Chương 7

Có vẻ như tối nay chúng ta phải lên tàu để kiểm tra.

Nhóm người ngẫu nhiên tìm một quán cà phê gần bến tàu để gϊếŧ thời gian, họ đợi đến tận đêm khuya rồi lén lút vào bến tàu, họ cẩn thận tiếp cận tàu chở hàng thông qua lối đi giữa các thùng hàng.

Ngoài Tống Nhung và Tôn Vĩnh Nhân, những người theo Giang Nguyệt Lâu tới Hương Cảng lần này còn có hai thuộc hạ là Vương Hắn và Tôn Hạc Minh. Đúng lúc hắn đang định ra hiệu cho mọi người tách ra, thì Tôn Hạc Minh vô tình giẫm phải một chiếc lon, nó phát ra âm thanh rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch, thu hút sự chú ý của lực lượng cảnh sát tuần tra.

Giang Nguyệt Lâu cau mày, hắn đành phải ra lệnh rút lui.

Mọi người tứ tán bỏ chạy, lực lượng tuần tra truy đuổi, tình cờ đó chính là họ lại hướng phía Giang Nguyệt Lâu bỏ chạy.

Giang Nguyệt Lâu hoàn toàn xa lạ với đường phố Hương Cảng, hắn vô tình đi vào ngõ cụt. Các cảnh sát đuổi theo đã rút súng và bắt đầu bắn về phía hắn. Trong cái khó ló cái khôn, hắn trèo lên tường bằng cách sử dụng thùng rác và hộp đựng găng tay chất đống dưới bức tường cao. Nhưng hắn vẫn còn chậm một bước. Đúng lúc hắn đang định nhảy thì một viên đạn găm vào vai, khiến hắn nặng nề ngã sang bên kia bức tường cao.

Tiếng súng và tiếng la hét gần đến nỗi hắn không kịp kiểm tra vết thương, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng đau đớn, đứng dậy và loạng chọang bước ra ngoài.

Hắn trốn xuống tầng dưới của một tòa nhà trọ và vô tình nhìn thấy một cô gái trẻ đang cố gắng mở cửa tiến vào.

Phía sau hắn là cảnh sát Anh Quốc đang truy đuổi gắt gao, hắn lại bị bắn, nếu tiếp tục trốn thoát sẽ chỉ đến nước bị bắt mà thôi. Trong lúc tuyệt vọng, hắn từ trong bóng tối bước tới, bịt miệng cô gái, dí súng vào thắt lưng cô rồi dọa cô mở cửa đưa hắn vào nhà trốn.

Cô gái hoảng sợ, run rẩy vặn chìa khóa. Cả hai bước vào khu nhà trọ đúng lúc cảnh sát Anh Quốc quay lại.

Một lượng lớn cảnh sát chạy ngang qua tòa nhà trọ và nói tiếng nước ngoài. Giang Nguyệt Lâu trốn sau cửa, một tay ôm cô gái, bịt miệng, tay kia cầm súng đề phòng. Hai người ở rất gần nhau, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của nhau.

Sở Nhiên bị khống chế trong vòng tay của người đàn ông xa lạ và nguy hiểm này, cô không thể kiềm chế được sự hoảng loạn trong lòng. Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, não bộ họat động nhanh chóng, tìm cách trốn thoát.

Như biết cô đang nghĩ gì, Giang Nguyệt Lâu dùng súng chọc vào eo cô nói nhỏ: "Vào nhà đi."

Sở Nhiên đành phải đỡ người bị thương chậm rãi đi bộ vào nhà.

Nơi ở của cô là một căn gác xép nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà trọ. Nó có một phòng ngủ và một phòng khách. Diện tích nhỏ, cách bài trí đơn giản nhưng ấm áp.

Vào cửa, cô đỡ Giang Nguyệt Lâu ngồi xuống trên sô pha, thấy hắn đang cẩn thận quan sát xung quanh, cô lặng lẽ lùi lại, cảnh giác nhìn hắn. Người đàn ông này quá nguy hiểm đối với cô, nên cô lui về phía sau tủ, chắp hai tay sau lưng nhẹ nhàng mò mẫm, đồng thời chộp lấy chiếc kéo trong tay để đề phòng.

Giang Nguyệt Lâu nhìn quanh phòng, không thấy nguy hiểm, ánh mắt hắn hướng về Sở Nhiên. Hắn có thể nhìn thấy sự lo lắng của cô gái, thản nhiên hỏi: “Cô sống một mình?”

"Không, tôi sống với bạn trai của tôi, anh ấy sẽ quay lại sớm thôi."

Giang Nguyệt Lâu cười vạch trần lời nói dối của cô: “Trong nhà không có giày nam, trong phòng ngủ chỉ có một chiếc gối.”

Hắn thấy cô gái im lặng một lúc với vẻ mặt ngượng ngùng, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm ngẩng đầu lên hỏi: "Anh là ai? Tại sao họ lại bắt anh?"

Giang Nguyệt Lâu cười lạnh, trên mặt tràn đầy giễu cợt. "Họ bắt giữ nhiều người, có mấy người trong số họ có lý do chính đáng đâu?"

"Nhưng dù sao bọn họ cũng là cảnh sát, còn anh là người dùng súng uy hϊếp tôi, tôi cũng không biết chi tiết về anh, so sánh hai bên, anh nghĩ tôi nên tin ai?"

“Cảnh sát có thể không công bằng, hơn nữa, tôi đoán cô biết rõ hơn tôi nhiều về danh tiếng của những người nước ngoài này ở Hương Cảng.” Giang Nguyệt Lâu cảm thấy cô gái này ngây thơ đến nực cười, hắn không muốn nói chuyện với cô nữa, “Yên tâm, tôi sẽ không liên lụy cô, nếu họ rời đi, tôi cũng sẽ rời đi."

Đây cũng là phương pháp giải quyết duy nhất, nên Sở Nhiên đành phải tin.

Nhưng cô không ngờ rằng nhóm cảnh sát nước ngoài không chỉ không rời đi, mà họ còn quay trở lại căn hộ ở tầng dưới sau khi tuần tra xung quanh nhưng không có kết quả gì.

Thấy có chuyện không ổn, Giang Nguyệt Lâu tiến tới cửa sổ nhìn xuống rồi quyết định rời đi ngay. Vừa bước đến cửa căn hộ, hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào của cảnh sát nước ngoài từ cầu thang đi tới. Họ đang vỗ cửa từng hộ gia đình trong khu nhà trọ và la hét khiến người dân phải hoảng sợ.

Sở Nhiên thấy Giang Nguyệt Lâu bị thương còn cố mở cửa chuẩn bị ra ngoài, không hiểu sao cô lại có chút thương hại, cô bước tới nắm lấy cánh tay hắn kéo lại. "Đã muộn rồi, tòa nhà này chỉ có một lối ra duy nhất, nếu bây giờ đi xuống sẽ anh rơi vào bẫy. Mau đi theo tôi!"

Cô nửa kéo nửa đưa Giang Nguyệt Lâu vào phòng tắm, nhanh chóng mở vòi nước phía trên bồn tắm, ngay sau đó một luồng hơi nước nóng bốc lên. Cô không để ý đến ánh mắt khó hiểu của Giang Nguyệt Lâu, cầm chai xà phòng tắm đổ vào nước, nhanh chóng khuấy tung bọt trắng lên.

Nước đã được xả ra bồn tắm, cảnh sát ngoài cửa càng ngày càng đến gần họ.

"Đợi một lát nước đầy, rồi anh trốn vào trong đi, đổ bọt lên trên che thân. Tôi ra ngoài trì hoãn một lát." Sở Nhiên nói rất nhanh, nói xong liền chạy ra khỏi phòng tắm.

Giang Nguyệt Lâu nhìn mặt nước một lúc rồi quay người nhìn ra ngoài. Cửa phòng tắm không đóng chặt, còn để hở một khe, để lộ ra tấm lưng Sở Nhiên đang cởϊ qυầи áo. Hắn vội quay mặt đi, đưa tay đóng cửa lại rồi làm theo lời Sở Nhiên nói.