Chương 4-2
Bố Ngự Đình vừa nghe đại quản sự báo cáo về việc thu lương, vừa xem tin tức truyền về từ Tây Bắc, trong lòng tính toán rất nhanh.
Tây Bắc quả nhiên bắt đầu mưa lớn, chỉ là đến bây giờ, còn chưa có người biết rằng trận mưa này sẽ mưa trong bao lâu, cuối cùng sẽ gây ra đại họa không thể vãn hồi.
Chẳng qua mưa lớn một trận, đã khiến không ít người cũng bắt đầu thu lương, hiện giờ nếu tiếp tục thu lương, phí tổn thật sự rất cao, mưa lớn vẫn còn kéo dài, tiếp tục thu lương với giá cao, cũng sẽ khiến nhiều người chú ý, cũng dễ bị vị ngự sự kia chú ý.
Trong nháy mắt suy nghĩ của hắn chuyển đổi vài lần, Bố Ngự Đình đã bàn bạc gần xong với đại quản sự, nhàn nhạt nói: "Phân phó xuống dưới, tiếp theo đừng hành động gì, dừng việc thu lương lại, thu được gì trước hết cứ cất đó, không có lệnh của ta, người nào dám
tự tiện hành động, liền bắt lại đánh gẫy chân tay ném xuống sông."
Đại quản sự có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh, nếu nói trước đây hắn vẫn còn nghi ngờ đối với phán quyết của chủ tử, nhưng sau khi nhận được tin tức Tây Bắc bắt đầu mưa lớn, cuối cùng trong lòng hắn không còn hoài nghi gì nữa.
Hắn không hiểu vì sao đã bắt đầu vô cùng tin tưởng chủ tử nói trời không mưa nhỏ, vậy thì mưa tuyệt đối không nhỏ.
Hai người lại thảo luận tiếp vài vấn đề sổ sách một lúc, sau đó đại quản sự liền đi ra ngoài, bởi vì đối với nhiều việc Bố Ngự Đình đã có cách nhìn nhận khác, cũng càng lớn mật thả tay để cho hạ nhân đi làm, nhiều việc đời trước hắn tự tay làm giờ cũng giao cho hạ nhân làm, như vậy sẽ có nhiều thời gian ở lại trong nhà, ngoài việc làm bạn với thê nhi, cũng có thể đi tìm phụ mẫu thân sinh của mình.
Khi đó tuy rằng không nghe được nhiều lắm nhưng lấy tuổi của bản thân để tính, lại đi tra xem có hộ gia đình lớn nào bị lưu đày đến Tây Bắc vài năm trước, cũng đã có không ít manh mối, hắn bắt đầu tìm kiếm cũng sẽ không giống mò kim đáy biển, không có chút phương hướng.
Trước mắt đã có manh mối, chỉ thiếu chưa phái người đi một lần, nếu như đến lúc đó tin tức không sai, hắn tự mình đi một chuyến mới được.
Về phần một nhà phụ mẫu nuôi, nhìn tình hình thực tế mấy năm nay, hắn liền hiểu rõ gia sản đời trước của chính mình bị bọn họ cướp đoạt tất cả, nhưng mà nếu như đời này bọn họ an phận mà sống, hắn cũng sẽ phụng dưỡng tốt bọn họ, nhưng nếu bọn họ vẫn còn không chịu an phận, vậy hắn...cũng sẽ không để yên như vậy.
Bố Ngự Đình nheo mắt, gương mặt hiện lên sự lạnh lùng, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn làm từ gỗ tử đàn, sắc mặt nghiêm túc mà băng lãnh.
Nguyên nhân từ kiếp trước, kết quả ở kiếp này, có được kỳ ngộ như vậy, hắn nguyện ý buông xuống khi có thể, nhưng nếu như bị buộc đến nóng nảy, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha như vậy.
Chỉ hy vọng bọn họ đừng làm hắn thất vọng, cũng đừng làm phá hỏng những ngày tốt lành mà bọn họ không dễ dàng có được.
Buổi tối, Bố Ngự Đình đến phòng Trương Vi Vi, khi hắn đến đám nha hoàn rất thức thời lui ra ngoài, Xuân Thảo và Xuân Liễu còn hiểu ngầm vụиɠ ŧяộʍ nhìn nhau, đáy mắt đều là ý cười.
Trương Vi Vi không để ý tới hai nha hoàn tác quái, nàng có chút khẩn trương nắm chặt sách trong tay, nhưng mà có trời biết nàng ngay cả tên sách là gì cũng không biết, càng không phải nói đến nội dung bên trong.
Mấy ngày nay, khi hai người ở chung thật sự rất tốt, ít nhất so với đời trước mà nói, gặp mặt không phải chia tay không vui, thì là lạnh như băng ngay một câu cũng không nói, tình hình hiện giờ thật sự tốt hơn rất nhiều, hơn nữa hắn trong lúc không tự chủ mà lấy lòng hắn, khiến cho nàng có cảm giác được theo đuổi, rung động trong lòng càng ngày càng lớn.
Ban đêm, hai người ngủ trên giường, nàng luôn khẩn trương lại không dám lộn xộn, chỉ có thể nghe tiếng hít thở, trợn tròn mắt, nhìn ngọn nến đốt được một nửa, mới mệt mỏi nhắm mắt ngủ.
Đáy lòng nàng không hề bài xích hành động thân mật với hắn, chỉ là nàng không rõ, hắn bình thường tuy rằng ngẫu nhiên đùa giỡn nàng, nhưng cũng không có hành động gì thêm.
Nàng nghĩ, hai người có thể sẽ không có tiến triển khác, cho nên, nàng quyết định đêm nay sẽ tự mình phá vỡ.
Buổi sáng Trương Vi Vi hạ quyết tâm, cả ngày tâm trạng đều có chút hoảng hốt, mãi đến khi tắm rửa, nàng đặc biệt bảo nha hoàn thêm nước hoa vào nước tắm, lại cho người chuẩn bị hương cao, khi tắm rửa xong cũng bảo nha hoàn giúp nàng lau sạch sẽ từ trên xuống dưới, làm cho làn da trắng mịn lại tỏa hương thơm nhàn nhạt, mặc cái yếm màu sắc tươi sáng, bên ngoài phủ thêm sa y màu trắng ngà, thắt lưng màu xanh, phần đuôi còn kéo dài, mỗi khi bước đi, làn váy sa ý liền thoáng lay động, nhìn thấy liền quyến rũ người.
Bố Ngự Đình bận rộn cả ngày, vừa bước vào trong phòng liền nhìn thấy cảnh mỹ nhân nằm trên giường nhỏ, ánh mắt trầm xuống, cảm giác cả hô hấp cũng nhanh hơn.
Hắn nhìn nàng, nàng như cảm nhận được ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai phu thê cái gì cũng chưa nói, hoặc như cái gì cũng nói, hắn đi đến bên giường nhỏ ngồi xuống, nâng chân của nàng đặt lên chân mình, dưới ánh đèn, đôi chân trắng nõn lại càng thêm láng mịn, móng chân cố ý sơn hồng nhạt dưới ánh nến như đang phát sáng, khiến cho hắn nhịn không được mà vuốt ve đôi chân nàng.
Lần này nàng cũng không thể làm bộ chính mình đang đọc sách được nữa, duỗi thẳng chân, chạm vào người hắn, lực đạo không mạnh, lại giống như khıêυ khí©h, trên đầu chỉ dùng một cây trâm búi tóc, theo động tác của nàng, vài sợi rơi trên vai nàng.
"Chàng làm gì vậy?"
"Tìm xem nàng xoa thuốc gì, thơm như vậy, mịn màng như thế này." Ánh mắt Bố Ngự Đình như đốt lửa, bàn tay lần mò, từ cẳng chân hướng lên trên, gãi đến chỗ ngứa của nàng, khiến cho nàng nhịn không được cắn môi cười không ngừng, cả người theo đó mà run lên, bộ ngực bởi vì mới sinh không lâu lớn thêm không ít cũng theo đó mà di chuyển, khiến cho hắn cảm thấy cổ họng khô chát, bụng dưới nóng lên.
Nhìn nàng mê người như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy, hoặc nên nói là, những nữ nhân hắn gặp, chưa có ai phong tình như nàng.
Tay hắn không vì nàng cười mà dừng lại, mà trực tiếp dừng lại trên eo của nàng, nàng cũng không còn cười nữa, không nhịn được mà ưm một tiếng, ánh mắt như nước, nhu tình giống như sắp tràn ra.
Bố Ngự Đình áp lên người nàng, tay cũng lần mò vào bên trong cái yếm, dùng mũi đυ.ng vào gáy nàng, cả khoang mũi đều là mùi hoa nhài nhàn nhạt, nhẹ nhàng nhưng lại thơm động lòng người, khiến cho hắn có chút tâm viên ý mã.
Trương Vi Vi từ khi hắn bắt đầu lần mò liền không nói ra lời, rất nhiều năm không trải qua việc này, nàng cũng đã quên chính mình mẫn cảm đến mức nào, khẽ kêu vài tiếng, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ hắn, bắp chân quấn lấy eo hắn, nhẹ nhàng ma xát.
Đời trước hai người sau khi tân hôn không bao lâu liền không còn cảnh này nữa, sự nhiệt tình nóng bỏng này mạnh mẽ hơn nhiều so với dự tính của nàng.
Bố Ngự Đình cũng đã rất lâu không đυ.ng vào nữ nhân, một mặt là vì cho nàng thể diện, cũng là không có tâm trạng làm cái kia, hắn lại không thích dính vào bên ngoài, cho nên cứ như vậy nhịn xuống.
Mấy ngày nay hai người ngủ cùng trên một cái giường, hắn cũng không phải không nghĩ tới, nhưng lại nghĩ đến nàng ngẫu nhiên vẫn chưa cho hắn sắc mặt hòa nhã, không tiện chủ động nhắc tới, không ngờ tới hôm nay trở về lại thấy cảnh như vậy, nàng căn bản không cần tốn sức khıêυ khí©h hắn, hắn cũng cả người nóng lên, chỉ hận không thể đặt nàng dưới thân mà ăn.
Hai người quấn lấy nhau, sa y của nàng sớm bị xé rách, một nửa trên người, một nửa rơi trên mặt đất, đai lưng bị ném lên trên bàn, cái yếm thì bị hắn ném dưới chân.
Quần áo trên người hắn cũng đã cởi ra, ngoại bào gì đó rơi dưới chân, vài cái khác không rơi trên giường thì là tùy ý ném xuống đất.
Hai người quấn lấy nhau một lúc, cả người đều là mồ hôi, rốt cuộc hắn nhịn không được, ôm ngang nàng bế lên giường lớn, màn cũng không kéo xuống, thân thể thường xuyên luyện tập lần thứ hai áp lên người nàng, tiến vào chỗ sâu ấm áp mê người kia của nàng.
Trương Vi Vi híp mắt nhìn hắn, những suy nghĩ lúc trước hoàn toàn không dùng được, thân thể khi nàng còn đang suy nghĩ thì đã sớm yên lặng tiếp nhận hắn.
Không! Phải nói là so với tưởng tượng của bản thân càng thêm hoan nghênh sự xâm lược của hắn, ngón tay của hắn lướt qua từng tấc da thịt của nàng, đều khiến thần kinh mẫn cảm của nàng run lên, khiến cho nàng lần lượt trải qua các cảm giác hoảng hốt rồi lại khoái hoạt.
Nàng một lần lại một lần tiếp nhận sự nhiệt tình của hắn, lúc đầu là cắn môi, về lại lại nhịn không được, lại bị hắn lật người, trực tiếp cắn gối đầu, đón nhận động tác điên cuồng của hắn.
Cũng không biết kết thúc là khi nào, sau khi triền miên cả người nàng có chút thất thần, chỉ có thể nằm trong lòng hắn thở phì phò, toàn thân hai người đều dinh dính, dính lấy nhau bên dưới lớp chăn tơ lụa, cái gì cũng không nói, cũng chỉ nghe tiếng nến cháy lách tách, không khí yên tĩnh lại vui vẻ tràn ngập trong phòng.
Trương Vi Vi có chút mệt, lại chưa mệt đến mức mê man, sau khi dựa vào lòng hắn một lúc liền thanh tỉnh không ít, nhớ lại phản ứng dọa người của mình, hai má vốn đã phiếm hồng lại càng đỏ hơn.
Nói hối hận thì cũng không phải, chỉ là nhớ đến nàng chuẩn bị vẫn còn chưa đủ, lại chưa nghĩ đến sau khi làm xong, nên tìm đề tài gì để nói thì mới không kỳ quái.
Bố Ngự Đình hiển nhiên cũng đồng thời suy nghĩ, hắn cũng không biết sao nàng lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy, chỉ là sau dư vị thoải mái, hai người đều giống nhau cảm nhận được bầu không khí lúc này không biết nên nói gì.