Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80

Chương 14: Lần Nữa Phá Hư Chuyện Hẹn Hò Của Ba

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngụy Thanh Thảo không buông tha nói tiếp: “Để con nói đi, lúc trước là mẹ con mắt bị mù mới gả cho ba con, nếu mà mẹ chịu nghe lời bà ngoại và các cậu nói, gả trong địa phương của bọn họ, so với cái nhà này chắc chắn tốt hơn nhiều. Ba con trừ có cái mả đẹp trai ra, ông còn có năng lực gì? Con hỏi bà, lớn lên đẹp trai có thể thay đồ ăn thức uống no bụng à, nhà này từ trên xuống dưới trong ngoài còn không phải cần dựa vào mẹ con lo liệu hết à……”

“Thảo Nhi, con cùng bà nội nói gì đó, mau tới nhóm lửa giúp mẹ!” Trương Ngọc Anh ở trong phòng bếp kêu cô.

Ngụy Thanh Thảo hướng bà nội “Hừ” một tiếng rồi chạy vào phòng bếp.

Bạch thị bị một chuỗi liên thanh từ cháu gái làm á khẩu không trả lời được, nhưng trong lòng bà không phục, con trai bà chính là tốt nhất, con dâu mới không xứng với con trai bà.

Bà hướng tới phòng bếp nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Có bản lĩnh cút trở về nhà mẹ đẻ ngươi đi, hừ, chỉ biết sinh một đám tiện nữ là đồ bồi tiền hóa*……”

*: đồ vô dụng làm lỗ vốn.

Ngụy Đông Hải đang ở trong phòng mặc quần áo trang điểm cũng nghe được lời nói ở bên ngoài của con gái, ông tuy rằng không có ghét bỏ vợ ra mặt giống mẹ, nhưng ông cũng không tán thành cách nói của con gái.

Điều kiện của mình tốt như vậy, vừa không đánh vợ vừa không mắng con, cũng không uống rượu cờ bạc, vợ ông được gả cho ông là có phúc khí biết chừng nào! Còn vấn đề hoa tâm sao, nam nhân lớn lên có mấy ai không hoa tâm?

“Ba, ba đang sửa soạn để lên kinh ứng thí?” Ngụy Thanh Thảo nhìn Ngụy Đông Hải ăn diện lộng lẫy hỏi.

Ngụy Đông Hải vuốt tóc, mặc một cái áo sơ mi trắng, quần ống thẳng phong độ, trên chân là một đôi giày da.

Thật là so với nghệ sĩ còn ra dáng nghệ sĩ hơn!

Trương Ngọc Anh nhìn chồng vẻ mặt đều si mê rồi. Ngụy Đông Hải hất hất tóc, ra vẻ tùy ý nói: “Lên kinh xuống kinh cái gì, ba con xưa giờ đều ăn mặc như vậy! Này còn không phải chuẩn bị đi mua thịt cho bà nội con sao, không được sửa soạn một chút à?”

Ngụy Thanh Thảo đầu óc chợt lóe: Hôm nay lại giở thói ngựa đực đây mà!

“Ha ha ha, con trai ta vẫn giống như mấy thiếu niên 18 tuổi, tấm tắc, đừng nói trước kia, hiện tại lại đi tìm mấy cô công chúa cũng không thành vấn đề.” Bạch thị nhìn con trai từ trên xuống dưới càng đắc chí.

Ngụy Thanh Thảo lập tức tiếp lời: “Nội, vậy bà mau kêu con trai bà đi cưới công chúa đi thôi, còn không thì con gái quan lại cũng được, đến lúc đó con trai bà là phò mã, bà là mẹ của phò mã.”

“Thảo Nhi, con nói bậy gì đó, còn nói lời không lớn không nhỏ với bà nội ta đánh chết con!” Ngụy Đông Hải hung hăng giáo huấn con gái cả.



Ngụy Thanh Thảo le lưỡi chạy vào WC.

Trương Ngọc Anh tuy rằng ngoài miệng cũng hùa theo mắng con gái, nhưng mà trong lòng đang cười thầm đấy.

Ăn cơm sáng xong, Ngụy Đông Hải gấp không chờ nổi dắt xe đạp liền ra cửa, Ngụy Thanh Thảo lạnh lùng cười, đứng dậy vào nhà.

Cô đội một cái mũ rơm ra, cùng mẹ nói: “Mẹ, hôm nay không cần ra đồng, con cũng ra chợ chơi đây.”

Trương Ngọc Anh liền ôn thanh hỏi: “Con cần tiền không, mẹ lấy tiền cho con.”

Ngụy Thanh Thảo nói: “Mẹ, hôm qua con không phải nhặt được tiền sao, con còn mà.” Dứt lời, cô liền đi theo dõi ba cô.

Cô rất rõ ràng, buổi tối hôm trước cô phá hỏng chuyện tốt của ba cô và ả Diệp Liễu kia, hai người đều đang nghẹn khuất, hiện tại đành phải tiếp tục lén lút một lần khác à?

Hơn nữa, kiếp trước cô nghe nói, mỗi lần trong nhà rảnh rỗi, ba cô đều ước hẹn cùng Diệp Liễu gặp ở sau giao lộ thôn của bọn họ, thấy mặt nhau liền giả vờ tách ra, sau mới tìm cái địa phương không có người lêu lổng cùng nhau.

Vào lúc Ngụy Thanh Thảo vụиɠ ŧяộʍ theo đuôi ba cô, thời điểm đến phụ cận cái giao lộ kia, vừa lúc thấy ba cô và Diệp Liễu đang nói chuyện. Hai người thực cảnh giác, vội vàng nói một câu liền từng người tách ra, Diệp Liễu đạp xe đi trước, ba cô chậm rì rì đuổi theo ở phía sau.

Ngụy Thanh Thảo thô bạo mắng một câu: “Cẩu nam nữ!”

Ta phá cho các ngươi nghẹn, xem các ngươi có nghẹn ra nội thương không.

“Ba ơi!” Ngụy Thanh Thảo ở đằng sau chạy vội lại kêu.

Trong nhà chỉ có một chiếc xe đạp, ba cô đã lấy đi rồi tới phiên cô tự nhiên phải chạy bộ thôi.

“A, con sao lại ở đây!” Ngụy Đông Hải hoảng sợ.

“Con cũng đi họp chợ nha, đều vội trên ruộng hơn nửa tháng rồi, thừa dịp xong rồi con đương nhiên phải đi họp chợ chơi chứ, vừa lúc ba phải đi mua thịt cho bà nội, mau lái xe chở con đi.” Ngụy Thanh Thảo nhảy lên ngồi xuống ghế sau xe đạp của ba cô.

Ngụy Đông Hải tức đến thiếu chút nữa ngã xe.

Ngụy Thanh Thảo làm nũng vỗ lưng ba nói: “Ba ba, làm sao vậy, ba không muốn chở con đi à? Chẳng phải khi con còn nhỏ ba thích nhất là chở theo con đi thăm người thân, đi họp chợ à, có đôi khi con không muốn đi ba còn cường ngạnh ôm con lên xe kia mà.”



Ngụy Đông Hải vội vã muốn đi hẹn hò, nhưng lại sợ lòi, đành dỗ con gái: “Thảo Nhi, khi đó con còn nhỏ, không tự đi chơi được, ba mới mang theo con, con hiện giờ lớn rồi, chính mình tự tìm nhóm khuê mật đi họp chợ đi, nghe lời ha.”

Miệng thì nói chuyện cùng con gái, đôi mắt thì nhìn Diệp Liễu phía trước, thấy ả quẹo vào một cái ngã rẽ. Không cần phải nói chính là đang chờ mình ở đó.

Tuy nhiên Ngụy Thanh Thảo sẽ không buông tha cho ba cô. Cô chơi xấu nói: “Con không muốn tìm người khác chơi, con chỉ muốn cùng ba đi họp chợ, ba không chở con đi thì ba cũng đừng hòng đi.”

Ngụy Đông Hải sắp mệt tim chết rồi. Con gái sao lại giống thuốc cao bôi trên da chó dán mình như vậy, hơn nữa còn đang ở thời khắc mấu chốt……

Ngụy Đông Hải đem xe dừng lại, nói: “Vậy ba đem xe cho con, con lái xe đi họp chợ sẵn đi mua thịt cho bà nội luôn đi.”

Ngụy Thanh Thảo đâu chịu, cô giận dỗi nói: “Con mới không đi mua thịt cho nội đâu, bà vừa rồi còn mắng mẹ con đấy, bà khen ba lên tận trời xanh mà, ba tự đi mua cho bà đi.”

Ngụy Đông Hải nóng nảy, xụ mặt lên tiếng: “Hôm nay con không thể đi cùng ba, hoặc là tự con lái xe đi họp chợ, hoặc là con về nhà ba tự mình đi họp chợ.”

Ngụy Thanh Thảo xem sự tình phát triển đến mức này rồi, liền cùng ba xé rách mặt nói: “Ba, nếu đã nói đến nước này rồi, con đây liền nói cho rõ, con hôm nay chính là muốn phá hư chuyện hẹn hò của ba cùng ả ta. Con đều thấy rồi, ả đang ở phía trước chứ gì.”

Ngụy Đông Hải bị con gái vạch mặt, mặt đỏ lên một chút, ra sức giảo biện: “Con đừng nói bậy, ba họp chợ muốn đi mua thịt cho bà nội con mà, ai kêu con tối hôm qua không cho bà ăn thịt.”

Ngụy Thanh Thảo hừ lạnh một tiếng nói: “Được, ba, ba nếu là thật sự đi chợ mua thịt, vậy để con đi theo, xem có phải thật sự chỉ là mua thịt cho bà nội hay không.”

“Con cái đứa con gái thối này tính quản ba ngươi phải không!” Ngụy Đông Hải đen mặt la.

Ngụy Thanh Thảo ngẩn cổ, nói: “Đúng vậy, con chính là quản ba, ba bất trung với mẹ, không có trách nhiệm với chúng con, mẹ con không dám quản ba, con quản.”

Ngụy Đông Hải tức giận đến gan đều run, hắn lắp bắp nói: “Ngươi…… Ngươi phản rồi…… Ba ngươi còn chưa tới phiên ngươi quản, mau về nhà cho ta!”

Ngụy Thanh Thảo ngồi yên, ánh mắt sắc bén nói: “Ba, con trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, để mặc ba và bà nội khi dễ mẹ, hiện tại con trưởng thành, con muốn thề sống thề chết cũng phải bảo hộ cho mẹ, sẽ không để bà phải sống cuộc sống chịu nhục như trước.”

Ngụy Đông Hải nhìn ánh mắt của con gái trong lòng phát lạnh, nhưng ông vẫn bày ra uy nghiêm của người cha, thấp giọng quát lớn con gái: “Chuyện người lớn con nít đừng quản nhiều, xuống xe về nhà cho ta!”

Ngụy Thanh Thảo hai mắt nhìn chằm chằm ba cô, bỗng nhiên tròng mắt vừa chuyển, hướng tới phía trước la lên: “Diệp Liễu, ba ta hôm nay không hẹn hò cùng ngươi nữa, ngươi đi đi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »