- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80
- Chương 16: Già Mà Không Đứng Đắn
Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80
Chương 16: Già Mà Không Đứng Đắn
Ngụy Thanh Thảo vừa ăn kem vừa nói: “Không phải, chúng tớ chỉ hỏi giá thôi, chuẩn bị về nhà chặt rồi mới đem tới bán.”
Kỳ thật muốn bán cây liễu cũng không đơn giản gì, sau khi chặt đem về nhà, phải lột vỏ, lột vỏ xong còn phải bó lại chờ phơi khô, cho dù là một người nhanh nhẹn thì một ngày cũng chỉ kiếm được ba bốn mao tiền. Hơn nữa, cây liễu cũng không phải nói chặt là chặt, nông nhàn nên người trong thôn ra kênh rạch tìm cây liễu rất nhiều.
Triệu Kiến Khánh ghé sát vào cô nhỏ giọng nói: “Các em nếu muốn bán thì đừng bán cho người này, tìm tôi đi, một cân tôi có thể thu cho các em thêm 5 phân tiền.”
Ngụy Thanh Thảo chớp chớp mắt hỏi: “Cậu còn làm nghề này?”
Triệu Kiến Khánh lắc đầu: “Không phải nghề của tôi, là nhà tôi có người thân thích chuyên thu mua cành liễu, là mở trạm thu mua, rồi trực tiếp cung ứng cho xưởng làm hàng mỹ nghệ, các tiểu thương thu lại đều đem tới bán cho hắn.”
“A, thân thích nhà cậu mở trạm thu mua ở đâu đó?” Ngụy Thanh Thảo cảm thấy hứng thú hỏi.
Thân ở phố xá sầm uất, dễ gì quan tâm chuyện địa phương nhỏ, huống chi, Triệu Kiến Khánh còn có tư tâm…… Hắn liền giả bộ lau mồ hôi nói: “Ở đây nói chuyện không tiện, nếu không chờ trời mát mẻ hơn tôi qua nhà em nói tiếp nhé.”
Ngụy Thanh Thảo mắt to nháy nháy, cười cười nói: “Được rồi, vậy cậu tới nhà mình ăn cơm chiều đi.”
“Được!” Triệu Kiến Khánh lên tiếng hoan hô đáp ứng.
Ngụy Thanh Thảo trong lòng thầm mắng: Da mặt dày.
Sau khi tạm biệt cùng hắn, Xuân Hỉ kích động túm cánh tay Ngụy Thanh Thảo hỏi: “Thanh Thảo, đồng học của cậu là người thôn nào, trước kia sao mình chưa gặp qua hắn, hắn có đối tượng không? Hắn lớn lên trông thật tốt, vừa cao vừa khỏe, thật giống người ca sĩ hát bài ngọn lửa mùa đông……”
Ngụy Thanh Thảo bị làm phiền mệt, liếc mắt cô bạn một cái nói: “Kem chảy hết rồi kìa!”
Xuân Hỉ nghe vậy há mồm đem toàn bộ cây kem nhét vào trong miệng. Hai người đi dạo đủ rồi, lúc gần về, Ngụy Thanh Thảo ghé qua quầy thịt heo mua hai cân mang về.
Vừa đến nhà, Ngụy Thanh Thảo đang cầm túi thịt kêu: “Mua thịt về rồi đây!”
Nhưng mà, không khí có chút không đúng, không một người nào ra mừng thịt a. Không mừng cô là bình thường, nhưng không mừng thịt là không bình thường rồi!
Cô đem xe đạp dựng dưới bóng cây trong viện, cầm theo hai cân thịt vào nhà, miệng kêu: “Mẹ! Bà nội!”
Mặt bà nội còn đen hơn cả đít nồi thình lình lọt vào mắt, mẹ cô cũng xụ mặt ngồi ở bên cạnh bà nội. Thấy cô vào, cả hai liền trừng mắt nhìn cô. Tư thế này giống như đang mở đại hội vạch tội vậy.
Ngụy Thanh Thảo hỏi: “Nội, mẹ, hai người ở đây làm gì, con mua thịt về đây, mau nấu cho bà nội ăn đi.”
“Ăn thịt gì nữa, ta sắp bị đứa cháu gái thối tha như ngươi chọc tức chết rồi!” Bạch thị thùng thùng quơ quải trượng mắng.
Ngụy Thanh Thảo hiểu ra rồi, khẳng định là ba cô vừa trở về liền cáo trạng đây mà. Cô khinh thường nhíu nhíu mày: Ba nói đi, con còn sợ ba không mách đây. Cô trong lòng nói vậy rồi đi ra ngoài.
“Thảo Nhi, con đứng lại đó cho ta!” Trương Ngọc Anh quát khẽ.
Ngụy Thanh Thảo trong lòng lộp bộp một chút: Mẹ đó giờ đối với mọi người trong nhà đều ôn ôn nhu nhu, ngữ khí trước nay chưa từng nghiêm trọng như vậy.
Cô chậm rãi xoay người, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, có việc gì sao?”
Trương Ngọc Anh quát hỏi: “Chuyện lúc sáng, ba con đi họp chợ con đi theo quấy rối cái gì?”
Ngụy Thanh Thảo nhìn mẹ, nhất thời không biết nên trả lời bà thế nào, mẹ, con làm tất cả đều vì mẹ đó người mẹ ngốc của con ơi.
“Con nói đi, con một đứa con gái, quấn lấy ba con làm gì, ba con nông nhàn cũng không thể sống yên ổn à, con rốt cuộc đã làm nên sự tình gì, đem ba con chọc tức tới như vậy!” Trương Ngọc Anh càng nói càng giận.
Ngụy Thanh Thảo ngốc ngốc hỏi: “Ba con thì sao?”
“Ba ngươi sao, ba ngươi bị ngươi chọc tức chết rồi, hiện tại còn đang nằm trên giường không thể động, ba ngươi nếu có chuyện gì không hay xảy ra, xem ta có gõ chết ngươi không!” Bạch thị mắng một câu rồi đem quải trượng gõ tới trên cánh tay Ngụy Thanh Thảo.
“A, Thảo Nhi!” Trương Ngọc Anh kinh hoảng đứng dậy sờ sờ cánh tay con gái.
Ngụy Thanh Thảo thình lình ăn một gậy này, tức khắc bị đau đến nhe răng nhếch miệng, thầm tự trách mình chủ quan.
Còn mau bà nội già rồi nên không có sức lực, đánh không phải rất đau.
Cô xoa xoa cánh tay bị đánh, trừng mắt liếc Bạch thị một cái, cười giảo hoạt: “Vốn dĩ hôm nay con đi mua thịt chỉ để cho bà ăn, vậy mà bà còn đánh con, vậy thịt này hôm nay không có phần của bà đâu. Mẹ, đi, đi làm thịt, chúng ta đi nhào bột làm mì nước kho thịt, dư lại một chút thì để vào giếng làm lạnh, buổi tối đồng học của con còn tới ăn cơm.”
Bạch thị tức giận muốn tiếp tục quơ quải trượng đánh cô. Ha, Ngụy Thanh Thảo ta còn sẽ đứng im cho bà đánh à? Ta cứ chạy.
Nhưng còn Trương Ngọc Anh lại sợ mẹ chồng bị vướng ngã, vội lại khuyên mẹ chồng, nói đừng nghe hài tử nói bậy, thịt là mua cho lão nhân ngài.
Ngụy Thanh Thảo đem thịt để trên bếp, mẹ cô đi lại. Bà xụ mặt nói với con gái: “Thảo Nhi, vừa rồi còn chưa nói xong, con nghe kĩ cho ta, về sau không được lại quản chuyện của ba con, ba con mới là chủ gia đình!”
Ngụy Thanh Thảo một bụng ủy khuất. Cô vẻ mặt đau khổ nói; “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, để con kể cho mẹ nghe tình huống lúc đó……”
“Mẹ không muốn nghe, mẹ chỉ muốn cùng ba con hảo hảo sinh hoạt, con đừng đem cái nhà này phá nát!” Trương Ngọc Anh đau lòng kêu.
Ngụy Thanh Thảo ngây ngẩn cả người, lập tức đoán ra: Mẹ cô bị ba cô uy hϊếp đây mà.
Cô bỏ qua đề tài này, nhỏ giọng hỏi: “Ba con không có việc gì đi?”
Trương Ngọc Anh vẻ mặt oán trách nói: “Ba con đen mặt về nhà, lời gì cũng chưa nói, lên giường liền nằm ngủ, làm mẹ và bà nội con sắp bị hù chết.”
Ngụy Thanh Thảo thiếu chút nữa cười phun, ba cô là chơi trò bọc phát tiểu tính tình để hù dọa mẹ và vợ mình à.
Thật là, quả nhiên là một người nam nhân bị chiều hư.
Cô tươi cười đầy mặt nói: “Mẹ, mẹ cắt thịt trước, con đi xem ba. Đúng rồi, thịt đừng cắt hết nha, buổi tối đồng học của con còn tới ăn cơm, là cái người tên Triệu Kiến Khánh kia, chúng con có chút việc cần nói.”
Nhắc tới người thiếu niên kia, ánh mắt u buồn của Trương Ngọc Anh bỗng nhiên sáng ngời.
Ngụy Thanh Thảo lặng lẽ vào phòng ba mẹ, thấy ba cô đang nằm lẻ loi trên giường, quay người vào phía trong.
“Ba ba!” Cô nhỏ giọng kêu ông. Ngụy Đông Hải vẫn không nhúc nhích.
Ngụy Thanh Thảo bĩu môi, đến gần mép giường, duỗi tay lay lay ba. Không động đậy, là ba cô dùng sức chống lại, chứng tỏ đã tỉnh a.
Cô liền cười hì hì nói: “Ba, ba thật đang giận con à? Thiệt là, một đại nam nhân, còn là một người cha, bày đặt giận dỗi với con gái, mất mặt không, ngượng ngùng không?”
Cô từ nhỏ đã là con cưng của ba cô, cho nên, mới dám làm nũng như vậy với ông.
Khó khăn lắm mới có một lần hẹn hò, vậy mà lại bị con gái phá hỏng, Ngụy Đông Hải tức giận đến tim gan phổi phế đều đau, hơn nữa, đến bây giờ còn đau.
Nhưng ông lại không nỡ đánh mắng, bởi vì đây là chuyện không phải con người làm! Cho nên, ông mới giận dỗi không thèm để ý tới con gái.
Ngụy Thanh Thảo lừa gạt ba cô: “Ba ba, được rồi, ba ngồi dậy, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, chuyện buổi sáng hôm nay người còn phải cảm ơn con.”
Ngụy Đông Hải bật dậy, trừng mắt nhìn con gái gầm nhẹ: “Ta còn phải cảm ơn con, con đem ba mình ra làm trò hề, ta còn phải cảm ơn con à!”
Ngụy Thanh Thảo vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Ba ba, ba đừng quên, ba làm chuyện phản bội gia đình, vi phạm trách nhiệm, gây ra gièm pha đồi phong bại tục, con cản trở ba là đang cứu vớt ba đó!”
Ngụy Đông Hải thẹn quá hóa giận, “Ta lặp lại lần nữa, chuyện của ta không tới phiên một đứa con nít như con quản!”
Ngụy Thanh Thảo không yếu thế chút nào nói “Già mà không đứng đắn, ai cũng có thể đánh gϊếŧ!”
“Con con con!” Ngụy Đông Hải chỉ vào con gái, mặt nghẹn đỏ nhưng cũng không thể nói ra một câu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80
- Chương 16: Già Mà Không Đứng Đắn