Chương 11

Đáng tiếc, đứng ngoài cửa lại là đồng nghiệp Tôn Hạc Minh, người đã cùng họ đến Hương Cảng.

“Vương Anh không ở cùng anh à?” Tống Nhung kéo hắn vào nhà, cảnh giác nhìn ra ngoài, xác định chắc chắn không có kẻ khả nghi nào, hắn mới đóng cửa lại.

Tôn Hạc Minh cầm ly nước trên bàn uống cạn một hơi rồi nói: “Anh ấy là một người anh em tốt, nhưng là… thật đáng tiếc.”

Hắn kiểu nói này, khiến Tống Nhung và Tôn Vĩnh Nhân còn nghe không hiểu sao, họ lập tức trầm mặc, trên mặt lộ vẻ tiếc hận sâu sắc.

"Sao chỉ có hai người, khoa trưởng đâu?"

Tống Nhung và Tôn Vĩnh Nhân nhìn nhau im lặng, Tôn Vĩnh Nhân thở dài nói: "Không biết khoa trưởng ở đâu, đêm qua đã mất liên lạc."

"Hai người bảo vệ khoa trưởng như thế nào vậy? Các anh êm đẹp đứng đây mà lại nói với tôi là khoa trưởng mất tích?"

Tôn Vĩnh Nhân cũng tức giận, chỉ vào mũi mắng: “Tôi cảnh cáo anh Tôn Hạc Minh, anh ăn nói cẩn thận, cái khác thì anh có thể nói, nhưng anh trách tôi không hết lòng bảo vệ lão đại là không được! Nếu đêm qua không phải anh gây ra động tĩnh, chúng ta có thể bị truy đuổi như thế này sao? Lão đại có thể tách khỏi chúng ta sao?"

Tôn Hạc Minh bị trút giận, ánh mắt trốn tránh: “Là tôi vô ý mà thôi.”

Tôn Vĩnh Nhân còn muốn nói thêm gì nữa thì bị Tống Nhung ngăn lại. "Được rồi, đã mấy giờ rồi? Còn có thời gian tranh luận nữa sao? Ưu tiên hàng đầu là tìm ra tung tích của khoa trưởng rồi thực hiện kế họach tiếp theo."

“Tôi bây giờ ra ngoài tìm lão đại.” Tôn Vĩnh Nhân trừng mắt nhìn Tôn Hạc Minh, lao ra ngoài đầu tiên.

Đường phố Hương Cảng tấp nập người qua lại, náo nhiệt phồn hoa.

Tôn Vĩnh Nhân không có thời gian để ý tới khung cảnh này, hắn lo lắng tìm kiếm giữa đám đông, thỉnh thoảng hắn cẩn thận kiểm tra các áp phích, quảng cáo trên các cột điện thọai và các góc tường, tìm kiếm ám hiệu liên lạc, nhưng đều không tìm thấy gì cả.

Vô tình, một bóng dáng quen thuộc lướt qua khóe mắt hắn, hắn lập tức quay đầu lại và nhìn thấy Trần Dư Chi đang vội vã đi ngang qua bên kia đường.

“Bác sĩ Trần?” Tôn Vĩnh Nhân có chút kinh ngạc, nhanh chóng suy nghĩ: Trùng hợp sao? Lão đại ở Cảnh Thành, bây giờ anh ta cũng ở đây. Khi lão đại đến Hương Cảng, chẳng lẽ anh ta cũng đi theo chúng ta? Lẽ nào việc lão đại mất tích cũng có liên quan đến anh ta?

Tôn Vĩnh Nhân suy nghĩ một lúc, không tìm mã số liên lạc nữa mà nhanh chóng đi theo Trần Dư Chi.

Hắn muốn thừa dịp không ai chú ý, bắt cóc Trần Dư Chi rồi tra khảo anh ta một cách chặt chẽ, nhưng hắn lại không tìm thấy cơ hội, hắn chỉ có thể trơ mắt theo dõi anh ta đang tụ họp với Sở Nhiên tại Thiện Đức Đường, sau đó họ vội vã hướng nhà trọ mà đi.

Trên đường, một nhóm cảnh sát Anh Quốc tiến tới, Tôn Vĩnh Nhân nhận ra chính là người truy bắt tối qua, nên hắn phải trốn vào bốt điện thọai gần đó, giả làm người qua đường gọi điện thọai, lúc này mới trốn qua một kiếp. Tuy nhiên, Trần Dư Chi và Sở Nhiên đã biến mất tăm hơi.

Hắn thực sự đã mất dấu hai người đó! Tôn Vĩnh Nhân bực bội tự tát mình một cái.

Trần Dư Chi theo Sở Nhiên vào cửa, đón chào hắn lại là họng súng đen kịt. Hắn dường như không còn sợ hãi người đàn ông hung hãn này nữa, hắn bước tới đẩy khẩu súng lục đặt lên bàn cà phê, nhưng Giang Nguyệt Lâu lại hung hãn tóm lấy tay hắn.

"Bác sĩ Trần, anh muốn làm gì?"

"Tôi là bác sĩ cứu mạng, anh không cần quá mức cẩn thận, hy vọng anh có thể thả lỏng, hợp tác chữa trị."

Giang Nguyệt Lâu chăm chú nhìn Trần Dư Chi, nhìn ánh mắt bình tĩnh của anh, hắn chậm rãi thả lỏng, cuối cùng buông tay ra.

Khẩu súng bị Trần Dư Chi lấy đi, hắn ném sang một bên như không quan tâm.

Giang Nguyệt Lâu cười tự giễu: "Thật xin lỗi, bác sĩ Trần, khẩu súng này là mạng sống của tôi. Có lẽ anh là người đầu tiên ngoài tôi chạm vào nó."

Trần Dư Chi gật đầu, tỏ ý đã hiểu hành vi vừa rồi của hắn. "cởϊ qυầи áo ra, để tôi kiểm tra tình trạng vết thương."

Sở Nhiên nghe vậy, vội vàng rời khỏi phòng.

Giang Nguyệt Lâu cởi cúc áo, cởϊ qυầи áo, nghiêng người để lộ vết thương ra cho Trần Dư Chi. Trần Dư Chi nhìn kỹ một chút, rồi thở phào nhẹ nhõm. "Không có bị nhiễm trùng, chỉ là sốt nhẹ thôi, không sao đâu."

Hắn nhúng khăn, lau lên lưng Giang Nguyệt Lâu để làm mát cho anh, động tác rất nhẹ nhàng và cẩn thận.

"Bác sĩ Trần, xin hãy làm một việc giúp tôi."

“Cái gì?” Trần Dư Chi dừng lại động tác, nói.

Giang Nguyệt Lâu trực tiếp nắm lấy tay Trần Dư Chi, vẽ trên lòng bàn tay một biểu tượng hình tam giác có một vòng tròn bên trong.

"Đây có nghĩa là gì?"

"Anh không cần phải biết, anh chỉ cần nhớ để lại biểu tượng này bên dưới lầu cửa hàng bách hóa thu quý, ở góc đại lộ số 5, và ở bên dưới khu trọ này. Nhớ lấy, đầu nhọn tam giác chỉ về hướng anh đến."

Trần Dư Chi rút tay lại, không đáp lại yêu cầu của hắn, chậm rãi thu dọn đồ đạc.

Thấy hắn không sẵn lòng giúp đỡ, Giang Nguyệt Lâu tỏ ra lo lắng, vội vàng nói: "Tôi đến Hương Cảng để điều tra nguồn gốc thuốc phiện của Cảnh Thành. Tôi muốn liên lạc với đồng đội của mình, tôi phải diệt trừ bàn tay đen tối ở đây."

Trần Dư Chi dừng việc đang làm, đi đến gần Giang Nguyệt Lâu, cúi xuống, rất gần, nhìn thẳng vào mắt hắn. "Trong thế giới của anh, bạo lực có phải là cách duy nhất để chống lại bạo lực không? Anh có nghĩ mọi quyết định của mình đều đúng không? Cô gái đã thu nhận anh, có lẽ anh sẽ đẩy cô ấy xuống vực sâu vạn trượng. Nếu anh không nhốt tôi lại, có lẽ tôi đã có thể gặp em gái tôi ở Cảnh Thành rồi.”

Sự yếu đuối và đau đớn khiến Giang Nguyệt Lâu hơi cúi mình, hắn thở gấp nặng nề. Hắn nghe thấy Trần Dư Chi nói với mình: “Tôi không giúp được gì cho anh cả”.

"Hai năm trước, ở phía tây thành phố xảy ra một trận hỏa họan, thiêu rụi nửa đường phố, gϊếŧ chết mười tám người, anh có biết chuyện này không?"