu xa, phải bị người ta đâm vào cột sống mắng.

Lưu Quế Cầm thấy tình hình không ổn, vội vàng giả bộ ngất xỉu, kéo tướng công nhà mình về phòng.

Từ Uyên ngây ngốc đứng ở cửa lớn, không dám tiến vào, cũng không dám rời đi, trong lòng mơ hồ cảm thấy mình sợ là không vào được cửa nhà này nữa rồi.