Chương 12

Trần Dư Chi không biết vì sao đột nhiên hắn lại nhắc tới chuyện này, nhưng anh vẫn gật đầu.

"Khi một cảnh sát mới nhậm chức đang truy bắt một tù nhân, hắn ta nghe thấy đối phương khóc lóc rằng vợ anh ta đang chờ sinh ở nhà, anh ta muốn quay lại nhìn vợ lần cuối trước khi vào tù. Tâm hắn chợt mềm lòng, hắn lại đồng ý, kết quả là tên tù nhân nhân cơ hội đó phóng hỏa bỏ trốn. Viên cảnh sát, tên tù nhân và người vợ đang mang thai của anh ta, bọn họ đều thiệt mạng trong ngọn lửa đó, ba gia đình xung quanh cũng không thoát khỏi, không ai có thể sống sót." Đợi một lúc, hắn lạ nói tiếp nói, "Tôi sẽ không thể để sót bất cứ kẻ khả nghi nào."

Trần Dư Chi vẻ mặt nghiêm túc, cả hai bỗng đều im lặng, không tiếp tục nói gì cả.

Một lúc sau, Trần Dư Chi đưa tay ra trước mặt Giang Nguyệt Lâu, hắn lạnh lùng nói: “Anh vẽ lại đi, vẽ cẩn thận hơn.”

Giang Nguyệt Lâu nhìn hắn, anh có chút run run nắm lấy tay hắn, chân thành nói lời cảm ơn.

Sau khi ra khỏi căn hộ, Trần Dư Chi nhanh chóng để lại biểu tượng ở ba nơi được Giang Nguyệt Lâu chỉ định. Khi rời đi, hắn không để ý rằng mình đã bị theo dõi. Hắn trở về Thiện Đức Đường, khám bệnh cho một số bệnh nhân, sau đó bắt đầu chuyên tâm viết thông báo tìm người mất tích, chuẩn bị ngày mai tiếp tục đăng dán và phân phát.

Trời đã khuya, hắn là người cuối cùng rời khỏi Thiện Đức Đường. Vừa đóng cửa lại, hắn bất ngờ bị một nhát dao cứa nhẹ vào cổ. Đột nhiên tầm nhìn của hắn tối sầm lại, hắn ngã gục trong vòng tay của người đàn ông kia.

Không biết qua bao lâu, một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt hắn, khiến hắn tỉnh lại sau cơn hôn mê. Hắn miễn cưỡng mở mắt ra, phải một lúc sau hắn mới thích ứng được với ánh sáng nơi này, hắn phát hiện mình đang bị trói vào một chiếc ghế, trước mặt có ba người.

"Là các anh?"

Tôn Vĩnh Nhân, là kẻ tấn công Trần Dư Chi, hắn nhìn chằm chằm vào anh ta và hỏi một cách hung ác: "Anh không phải là bác sĩ sao? Tại sao anh lại đến Hương Cảng, sao không ở lại Cảnh Thành chữa bệnh?"

Trần Dư Chi vùng vẫy dữ dội, hắn không để ý đến câu hỏi của Tôn Vĩnh Nhân mà hét lên với họ: “Giang Nguyệt Lâu đang tìm các anh!”

Tống Nhung lao tới: “Anh gặp khoa trưởng chúng tôi ở Hương Cảng sao?”

Trần Dư Chi gật đầu: “Anh ấy bị thương do đạn bắn.”

"Anh ấy giờ ở đâu?"

"Tôi sẽ đưa anh đến, anh ấy ở trong căn hộ trên đường Tây Đường, khu Thượng Hoàn."

Tống Nhung nhanh chóng cởi trói cho Trần Dư Chi, Tôn Vĩnh Nhân vui vẻ lấy tay áo lau mặt cho hắn. "Lũ lụt ngập miếu Long Vương, bác sĩ Trần, thực xin lỗi, thực sự xin lỗi."

Trần Dư Chi xua tay, đứng dậy chỉnh lại quần áo. Hắn nghe thấy một người khác mà hắn chưa từng gặp trước đây, vội vàng bước ra ngoài và nói: "Tôi đi tìm một chiếc xe, sẽ thuận tiện hơn."

Tôn Hạc Minh nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, bước chân chậm lại, trên môi nở một nụ cười quỷ dị rồi đi về phía bốt điện thọai cách đó không xa.

"Chị Tiểu Phượng, Giang Nguyệt Lâu xuất hiện ở căn hộ đường Tây Đường."

"Được rồi, tôi sẽ nói với Lư Tạp Tư tiên sinh."

Cuộc điện thọai bí ẩn cúp máy, hai nhóm người vội vã đến địa điểm Giang Nguyệt Lâu.

Lúc này Giang Nguyệt Lâu cảm thấy toàn thân bất lực, hắn nằm trên ghế sofa nhắm mắt tập trung. Đột nhiên nghe thấy tiếng phanh của mấy chiếc ô tô ở tầng dưới, hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn miễn cưỡng đứng dậy đi đến cửa sổ kiểm tra, phát hiện có mấy chiếc ô tô đang đậu ở tầng dưới theo tín hiệu của một người phụ nữ, nhiều người phân tán ra và lục soát ở nhiều căn phòng khác nhau.

Giang Nguyệt Lâu ánh mắt sắc bén, sải bước đi vào phòng ngủ gõ cửa gọi Sở Nhiên.

"Bọn họ đang đuổi theo tôi, ở đây không an toàn, tôi phải rời đi càng sớm càng tốt."

Sở Nhiên túm lấy hắn nói: “Bây giờ mà đi xuống thì chẳng phải là tự mình chui vào bẫy sao?”

“Nhưng nếu tôi không rời đi, cô sẽ gặp nguy hiểm.”

Hai người đang bế tắc, chợt giật mình khi có tiếng gõ cửa.

Giang Nguyệt Lâu lập tức cảnh giác, hắn cùng Sở Nhiên cầm súng nhìn về phía cửa.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, hai ngắn một dài, lập tức khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, người đứng ngoài cửa không phải là anh em tốt của hắn, mà lại là Trần Dư Chi, điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Trần Dư Chi vào cửa, vội nói với hắn: “Gần đây có rất nhiều kẻ khả nghi đang tới tìm anh, Tôn Vĩnh Nhân và Tống Nhung đang đợi anh ở tầng dưới, tôi tương đối lạ mặt, nên lên tìm anh trước, khả năng hoài nghi sẽ ít hơn.

Sở Nhiên cũng bớt căng thẳng lại, nhưng chẳng mấy chốc cô lại lo lắng nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm được anh ấy."

“Ba phút nữa Tống Nhung sẽ tạo ra một vụ nổ giả làm anh đang trốn thoát, để chuyển hướng sự chú ý. Trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ đi xuống cùng với Tôn Vĩnh Nhân và Tôn Hạc Minh.”

Giang Nguyệt Lâu gật đầu, quay về phía Sở Nhiên nói: "Trình tiểu thư, cám ơn cô đã thu nhận tôi, bay giờ đã như cô mong muốn, chúng ta tạm biệt ở đây."

"Để Trình tiểu thư ở lại, e rằng không an toàn, hay là cô đi cùng chúng tôi, chờ khi sự việc lắng xuống hẵng trở về." Trần Dư Chi đề nghị.

Sở Nhiên suy nghĩ một lúc, rồi quyết định hành động cùng họ.

Ba phút không dài cũng không ngắn, mỗi phút, mỗi giây đều là cực hình đối với ba người họ.

Bên ngoài cửa sổ, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên từ con phố vốn yên bình, đồng thời ngọn lửa bùng lên ngay lập tức khiến người dân và người đi đường hoảng sợ chạy khắp nơi la hét, hiện trường trở nên hỗn loạn.

Giang Nguyệt Lâu bước nhanh ra cửa: “Bây giờ chúng ta đi thôi…”

Ở tầng dưới, Tống Nhung chạy ra khỏi tòa nhà phát nổ và bỏ chạy ra xa, thu hút được sự chú ý của nhóm người, trong đó có một số người đang có ý định đuổi theo.

Đúng lúc này, có tiếng động từ một chiếc ô tô đậu cách đó không xa, Tôn Vĩnh Nhân và Tôn Hạc Minh đang giằng co nhau trên xe, tranh giành súng.

Tôn Hạc Minh quát lớn với đám người: "Chị Tiểu Phượng, đó là giả, đừng đuổi theo! Giang Nguyệt Lâu thật ở bên kia."