Đêm nay giấc ngủ không yên, Giang Nguyệt Lâu cảm giác như mình chạy mãi, lăn lộn mãi, cho đến khi sắc trời không rõ hắn mới ngủ được.
Khi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt hắn, khiến hắn bất giác cau mày.
Hắn vén xuống chăn đắp lên người rồi ngồi dậy, cẩn thận cử động chỗ bị thương.
Đó là một buổi sáng bình thường, nhưng nó khiến hắn có chút khó chịu. Hắn đang ở trong một căn hộ nhỏ, xa lạ, từ trong bếp có thể nghe thấy tiếng nấu cháo cũng như mùi thức ăn. Dường như đã lâu rồi hắn chưa được trải qua cảnh tượng bình yên và ấm áp như vậy.
Sở Nhiên từ trong bếp bưng hai đĩa đồ ăn đi ra, thấy hắn đang ngơ ngác, liền chào hỏi: "Anh dậy rồi à? Vừa vặn ăn sáng thôi."
Giang Nguyệt Lâu quả thực có chút đói bụng, không chút do dự đi theo Sở Nhiên ngồi vào bàn ăn.
Trên bàn ăn có hai bát cháo trắng, mấy đĩa đồ ăn kèm, hai quả trứng luộc và mấy lát bánh mì.
Hai người im lặng, vừa ăn vừa suy nghĩ tâm sự của mình. Ăn gần xong, Giang Nguyệt Lâu đặt bát xuống, nhìn Sở Nhiên hỏi: “Cô tên là gì?”
Sở Nhiên sửng sốt, nhưng nhanh chóng nhận ra: “Nói tên cho người lạ vẫn là quá nguy hiểm. Dù tối qua bác sĩ nói anh ấy không phải người xấu nhưng anh ấy bị thương là do đạn bắn và cảnh sát truy bắt, vốn đã nguy hiểm rồi, mình nghĩ tốt hơn hết là mình nên đảm bảo an toàn cho bản thân."
Giang Nguyệt Lâu cảm thấy cô gái này rất thông minh lanh lợi, trong lòng có chút bất đắc dĩ: “Tôi chưa từng nợ ân tình ai bao giờ.”
“Không cần, tôi không muốn anh báo đáp.”
Giang Nguyệt Lâu quay lại thì thấy một chồng sách trên tủ ngăn kéo cạnh bàn ăn, trên đó đặt một chiếc nơ nữ có thêu dòng chữ màu xanh. Hắn đưa bàn tay duỗi dài ra, gạt cái nơ sang một bên và cầm lấy cuốn sách trên cùng. Sở Nhiên thấy thế vội đứng dậy ngăn cản nhưng hắn lại né được, mở sách ra hắn thấy một dòng chữ ký xinh đẹp trên tiêu đề: Trình Tú Chức.
"Đó là tên của cô à?"
Sở Nhiên trợn tròn mắt nhìn dòng chữ trên trang bìa, cô ho khan một cách mất tự nhiên rồi gật đầu.
"Cô đến từ Cảnh Thành à?"
"Làm sao anh biết?"
Giang Nguyệt Lâu chỉ vào chiếc hộp đặt dưới tủ ngăn kéo: “Cái này là tay nghề của Phúc Tường Lâu, một thương hiệu nổi tiếng ở Cảnh Thành. Là hãng duy nhất không có chi nhánh nào khác.”
Sở Nhiên lúc này mới bình tĩnh lại, khéo léo hỏi: "Anh biết Cảnh Thành quá rõ, xem ra anh cũng là người Cảnh Thành."
Giang Nguyệt Lâu tuy bị Sở Nhiên đoán ra được, hắn ngược lại thản nhiên cười nói: "Tôi ở gần đây." Sau đó, hắn đứng dậy đi ra cửa, "Đã đến lúc tôi phải đi rồi, Trình tiểu thư, gặp lại sau."
Sở Nhiên có chút lo lắng cho vết thương của hắn, nhưng giữ hắn lại thì cũng không tốt, nên cô chủ động mở cửa cho hắn, cảnh cáo nói: “Anh chính mình cẩn thận, chú ý vết thương.”
Cô nhìn bóng lưng vững vàng của Giang Nguyệt Lâu, dường như đã không có vấn đề gì nữa. Tuy nhiên, cô vừa đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất ngoài cửa.
Giang Nguyệt Lâu đã bất tỉnh ở hành lang trước khi hắn kịp bước xuống cầu thang.
Sở Nhiên xấu hổ nhìn cảnh này, trong lòng do dự nhưng cuối cùng cũng bước tới kiểm tra.
Cô quỳ xuống vỗ nhẹ vào mặt Giang Nguyệt Lâu, cố gắng đánh thức sự tỉnh táo của hắn, nhưng cô lại phát hiện mặt và trán hắn vừa rồi có vẻ nóng như lửa đốt, thực ra hắn đang sốt cao.
Đang lúc cô đang ngơ ngác thì từ tầng dưới vang lên tiếng bước chân đi lên lầu.
Sở Nhiên vội vàng đỡ Giang Nguyệt Lâu đứng dậy, nhưng thân thể thoát lực, bước chân lảo đảo của hắn gần như đè lên cô, cô liều mạnh chống đỡ nhưng cũng không vào nhà kịp.
Cô đã nhìn thấy vợ người hàng xóm đang đi lên cầu thang, nếu cô ấy leo lên thêm vài bậc nữa, cô có thể sẽ nhận thấy có điều gì đó không ổn với họ.
Cái khó ló cái không, Sở Nhiên lo lắng ôm chặt Giang Nguyệt Lâu, cô quay lưng lại đập mạnh vào tường. Một tay cô ấn đầu Giang Nguyệt Lâu vào cổ mình, tay kia ôm chặt lưng hắn, thỉnh thoảng vuốt ve một chút, giả vờ như đang hôn say đắm người yêu mình.
Tiếng bước chân của vợ người hàng xóm càng ngày càng gần, cô bước lên nhìn thấy bọn họ, liền giật mình thốt lên: “Ôi, giới trẻ bây giờ ghê gớm thật, thật bạo dạn”.
Cô bước đi chậm rãi, ánh mắt dán chặt vào hai người họ, trong mắt đầy rẫy những lời nhạo báng.
Sở Nhiên thầm mắng trong lòng, đành phải cố nhập tâm nhiều hơn. May thay, Giang Nguyệt Lâu đã tỉnh lại phần nào, hắn cũng hợp tác với cô, hai người gần như dính chặt với nhau.
Cuối cùng đợi được vợ hàng xóm đi vào cửa, Sở Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, tình cờ bắt gặp ánh mắt cụp xuống của Giang Nguyệt Lâu, cô chợt cảm thấy khó chịu, hai má đỏ bừng.
Giang Nguyệt Lâu bất lực, cũng không quên trêu chọc cô: “Nam nữ thụ thụ bất thân, làm như vậy không ổn đâu, Trình tiểu thư?”
Sở Nhiên tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Không muốn bị tố cáo thì im đi.”
Cuối cùng, sau khi đưa Giang Nguyệt Lâu về lại ghế sofa, Sở Nhiên vội vàng đi tìm bác sĩ Trần Dư Chi ngày hôm qua. Đáng tiếc, đối phương đã vội vàng đi ra ngoài dán tờ rơi tìm em gái Khả Doanh, hai người một trước một sau không gặp nhau.
Cùng lúc đó, hai thuộc hạ của Giang Nguyệt Lâu là Tôn Vĩnh Nhân và Tống Nhung đang hồi hộp chờ đợi trong một khách sạn đơn sơ. Để tránh sự truy đuổi của cảnh sát Anh Quốc, cả hai đã rơi vào tình trạng hết sức chật vật nhưng may mắn thay họ chỉ bị thương nhẹ mà không bị thương quá nặng. Nhưng một đêm trôi qua, Giang Nguyệt Lâu vẫn chưa về đến, điều này khiến họ rất lo lắng.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, hai ngắn một dài, đó là ám hiệu chỉ có chính bọn họ biết.
“Lão đại!” Tôn Vĩnh Nhân và Tống Nhung cùng lúc lao ra cửa, trong lòng đầy vui mừng.