Chương 2

Tống Nhung vừa chạy, vừa báo cáo: “Điện báo đưa tin hai nhóm côn đồ thương vong nặng nề, trong đó một kẻ cầm đầu có vẻ là một kẻ tàn nhẫn. Trưởng phòng, các anh em đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ cậu ra lệnh một tiếng."

Giang Nguyệt Lâu bước mấy bước, tới trước xe cảnh sát, lên xe rồi vẫy tay ra lệnh: “Đi thôi.”

Xe cảnh sát phóng nhanh qua những con phố vắng lặng, xuyên qua làn mưa.

Chẳng bao lâu, xe của Giang Nguyệt Lâu đã đến gần bến tàu, anh và Tống Nhung nhanh chóng nhảy xuống xe, cùng lúc đó, phụ tá Tôn Vĩnh Nhân người tạm thời làm tài xế cũng bước xuống theo.

Mưa đã tạnh, tầm nhìn từ bến tàu dần trở nên rõ ràng hơn.

Giang Nguyệt Lâu cẩn thận quan sát xung quanh, tinh tường nhận ra rằng cuộc chiến giữa các băng nhóm đã kết thúc, nhưng người thắng cuộc có thể vẫn còn ở trong nhà kho. Anh nhìn Tôn Vĩnh Nhân và Tống Nhung, làm động tác "đi xem thử", ba người lặng lẽ dọc theo bức tường đi về phía cửa kho.

Vừa đến gần, họ đã nghe thấy tiếng động trong nhà kho. Giang Nguyệt Lâu muốn đến gần để nghe rõ tình hình, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân gần đó, sau đó là ba bóng người xuất hiện trong ánh sáng mờ nhạt từ cửa kho đang hé mở.

Giang Nguyệt Lâu lại làm động tác "trốn", bước một bước sát vào bức tường cạnh cửa. Tôn Vĩnh Nhân và Tống Nhung cũng rất thông minh. Một người trốn sau gốc cây trong khi người còn lại lăn vào bụi cỏ.

Vừa mới trốn xong, thì có ba người đi ra ngoài, họ căn bản là không nhìn thấy Giang Nguyệt Lâu đang ẩn nấp trong bóng tối, chỉ vội vàng đi về phía trước.

Giang Nguyệt Lâu nhận thấy cơ hội thích hợp, ra tay gọn gàng, nhanh chóng khống chế người cuối cùng, anh vòng tay qua cổ người đó, dùng sức vặn mạnh. Người đàn ông nhẹ nhàng ngã xuống trước khi kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Để tránh cho cơ thể hắn rơi xuống và phát ra âm thanh, Giang Nguyệt Lâu lập tức đỡ lấy hắn, rồi kéo hắn đến bãi cỏ bên cạnh.

Cùng lúc anh ra tay, Tống Nhung và Tôn Vĩnh Nhân với sự huấn luyện bài bản cũng bắt đầu ra tay. Họ lần lượt lao vào hai người còn lại, lợi dụng tình thế không phòng bị của họ, đánh họ bất tỉnh, tóm lấy và kéo họ sang một bên.

Chuyện này đã làm gián đoạn kế họach điều tra sâu hơn của Giang Nguyệt Lâu, anh ngay lập tức ra lệnh xông vào, khiến mọi người trong băng nhóm bất ngờ.

Tôn Vĩnh Nhân làm tiên phong, bước nhanh tiến vào, giơ súng lên bắn một phát cảnh cáo: "Cảnh sát đây, không được phép di chuyển!"

Một bóng người nhanh chóng lướt qua nhà kho, như thể nó đã tìm được chỗ nấp và trốn.

Lúc này Giang Nguyệt Lâu cũng đã tiến vào kho hàng, Tôn Vĩnh Nhân lui về phía sau, cùng Tống Nhung quan sát xung quanh.

Trong lúc nhất thời, nhà kho yên tĩnh, chỉ có ba người họ đứng dưới ánh đèn với cây súng trên tay.

Bỗng nhiên, một giọng nói ngạo mạn hét lên: "Mẹ kiếp, chúng nó chỉ có ba người, sao đánh lại chúng ta? Đánh!"

Một loại công tắc nào đó trong nhà kho dường như được bật lên, trong nháy mắt mọi thứ trở nên sống động. Những bóng người đau khổ từ phía sau thùng hàng hiện ra. Những người có súng thì bắn về phía Giang Nguyệt Lâu ba người, trong khi những người không có súng chỉ đơn giản tấn công giáp lá cà bằng gậy và dao.

Giang Nguyệt Lâu vừa né tránh vừa chống trả, ngay sau đó khẩu súng lục phát ra tiếng kẹt kẹt. Làm anh cảm thấy ớn lạnh trong lòng, đã không còn viên đạn nào nữa. Lúc này, từ khóe mắt, anh nhìn thấy một người đàn ông với khuôn mặt nham hiểm hung hãn lao tới, trên tay là khẩu súng chuẩn bị bóp cò.

Giang Nguyệt Lâu không cho hắn cơ hội bắn, anh lập tức đá vào cổ tay hắn, khiến khẩu súng văng ra ngoài.

Hiện giờ hai người đã không còn vũ khí hỗ trợ, nên họ phải chiến đấu tay đôi.

Thọat nhìn, thì có thể thấy rõ người đàn ông này không phải là người tốt, thân hình cường tráng, ánh mắt hung ác, mỗi đấm đều có lực. Tuy vậy, hắn đã đánh giá thấp Giang Nguyệt Lâu, mặc dù hôm nay Giang Nguyệt Lâu mặc thường phục, áo gió dài trông lịch sự, nhưng thực lực anh chưa phải là đèn cạn dầu, không những phản ứng nhanh chóng để tránh né những chỗ quan trọng, mà còn trả đờn lại với mỗi chiêu mỗi thức độc ác.

Sau nhiều hiệp đấu, Giang Nguyệt Lâu dần dần chiếm được ưu thế. Ngay khi anh khống chế được người đàn ông, không khí phía sau đột nhiên rung động.

Giang Nguyệt Lâu mau chóng thay đổi vị trí, tránh đi đòn tấn công lén lút bằng dao của một tên xã hội đen khác, điều đó khiến anh phải buông tay ra. Tình thế trong nháy mắt biến thành hai chọi một, anh lập tức lâm vào thế khó, mậc dù vậy suýt chút nữa anh đã có thể đánh hòa được với hai người.

Đúng lúc này, anh chợt nhận ra một bóng người cao gầy chạy ngang qua dưới mí mắt mình, mà không hề bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh. Hắn đang ngồi xổm trên mặt đất cách đó không xa, thu dọn đồ đạc vào vali.

Tuy nhiên hắn chưa kịp đóng gói vali xong thì một nhóm cảnh sát có vũ trang đã xông vào cửa khiến tình hình càng thêm hỗn loạn.

Đông đảo cọn côn đồ trong nhà kho bắt đầu bỏ chạy về tứ phía.

Người bị Giang Nguyệt Lâu ngăn cản biết rằng không có đã không còn cơ hội chiến thắng nào, nên đã đẩy đồng đội của mình về phía Giang Nguyệt Lâu, nhân dịp đó, vội vàng bỏ chạy.

Giang Nguyệt Lâu khuất phục tên xã hội đen được dùng làm lá chắn chỉ bằng một chiêu. Khi nhìn thấy Tống Nhung cùng một vài cảnh sát đuổi theo tên kia, anh liền đứng im tại chỗ.

Ánh mắt anh lại rơi vào bóng dáng đặc biệt kia, anh vặn vai bẻ cổ đi tới. Bóng dáng anh lờ mờ bao trùm người đàn ông khi hắn ta đóng vali định đứng dậy. Anh đã thành công khiến người đàn ông đó choáng váng, mặc dù vây, hắn ta vẫn nhanh chóng đứng dậy và quay mặt về phía anh.

Hai người đứng đối diện nhau, trong mắt Giang Nguyệt Lâu hiện ra là một nam tử mặc trường sam lịch lãm.

“Bụp” một tiếng, một tia sáng lóe lên trên mặt Trần Dư Chi, hắn vội vàng đưa tay che lại, khiến xiềng xích trên tay phát ra một tiếng vang lớn.