Chương 9

Hai người vội vã trở về, chẳng mấy chốc họ đã về đến nhà Sở Nhiên.

Sở Nhiên mở cửa cùng Trần Dư Chi bước vào thì thấy nhà đã vắng tanh, xung quanh không có ai. Cô đang định vào phòng ngủ kiểm tra thì nghe thấy tiếng động ở cửa.

Giang Nguyệt Lâu đứng ở cửa, cảnh giác chĩa súng vào Trần Dư Chi, người đang quay lưng về phía hắn, cảnh cáo nói: “Đừng nhúc nhích.”

"Anh đang làm gì vậy?" Sở Nhiên kêu lên.

Giang Nguyệt Lâu nhìn theo bóng lưng Trần Dư Chi mà không chút thả lỏng, hỏi Sở Nhiên: “Tìm ở đâu?”

Sở Nhiên vội an ủi: “Đừng lo, anh ấy hứa sẽ giữ bí mật mà.”

Thân thể Giang Nguyệt Lâu không còn trụ được nữa, hắn dựa vào tường, mồ hôi đầm đìa. Hắn ráng chống đỡ thu hồi lại khẩu súng, hắn biết rằng tình hình hiện tại của mình rất nguy kịch, hắn cũng không quan tâm đến việc điều tra lai lịch của bác sĩ nữa. Hắn thở hổn hển nói với Trần Dư Chi: “Vậy thì làm phiền bác sĩ.”

Trần Dư Chi quay lại, bắt gặp ánh mắt Giang Nguyệt Lâu, hai người đều là giật mình.

"Là anh à?" Họ đồng thanh nói.

Không ngờ Giang Nguyệt Lâu lại gặp Trần Dư Chi ở một nơi khác chỉ sau vài ngày, nhưng trải nghiệm của họ bây giờ lại hoàn toàn trái ngược nhau. Lần trước hắn tưởng nhầm tên kia là lâu la hắc bang, nên hắn bắt tên kia đưa về đồn cảnh sát tra tấn một đêm, còn bây giờ hắn lại nằm trên giường, giao tài sản và tính mạng vào tay đối phương.

Hắn có chút khó chịu nhìn Trần Dư Chi đang bình tĩnh chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, hắn phá vỡ sự im lặng và hỏi: “Sao anh lại đến Hương Cảng?”

Trần Dư Chi không trả lời mà lại có vẻ nhắc nhở hắn: “Tôi không có thuốc mê, anh có thể sẽ cảm thấy đau đớn.”

Giang Nguyệt Lâu nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm, vị bác sĩ Trần có khúc mắc với mình này sẽ không việc công báo tư thù đi? Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, hắn liền cảm giác được trên lưng đau nhức, cảm giác được dao mổ cắt vào da thịt, chiếc nhíp cựa quậy ở vết thương, tìm kiếm dấu vết của viên đạn.

Rất đau đớn, nhưng bất ngờ là kỹ thuật của Trần Dư Chi lại không hề dài dòng dây dưa.

Một lúc sau, một viên đạn được gắt ra và ném vào chiếc đĩa ở một bên.

Giang Nguyệt Lâu buông lỏng hàm răng, thở hổn hển. Hắn được Trần Dư Chi đỡ dậy, ngồi nghiêng ở mép giường, thuận tiện giúp hắn băng bó vết thương. Cần phải quấn gạc quanh người, Trần Dư Chi không thể không từ phía sau lưng đưa tay, lấy tư thế một cái ôm ấp đem băng gạc quấn lại hai tay giao nhau.

Giang Nguyệt Lâu nhìn Trần Dư Chi mặt không chút biểu cảm, lại nói: "Không ngờ khi nhìn thấy tôi, anh không rời đi ngay, lại còn giúp tôi xử lý vết thương."

Trần Dư Chi không ngừng băng bó, bình tĩnh nói: “Tôi đã nói cứu người là đức tính của thầy thuốc.”

“Anh cũng không ngại bị đạp thêm một cước a?”

Trần Dư Chi đáp lại bằng động tác thắt nút mạnh mẽ, như để trả thù cho cú đá lúc trước.

Giang Nguyệt Lâu cau mày đau đớn, nhưng nhanh chóng lại bật cười. Hắn liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng kín, nhỏ giọng nói với Trần Dư Chi: "Tôi có chuyện muốn hỏi anh. Cô gái đó không biết thân phận của tôi, xin hãy giữ bí mật."

Trần Dư Chi đang viết đơn thuốc, nghe xong liền dừng lại, hắn gật đầu rồi viết tiếp. Chẳng bao lâu, hắn đưa đơn thuốc đã viết cho Giang Nguyệt Lâu và bảo: “Hãy mua thuốc theo đơn thuốc này, mỗi ngày hai viên, uống trong ba ngày sẽ khỏi.” Nói đi nói lại không phản ứng, hắn liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Giang Nguyệt Lâu cầm lấy đơn thuốc, mơ hồ nhìn thấy phía sau có một hình vẽ, tò mò lật lại thì thấy đó là một bức chân dung của Trần Khả Doanh, phía dưới có dòng chữ: Tìm người có hậu tạ, cảm ơn!

Hắn giơ lên về phía Trần Dư Chi và hỏi: "Em gái anh à?"

Trần Dư Chi vốn luôn vô cảm, nhưng cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt đau đớn.

Giang Nguyệt Lâu không biết nói mấy lời khách sáo để an ủi Trần Dư Chi, hắn đành phải đưa mắt nhìn lại bức chân dung. Hắn chợt giật mình, dường như có bóng dáng của cô gái này ở sâu trong ký ức, trong đầu hắn chợt lóe lên. Nhưng hắn còn không thể nhớ ra được, nên hắn không có hấp tấp mở miệng.

Hắn nhìn Trần Dư Chi đang bình tĩnh thu phí chữa bệnh, sau đó xoay người rời đi, hắn vội vàng nói: “Chuyện của em gái anh, tôi sẽ chú ý.”

Trần Dư Chi dừng lại, tuy không có chút hy vọng nào vào sự giúp đỡ của Giang Nguyệt Lâu, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp lại.

Hắn đi đến phòng khách, đυ.ng phải Sở Nhiên đang nóng lòng chờ đợi, hắn dặn dò thêm: “Mấy ngày nay chú ý xem anh ta có sốt không, chú ý vết thương, cẩn thận bị nhiễm trùng.”

“Chờ một chút.” Sở Nhiên nhìn về phía phòng ngủ, nghi hoặc hỏi: “Hai người... hình như quen nhau?”

Trần Dư Chi gượng cười: “Tôi gặp anh ấy mấy lần rồi, nhưng không quen.”

Sở Nhiên có chút không tin, nhìn lại Trần Dư Chi: "Trùng hợp vậy sao? Vậy anh biết anh ấy là ai sao? Tại sao lại bị cảnh sát Anh Quốc truy bắt?"

Trần Dư Chi nhớ tới lời dặn của Giang Nguyệt Lâu, hắn đành phải giải thích: “Tôi không biết rõ lắm, nhưng tóm lại anh ấy không phải là người xấu.”

Sở Nhiên suy nghĩ một lúc rồi lại cảm thấy nhẹ nhõm. "Hơn nữa, nếu anh ấy là người xấu, thì cũng không cần mạo hiểm rời đi, để không liên lụy mình."

Trần Dư Chi gật đầu, không nói chuyện với cô nữa, cầm hộp thuốc rồi rời khỏi căn hộ.

Trong phòng ngủ, Giang Nguyệt Lâu đang đứng bên giường loay hoay thay quần áo, thấy Sở Nhiên đi vào, hắn liền ngẩng đầu nói: “Tôi ngủ ở ngoài, nếu cô lo lắng thì khóa cửa lại.”

"Không, không, anh ở đây nghỉ ngơi thì tốt hơn, tối nay tôi ngủ trên sofa." Sở Nhiên vội ngăn hắn lại.

“Cô không định dùng kéo để đề phòng tôi sao?”

Hai má Sở Nhiên đỏ bừng, hành động nhỏ vừa rồi đã không thoát khỏi tầm mắt của anh.

“Anh ấy nói anh không phải là người xấu.”

Giang Nguyệt Lâu xoay nút thắt một cái, trước mắt hắn hiện lên vẻ thờ ơ của Trần Dư Chi, khóe miệng bất giác cong lên, bước ra khỏi phòng ngủ.