Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hãn Thê Tham Tiền Ở Thập Niên 80

Chương 5: Hiến Lương

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, rõ ràng là do ba không tuân thủ đạo làm chồng, hái hoa ngắt cỏ lần lượt làm tổn thương mẹ, làm sao còn trách ngược mẹ. Là ba không xứng với mẹ mới đúng!" Ngụy Thanh Thảo lời lẽ chính nghĩa nói.

Lời của con gái chạm đến tâm bệnh trong lòng Trương Ngọc Anh, làm bà nước mắt rơi đầy mặt.

Ngụy Thanh Thảo đau lòng bắt lấy cánh tay của mẹ, thấp giọng hỏi: "Mẹ, mẹ có từng nghĩ sẽ ly hôn cùng ba chưa?"

Trương Ngọc Anh giống như đυ.ng trúng tổ ong vò vẽ đột nhiên ném rớt tay con gái, kinh hoàng nhìn xem bốn phía, ách thanh kêu: "Thảo Nhi, con cái cô gái ngốc này, dám nói ra những lời này, không sợ ông trời giáng sét đánh con à!"

Một đứa con lại dám xúi cha mẹ ly hôn, chính là đại nghịch bất đạo!

Ngụy Thanh Thảo quật cường nhìn mẹ cô, cường ngạnh nói: "Mẹ, con không có gϊếŧ người phóng hỏa, ông trời làm gì đánh con, ba con ông ấy chính là tra nam, ông không xứng có vợ có con. Mẹ, mẹ yên tâm, mẹ nếu ly hôn cùng ba, con chắc chắn có cách thay mẹ nuôi sống bốn mẹ con chúng ta."

"Ngọc Anh, tôi khát, lấy nước tới cho tôi!" Trong phòng truyền ra tiếng la của ba cô.

"Tới!" Tiếng trả lời của mẹ ngọt như có thể rớt ra mật. Sau đó vội vội vàng vàng bưng một chén nước sôi để nguội chạy vào nhà.

Ngụy Thanh Thảo nhún nhún vai, bất đắc dĩ thở dài, đem quần áo giặt sạch rồi phơi lên xào.

Nằm trên giường, Ngụy Thanh Thảo bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ, cân nhắc đối phó thế nào với con người của Trương Bằng Phi.

Trương Bằng Phi tính tình khắc nghiệt, âm hiểm, lại kiêu ngạo ương ngạnh, Ngụy Thanh Thảo biết nhất định hắn sẽ không bỏ qua chuyện đêm nay dễ dàng.

Ngụy Thanh Thảo quen biết Trương Bằng Phi vào mùa đông năm trước, ngày đó, hắn đang thu mua bông, cô thì bán bông, bởi vì bông nhà cô tốt, nên coi như cũng có giá, Trương Bằng Phi đưa tiền còn thiếu 2 đồng, sau đó hắn đem cân đưa cho cô, nói là gửi ở chỗ cô, ngày mai lại đưa 2 đồng còn thiếu lại đây sau.

Cứ như vậy bọn họ liền quen biết, sau đó hắn lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô, cuối cùng, cô bị hắn thành công bắt lấy.

Kỳ thật, Ngụy Thanh Thảo sau này mới biết được, Trương Bằng Phi ánh mắt đầu tiên thấy cô liền coi trọng, thiếu hai đồng tiền cũng là giả.

Ở thập niên 80-90, vị trí phía đông huyện của Ngụy Thanh Thảo là huyện chuyên sản xuất bông, cậu của Trương Bằng Phi ở trấn trên làm trưởng trạm ga, ông biết rõ đầu cơ trục lợi bông có lợi nhuận rất lớn, nhưng làm nhân viên chính phủ là không thể lén làm ăn buôn bán được nữa.

Trương Bằng Phi từ nhỏ đã khôn khéo biết tính kế, rất được cậu thích, ông liền lén đem cháu ngoại trai ông ở tỉnh ngoài kêu tới, để hắn thường trú ở nơi này, đi các thôn thu mua bông, giá thấp thu vào, giá cao ở trên trạm bán ra, có tiền thì cậu cháu bọn họ chia đôi.

Trương Bằng Phi có đầu óc, có nhãn lực, lại có mồm mép, việc là ăn liền thuận buồm xuôi gió, cậu hắn càng thích hắn, nhưng mà mùa bông thu xong cũng không cho hắn về nhà, mùa hè thì tìm một chức vị lương sở trên trấn, an bài cho hắn ở lương sở làm nhân viên tạm thời.

Bởi vì có quan hệ với cậu hắn, nên hắn được giao công việc sức ít mà tiền nhiều, làm hắn thực ngang ngược kiêu ngạo.

Sau khi quan hệ của Ngụy Thanh Thảo cùng Trương Bằng Phi càng tốt, đã từng thử nói cùng mẹ, mẹ liền nghiêm khắc dạy dỗ cô, ba đứa con gái của bà đều sẽ không gả xa, đều sẽ đến thôn phụ cận tìm rể, cho dù nghèo cũng không sao.

Trương Bằng Phi biết được nhà cô không cho phép gả xa, liền sinh ra ý định mang cô bỏ trốn. Còn cô lại ngốc, bị tình yêu che mắt liền ậm ừ nghe theo sự an bài của hắn, mới có cuộc sống bi thảm đời trước.

Ngụy Thanh Thảo nghĩ, mình đêm nay thay đổi đột xuất, hắn không dụ được người tới tay, còn đem tiền trên người hắn lấy mất, dựa theo tính tình của hắn, không trả thù mình hắn sẽ nghẹn thành nội thương. Bỗng nhiên, cô giật mình nghĩ tới: Ngày mai là ngày phải hiến lương!

Lúc này quốc gia còn nghèo, mỗi năm sau khi mùa gặt kết thúc mỗi nhà phải đem lương thực gặt được giao một phần cho quốc gia.

Người các thôn đều sẽ kéo thuế lương hằng năm đến lương sở của trấn trên giao.

Muốn đưa lương thực tốt nhất giao cho quốc gia, sau khi lương thực trải qua sự kiểm tra đối chiếu của nhân viên công tác, nếu lương thực không đủ tiêu chuẩn phải kéo về nhà, phải sàng lọc, phơi một lần nữa mới được đem qua.

Ngày hôm qua lương thực nhà cô chính là giao không đủ tiêu chuẩn, bởi vì không sạch sẽ đã bị kéo về, buổi chiều hôm qua ở sân phơi lúa sàng lại một lần, chuẩn bị ngày mai đi giao lại.

Ngụy Thanh Thảo biết chắc, ngày mai hắn khẳng định sẽ ở lương sở chờ cô. Cô cắn răng một cái nói: "Mặc kệ nó, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, sao phải sợ hắn?"

Sáng sớm, cô liền nghe được động tĩnh sau khi rời giường của mẹ.

Bất kể là xuân hạ thu đông, mẹ cô luôn là người ngủ muộn dậy sớm nhất. Luôn là bà quét sân, cho gia súc trong nhà ăn, lại làm cơm xong xuôi, bà mới kêu già trẻ lớn bé một nhà thức dậy ăn.

Buổi sáng hôm nay, bởi vì muốn đi xếp hàng hiến lương, bà chỉ có thể đem chồng kêu dậy sớm, một người tự đi hiến lương không được, không nói tới việc cố sức kéo lương thực trên đường, còn phải đem từng túi lương thực qua kho hàng của lương sở đảo đảo nghiệm thu, hai người mới đủ sức nâng.

"Mẹ, hôm nay con cùng ba đi hiến lương, mẹ ở nhà đi ạ." Ngụy Thanh Thảo mở cửa cùng mẹ nói.

Mẹ cô thân mình không tiện, cũng không thể bắt mẹ vất vả đi hiến lương.

Trương Ngọc Anh nhìn dáng người cao gầy mảnh khảnh của con gái lớn, ôn thanh nói: "Con ở nhà đi, mẹ đi cùng ba con."

"Mẹ, con đã bao lớn rồi, mẹ đừng có việc gì nặng đều tự giành lấy, mẹ lại không phải máy móc, về sau mẹ phải sửa cái tật xấu này đi đó." Ngụy Thanh Thảo nói với mẹ cô.

Trương Ngọc Anh trong lòng ấm áp, biết con gái đau lòng thay bà.

Ba cô lôi kéo mười mấy túi lúa mạch lên xe, cô ở bên cạnh lôi kéo tấm bạt liền xuất phát lên trấn trên.

May mắn nhà cô tới sớm, người xếp hàng không nhiều lắm, rất mau là có thể đến phiên bọn họ.

Bọn họ đem giá xe gác chắc, ba cô dựa vào xe hút thuốc giải lao, cô đứng ở bên cạnh cây liễu nhìn xung quanh.

Cô thấy được ở kho lương phía trước, Trương Bằng Phi vênh mặt hất hàm sai khiến đối với người hiến lương.

Khinh thường cười nhạo một tiếng. Hừ, lấy lông gà làm lệnh tiễn*.

*: ý chỉ cậy quyền thế mà ra oai

"Đi phía trước, đi phía trước, nhanh lên nhanh lên!" Trương Bằng Phi quát lớn những người đi tới.

Nghe được hắn quát lớn, người xếp hàng vội vàng kéo xe dịch về phía trước, Ngụy Đông Hải cũng chạy nhanh kéo xe đuổi kịp.

Ngụy Thanh Thảo vừa muốn làm như không thấy hắn, đi theo ba cô, lại bị cánh tay hắn chặn, bên tai vang lên tiếng nói đè thấp của hắn: "Chuyện tối hôm qua là sao? Có phải em bị trúng tà hay không?"

Ngụy Thanh Thảo nhìn ba cô không chú ý bên này, liền híp mắt nhìn Trương Bằng Phi, lãnh đạm nói: "Ta bình thường, ta chỉ là bỗng nhiên nghĩ thông suốt, không muốn cùng tên cặn bã là ngươi thông đồng làm bậy."

Trương Bằng Phi mày nhăn lại, hai mắt bắn ra ánh sáng ác độc. Nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngụy Thanh Thảo, ngươi là nghiêm túc sao?"

Cô khẩu khí quyết tuyệt nói: "Là nghiêm túc, ngươi cũng đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga." Dứt lời liền hất bím tóc đuổi theo xe ba cô.

Hắn một phen giữ chặt cô, tàn nhẫn hỏi: "Trả tiền lại đây cho ta!"

Ngụy Thanh Thảo hì hì cười, "Ai lấy tiền gì của ngươi?"

Dứt lời mặt liền đen lại "Lấy bàn tay dơ bẩn của ngươi ra, bằng không ta kêu lên gặp lưu manh!"

Trương Bằng Phi sợ tới mức trong nháy mắt thả tay cô ra, hắn đêm qua chính là ăn đủ sự trở mặt vô tình của cô gái này.

Nhìn cô gái thướt tha lả lướt sau lưng, hắn cười âm lãnh, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Vậy ngươi chờ coi."

Đối thoại của bọn họ đều bị một thiếu niên đang xếp hàng ở đằng sau nghe được.
« Chương TrướcChương Tiếp »