Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80

Chương 3: Phá Hỏng Chuyện Tốt Của Ba

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngụy Thanh Thảo đã sớm chạy đến tường viện đã phá phía sau của miếu. Ba cô cũng chột dạ, dù sao cũng là chuyện tốt đẹp gì, ở cửa rống lên một tiếng, đứng lại nhìn xem không có ai, liền quay lại trong miếu.

Mà lúc này Ngụy Thanh Thảo tiếp tục ném về phía đầu ba cô một viên gạch, sau đó nhanh chân chạy về hướng trong thôn.

Cô biết, người bên trong đã không còn muốn tiếp tục.

Quả nhiên, cô trốn ở đằng sau thân cây, một hồi liền thấy ba cô cùng Diệp Liễu đi tới. Ba cô còn dịu dịu dàng dàng, còn ngon ngọt dỗ dành Diệp Liễu.

“Ba!” Ngụy Thanh Thảo từ sau thân cây vọt ra. Đem ba ba cùng Diệp Liễu dọa sợ. Diệp Liễu cúi đầu chạy đi, ba cô rất thông minh, ngay sau đó liền hướng con gái đi tới, khụ khụ hai tiếng nói: “Thảo Nhi, con không phải tiêu chảy ở nhà ngủ sao, sao lại chạy tới đây?”

Ngụy Thanh Thảo không trả lời ông nói, cố ý làm ra vẻ mặt đơn thuần hỏi: “Nữ nhân kia là ai vậy ạ?”

Ba cô Ngụy Đông Hải cũng ra vẻ mặt vô tội nói: “Không biết, ta đang xem điện ảnh muốn ra đi vệ sinh, đυ.ng phải nữ nhân kia, ta nào biết nó là ai.”

Ngụy Thanh Thảo hắc hắc cười cười, Ngụy Đông Hải cũng hắc hắc cười cười. Ngụy Thanh Thảo nói: “Ba, người biết con vì sao hơn nửa đêm rồi còn từ nhà chạy ra không?”

Ngụy Đông Hải giương cặp mắt đào hoa kia hỏi: “Vừa rồi ta đang hỏi con đó, con đây là sao, bụng còn đau không?”

Ngụy Thanh Thảo nói: “Bụng không đau nữa, nhưng mà, vừa rồi nhà mình gặp trộm đó.”

“Gì, trộm sao, bé ngoan của ta, con không sao chứ……” Ngụy Đông Hải vẻ mặt khẩn trương, đỡ lấy vai con gái trên dưới đánh giá cô một phen.

Ngụy Thanh Thảo nói: “Con không có việc gì, trộm đã bị anh họ đánh chạy rồi.”

Ngụy Đông Hải thở phào một hơi, liên thanh nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi……”

Ba cô quan tâm nhất vẫn là con gái mình. Trong nhà thì nghèo, một túi lương thực đáng giá cũng không có, chỉ có con trâu đáng giá thì hôm qua đã cho ông bác mượn đi cày ruộng rồi, ngoài ra cũng không còn gì cho người ta trộm.

Cô nhìn người cha vừa mới 40 tuổi trước mắt, trong lòng thật sự rối rắm. Ba cô không phải một người chồng tốt, nhưng lại là một người cha tốt.Ông tuy rằng cũng muốn có đứa con trai, nhưng mà, ông đối xử với ba đứa con gái thật sự yêu thương, đặc biệt đối với cô sủng ái có thừa. Bởi vì cô lớn lên giống ông nhất.

40 tuổi là thời kỳ hoàng kim của nam nhân, trước mắt ba cô còn có vai rộng eo thon, da thịt non mịn, mặt mày tuấn mỹ, rất thần thái của những diễn viên kỳ cựu đời sau, khó trách ông là nam thần trong lòng nữ nhân toàn trấn.

Xúc đông, cô liền ôm ba cô một chút, cổ họng nảy lên một cổ nghẹn ngào, nhưng cô dùng hết sức áp xuống.



“Khụ khụ!” Cách đó không xa truyền đến tiếng ho khan kiều kiều. Là tiếng Diệp Liễu kia kêu ba cô.

Vừa rồi việc không thành, Ngụy Đông Hải trong lòng cũng bốc lên một bụng lửa, âm thanh nhắc khéo này của ả không thể nghi ngờ là như bậc lửa làm bốc lên ngọn lửa của ông……

Hắn liền ha hả cười cười nói: “Cái kia, con ngoan, con không có việc gì là tốt rồi, mẹ con cùng bà nội đều ở bên trong xem điện ảnh đó, con đi tìm các nàng đi.”

Ngụy Thanh Thảo trong lòng cười lạnh một cái, hai tay ôm lấy cánh tay ông, ra vẻ sợ hãi nói: “Ba ơi, vừa rồi con bị đứa ăn trộm kia dọa đến bay cả hồn, hiện tại tim còn đập bùm bùm đây, người không thể mặc kệ con mà chính mình đi chơi đâu.”

Ngụy Đông Hải khó khăn, hắn xoa xoa đầu con gái, lại sờ sờ cái trán của cô thử xem độ ấm, nhỏ giọng nói thầm một tiếng “Không phát sốt”, sau đó quan tâm nói: “Vậy ba liền mang con đi gặp bà nội cùng mẹ con vậy.”

Ngụy Thanh Thảo đắc ý cười, dịu ngoan “Dạ” một tiếng. Cô ôm cánh tay ba, thời điểm đi ngang qua Diệp Liễu đứng ven đường, thấy ba cô hướng ả gật đầu một cái, đó là ý bảo ả chờ một lát. Ngụy Thanh Thảo cười giảo hoạt. Rạp điện ảnh ngoài trời chính là đặc sắc văn hóa của niên đại này, đời sau sẽ không còn nữa, cô nhìn đến phong cảnh này trong lòng liền dâng lên một trận kích động.

Ba cô mang theo cô đi về hướng đám đông đang xem điện ảnh, tim cô cũng càng ngày đập càng nhanh, bởi vì cô sắp nhìn thấy mẹ cùng em gái……

“Đây, mẹ con tại đây rồi, ta qua bên kia nhìn ha.” Ngụy Đông Hải bứt rứt muốn đi.

Nhưng Ngụy Thanh Thảo lại càng thêm ôm chặt cánh tay ba cô, đồng thời, cô nhìn mẹ lúc còn trẻ cùng hai hai đứa em gái còn nhỏ tuổi trước mặt, nước mắt chảy đầy mặt.

Cô sợ các nàng thấy, ngồi xổm xuống ôm lấy mẹ cùng các em gái.

“A, Thảo Nhi!”

“A, chị cả!”

Mẹ cùng em gái đều lắp bắp kinh hãi. “Thảo Nhi, con không phải bụng đau sao, còn đau không, sao không hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi mà chạy tới đây?” Mẹ cô lấy lại tinh thần quan tâm hỏi.

Ngụy Thanh Thảo lắc đầu: “Mẹ,con không đau, con tới tìm các người……”

Bà nội đằng kia đang vừa cắn hạt dưa vừa nhìn màn ảnh, ngại cháu gái lớn đến quấy rầy bà xem điện ảnh, tức giận lẩm bẩm: “Đang xem điện ảnh đó, đừng có nói chuyện.”

Mẹ cùng em gái cũng không dám nói chuyện nữa, không nói lời nào cũng tốt, Ngụy Thanh Thảo thừa dịp lẳng lặng ôm các nàng.

Ngụy Đông Hải nóng nảy, hắn khom lưng đem miệng kề bên tai con gái nói: “Thảo Nhi, con cùng mẹ ở đây xem đi.”

Ngụy Thanh Thảo lập tức lại nắm chặt ông, nhỏ giọng hỏi: “Ba người đi đâu vậy?”



Ngụy Đông Hải nói dối: “Ta qua bên kia xem.”

Nàng cố ý hỏi: “Đi đâu xem không phải đều là xem phim, tại sao không ở bên này xem vậy ạ?”

Ngụy Đông Hải mày nhăn lại, nói: “Ta không thích ở hàng trước xem, ta vóc dáng cao, hàng sau nhìn mới thoải mái.”

Sau đó nhìn vợ liếc mắt một cái, muốn bà giúp ông thoát thân. Mẹ cô biết trượng phu muốn đi làm gì, nàng thở dài một tiếng, cùng con gái nói: “Thảo Nhi, buông ra, lớn như vậy còn quấn lấy ba con làm gì.”

Ngụy Thanh Thảo nhỏ giọng nói: “Mẹ, vừa rồi con bị dọa sợ, ba ở bên người con mới có cảm giác an toàn.”

Trương Ngọc Anh luống cuống, muốn hỏi con gái làm sao lại bị dọa, lúc này đôi mắt hung hăng của bà nội liếc lại đây, làm bà sợ tới mức nghẹn lại.

Ngụy Đông Hải lòng nóng như lửa đốt, hắn xụ mặt thấp giọng quát con gái: “Nhiều người như vậy, sợ gì mà sợ, buông tay.” Dứt lời muốn mạnh mẽ ném tay cô ra rồi đi ra ngoài.

Nhưng mà, Ngụy Thanh Thảo lúc này đã hóa thân thành thuốc cao bôi da chó, mặc kệ cái xua của ba cô mà đuổi theo ông.

Ngụy Đông Hải cho rằng đã cắt đuôi được con gái, gấp gáp chạy về hướng đám người bên ngoài, quả nhiên, thấy được người đẹp đang chờ ở phía trước cây dương hạ.

Ông bên này vừa muốn động thủ, bên kia liền có tiếng lớn rung động đất trời truyền tới: “Ba!”

Ngụy Đông Hải bị dọa nhanh chóng buông tay Diệp Liễu, Diệp Liễu cũng bị hù, ả tức muốn hộc máu hướng Ngụy Thanh Thảo quát lớn một tiếng: “Ngươi gào to cái gì, làm ta sợ!”

Ngụy Thanh Thảo ha hả, mẹ nó lão nương đang muốn chỉnh ngươi, ngươi vầy là vừa ăn cắp vừa la làng sao.

Cô một phen túm chặt Diệp Liễu, cố ý lớn tiếng kêu: “Ngươi nói gì, ta làm ngươi sợ ? Ta kêu ba ta sao có thể làm ngươi sợ được, lúc này là buổi tối, ngươi không đi xem điện ảnh, trốn ở chỗ này chờ ba ta làm cái gì……”

Làm chuyện len lút sợ nhất bị người biết, Diệp Liễu nghe nàng lớn tiếng ồn ào, bị dọa nhanh rút tay về, còn trừng mắt với Ngụy Đông Hải muốn hắn trừng trị con gái hắn. Ngụy Đông Hải cũng bị dọa vội nhìn xung quanh.

Hắn xụ mặt quát khẽ: “Thảo Nhi, ngươi đứa ngốc này gào to cái gì, ta chỉ cùng dì Diệp ngươi trò chuyện, ngươi mau thả dì Diệp ra.”

Còn dì Diệp…… Ngụy Thanh Thảo thiếu chút nữa ói ra.

Cô gắt gao túm chặt cánh tay Diệp Liễu, lớn tiếng nói: “Hóa ra là nói chuyện nha, hai người nói lời gì để nói đâu, hai ngươi bình thường đâu có lui tới?”
« Chương TrướcChương Tiếp »