Chương 4

Giang Nguyệt Lâu trong nháy mắt hiểu ra, dùng sức vỗ bàn một cái, quát: "Nhìn thời gian làm gì? Muốn đi ra ngoài sao? Mau nói rõ ràng."

Trần Dư Chi mạnh mẽ đè xuống lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi, thanh âm rất chậm, gằn từng chữ nói: "Tôi là bác sĩ, đến khám bệnh tại nhà, đi ngang qua chỗ đó, không thể thấy người chết không cứu."

Kỳ thật trong lòng hắn cũng có chút hối hận, nếu như tối hôm qua hắn không xen vào việc của người khác, mà cứu tên lưu manh máu me khắp người kia, và băng bó cho những người bị thương khác trong kho hàng, có lẽ hiện tại hắn đang ấm áp thoải mái trên chiếc giường bên trong nhà mình. Tuy vậy, hắn biết rõ tính tình bản thân, nếu xảy ra một lần như thế nữa, hắn vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy, dù là suýt nữa bị tên côn đồ đầu lĩnh sát hại, hay dù là bị cảnh sát hiểu lầm và bắt vào trong phòng giam như bây giờ.

Điều hắn nói chính là sự thật, hắn căn bản không biết những tên lưu manh kia, cũng không biết bọn họ vì cái gì mà đánh nhau, chỉ là vị cảnh sát trước mắt này cũng không tin tưởng hắn cho lắm.

"Nếu chúng ta khó nói chuyện với nhau như thế, vậy thì anh nên ở lại đây suy nghĩ một chút đi."Giang Nguyệt Lâu nói xong quay người muốn đi.

Trần Dư Chi cả người đều đã kiệt quệ về thể xác và tinh thần, không quan tâm gì, cả giận nói: "Anh làm như vậy mà được à, có thẹn với người dân, có thẹn với cha mẹ anh không......"

Hắn còn chưa kịp nói xong, thì bỗng nhiên Giang Nguyệt Lâu xoay người lại đạp một cước, khiến hắn nặng nề ngã trên mặt đất. Trước mắt hắn biến thành màu đen, hai lỗ tai thì kêu ông ông, khóe miệng chảy máu.

Hắn có cảm giác Giang Nguyệt Lâu đang túm cổ áo hắn, nâng hắn lên, kề sát gương mặt, phả hơi thở nồng nặc vào mặt hắn. Trong tầm mắt mơ hồ, Giang Nguyệt Lâu nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt hung ác, từng chữ từng chữ một, ác độc rót vào tai hắn.

"Loại người như anh, thì biết cái gì?"

Lúc này Giang Nguyệt Lâu đã hoàn toàn đắm chìm trong một huyễn tượng đáng sợ, bên tai của hắn vẫn văng vẳng câu nói của Trần Dư Chi "Thẹn với cha mẹ...... Cha mẹ...... Cha mẹ......". Hình tượng trước mắt trở thành chàng cảnh cha hành hung mẹ, bên cạnh là đứa nhỏ bất lực la hét, khóc lóc..

Đứa nhỏ vẫn không ngừng kêu khóc: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa......"Nhưng thủy chung không ngăn cản được nắm đấm hung ác rơi trên người mẹ cậu bé.

Con mắt Trần Dư Chi dần dần trở nên thanh minh, phát hiện Giang Nguyệt Lâu mặc dù đang nhìn chằm chằm hắn, nhưng ánh mắt đã tan rã từ lâu, giống như lâm vào trong hồi ức thống khổ nào đó. Giang Nguyệt Lâu lúc này vẫn rất nguy hiểm, toàn thân căng thẳng, hai tay còn đang không ngừng dùng sức nắm chặt, phảng phất như một giây sau có thể sẽ bóp nát cổ của hắn.

Ngay tại lúc hai người giằng co, Tống Vĩnh Nhân lại xuất hiện lần nữa, theo phía sau là người nộp tiền bảo lãnh đang khập khễnh bước đi.

Trần Dư Chi nghiêng đầu nhìn lại, thấy người kia rụt rè thu bên cánh cửa, trên mặt đầy hoảng sợ, nhưng có vẻ vẫn bình yên vô sự, lúc này hắn mới ý thức được chính mình có lẽ đã hiểu lầm người đàn ông đang nổi giận trước mắt này.

Tiếng bước chân Tống Vĩnh Nhân rốt cục để ý thức Giang Nguyệt Lâu thanh tỉnh, hắn buông cổ áo Trần Dư Chi ra, khôi phục sự tỉnh táo và tư thái vô tình. Hắn vừa nghe Tôn Vĩnh Nhân thì thầm báo cáo bên tai, vừa nhỏ giọng nói: "Được rồi, tìm người theo dõi hắn, điều tra thêm về thế lực sau lưng hắn, cùng những người liên quan, tìm hiểu manh mối, xem xem chúng ta có thể hay không tóm gọn một mẻ những người có liên quan đến phạm nhân phòng số 3."

Tống Vĩnh Nhân nhanh chóng đáp ứng, quay người rời đi, một lần nữa đóng cửa phòng thẩm lại.

Trần Dư Chi đã lấy lại được sức lực, dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Giang Nguyệt Lâu, "Anh không có gϊếŧ hắn sao?"

Giang Nguyệt Lâu lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không muốn trả lời vấn đề này.

"Lúc nào có thể thả tôi đi? Trong nhà của tôi còn có đứa em gái cần chiếu cố."Trần Dư Chi thở dài, trầm mặc một hồi, cuối cùng bày ra giọng điệu có phần cầu xin nói.

Nhưng đối phương vẫn không để ý đến hắn, chỉ dùng ánh mắt quét qua quét lại, rồi đẩy cửa rời đi.

Ngoài cửa, Tống Nhung đã sớm chờ, bắt gặp Giang Nguyệt Lâu đi ra, anh vội vàng chạy theo."Đã tra rõ ràng, tối hôm qua người dẫn đầu gọi là Vương Mãnh, hắn từ khi còn là thiếu niên đã quanh quẩn ở bến tàu, lừa gạt bắt cóc, làm đủ mọi việc ác. Mấy năm trước theo lão già Kim Mã Đường, chủ yếu buôn bán thuốc phiện. Tối hôm qua cũng là bởi vì một nhóm phê thuốc phiện gây gổ, cùng người Tôn lão nhị đánh nhau."

"Vẫn chưa tìm được hắn à?"

Tống Nhung lắc đầu: "Đã sắp xếp người theo dõi từng y quán, một khi phát hiện có người đi trị vết thương do đạn bắn, sẽ ngay lập tức báo cho đồn cảnh sát."

Giang Nguyệt Lâu nhẹ gật đầu, thấy bộ dáng Tống Nhung như muốn nói lại thôi, không nhịn được nói: "Có chuyện mau nói, ấp a ấp úng làm gì?"

"Trần Dư Chi kia, là bác sĩ có danh tiếng không tệ tại Cảnh Thành. Tôi dựa theo địa điểm hắn nói, đi qua kiểm tra, thời điểm chạng vạng tối hắn hoàn toàn chính xác đang trên đường đến Đổng gia khám bệnh."

"Từ Đổng gia về thành tây, phải đi qua nhà kho."Giang Nguyệt Lâu như có điều suy nghĩ, quay đầu nhìn phòng thẩm vấn, hạ lệnh: "Thả đi!"

Tống Nhung nhận lệnh, làm xong rồi rời đi.

Trần Dư Chi được phóng thích từ trong đồn cảnh sát ra,ánh nắng chói chang ngay lập tức làm chói mắt anh. Nhưng ánh sáng này cùng ánh sáng trong phòng thẩm vấn trước đó có điều khác biệt, đây là ánh sáng của sự tự do. Hắn họat động thân thể đau nhức một chút, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến em gái còn đang ở nhà đợi hắn trở về, bất giác hắn tăng nhanh cước bộ rời đi.

Tống Nhung xách theo vali hòm thuốc từ phía sau đuổi tới, "Bác sĩ Trần, trưởng khoa để cho tôi đem hòm thuốc này trả lại cho anh."

Trần Dư Chi khách khí tiếp nhận, cảm tạ Tống Nhung, ánh mắt lại bất giác rơi vào đồn cảnh sát phía sau, hắn luôn cảm thấy ở sau phiến cửa sổ nào đó, đang có người nhìn mình. Hắn khẽ lắc đầu, muốn để bản thân thanh tỉnh một chút.

Bị buộc tội oan là người băng đảng thuốc phiện, còn bị cưỡng ép giam giữ trong một buổi tối, hắn vốn nên mang lòng chán ghét cùng bất mãn đối với vị Giang trưởng khoa kia, nhưng hắn lại không tự giác nhớ tới trạng thái kinh khủng của cậu ta lúc đó, tựa hồ có chỗ gì đó không thích hợp.

Một đường suy nghĩ, Trần Dư Chi trở về đến nhà.