Ba người vội vã đi ra ngoài.
Trần Dư Chi có thể lực không bằng Tống Nhung và Tôn Vĩnh Nhân, hắn leo cầu thang trong thời gian ngắn như vậy đã kiệt sức, giờ phút này hắn chỉ có thể ở tại cuối cùng. Hắn vừa định mở cửa phòng tiện ích để kiểm tra thì bỗng có người nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn vào một góc.
Hắn giật mình giơ tay vùng vẫy, quay người lại thì thấy Giang Nguyệt Lâu đang đứng trước mặt với vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn chợt thở phào nhẹ nhõm, thân thể trở nên yếu ớt, có chút loạng chọang, may nhờ có Giang Nguyệt Lâu giúp đỡ nên hắn mới đứng vững được.
“Anh không sao chứ?” Hắn thoáng yên tâm khi thấy Giang Nguyệt Lâu trông vẫn bình thường, nhưng hắn vẫn lo lắng về vết thương do đạn bắn. Lúc này, hắn mới thực sự nhận ra Giang Nguyệt Lâu luôn luôn rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Tôn Vĩnh Nhân và Tống Nhung đi phía trước, nghe tiếng động quay lại, vui mừng khôn xiết khi thấy khoa trưởng của mình đứng nguyên vẹn trong góc.
Nhưng hiện tại không phải lúc vui vẻ, Giang Nguyệt Lâu vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh, vội vàng ra lệnh: "Nơi này không thể ở lại, chúng ta phải nhanh chóng rời đi."
Tống Nhung liếc nhìn cảnh hỗn loạn ở hành lang rồi đề nghị: “E rằng dưới lầu đã có người theo dõi rồi, chúng ta hãy đi lối đi dành cho nhân viên.”
Tống Nhung cùng Tôn Vĩnh Nhân một trước một sau, đem Giang Nguyệt Lâu và Trần Dư Chi bảo vệ ở giữa, họ vội vã đi về phía lối đi dành cho nhân viên.
Tiếng còi báo động vang lên bên ngoài khách sạn Kim Triều, cảnh sát đã bao vây cửa khách sạn để giúp sơ tán những vị khách đang trốn thoát. Bên kia đường, rất nhiều người đi đường đang quan sát, bàn tán. Vài tên giang hồ lâu la đứng rải rác trong đám đông, nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn, tìm kiếm tung tích của Giang Nguyệt Lâu và những người khác trong đám đông.
Giang Nguyệt Lâu mặc đồng phục đầu bếp màu trắng và đeo khẩu trang chạy ra khỏi khách sạn cùng với nhân viên nhà bếp, theo sát là Trần Dư Chi trong bộ đồng phục gác cửa. Tống Nhung và Tôn Vĩnh Nhân cũng mặc đồng phục bồi bàn, họ cố tình hạ thấp sự hiện diện của mình. Họ nhờ những nhân viên thực sự che chắn, chạy vào các ngóc ngách mà cảnh sát không thể chú ý.
Mấy tên hắc bang lâu la bên kia vẫn đang tìm kiếm, bọn chúng cố gắng tìm ra mục tiêu trong số những người đi ra, nhưng đáng tiếc là bọn chúng nhất định sẽ vô công trở về.
Bốn người Giang Nguyệt Lâu chen ra khỏi đám đông, họ lặng lẽ rút lui vào một con hẻm vắng, cởi bỏ lớp ngụy trang.
Tống Nhung đến gần Giang Nguyệt Lâu, thấp giọng nói: "Lão đại, có chuyện gì đó không ổn, chúng ta mới chuyển đến có nửa tiếng, Lư Tạp Tư có thể nhận ra ngay, ở đây chắc chắn có chuyện gì đó."
"Kẻ phản bội Tôn Hạc Minh đã chết, ngoài bốn người chúng ta, người duy nhất biết đích đến cụ thể là Trình tiểu thư, điều này không đúng, Tống Nhung cũng là người tôi tuyệt đối tin, chẳng lẽ..." Tôn Vĩnh Nhân nói xong liếc nhìn Trần Dư Chi đang đứng ở một bên.
Giang Nguyệt Lâu đưa tay vỗ vào gáy hắn một cái không thương tiếc: “Nếu là anh ấy hay Trình tiểu thư, cậu cho rằng vừa rồi chúng ta có thể chạy thoát sao?”
Tôn Vĩnh Nhân che che đầu bị đánh, đặc biệt ủy khuất: “Tôi cũng chưa nói gì mà…”
“Chúng ta không thể đến bất kỳ khách sạn nào nữa, tôi nghĩ danh tính giả của chúng ta đã bị lộ rồi, dù chúng ta có ở đâu, họ cũng sẽ nhận được tin tức nhanh chóng.”
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tống Nhung nhìn Giang Nguyệt Lâu, chờ đợi hắn đưa ra chỉ thị tiếp theo.
Tình thế hiện tại quả thực không dễ giải quyết, Giang Nguyệt Lâu không biết phải làm sao, nhưng nếu trực tiếp quay lại Cảnh Thành, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Lúc này, Trần Dư Chi vốn vẫn im lặng nãy giờ nhẹ nhàng nói: “Sao anh không ở lại chỗ tôi?”
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, có kinh hỉ, có cảm kích, còn có một số ý vị không rõ được, điều này làm hắn cảm thấy không được tự nhiên, hắn liền cúi đầu xuống.
“Vì bác sĩ Trần đã chân thành mời, tôi cũng sẽ không khách sáo.” Cuối cùng, Giang Nguyệt Lâu đã quyết định.
Trần Dư Chi thuê một căn hộ chật hẹp ở Hương Cảng, có một phòng ngủ và một phòng vệ sinh, diện tích chỉ khoảng mười mét vuông, chỉ có một chiếc giường đơn kê sát tường, một chiếc ghế sofa nhỏ, một chiếc bàn, một chiếc ghế. Bốn người đàn ông trưởng thành đứng bên trong cơ hồ khó có thể đi lại dễ dàng.
“Nơi này chỉ lớn như vậy thôi.” Trần Dư Chi trong lòng có chút xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn là vẻ thờ ơ.
Tôn Vĩnh Nhân gãi đầu nhìn quanh, lẩm bẩm: “Tệ quá…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Giang Nguyệt Lâu đá vào mông suýt ngã ra khỏi cửa.
Giang Nguyệt Lâu không để ý đến sự bất bình của hắn, thản nhiên ngồi trên giường, như đang chiêm ngưỡng một dinh thự, hắn mỉm cười với Trần Dư Chi nói: “Tôi nghĩ đã rất tốt, chỉ là… xin lỗi đã làm phiền anh.”
“Không sao đâu.” Trần Dư Chi bước tới bàn ngồi xuống, lấy một cuốn sách ra đọc.
Tôn Vĩnh Nhân đứng ở cửa, tìm một tư thế thoải mái để dựa vào, hỏi Giang Nguyệt Lâu: “Lão đại, tôi có một câu hỏi.”
“Anh đã ở đâu khi phát nổ?”
Tôn Vĩnh Nhân ngạc nhiên gật đầu: “Cậu còn biết tôi là lão đại hả.”
Giang Nguyệt Lâu cũng cảm thấy kinh tâm động phách khi nhớ lại thời điểm đó, hắn không khỏi cảm thán số phận đã ưu ái mình như thế nào.
Đêm qua Tống Nhung đi tiễn Trình tiểu thư mà không quay lại, Tôn Vĩnh Nhân đuổi theo Trần Dư Chi ra ngoài để xin lỗi, trong phòng chỉ còn lại hắn. Trong đầu hắn đang sắp xếp lại manh mối sau khi đến Hương Cảng, thì nhìn thấy một người phục vụ khách sạn đẩy xe đồ ăn bước vào.
Hắn nhớ ra vừa rồi Tôn Vĩnh Nhân đang đòi ăn một bữa ngon để xoa dịu cơn choáng váng, nên cũng không có đề phòng gì nhiều, hắn bước tới mở nắp thức ăn ra, nhìn món Tây tinh tế bên trong, phát giác mình đã thèm ăn nhỏ dãi.
Hắn đang định cầm dĩa lên ăn một chút thì phát hiện ra chiếc ví của một người phụ nữ nằm cách toa ăn không xa.
Đây chính là thứ mà Trình tiểu thư đáng rơi? Hắn cúi xuống nhặt chiếc ví lên, liếc nhìn gầm xe ăn thì phát hiện dưới chiếc khăn là một kíp nổ đang cháy tóe lửa.