Bắt hắn rửa chân cho mình! Rửa đến cả trăm lần!
Đường đường là Thủ phụ Nội các mà phải rửa chân cho nàng, cảm giác đó chắc hẳn sẽ rất tuyệt đây!
Nhà chỉ có chút ít dầu thơm, thật sự không chịu nổi hao tổn, vì vậy ngày hôm sau sau khi bán xong thịt, nàng liền đi thuê xe ngựa từ nhà lý chính (trưởng thôn), vội vã lên đường đi lấy dầu đậu ở huyện.
Tuy nhiên, khi vào thành Hồng Diệp, nàng không đi thẳng đến tiệm ép dầu nhà họ Trương, mà lại vòng một đoạn đường qua Đông Hoàn phố.
Hai ngày nay nàng lại tích lũy được 4 điểm điểm danh, cần phải dùng chúng.
Qua những ngày điểm danh này, nàng đại khái cũng đoán được quy luật thưởng của hệ thống điểm danh.
Chính là hệ thống sẽ ngẫu nhiên sao chép một hoặc hai món từ cửa hàng mà nàng điểm danh.
Có nghĩa là quy mô cửa hàng càng lớn, phần thưởng nàng nhận được càng phong phú.
Như vậy, nếu chỉ điểm danh ở trấn nhỏ thì khá là thiệt thòi.
Cách tốt nhất chính là đến huyện thành để điểm danh.
Nhưng người dân quê, thường ngày không có lý do gì lại chạy xa lên huyện, hơn nữa cùng loại cửa hàng có chung thời gian làm mới 24 tiếng, nếu tích lũy quá nhiều điểm cũng không sử dụng hết được.
Nhưng may là điểm điểm danh không bao giờ hết hạn, số điểm dư thừa nàng có thể để dành dùng sau khi lên kinh.
Quy mô cửa hàng ở kinh thành đương nhiên không thể so với huyện Hồng Diệp, điểm danh ở đó mới thật sự có lợi.
[Đinh! Điểm danh tại [Hiệu thuốc huyện Hồng Diệp] thành công, nhận được 1 cân hồi hương, 1 cân quế chi.]
[Đinh! Điểm danh tại [Dược Phố huyện Hồng Diệp] thành công, nhận được 2 lượng nhân sâm, 4 lượng xạ hương.]
[Đinh! Điểm danh tại [Tiền Trang huyện Hồng Diệp] thành công, nhận được 328 văn tiền đồng.]
[Đinh! Điểm danh tại [Lò Rèn huyện Hồng Diệp] thành công, nhận được một cái xẻng, một cái cuốc hoa.]
Bốn điểm điểm danh đã dùng hết, tổng thể thu hoạch khá là không tệ.
Đặc biệt là 2 lượng nhân sâm nhận được từ dược phố, tháng sau khi nàng đến phối thuốc cho Tống Thời An, ít nhất cũng có thể tiết kiệm được một nửa tiền bạc.
Trương Mập vừa đổ dầu xong, định gọi người làm trong xưởng ra giúp chuyển lên xe thì thấy nàng phẩy tay một cái.
Rồi nàng tùy tiện vung tay, ôm lấy cái vò đựng dầu nặng đến năm, sáu chục cân mà bước đi nhẹ nhàng đến bên xe lừa, từ từ đặt nó vào sau thùng xe.
Thiếu chút nữa làm mắt Trương Mập trợn tròn lên.
Dù đã sớm nghe đồn về "Tây Thi đồ tể" có sức mạnh vô song, nhưng nghe là một chuyện, còn tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.
Nhớ đến lần trước khi nàng mang đậu nành đến, chồng nàng chỉ ngồi co ro trong thùng xe, mặt trắng bệch như tờ giấy, môi không chút huyết sắc, gầy đến mức chẳng có chút thịt...