Chương 6

Giang Nguyệt Lâu chợt đứng dậy nhìn Tống Nhung: "Cậu ở với tôi năm năm, hẳn là biết thái độ làm việc của tôi. Tôi, Giang Nguyệt Lâu, sẽ không bao giờ nhắm mắt làm ngơ, không chỉ vậy, tôi còn nhất quyết phải mở to hai mắt ra, tôi muốn xem ai đang làm trò dưới mắt tôi."

"Tôi chỉ lo lắng... nếu anh làm như vậy, anh sẽ trở thành mục tiêu công kích."

Giang Nguyệt Lâu đập bản báo cáo xuống bàn, cười khẩy: “Có rất nhiều người không chịu nổi tôi, thêm mấy người cũng không kém là bao.”

Hai người đang nói chuyện thì Tôn Vĩnh Nhân lao tới như vũ bão. "Lão đại, anh đoán đúng rồi, hôm nay tôi đã theo dõi tù nhân ở phòng số 3, hắn hoàn toàn tuyệt vọng. Lúc này, cơn nghiện ma túy phát huy tác dụng, trước đây hắn có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, nhưng bây giờ chỉ cần cho hắn một cái thống khoải, hắn sẵn sàng thú nhận bất cứ điều gì."

Giang Nguyệt Lâu tựa hồ đã đoán trước được điều này, cười lạnh nói: “Chúng ta đi xem xem.”

Trước khi đến gần phòng giam số 3, hắn đã nghe thấy những tiếng gầm đau đớn phát ra từ bên trong, những sợi dây xích và dây sắt dùng để trói tù nhân bị kéo kêu lạch cạch.

“Đi tìm chút thuốc là Đại Yên tới, mang vào phòng thẩm vấn.” Giang Nguyệt Lâu ra lệnh, Tống Nhung lập tức đi làm.

Chỉ có Tôn Vĩnh Nhân còn có chút ngơ ngác: "Lão đại, anh đây là..."

“Lấy độc trị độc.”

Chẳng bao lâu, tù nhân ở phòng 3 đã bị đưa đến phòng thẩm vấn, hắn ta đã trong tình trạng điên loạn, hắn nở nụ cười đáng sợ nhìn Giang Nguyệt Lâu.

“Tôi chỉ có mười phút, lãng phí thời gian chính là lãng phí mạng sống cuối cùng của anh.” Giang Nguyệt Lâu không hề quan tâm đến hoàn cảnh của tên tù nhân, hắn cười như không cười nhìn tên đó, trong tay còn nghịch một điếu thuốc lá Đại Yên, hắn muốn khiêu khí©h tên kia và khiến đối phương phát điên.

Quả nhiên, tên tù nhân lại bắt đầu gào thét, trên cổ gân xanh nổi lên, hắn ta vùng vẫy đứng dậy muốn cướp đoạt điếu thuốc: "Đưa cho tôi! Đưa cho tôi!"

Giang Nguyệt Lâu vẫn bất động, thờ ơ nhìn hắn cho đến khi hắn thở dốc, thân thể co giật, sắp trợn mắt chết đi. thì hắn mới đưa khói thuốc lên chóp mũi cho hắn hít một hơi..

Nhưng như thế vẫn chưa đủ để một người nghiện thuốc phiện hưng phấn, hắn vươn cổ tới tay Giang Nguyệt Lâu thì phát hiện làn khói đã bay ngày càng xa mình.

“Còn bốn phút.” Giọng điệu bình tĩnh tựa như nhắc nhở vang lên, vẻ mặt tuyệt vọng của tên tù nhân hiện lên, hắn không tự chủ mà ngã xuống đất.

Hắn nhìn Giang Nguyệt Lâu bằng ánh mắt đầy oán hận, thở hổn hển nói: “Tôi làm việc ở Hình Tam Đạo đã hơn mười năm, nhưng không bao giờ nghĩ rằng lần này mình lại rơi vào tay một mao đầu tiểu tử như anh."

Giang Nguyệt Lâu khinh thường nhìn tên kia, không đáp, hắn giơ chân giẫm mạnh vào vết thương do đạn bắn, ngón chân xoay mạnh, sắc mặt tên tù nhân tái nhợt, hắn không khỏi rêи ɾỉ.

“Tôi ghét người nói dối, nghĩ kỹ xem anh nên nói gì tiếp theo.” Giang Nguyệt Lâu vừa nói vừa bóp nát điếu thuốc trước mặt tên tù nhân.

Tên tù nhân không biết là vì đau đớn không chịu nổi hay vì sợ Giang Nguyệt Lâu vứt điếu thuốc cứu mạng, hắn liền trấn tĩnh lại nói: “Hương Cảng, là Hương Cảng!" Khi đã thấy Giang Nguyệt Lâu ngừng nghiền nát điếu thuốc, hắn mới chậm rãi nói: “Thuốc phiện của chúng tôi được thu mua từ Nam Dương, sau được trung chuyển qua Hương Cảng, giấu trong tàu chở hàng rồi vận chuyển ra ngoài, cụ thể là làm thế nào và thông qua ai, đám lâu la chúng tôi không thể biết được, tôi chỉ biết, người lãnh đạo tên là Lư Tạp Tư.”

"Lư Tạp Tư? hắn ta là ai? Ở Cảnh Thành này còn có ai dính líu đến buôn lậu thuốc phiện không?"

"Tôi còn muốn thể diện, tôi có thể bán người khác, nhưng không thể bán huynh đệ chính mình được."

Giang Nguyệt Lâu bỗng nổi giận, dùng hết sức dẫm lên vết thương, trong phòng thẩm vấn đột nhiên vang lên tiếng gãy tay và tiếng la hét của tù nhân.

Vứt điếu thuốc Đại Yên xuống, Giang Nguyệt Lâu không muốn nhìn tên tù đang bò tới hút như chó, hắn trực tiếp bước ra ngoài, hắn ra lệnh cho Tống Nhung: “Chờ hắn hút thuốc xong, lập tức xử bắn."

Tống Nhung gật đầu nhưng lại bị sốc trước những lời nói tiếp theo của Giang Nguyệt Lâu. "Lát nữa thu dọn đồ đạc, ngày mai theo tôi đến Hương Cảng."

Hương Cảng trở thành đích đến của Giang Nguyệt Lâu và Trần Dư Chi, cả hai lên cùng một con tàu nhưng không gặp nhau. Khi tàu vừa cập bến, Trần Dư Chi háo hức xuống tàu, lần theo manh mối để tìm em gái, trong khi Giang Nguyệt Lâu cùng một số người của hắn chậm rãi bước đi trên bến tàu và cải trang thành thương nhân.

Tình cờ, cách đó không xa có một nhóm công nhân người Hoa đang chở hàng, mỗi người đều có làn da ngăm đen, gầy gò, họ khom người về phía trước một cách khó khăn khi phải cõng những hàng hóa lớn hơn mình. Ngoài ra còn có cảnh sát Anh Quốc cầm súng dọc theo con đường, nếu họ đi chậm một chút sẽ bị đánh bằng báng súng.

Có một người công nhân tóc trắng bước loạng chọang, vô tình ngã xuống đất khi Giang Nguyệt Lâu và những người khác đi ngang qua, chiếc túi trên lưng hắn ta cũng bị đánh rơi, xoạt một tiếng phát một đường vết rách.

Giang Nguyệt Lâu ân cần bước tới đỡ người đàn ông đó đứng dậy, ánh mắt hắn thoáng thấy bông vải trắng lộ ra ở lỗ rách trên túi, hắn vô thức bắt đầu suy nghĩ: bông gòn rất nhẹ, cho dù nhét cả túi cũng không thể khiến những người công nhân này vất vả như vậy, bên trong chắc chắn còn có thứ gì khác.

Lúc này, hắn tựa hồ ngửi thấy mùi thuốc phiện, nhìn túi hàng ánh mắt trầm xuống, hắn như muốn nhìn xuyên qua lớp bông.

Vụ náo loạn ở đây đã khiến cảnh sát Anh Quốc đi tới, không chỉ tên công nhân bị đánh đập mà Giang Nguyệt Lâu và những người khác cũng bị khu trục, Giang Nguyệt Lâu nhịn xuống nội tâm xao động bất an, hắn chọn cách tránh xung đột với cảnh sát Anh Quốc ở Hương Cảng. Tuy nhiên, món hàng trong túi vẫn khiến hắn nghi ngờ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn, những thứ giấu trong bông có thể là thuốc phiện mà hắn thống hận nhất.