- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Nguyên Sang
- Hãn Thê Tham Tiền Ở Thập Niên 80
- Chương 17: Khắc Gỗ Mục
Hãn Thê Tham Tiền Ở Thập Niên 80
Chương 17: Khắc Gỗ Mục
Ngụy Thanh Thảo nói: “Con con con cái gì mà con, con là con gái ba, tất nhiên sẽ không hại ba, ba nếu còn muốn sống cũng mẹ, còn muốn ba đứa con gái chúng con, đúng rồi, còn có một đứa con trai, thì phải thành thành thật thật sửa lại bệnh cũ cho con, nếu không, ba chờ ngày hối hận đi.”
Ngụy Đông Hải đột nhiên ngồi dậy, ách thanh hỏi: “Con nói cái gì? Con trai? Ta chỉ có con và hai đứa em là ba người con gái thôi mà.”
Ngụy Thanh Thảo nhún nhún vai, “Ngày mẹ con sinh em trai chắc là không lâu nữa, được rồi, ba mau đứng lên đi, mẹ con đang làm thịt đấy.”
Ngụy Đông Hải nhăn chặt mày.
Ngụy Thanh Thảo trở lại phòng bếp, nhẹ nhàng nói với mẹ: “Mẹ, ba không có việc gì, mẹ đừng giận.”
Trương Ngọc Anh tuy rằng biết chồng thích con gái lớn nhất, nhưng vừa rồi chồng giận tới mức kia, bà không tin con gái mình dễ dàng dỗ xong ba nó như vậy.
Bà ném dao xuống nhỏ giọng nói: “Ta đi xem thử một chút.”
“Ngọc Anh, bà lại đây, tôi hỏi bà việc này.” Ngụy Đông Hải ở cửa phòng bếp kêu bà.
Trương Ngọc Anh khẩn trương, nhanh chóng ra ngoài gặp chồng. Ngụy Thanh Thảo le lưỡi.
Ngụy Đông Hải kêu vợ vào trong phòng, từ trên xuống dưới đánh giá bà một phen, hỏi: “Bà lại có?”
Trương Ngọc Anh sửng sốt một chút, trên khuôn mặt tiều tụy bay lên hai rặng mây đỏ, bà ngượng ngùng mà nói: “Nào biết, tôi còn…… Không xác định. Đúng là đã trễ hơn mười ngày.”
Ngụy Đông Hải chau mày trầm tư: Thật đúng là lại có, sao con gái lớn lại biết lần này mẹ nó mang thai là con trai?
Trương Ngọc Anh đối với việc lại mang thai kỳ thật trong lòng rất là thấp thỏm, sợ tiếp tục sinh lại là con gái, nên không có dám nói với chồng, nếu chồng bà đã đoán được, vậy bà đành nói ra ý thật trong lòng, “Đông Hải, việc này ông khoan nói với mẹ, tôi còn chưa nghĩ xem nên giữ hay không, vạn nhất lại là……”
Bà cũng không dám tiếp tục nói. Ngụy Đông Hải tuy rằng không chán ghét con gái, nhưng mà con gái quá nhiều rồi, ở nông thôn, trong nhà không có con trai thật sự không tiện, chính mình thì không dám ngẩng đầu, con gái khi tìm nhà chồng cũng có ảnh hưởng, người nhà ai lại dám tìm đứa con dâu không biết đẻ gây tuyệt hậu. Nhất định cần thiết phải có một đứa con trai.
Ông thấp giọng nói: “Chờ một chút đi, tôi nghe nói bệnh viện lớn trong thành có cái gì mà gọi là máy siêu âm, có thể nhìn ra mang thai là con trai hay con gái.”
Trương Ngọc Anh lau mồ hôi trên mặt, dịu ngoan gật gật đầu.
Ngụy Đông Hải nghĩ lại bản thân, ông liền ôn thanh nói với vợ một câu: “Về sau đừng làm việc nặng, xem bà gầy thế nào rồi.”
Trương Ngọc Anh nghe câu nói cảm động đến thế cái mũi đều cay, bà nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, tôi lo toan nổi.”
“Không cho bà làm thì bà đừng làm!” Ngụy Đông Hải nâng âm điệu lên.
Trương Ngọc Anh xoa đôi mắt, hạnh phúc cười cười.
Lần nữa vào phòng bếp, là Ngụy Đông Hải và Trương Ngọc Anh cùng nhau tiến vào.
Ngụy Thanh Thảo đã đem thịt cắt xong, để trong bồn chờ mẹ xào, cô thì đang cán bột mì.
Thấy ba cô cũng vào, liền lập tức an bài ông: “Ba nhóm lửa đi, mẹ xào thịt, con cán mì sợi.”
“Không không không, mẹ tự xào thịt tự nhóm lửa được rồi, Đông Hải ông đem xô nước tới cho tôi thôi.” Trương Ngọc Anh vội đẩy chồng ra ngoài.
Trời nóng như vậy, bà không nỡ để chồng nhóm lửa, chồng bà là một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa, sao có thể khum người xuống bếp nhóm lửa!
Ngụy Đông Hải nhẹ giọng nói: “Tôi đi múc một xô nước rồi quay về nhóm lửa.” Dứt lời liền đi ra giếng kéo nước.
Trương Ngọc Anh oán trách con gái sao để ba nhóm lửa, còn lẩm bẩm: “Ba con làm sao biết được……”
Ngụy Thanh Thảo biết mẹ nói chuyện gì, nhưng cô còn là con gái, không tiện nói về vấn đề sinh em bé với mẹ, liền cười cười giả bộ không nghe thấy.
Ngụy Đông Hải xách theo một xô nước vào, ông không có buông thùng nước ra liền đi, mà là phá lệ ngồi xuống bếp.
“Ai da Đông Hải, ông tính nhóm lửa thật à, không được không được, hai mẹ con tôi nấu cơm là được rồi, ông mau ra ngoài ngồi đi.” Trương Ngọc Anh luống cuống.
“Mẹ, ba nhóm lửa làm mẹ không nấu đồ ăn được à, vậy mẹ dạy con đi, chờ con học xong mẹ cũng không cần nấu cơm nữa.” Ngụy Thanh Thảo giữ chặt tay mẹ.
Ngụy Đông Hải không kiên nhẫn nói: “Tôi ngồi cái gì mà ngồi, mau nấu cơm đi, một lát mấy đứa nhỏ tan học về bây giờ.”
Trương Ngọc Anh cả người không được tự nhiên mà xào nấu đồ ăn, chồng thì đang nhóm lửa để một hồi bà nấu cơm.
Nhưng mà, khi thịt kho mì nước vừa làm xong, bà nội lại kiếm chuyện, “Mua 2 cân thịt mà, nấu chỉ có một ít, thịt còn dư lại đâu?”
Trương Ngọc Anh chột dạ nói: “Mẹ, 2 cân thịt một lần ăn không hết đâu, thịt dư lại để buổi tối ăn tiếp nhé. Mẹ yên tâm đi, buổi tối con làm thịt cho mẹ ăn đủ.”
Bạch thị vỗ bàn một cái: “Con gái nhà họ Trương, ngươi nói lời này có ý gì, lão bà tử ta có thèm thịt như vậy không?”
Ha hả, Ngụy Thanh Thảo cười lạnh một tiếng.
Trương Ngọc Anh nhanh chóng giải thích: “Mẹ, không đúng không đúng, là tự con muốn cho mẹ ăn hết hai cân thịt, do ngày hôm qua mẹ không được ăn.”
Bạch thị hừ lạnh một tiếng, quăng đũa, nói: “Ta không muốn ăn mì sợi, ta muốn ăn thịt kho tàu, mau làm đi.”
Ngụy Thanh Thảo vừa muốn chen vào, Ngụy Đông Hải đã mở miệng: “Mẹ, trời nóng như vậy, thịt băm kho mì nước làm xong hết rồi bây giờ mẹ lại nói ăn thịt kho tàu, sao mẹ không nói sớm hơn?”
Bạch thị không nghĩ tới lại là đứa con trai tâm can bảo bối của bà chống lại bà như vậy, tức khắc giận sôi máu. Giơ tay đánh lưng con trai một cái, trong miệng mắng: “Ngươi thật là một đứa con ngoan, ta muốn ăn thịt còn phải nghe con mình quở trách? Vậy ta không ăn, ta thà đói chết!”
Đây là lại giở trò la lối khóc lóc.
Trương Ngọc Anh sợ tới mức nhanh chóng đứng dậy, dỗ bà nói: “Mẹ, Đông Hải sao dám trách mẹ, để con đi làm cho mẹ.”
“Ngồi xuống!” Ngụy Đông Hải khẽ quát một tiếng.
Ngụy Thanh Thảo chớp chớp mắt. Trương Ngọc Anh và Bạch thị cũng ngây ngẩn cả người.
Ngụy Đông Hải hướng Bạch thị nói: “Mẹ, buổi sáng vừa mở mắt đến bây giờ Ngọc Anh chưa từng nhàn rỗi, tranh thủ lúc mì còn nóng ăn đi, buổi tối rồi ăn thịt.”
Con trai lại còn bênh vợ nó như vậy? Bạch thị tức giận trợn trắng mắt, nhe răng nhếch miệng nói: “Lão nương sẽ không ăn mì sợi này, phải ăn thịt kho tàu, không làm thì ta nhịn đói.”
Trương Ngọc Anh mặc kệ sự ngăn cản của chồng, đứng dậy tính đi phòng bếp. Ngụy Đông Hải lập tức đứng lên, ấn vợ ngồi yên một chỗ, nói: “Được, vậy con làm cho mẹ.”
Thật đàn ông, Ngụy Thanh Thảo cho ba cô tròn điểm.
“Ai con trở về cho ta, con làm thịt không thể ăn, ta sẽ không ăn.” Bạch thị nhanh kêu con trai lại.
Trời nóng như vậy, bà luyến tiếc để con trai nấu thịt cho bà.
Ngụy Đông Hải xụ mặt nói: “Không ăn vậy không làm, Ngọc Anh, không cho phép lại xuống bếp.”
Bạch thị bĩu môi, nhất thời không biết nên nói gì.
Ngụy Thanh Thảo đành phải cho bà nội bậc thang để xuống: “Nội, thịt kho mì nước này ăn rất ngon, tới, con đem thịt bên trong cho bà hết. Buổi tối lúc ăn thịt kho tàu chúng con nhất định sẽ không động đũa, đều cho bà nội ăn.”
Kỳ thật, Bạch thị nhìn hương vị mì nước kho thịt này cũng muốn ăn, chẳng qua là cố ý kiếm chuyện thôi, ai ngờ chuyện kiếm không thành, lại rơi vào cái tình thế xấu hổ không xuống đài được này.
Đành phải dựa theo bậc thang của cháu gái mà leo xuống, bưng chén mì lên ăn từng ngụm từng ngụm.
Ngụy Thanh Thảo nhìn trộm ba cô, trong lòng nói: Gỗ mục nhưng còn điêu khắc được.
Chỉ là, thịt buổi tối hôm nay mọi người ai cũng không được ăn rồi.
Kinh hỉ ngoài ý muốn chính là, lúc chạng vạng, Triệu Kiến Khánh đem theo một con thỏ béo tốt tới, nói là hắn mới vừa bắt được, mời cả nhà ăn chút thịt tươi.
Càng dệt hoa trên gấm chính là, hắn nói sẽ làm thịt thỏ kho tàu, hôm nay hắn sẽ bộc lộ tài năng cho cả nhà xem thử.
- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Nguyên Sang
- Hãn Thê Tham Tiền Ở Thập Niên 80
- Chương 17: Khắc Gỗ Mục