Chương 5

Cánh cửa ngôi nhà hé mở, một khe hở lộ ra khung cảnh ngăn nắp và đơn điệu bên trong.

“Khả Doanh, anh trai về rồi.” Hắn mở cửa bước vào, hét lớn nhưng không nhận được sự đáp lại nào từ em gái Trần Khả Doanh.

Hắn đặt hòm thuốc lên bàn ăn, vuốt thẳng những nếp nhăn trên áo choàng và dang vè để em gái không nhìn thấy sự chật vật của hắn.

“Con nhóc nghịch ngợm này lại đi đâu chơi nữa?” Trần Dư Chi đứng trong phòng ngủ trống rỗng lẩm bẩm một mình, hắn chuẩn bị đi ra ngoài đến nơi em gái thường chơi đùa.

Còn chưa bước ra khỏi cửa, hắn đã nhìn thấy một chiếc kẹp tóc xinh xắn rơi cạnh ngưỡng cửa.

Đó là chiếc kẹp tóc yêu thích của em gái, nó luôn được em ấy trân trọng, thậm chí em ấy còn không cho phép hắn chạm vào nó, bây giờ chiếc kẹp tóc này lại trơ trọi rơi xuống trong đất bùn, bám đầy bụi bẩn.

Trần Dư Chi sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn nắm chặt chiếc kẹp tóc trong tay chạy nhanh ra khỏi cửa.

Hắn sẽ đến nơi Khả Doanh thường chơi, đi đến những con phố náo nhiệt, nhộn nhịp, hắn hỏi rất nhiều người, trong đó có những người bạn chơi cùng Khả Doanh, những người qua đường, và những người bán hàng ven đường… nhưng không có ai nhìn thấy em ấy cả, hắn không hể bỏ cuộc mà cố gắng chạy sang một con phố khác, tiếp tục hỏi thăm từng người qua đường.

Cuối cùng, một người bán hàng rong cầm ảnh của Trần Khả Doanh trần chờ, tựa như đang suy nghĩ lại.

Trần Dư Chi trong mắt tràn đầy hy vọng, hắn nhìn người bán hàng với vẻ hưng phấn và mong đợi, hắn miêu tả chiều cao của em gái mình: “Anh nhớ lại một chút, cô ấy cao cỡ này, khuôn mặt tròn trịa, khi cười có lúm đồng tiền…”

"Nói đến lúm đồng tiền, tôi nhớ ra, tôi đã nhìn thấy nó ở sân sau của Niệm Xuân Các khi tôi đi giao đồ ăn." Người bán hàng trả lại bức ảnh cho Trần Dư Chi với vẻ mặt khẳng định.

Trần Dư Chi sửng sốt: "Niệm Xuân Các? Nơi đó là ở đâu?"

Người bán hàng rất phấn khích khi nói về Niệm Xuân Các, nhưng khi Trần Dư Chi nghe thấy thì tức giận đến mức gần như phát điên.

Đó hóa ra là một địa điểm phong nguyệt nổi tiếng ở Cảnh Thành.

Trần Dư Chi mặc dù không tin em gái mình sẽ ở nơi như vậy, nhưng cũng không muốn buông bỏ bất kỳ manh mối nào, nên hắn cuối cùng cũng mò mẫm tìm kiếm đến đây.

Hắn sẽ không vào cổng chính của Niệm Xuân Các, những người phụ nữ đang dựa vào cửa nói chuyện cũng sẽ không trả lời những câu hỏi của hắn, thay vào đó họ sẽ dây dưa với hắn, muốn hắn vào trong để tầm hoan tác nhạc và không để hắn đi. Đi từ cửa trước đến ngõ sau, tình cờ hắn phát hiện cửa sau mở, có một người phụ nữ giội một chậu nước đi ra.

Trần Dư Chi vội vàng bước tới ngăn cản người phụ nữ, lấy ảnh của Khả Doanh ra hỏi. Người phụ nữ trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, lập tức đẩy bức ảnh ra, tránh né ánh mắt của hắn.

Hắn gần như chắc chắn rằng người phụ nữ này nhất định biết tung tích của em gái hắn, hắn tiếp tục hỏi: "Cô gái, cô có nhìn thấy em ấy không? Em ấy chỉ mới 15 tuổi, em ấy là em gái tôi."

Người phụ nữ dường như động lòng trắc ẩn, thở dài, hạ giọng khẩn trương nói: “Cô gái mà anh tìm đã không còn ở đây nữa, anh đừng đến nữa.”

Trần Dư Chi lập tức nắm lấy cánh tay cô, như tìm được cọng rơm cứu mạng, "Cô có thấy Khả Doanh không? Ý cô là em ấy "không còn" ở đây nữa? Em ấy ở đâu? Bây giờ em ấy ở đâu?"

“Tối qua cô ấy đã bị bán đi rồi, tính cách quá mạnh mẽ nên ma ma đã giao cô ấy cho một thương nhân đi ngang qua.”

Trần Dư Chi trong lòng rơi xuống đáy cốc, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, trong mắt vô cùng đau đớn. Người phụ nữ bị hắn nắm chặt làm bị thương, đang liều mạng vùng vẫy nhưng cô không thể thoát khỏi hắn.

"Ai đã mua Khả Doanh? Nó được bán đi đâu? Người đó trông như thế nào?"

Người phụ nữ bất lực trước sự hung hãn của hắn, tức giận nói: “Quy tắc của việc kinh doanh này là đưa tiền thì phải bán, còn chuyện khác thì không được hỏi. Tuy nhiên, tôi nghe hắn ta có nhắc đến việc đưa cô ấy về Hương Cảng hưởng hạnh phúc, tám chín phần mười, hắn ta là một thương nhân Hương Cảng.”

Cô vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của ma ma: "Người đâu? Chuyện gì vậy? Đi đổ nước sao lâu vậy?"

Người phụ nữ chợt lộ ra vẻ sợ hãi, trong lúc Trần Dư Chi đang choáng váng, cô thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, chạy vào và đóng cửa lại, để lại Trần Dư Chi đứng ngơ ngác ở đó.

"Hương Cảng……"

Trần Dư Chi tuyệt vọng rời khỏi Niệm Xuân Các, mắt hắn đỏ hoe, tâm trạng suy sụp, trong đầu tràn ngập nụ cười hồn nhiên và ngọt ngào của em gái.

Vô tình, hắn lại bước đến trước cửa đồn cảnh sát, nhìn ba chữ “Đồn cảnh sát” to lớn trên đầu, trong lòng hắn chợt dâng lên một tia hy vọng, hắn ta có thể nhờ cảnh sát giúp đỡ, cảnh sát sẽ giúp hắn ta tìm Khả Doanh.

Nhưng vừa bước tới một bước, hắn đã dừng lại, khuôn mặt nham hiểm của Giang Nguyệt Lâu hiện lên trong đầu hắn.

Không được, Giang khoa trưởng đã có thành kiến

với hắn rồi, anh ấy không những sẽ không giúp đỡ mà còn làm chậm trễ thời gian giải cứu Khả Doanh.

Trần Dư Chi nắm chặt chiếc kẹp tóc của Khả Doanh, đau đớn nhắm mắt lại, một lúc sau, đôi mắt đó lại mở ra và trở nên vô cùng kiên định.

Đừng nói đến Hương Cảng, ngay cả khi Khả Doanh bị đưa đến tận cùng trái đất, hắn cũng phải tìm lại được em ấy.

Giang Nguyệt Lâu, người vẫn đang tăng ca, hắn không biết Trần Dư Chi đã không tin tưởng mình và đồn cảnh sát, hắn ngồi một mình ở bàn làm việc xem "Bản tóm tắt kiểm tra tháng 3 của đồn cảnh sát".

Tống Nhung gõ cửa bước vào, chưa kịp đến gần đã nghe Giang Nguyệt Lâu giận dữ nói: “Báo cáo này có vấn đề gì đó, ngày 10 tháng trước người ta phát hiện ba mươi tám cân thuốc phiện trên tàu Olivia, nhưng tổng số lượng bị tiêu hủy lại là bốn mươi cân? Vậy thì những lần kiểm tra còn lại, chỉ tìm thấy được hai cân thôi à? Đi kiểm tra xem là bàn tay của ai đang vươn tới.”

Tống Nhung do dự một chút, không nhịn được thuyết phục: “Khoa trưởng, tôi e rằng người có thể làm được chuyện này cũng không phải là người bình thường. Nếu không, lần này anh có thể cảnh cáo tôi một lần, có một số việc tốt nhất là nên nhắm mắt làm ngơ."