Hãn Tặc

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Truyện có bối cảnh đô thị, kể về thanh niên Cổ Tiểu Quân, cùng người thầy tên Khương Hữu Hà, là hai đạo sĩ còn sót lại của thời kỳ "Đạo giáo" truyền kỳ mấy vạn nay đã suy tàn...
Xem Thêm

Chương 15: Chấn Động
Cho dù sau này năm tháng trôi qua, vẫn còn rất nhiều người nhớ tới tình cảnh khi đó và cảm thấy đầy dẫy những bí ẩn chưa giải thích được.

Nhìn nữ giáo sư Hoàng Y Y xinh đẹp, yếu đuối hóa thân làm vô địch chiến sĩ, lăng chân thật đẹp đẽ, dáng người xoay vòng trên không trung thật mạnh mẽ, so với các nữ hiệp tại Hollywood càng thêm anh tư hiên ngang.

Thế nhưng, người luôn luôn tỏ ra mềm yếu, uất ức tại sơ nhất ban 6 là nam sinh Cổ Thần Dật lại ôm lấy Hoàng Y Y như ôm đồ vật, trong chớp mắt biến mất khỏi hiện trường, thoáng cái đã chạy lên chỗ rẽ cầu thang, chạy nhanh dường như chân không chạm đất, cũng chỉ có trong kỹ xảo điện ảnh mới nhìn thấy. A, tương tự như Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự, ôm Vương Ngữ Yên ung dung tránh địch. Thật là khiến người ta kinh ngạc.

Rồi cả đám sư sinh mồm năm miệng mười hỏi vừa nãy xảy ra chuyện gì, nói đến Cổ Thần Dật thần kỳ biểu hiện thì đại đa số người liếc mắt.

- Thật là! Nhìn nhầm rồi!

Hết sức không đồng thể tin a.

- Sao có thể, hắn mới tham gia ban võ thuật huấn luyện mấy ngày, liền tăng nhanh như gió? Lẽ nào ăn tiên đan?

- Đúng đấy, làm sao có khả năng? Cổ Thần Dật người này còn không biết sao? Gặp phải chuyện phiền toái đều là Vũ Tịch Nhan ra mặt, hắn chỉ có thể núp ở phía sau.

- Mấy ngày trước luận võ, hắn rất hèn mọn a, nắm trứng đối thủ, thật là! Người như thế lẽ nào là cao thủ thâm tàng bất lộ?

- ...

Đối với việc này này, không tin chiếm đa số.

- Bất quá, lá gan của hắn xác thực so với trước đây lớn hơn.

- Không chừng khi nghỉ hè đã khổ luyện một phen, có kỳ ngộ, bên trong tiểu thuyết võ hiệp không phải cũng có chuyện cao thủ tuyệt đỉnh đem một thân công lực rót vào trên người cậu bé sao?

- Ha ha, ngươi đem cố sự cùng hiện thực lẫn lộn. Bất quá, đối với Cổ Thần Dật bạn học hẳn là phải đánh giá lại, có thể hắn trước đây là cố ý ẩn giấu thực lực thì sao?

Cách nói này dần dần trở thành chủ lưu.

Đương nhiên, cho dù ẩn giấu thực lực, bên trong ý nghĩ của mọi người cho rằng hắn có chút khí lực, thân thể linh hoạt, đặc biệt am hiểu loại hình thoát thân... Người mang tuyệt kỹ gì chứ, mọi người vẫn là chưa tin.

Cũng có mấy cái nữ sinh nhìn thấy toàn bộ quá trình đối với Cổ Thần Dật anh hùng cứu mỹ nhân líu lưỡi không ngớt, tìm tới Vũ Tịch Nhan liên tục hỏi:

- Tiểu Vũ, Cổ Thần Dật làm sao lợi hại như vậy? Vừa nãy có cái tên vô lại cùng Hoàng lão sư ác chiến, cái tên vô lại kia lấy súng bắn về phía Hoàng lão sư, Cổ Thần Dật ôm lấy Hoàng lão sư bỏ chạy, một cái nháy mắt bỏ chạy lên trên lầu.

Vũ Tịch Nhan kinh ngạc hỏi:

- Cái gì? Tiểu Dật?

- Đúng đấy, chúng ta tận mắt thấy, hắn ôm lấy Hoàng lão sư không tốn một chút công sức, hơn nữa, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

- Tiểu Vũ, hắn khí lực rất lớn sao? Đúng rồi, nghe nói hắn trước đây đã cứu ngươi, có phải cũng là ôm một cái, rồi bay đi trốn?

Vũ Tịch Nhan dòng suy nghĩ có chút hỗn loạn, hỏi:

- Vừa nãy nơi này bắn súng, Tiểu Dật cũng ở hiện trường?

- Tiểu Vũ, ngươi không biết sao? Cái tên vô lại kia chính là từ trong phòng ăn truy sát hắn, Hoàng lão sư vì trợ giúp Cổ Thần Dật mới ra tay. Oa, Hoàng lão sư quá lợi hại, nhảy trên không trung còn có thể xoay người, hai cái chân "Xoạt xoạt xoạt" đá liên tục, tuyệt đối là cao thủ.

- Ta nếu có thân thủ như Hoàng lão sư có phải tốt không...

Tiểu Vũ vội vàng ngắt lời, nói:

- Dừng, dừng, dừng lại! Cổ Thần Dật hiện ở nơi nào?

- A, hắn ôm Hoàng lão sư chạy trốn tới trên lầu.

Trên lầu.

Cổ Thần Dật thấy Hoàng Y Y tỏ rõ vẻ kinh ngạc đang nhìn kỹ hắn, bắt đầu giả ngu:

- Hoàng lão sư, rất kỳ quái a, trước đây liền nghe nói con người ở trong nghịch cảnh thì có thể kích phát mấy lần tiềm lực, ta còn có chút không tin. Ngày hôm nay ta liền tin tưởng, ngươi xem, ta bế được ngươi, còn chạy trốn nhanh chóng. Ha ha!

Việc âm thầm ra tay không ai biết, liền Hoàng Y Y cũng không biết tại sao kim thép của Vũ Điền Hỉ Nhị đâm tới một nửa đột nhiên ngừng lại, hắn đương nhiên sẽ không tiết lộ.

... Hoàng Y Y còn có chút ngơ ngơ ngác ngác, vừa nãy thật sự cảm giác người ôm nàng là Cổ Tiểu Quân, nhưng mà, trong lý tưởng thì béo tốt, nhưng hiện thực lại gầy teo, nhìn kỹ lại, tiểu tử thúi trước mắt rõ ràng là cậu bé chưa dứt sữa.

Khác biệt quá to lớn a!

Nàng là thành viên Ngọa Long Quật Khởi, sau khi tỉnh táo lại tư duy từ từ rõ ràng.

Có một điều có thể xác định, Cổ Thần Dật không phải học sinh bình thường, tư liệu thu được trước đây về Cổ Thần Dật đều là không chính xác.

Bị hắn ôm ở trong tay, nàng cảm giác được trên cánh tay hắn sức mạnh cùng bên trong thân thể toát ra lực bộc phát, không phải bình thường. Cho dù như hắn nói tới nghịch cảnh thì tiềm năng bị hoàn toàn kích phát, học sinh trung học bình thường cũng không thể nào làm được những điều này, hơn nữa còn làm được thành thạo điêu luyện.

Bất quá lúc này không phải thời cơ cân nhắc những vấn đề này.

Nàng cấp tốc ra bên ngoài quan sát, phát hiện Vũ Điền Hỉ Nhị đã dời khỏi trường học.

Tên kia trong tay có súng, nếu như vậy, liền vô cùng nguy hiểm.

Hoàng Y Y tạm thời áp chế lại nghi vấn đầy bụng, nói:

- Ta trước tiên gọi điện thoại cho cấp trên, báo cáo chuyện vừa nãy đã xảy ra, nhất định phải tiến hành lùng bắt, người này thả ở bên ngoài quá nguy hiểm... Còn có, bắt đầu từ bây giờ, ngươi không thể rời khỏi bên cạnh ta, mục tiêu Vũ Điền Hỉ Nhị là ngươi, hắn không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không rút đi.

- Hắn không phải trốn đi rồi sao?

- Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể gϊếŧ hồi mã thương. Ngươi không biết, thực lực của hắn ở trên ta, vừa nãy suýt chút nữa thì mạng của ta cũng xong, không biết thời khắc cuối cùng xảy ra tình hình gì, mới để ta tránh thoát trong gang tấc, nếu như không xảy ra vấn đề, ta đã mất mạng, ngươi cũng đừng hòng chạy trốn.

Cổ Thần Dật sờ sờ mũi, hắn kỳ thực biết Vũ Điền Hỉ Nhị ngày hôm nay sẽ không trở về, cái kia cây tăm bằng trúc đâm thật sâu vào thân thể, hắn trước hết phải xử lý việc này, cười nói:

- Oa, vậy không phải hai người chúng ta trở thành uyên ương có số khổ?

Hoàng Y Y bấm tay đánh trán của hắn, mắng:

- Thằng nhóc, ngươi biết cái gì uyên ương không uyên ương? Đi thôi, chúng ta đi xuống xem một chút Chu lão sư thế nào.

- Híc, không chết được, bất quá đoán chừng phải dưỡng thương nửa năm... Ha ha, như vậy lớp chúng ta phải thay đổi số học lão sư, mỹ nữ, ngươi đến dạy thay chứ?

- Thằng nhóc, ăn đậu hũ của lão nương.

Phốc phốc phốc, liền gõ ba lần trên trán.

- Ngươi có lương tâm hay không a? Vừa nãy nếu không là ta ôm ngươi đi, trên người ngươi sẽ có rất nhiều lỗ thủng.

- Cũng là bởi vì ta cứu ngươi mới gây ra phiền phức như vậy.Phốc phốc phốc!

- Chà chà, Chu lão sư thảm rồi, ngày hôm nay hắn nhìn thấy thực lực cường hãn của ngươi, sau này không mặt mũi mỗi ngày vây quanh ngươi.

- Có chút lòng thông cảm có được hay không? Hắn lần này bị thương nghiêm trọng.

Phốc phốc phốc! Lại là ba cái gõ vào trán.

Cổ Thần Dật che cái trán, nói:

- Đó là không biết tự lượng sức...

- Tại sao có thể nói giáo viên của ngươi như vậy?

Lần này bấm tay đánh cái trán Cổ Thần Dật, lại bị hắn tránh thoát.

Bởi vì trải qua chuyện vừa rồi, quan hệ của hai người kỳ thực tiến thêm một tầng, chỉ có điều Hoàng Y Y lúc trước bị một cái mười ba tuổi cậu bé ôm vào trong ngực chạy trốn, bị rất nhiều người nhìn thấy, cảm giác rất phi thường khó chịu, vì lẽ đó khi nàng gõ cái trán của hắn không chút lưu tình, gõ đến rất nặng.

Vũ Tịch Nhan tìm tới , vừa chạy lên vừa gọi:

- Tiểu Dật, ngươi ở đâu?

Cổ Thần Dật thò đầu ra, kêu lên:

- Tiểu Vũ, ta ở đây.

Vũ Tịch Nhan xông lại, thấy trong phòng học chỉ có hắn cùng Hoàng Y Y, trước tiên kêu một tiếng:

- Hoàng lão sư.

Sau đó lo lắng hỏi:

- Tiểu Dật, vừa nãy chuyện gì xảy ra, nghe nói có người muốn gϊếŧ ngươi?

- A, chính là người trên xe buýt đâm túi sách của ta, hắn bị bệnh thần kinh, hắn đuổi theo ta, bị Y Y lão sư ngăn lại.

Vũ Tịch Nhan đi tới bên cạnh hắn, xoay hắn quay một vòng, thấy trên người hắn không bị thương, vỗ ngực một cái nói:

- Doạ chết ta rồi, vừa nãy có bạn học nói cho ta, vừa rồi có người cầm súng đang đuổi gϊếŧ ngươi.

- A, bị Y Y lão sư đánh đuổi mà, Y Y lão sư rất lợi hại.

Vũ Tịch Nhan hướng về Hoàng Y Y gật đầu hỏi thăm, xoay mặt lại nói:

- Mấy ngày nay ngươi đừng ngồi xe buýt, đến trường, lúc về đi xe của ta.

- Híc, cổ nhân nói, không cần như vậy, cảnh sát đều lùng bắt hắn, hắn làm sao còn dám ở trên xe buýt?

Tiểu Vũ dịu dàng lườm hắn một cái, gắt giọng

- Cổ nhân? Cổ nhân sẽ nói lời nói như vậy? Cổ nhân nào?

Cổ Thần Dật chỉ chỉ mũi của chính mình, nói:

- Chính là cái tên họ Cổ này nói.

- Ngươi tính là cổ nhân à? Không được!

- Tiểu Vũ, Y Y lão sư nói mấy ngày nay nàng sẽ đến đưa ta đi...

Hướng về Hoàng Y Y nháy mắt.

Hoàng Y Y cố ý nói:

- Ta có nói lời này sao? Ta làm sao không biết?

Thấy Vũ Tịch Nhan hơi thay đổi sắc mặt, mới cười nói:

- Ngươi là Tiểu Vũ đúng không? Coi chừng bạn trai nhỏ của ngươi một chút, hắn không thành thật.

Vũ Tịch Nhan ở trước mặt người ngoài luôn luôn biểu hiện cường hãn, vung vung nắm đấm nói:

- Hắn dám?

- Làm sao không dám? Mới vừa rồi còn muốn ăn đậu hũ của ta.

- A, đã ăn chưa?

Vũ Tịch Nhan con ngươi đảo một vòng, cười hỏi.

Trong lòng nàng, Hoàng Y Y tuy rằng dung mạo xinh đẹp cá tính, nhưng tuổi tác so với hai người bọn họ lớn hơn hơn mười tuổi, vì lẽ đó, không có lực cạnh tranh.

Hoàng Y Y có chút không chịu nổi, học sinh bây giờ đều trưởng thành sớm, da mặt so với tường thành còn dày hơn!

- Ăn được ta còn không đánh vỡ đầu của hắn?

- Nhưng ta làm sao nghe nói là hắn ôm ngươi chạy?

"..."

Hoàng Y Y lúng túng.

Sự thực chứng minh, người lớn cùng hài tử đấu võ mồm, thường thường người lớn chịu uất ức.

Cổ Thần Dật nhịn cười, nói:

- Tiểu Vũ, chúng ta đi xuống xem một chút Chu lão sư thế nào.

Đi tới địa phương vừa nãy ác chiến, Chu Khai Minh đã tỉnh lại, thế nhưng sau khi bụng bị đòn nghiêm trọng, nội tạng lệch vị trí, tình trạng cơ thể cực tệ. Hắn lúc này mặt như giấy trắng, hô hấp yếu ớt, khóe miệng còn mang theo vết máu.

Cổ Thần Dật lặng lẽ đẩy Hoàng Y Y một cái, thấp giọng nói:

- Có chút lòng thông cảm có được hay không? Hắn là vì anh hùng cứu mỹ nhân mà ngã xuống, ngươi tốt xấu nên an ủi vài câu.

Hoàng Y Y ném cho hắn một cái liếc mắt...

Thời gian không lâu, xe cảnh sát, xe cứu thương đến trường học. Lãnh đạo trường học phái người cùng lên xe đưa Chu lão sư đi bệnh viện; Hoàng Y Y cùng Cổ Thần Dật thì lại hướng về cảnh sát báo cáo chuyện vừa nãy đã xảy ra.

Bởi sự việc liên quan tới đặc công nước ngoài, người của Ngọa Long Quật Khởi đến liền đem vụ án thụ lí.

Hoàng Y Y báo cáo việc trải qua vừa nãy.

Đại diện Ngọa Long Quật Khởi, chính là là Triệu Cường, là tổ trưởng tổ hành động thứ hai, Cổ Thần Dật rất quen thuộc hắn. Kiếp trước, cùng hắn có trải qua hiệp đồng tác chiến mật thiết.

Triệu Cường hỏi:

- Hoàng Y Y, khi hắn sắp đâm tới ngươi đột nhiên động tác đình trệ?

- Đúng đấy, rất kỳ quái, như bị người điểm huyệt đạo.

- Bên cạnh các ngươi còn có người nào không?

- Những người khác đều tránh, bên cạnh chỉ ta, bạn học Cổ Thần Dật, còn có Chu lão sư ngã trên mặt đất.

- Chu lão sư là hạng người gì, ngươi quen thuộc sao?

Hoàng Y Y bất đắc dĩ, lắc đầu nói:

- Không thể là hắn.

Triệu Cường đưa ánh mắt chuyển qua Cổ Thần Dật trên mặt đang "mờ mịt", a, cậu bé này mới mười mấy tuổi, càng không thể, xem ra, chỉ có bắt được Vũ Điền Hỉ Nhị mới có thể biết lúc đó chuyện gì xảy ra...

Thêm Bình Luận