Chương 3

Hắn bị nhốt trong nhà tù nhốt ở sở cảnh sát một đêm, nhắm mắt lại hắn có thể hồi tưởng lại sự ngoan lệ của vị thanh tra Giang Nguyệt Lâu kia.

Lúc ấy hai người mặt đối mặt, những tên côn đồ lọt lưới có ý đồ đánh lén Giang Nguyệt Lâu từ sau lưng, Giang Nguyệt Lâu không quay đầu lại, cũng không biết phát hiện khi nào, trở tay bắn một phát, đạn từ phát bắn này bay vào con mắt người kia, đánh xuyên đầu, tựa là mất mạng ngay tại chỗ, tử trạng cực kì kinh khủng.

Tiếp đến, Giang Nguyệt Lâu cũng không buông súng trong tay xuống, mà là chậm rãi đưa tay lên, đem lỗ đen họng súng chỉ về phía hắn.

Đầu Trần Dư Chi lúc này đau như muốn nứt, hình tượng cũng có vẻ hơi chật vật. Giang Nguyệt Lâu đứng đối diện trước mặt hắn, mặc dù bận rộn suốt đêm, nhưng tinh thần vẫn sáng láng như cũ. Lúc này anh đã đổi lại một bộ đồng phục cảnh sát, thần sắc lẫm liệt hỏi: "Anh là bác sĩ sao?"

Trần Dư Chi tránh khỏi cường quang chói mắt, ngữ khí lạnh lùng hỏi ngược lại: "Xin hỏi cậu có quyền lực gì giam giữ tôi?"

Hắn vừa dứt âm, chỉ nghe thấy âm thanh Tống Vĩnh Nhân vỗ bàn ồn ào trong phòng thẩm vấn sát vách truyền đến: "Tang vật cũng có rồi, còn dám chất vấn cảnh sát sao? Lá gan không nhỏ a!"

Mặt Giang Nguyệt Lâu không thay đổi nhìn chằm chằm Trần Dư Chi, phảng phất lời Tống Vĩnh Nhân nói chính là hắn muốn nói.

Trần Dư Chi nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, "Tôi cùng bọn họ không có quan hệ gì cả, chỉ là đi ngang qua, cứu người, chỉ thế thôi."

Âm thanh sát vách truyền đến như thể đánh mặt hắn, tên côn đồ bị bắt cười trào phúng, đối với Tống Vĩnh Nhân mỉa mai nói: "Ồ, nếu không phải là vì tiền, ai sẽ chịu làm loại này công việc?"

Giang Nguyệt Lâu đem bao súng bên hông lấy ra, cầm lên một tấm vải trắng, tỉ mỉ lau qua lau lại, đối đãi như một kiện trân bảo hiếm thấy. Trần Dư Chi nhìn động tác của hắn, liên tưởng tới dáng vẻ thu dọn hòm thuốc của mình khi xưa, đồng dạng rất chuyên chú, rất trân quý.

Bỗng nhiên, khẩu súng lục "bảo bối" đột nhiên rơi xuống bàn thẩm vấn, chủ nhân của nó chống hai tay trên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước, mặt gần như hướng về phía Trần Dư Chi nói."Anh giải thích thế nào?"

"Cứu người là việc thầy thuốc nên làm." trong lòng Trần Dư Chi mặc dù có hoảng sợ, nhưng trên mặt hấn còn có thể bảo trì được tỉnh táo.

Giang Nguyệt Lâu đối với câu trả lời của có chút ngoài ý muốn, anh thu liễm khí thế mình phát ra, cầm bút lên mở sổ tra vấn, hỏi: "Anh tên là gì?"

"Trần Dư Chi, Nhĩ Đông Trần, bác sĩ."

Giang Nguyệt Lâu cười nhạo một tiếng: "Cùng bọn buôn lậu thuốc phiện một chỗ, nghề bác sĩ này, anh đảm đương không nổi."

"Trong mắt bác sĩ, chỉ có bệnh nhân, không quan hệ đến thân phận."

Hai người ngươi tới ta đi, không hề nhượng bộ chút nào, chỗ ánh mắt giao nhau như có một luồng hỏa hoa văng khắp nơi.

Đúng lúc này, Tống Vĩnh Nhân đi đến, báo cáo: "Lão đại, có người đến nộp tiền bảo lãnh cho phòng số ba."

Giang Nguyệt Lâu thu hồi ánh mắt chăm chú trên người Trần Dư Chi lại, "Dẫn người tới đây."

Người nộp tiền bảo lãnh thọat nhìn mặt mũi trông rất hiền lành chất phác, chưa bước đến đã ngay lập tức chào hỏi nịnh nọt Giang Nguyệt Lâu, hắn cầm trong tay hai cây vàng thỏi hung hăng nhét vào trong tay Giang Nguyệt Lâu."Giang trưởng khoa, ngài đại nhân đại lượng, ngài thu chút tiền này, mua trà cho các huynh đệ uống......"

Tống Vĩnh Nhân nhìn sắc mặt không đúng của lão đại, liền vội vàng tiến lên một bước mau chóng thu vàng thỏi lại, để tránh trở thành nạn nhân trước cơn giận của lão đại..

Giang Nguyệt Lâu liếc mắt nhìn số vàng thỏi Tống Vĩnh Nhân cầm trong tay, cười lạnh: "Đầu năm nay, giá cả tăng thật nhanh, trà chắc là không đủ cho các huynh đệ uống a, vĩnh nhân, cậu uống nước đi."

Tống Vĩnh Nhân hiểu ý, kẻ xướng người họa nói: "Lão đại, chỉ uống nước e là cũng không đủ a."

Vẻ người nộp tiền bảo lãnh tỏ ra rất đau khổ, miễn cưỡng lấy một cục vàng thỏi khác đưa đến, Tống Vĩnh Nhân ngay lập tức nhận lấy một cách không ngần ngại.

Trong phòng thẩm vấn, Trần Dư Chi hai mắt trợn trừng nhìn xem màn tham ô hối lộ này, tức giận dùng sức xê dịch cái ghế trong phòng giam, phát ra tiếng tạp âm chói tai.

Giang Nguyệt Lâu quay đầu, nhìn sắc mặt Trần Dư Chi, ngoéo lấy lỗ tai cười cười.

"Đã có thành ý như vậy, vậy thì đi thôi, đi xem phòng số ba?"

Người nộp tiền bảo lãnh nhất thời mặt mày hớn hở, đi theo sau lưng hai vị cảnh sát, chỉ kém không có cúi đầu chắp tay thi lễ.

Trần Dư Chi thở dài nặng nề, nghĩ tới bên trong đồn cảnh sát, người làm việc trừ bạo an dân lại có dạng sâu mọt này, khiến hắn có chút bi ai. Hắn có thể trị liệu bệnh tật trên thân thể người khác, nhưng lại không trị liệu được nhân tính, điều này đã nằm bên trên tật bệnh.

Đang lúc tiếc nuối, bỗng nhiên một tiếng súng vang, người nộp tiền bảo lãnh sợ mất mật vội kinh hô, lúc này phạm nhân phòng số ba giận mắng: "Giang Nguyệt Lâu! Con mẹ nó, anh điên rồi!"

Không biết bên đó xảy ra chuyện gì, không bao lâu lại có một tiếng súng khác vang lên, phạm nhân ngã phịch xuống đất một tiếng, không kìm được rêи ɾỉ..

Tiếp đó, Trần Dư Chi trông thấy Giang Nguyệt Lâu lười nhác đi đến, đem súng lục tùy ý đeo lại bên hông.

"Anh đã cầm tiền, sao còn gϊếŧ hắn?" từ tối hôm qua bị bắt vào cục cảnh sát, Trần Dư Chi vẫn không thẹn với lương tâm, tâm tình lạnh nhạt trong giờ phút có hơi mất khống chế. Hắn nhìn Giang Nguyệt Lâu thờ ơ, trên mặt lộ ra thần sắc khinh miệt: "Tôi xem trọng anh."

Giang Nguyệt Lâu nghe hắn, chưa phát giác cười lên ha hả, "Anh nghĩ về ta như thế nào có quan trọng không?"

"Luôn có chút kẻ ác thích sính miệng lưỡi."

"Lại có chút kẻ ác có tài xảo biện."Giang Nguyệt Lâu thu hồi khuôn mặt tươi cười, lại nghiêm túc, đem chủ đề lượn trở về: "Nói một chút đi, hai phe chiến đấu tối hôm qua, anh thuộc về bên nào?"

"Đồn cảnh sát có thể tùy ý bắt người dựa vào suy đoán của mình sao?"Trần Dư Chi tức giận vung vẩy chiếc còng trên tay.

"Một người bình thường sẽ xuất hiện ở nơi các băng đảng đang chiến đấu sao?"

Trần Dư Chi nghĩ muốn phản kích, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, vô ý thức đưa tay nhìn thời gian, nhưng phát hiện trên cổ tay lại rỗng tuếch.