Chương 1-2-1
Tiếng chiêng tiếng trống hỗn loạn, tiếng pháo trúc vang lên không ngừng bên tai, Trương Vi Vi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là tấm màn màu đỏ, phía trên thêu hoa văn trăm tử nghìn tôn, đó là tâm huyết của nàng thêu từng mũi kim sợi chỉ.
Nhưng mà, không phải đã bị nàng dùng kéo cắt nát rồi sao? Nàng có chút hoảng hốt nhớ lại.
Nàng ngồi bật dậy,lập tức một cơn choáng váng đánh úp lại, nàng cắn chặt môi chịu đựng, hy vọng cơn đau giúp nàng tỉnh táo hơn, sau đó mạnh mẽ mở tấm màn ra, nàng lập tức mở lớn hai mắt, cả người sững sờ.
"Đây...là ta đang nằm mơ?" Hay là nàng lại xuyên không nữa rồi?
Trương Vi Vi nhìn gian phòng được trang trí tráng lệ, bình hoa mai trên bàn trà là đồ cổ tiền triều, một chút cũng không giống với tiểu viện hiu quạnh khi nàng chết, nàng lại sờ sờ quần áo trên người, cũng là tơ lụa tốt nhất, hoàn toàn khác biệt với vải bông.
Trong lòng nàng có một suy đoán hoang đường, nuốt nước miếng, nàng chống đỡ cơ thể lung lay, từ từ đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, trên gương đồng phản chiếu lại một cái bóng mơ hồ.
Đó là một gương mặt trẻ tuổi, sắc mặt tuy rằng có chút tiều tụy, nhưng vẫn rất trẻ, trong nét ngây ngô lại có chút quyến rũ của thiếu phụ, mái tóc đen dài tùy ý xõa trên vai, mà dáng người bên dưới lớp quần áo, có lồi có lõm, nhất là cái eo nhỏ không đầy nắm tay, lại càng làm nổi bật bộ ngực nở nang.
Đôi mắt phượng lúc này tràn đầy sự kinh ngạc, đôi môi anh đào nhỏ khẽ nhếch lên, Trương Vi Vi trong lúc này kinh ngạc đến thẫn thờ.
Đây là nàng năm mười tám tuổi, không là phải người bị trượng phu đưa đến biệt viện, bị cái bệnh cái nghèo bức bách, thê lương đến mức ngay cả ngụm nước cũng không có.
Là mơ sao? Nàng đã trải qua một lần xuyên không, sẽ không may mắn được sống lại một nữa chứ?
Nàng thất thần đứng tại chỗ một lúc lâu, trong đầu nhớ lại nàng đã từng sống ở thế giới nàng mấy chục năm, mãi cho đến khi tiếng náo động càng ngày càng lớn, nàng mới lấy lại tinh thần tỉnh lại từ trong mông.
A...Mặc kệ là những gì nàng trải qua là thật hay ảo, dù sao hiện giờ nàng vẫn còn sống là tốt rồi, còn chưa phải là hiền thê ngu ngốc càng đi càng xa, điều này đối với những năm hối hận của nàng mà nói, chính là chuyện quan trọng nhất!!
Trương Vi Vi nhìn mình trong gương, thoáng nhíu mày, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, gương mặt trắng xanh lộ ra vẻ từng trải đọng lại ý cười ung dung.
Tuy rằng không biết vì sao nàng lại có vận may như vậy, nhân sinh có cơ hội lặp lại một lần nữa, chẳng qua lần này nếu nàng không thể để cho chính mình sống vui vẻ, vậy thì không bằng nàng đi tìm dây thừng treo cổ đi thôi.
Cha mẹ chồng khó chiều, tiểu thúc, tiểu cô, tướng công thanh lãnh cùng với đám oanh yến thích tìm phiền toái, đời này, nàng không có ý định lại làm hiền thê, bọn họ đã chuẩn bị xong chưa?
Tiền viễn vẫn gõ trống khua chiêng như cũ, mấy người nâng kiệu nhỏ, vô cùng náo nhiệt đi vào bên trong.
Nhưng mà đứng ở trước cửa một hồi lâu, tay khua chiêng đánh trống đều đã mệt mỏi, nhưng vẫn không thấy nhân vật chính xuất hiện, khiến cho không khí náo nhiệt nháy mặt lạnh đi vài phần, nhất là nữ tử ngồi trong kiệu, nắm chạt khăn trong tay.
Triệu thị cùng Bố lão gia ngồi ở thượng phòng, cho đưa người vào bái đường, mắt thấy thời gian sắp qua, lại không thấy bóng dánh tân lang, sắc mặt hai người đều không tốt, thân thích bằng hữu được mời tới cũng nhịn không được mà bàn tán.
Trong đó không thiếu các phu nhân các quan viên nhỏ, vụиɠ ŧяộʍ khinh bỉ.
Đứa con cả của Bố gia trong vài năm ngắn ngủi dựa vào cơ duyên cùng với thủ đoạn quả quyết gọn gàng ngồi trên vị trí thủ lĩnh của nghiệp đoàn ba tỉnh Nam Phương, có vài quan viên nhỏ thậm chí còn phải nhìn sắc mặt của thương nhân để làm việc, chẳng qua nói cho cùng, thì quan vẫn khinh thường những thương nhân nhà giàu, càng không phải nói đến hôm nay rõ ràng là nạp thϊếp, vậy mà lại phô trương như cưới tân nương tử, sớm đã có không ít người lén nghị luận không ngừng.
Hiện tại thì càng hay, cỗ kiệu đã sớm đến, tân lang lại không xuất hiện, điều này không chỉ đánh cho tiểu thϊếp ở bên ngoài kia một cái tát, cũng tương đương đánh cho Triệu thị là người cực lực thúc đẩy chuyện này một cái tát lớn rồi.
Triệu thị mấy năm nau sống an nhàn sung sướиɠ đã quá quen, được người khác nâng, hiện giờ sao có thể chịu được chuyện xấu hổ này, gương mặt già đỏ lên, tức giận quát nha đầu bên người: "Đi! Đi nhanh tìm đại gia tới cho ta! Đã là lúc nào rồi còn không ra, hắn đây là muốn làm lão nương mất mặt mà!"
Ở đây đa số đều là người có uy tín danh dự, đâu có người nào là chủ nhà mà lại trước mặt mọi người ăn nói thô bỉ như vậy, vẻ mặt mọi người có chút không vui, có người thậm chí hối hận khi đến đây ăn tiệc, bắt đầu tìm lý do thoát thân.
Sắc mặt Bố lão gia cũng không khá hơn chút nào, nhưng mà tính tình của ông từ trước đến nay luôn hiền lành, không thể nói những lời không tốt như bà nương nhà mình, chỉ là trầm mặt phân phó gã sai vặt, "Đi mời đại gia đi theo, đã nói hôm nay là ngày lành, dù là chuyện quan trọng cũng phải để đấy."
Triệu thị không cam lòng, trong lòng khó chịu không tan, trượng phu vừa mới dứt lời, bà lập tức nói tiếp, "Thấy người thì nói, nếu muốn ngỗ nghịch thì cũng phải biết chọn thời điểm, Tuệ Nhi là một đại cô nương trong sạch, ủy khuất mới theo hắn, hắn khiến mọi người mất mặt như vậy, cẩn thận gặp báo ứng."
Gã sai vặt vẻ mặt đau khổ nhận lệnh rời đi, lại nhìn qua Bố lão gia vài lần, lại phát hiện lão thái gia dù có nhíu mày, nhưng không ngăn lão phu nhân, trong lòng chợt lạnh, chỉ nghĩ đến rất tốt, dù là tìm thấy đại gia, cũng không thể nói ra những lời này, nếu không truyền ra sẽ khiến người khác cười, mạng nhỏ này của hắn cũng không bảo vệ được rồi.
Triệu thị nói chuyện không hề có chút nề nàng người ngoài, lớn tiếng nói, mọi người trong phòng đều nghe thấy rõ ràng, ấn tượng trong lòng đối với hai người lại kém thêm một chút, chỉ cảm thấy về sau bề ngoài quan hệ tốt với Bố gia là được, sau này tránh tiếp xúc thân thiết.
Bố lão gia hiểu con trai cả của mình, những năm gần đây hai chữ hiếu thuận không phải chỉ là nói suông, mà thật sự đặt hai người bọn họ ở trong lòng, nhất là bà vợ của ông nói chuyện luôn khó nghe, nhưng chỉ cần đem hai chữ bất hiếu ra, hắn liền ngoan ngoãn nghe theo, cho nên sau khi nghe thấy vậy, ông cũng chỉ để trong lòng, chờ người đến, là có thể tiếp tục việc vui này.
Nhưng mà bọn họ nghĩ quá tốt, chỉ là vận mệnh khó dò trong lúc đó đã lệch đi một hướng khác, cũng khiến cho tính toán của bọn họ nhất định thất bại.
Bố Ngự Đình tỉnh lại trong thư phòng, ý thức được việc mình chưa chết, mà là quay trở lại ngày xưa, hắn đi đến hậu viện, bỏ tân khách cùng với nữ nhân bên trong kiệu ra sau đầu.
Hắn mơ hồ có ấn tượng, đời trời cũng vào thời điểm này, hắn do không cẩn thận làm rơi cái nghiên mực trên tủ, giữa trán bị thương nhẹ, nhưng đời này hắn bỗng nhiên thần người, không đủ nhanh để tránh, ngược lại bị nghiên mực rơi trúng thái dương, hắn mới có thể xác định chính mình đã sống lại.
Bố Ngự Đình đứng dưới ánh mặt trời, cảm giác quen thuộc nhưng đã lâu không cảm nhận được, khiến cho hắn không nhịn được mà dừng chân lại.