Chương 1-1: Mở đầu
Người sau khi chết sẽ đi về đâu?
Từ trước đến nay, Bố Ngự Đình vẫn luôn bận rộn với việc kinh doanh của gia đình, chưa từng có thời gian suy nghĩ về cái vấn đề nhàm chán này, nhưng mà sau khi gặp phải tuyết lở trên đường chuyển hàng, hắn lại không thể không suy nghĩ đến vấn đề này rồi.
Hắn phiêu đãng bay lên từ đống đất, trên mặt đất là một đống hỗn loạn, thậm chí còn có một vài thi thể của hạ nhân, có người bị đất đá chôn lấp, lại không nghĩ tới mình đứng mũi chịu sào bị chôn dưới đất, cũng hiểu được bản thân đã chết.
Mặt hắn không chút thay đổi nhìn thi thể của mình cùng hạ nhân được quản gia và người của quan phủ đào lên, đưa về quê cũ, sau đó phiêu đãng
nhìn thân nhân sau khi hắn chết đã làm gì, nán lại nhìn chính mình được chôn cất, khi hắn cảm thấy mình sắp tiêu tán, hắn vẫn quay về nhà một lần, muốn nhìn người nhà một cái.
Nhưng mà, hắn tuyệt đối không ngờ tới, khi hắn ở bên cạnh cửa sổ nghe cha mẹ hắn nói chuyện, cuộc nói chuyện đó khiến hắn vô cùng chấn kinh...
"Thật sự là mệt chết cái thân già này rồi! Cũng không biết là đã làm nên cái nghiệt gì, chết thì chết, lại còn hành cái thân già này." Ngồi bên giường, lão phu nhân mái tóc hoa râm Triệu thị lầu bầu oán giận.
Bố lão gia đang ngồi bên bàn trà liếc mắt nhìn bà ta một cái, nhàn nhạt nói: "Yên lặng chút đi, dù sao cũng là nhi tử chết, hai người chúng ta dù sao cũng phải bày ra bộ dạng không muốn, rơi mấy giọt nước mắt, bà có gì thì cũng nói thầm thôi."
"Ta nhổ vào! Cũng không phải là con trai do ta sinh, nói một chút thì làm sao?" Lão phu nhân không vui nói.
Bố lão gia không nói lại bà, lắc lắc đầu, không nói thêm gì.
Bố Ngự Đình bay ở bên ngoài chấn kinh, hoàn toàn không thể tin đây là cha mẹ mà hắn hiếu thuận gần ba mươi nam qua.
Dù là nuôi chó, nuôi lâu như vậy thì cũng sẽ có tình cảm, vì sao hai người kia lại có thể nói như vậy chứ?
Điều đó so với tin hắn không phải là con ruột của bọn họ càng làm tim hắn lạnh giá không thôi, dù sao hắn cũng không phải ngu ngốc, những năm gần đây, đối đãi với hắn và với đệ đệ của hắn, không phải chỉ dùng hai chữ bất công để nói hết, chẳng qua là bọn họ có công ơn nuôi dưỡng với hắn, hắn không so đo thôi.
Suy nghĩ của hắn hỗn loạn, trên mặt của một mảng lạnh lẽo.
Bên trong Triệu thị lại vì bớt đi điều phải cố kỵ, nói không kiêng dè gì.
"Nói đến mấy năm nay thật sự là luôn phải lo lắng đề phòng, thật sự là xui xẻo, năm đó ta chẳng qua là làm bà vυ" mấy năm, tiền còn chưa kiếm được bao nhiêu, quan phủ liền nói là phạm vào tội gì đó, muốn nam nữ đều bị lưu đày, tịch thu tài sản, gϊếŧ kẻ phạm tội, khi đó Thiến di nương lại còn vội vàng bảo chúng ta ôm tiểu tử kia đi, lại còn nói cái gì mà sau này nhất định sẽ quay về tìm người, đến lúc đó sẽ thưởng lớn cho chúng ta, kết quả thì sao? Thưởng cái rắm! Cả nhà đó đều sống phú quý quen, cũng đã qua hai, ba mươi năm, ta thấy bọn họ chắc đã sớm chết ở Tây Bắc rồi! Lại để cho chúng ta không công nuôi thằng nhóc kia."
Bố lão gia trầm mặc rất lâu nhịn không được khuyên một câu, "Cũng không tính là nuôi không, lúc trước trên người hắn đúng là có nhét ngân phiếu hai trăm lượng, huống hồ mấy năm nay hắn cũng coi như là hiếu thuận, nếu không bà và ta có thể hưởng được những ngày làm lão thái gia lão phu nhân này sao?"
Triệu thị hừ một tiếng, bộ mặt cay nghiệt dạng."Không nói ta lúc cho hắn uống sữa mấy ngày, dù cho là hai trăm lượng có thể làm cái gì đây? Ban đầu gia đình kia tùy tiện búng ngón tay rớt chút tiền cũng nhiều hơn số tiền này. Hơn nữa, nếu hắn còn hiểu một chút bổn phận làm người, cũng biết hiếu kính với hai chúng ta
là phải, nếu là hắn khiến lão nương không vừa ý một chút, lão nương liền dám đi bên ngoài nói hắn không hiếu thuận."
Cảm xúc của Bố Ngự Đình quay cuồng, nhưng hắn có thể từ tay trắng, dựa vào một chút tài sản mà trở thành đứng đầu người trẻ tuổi nhất trong ngành, lý trí và bản lĩnh giữ bình tĩnh của hắn không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
Cho dù chịu được đả kích như vậy, cũng tiếp thu được tin tức từ cuộc nói chuyện của hai người, hiểu rõ được điều hoài nghi về thân phận của mình quả nhiên không tầm thường.
Trước đây hắn còn tưởng rằng bản thân là một đứa trẻ bị bỏ rơi, may mắn được vợ chồng Bố gia thu lưu, cho nên sau khi trưởng thành, chỉ cần có miếng ăn, hắn tuyệt đối là đưa đến cho cha mẹ nuôi, tuy rằng thường phải chịu cảnh đãi ngộ bất bình, nhưng công ơn nuôi dưỡng không dễ báo đáp, phần lớn có thể chịu hắn đều nhịn, một lòng hiếu thuận.
Chẳng qua, xem ra sự nhẫn nại của hắn không cần thiết, hai trăm lượng, đừng nói chỉ nuôi một đứa bé, dù là nuôi đến năm đứa cũng đủ, vậy mà bà ta lại còn ghét bỏ không đủ, nghĩ đến mấy năm nay hắn có đồ ngon đều đưa cho bọn họ, coi bọn họ như tâm can mà đối đãi...
Sắc mặt hắn âm trầm, tiếp tục nghe đôi vợ chồng bên trong nói đến việc giải quyết tài sản của hắn chia cho huynh đệ vô dụng của hắn như thế nào, thậm chí nói đến việc tiểu thϊếp của hắn thông đồng với người ngoài, ném hài tử của hắn sang một bên rồi mặc kệ... Càng nghe, lửa giận trong lòng hắn cùng với hối hận càng bốc lên không ngừng.
Hắn nhớ tới từng có một nữ nhân đã cảnh cáo hắn, một ngày nào đó hắn sẽ thấy hối hận khi nhìn rõ bộ mặt xấu xí của người mà hắn coi là "người nhà", lòng hắn vô cùng đau đớn, ánh mắt từ từ tan rã.
Hắn không cam lòng...Nếu như có thể lặp lại một lần nữa, hắn muốn tìm được thân sinh của hắn, muốn trừng trị những bạch nhãn lang không biết đủ này, còn có, hắn muốn nói một tiếng xin lỗi với nữ nhân bị thua thiệt kia...
Nhưng mà, hắn còn có cơ hội này sao?