Chương 21

Vương Thanh cùng Vương Ni ở nhà lý chính chăm chỉ luyện tự. Lý chính cũng nhận biết vài chữ nên thỉnh thoảng lại chỉ điểm mấy chỗ. Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh đã lên núi. Hai người vội vàng hái quả nhót. Cũng may phước là thân thể này đã quen làm việc nhà nông, bằng không cho dù có linh tuyền, Thiệu Vân An cũng không thể chịu nổi tần suất làm việc thế này.

Lại mau đến giữa trưa, hai người mới ngừng lại, trong hai sọt tre tràn đầy quả nhót. Dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, Thiệu Vân An suyễn khí nói. "Về sau nhất định phải mướn người, nhân thủ thiếu trầm trọng."

Vương Thạch Tỉnh lau mồ hôi cho Thiệu Vân An. "Chờ cất nhà mới xong, chúng ta liền vào huyện tìm người."

Thiệu Vân An nheo mắt nói. "Lần đầu tiên vào thành, ta đã đi tìm hai vị khất cái hỏi thăm tình huống trong huyện. Hai người khất cái kia nói năng thành thật, không phải loại tham lam, mướn bọn họ được không? Có thể cho bọn họ chỗ dừng chân và kiếm tiền, bọn họ chắc hẳn khi làm việc sẽ càng dụng tâm!"

Vương Thạch Tỉnh ngẫm nghĩ nói. "Chờ dựng nhà xong hãy tính. Nói không chừng bọn họ đã đến địa phương khác."

"Cũng được."

Thiệu Vân An lấy nước sấp ướt khăn vải đưa Vương Thạch Tỉnh. "Lau mắt đi!"

Vương Thạch Tỉnh nhận khăn, nói. "Mắt mấy ngày nay thoải mái hơn rất nhiều."

"Ừ, lau nhiều chút. Muốn ăn chút gì không?"

"Ngươi ăn trước, ta lau xong sẽ ăn sau."

Hai người tựa gần nhau, nhìn qua không giống như cặp phu thê mới thành thân vài ngày, mà giống như đã ở cạnh nhau bao năm. Vương Thạch Tỉnh không hỏi làm Thiệu Vân An đặc biệt thả lỏng, hắn thỉnh thoảng lại chăm sóc để ý khiến Thiệu Vân An thực hưởng thụ. Đến mức đối với cái ý định ban đầu là kiếm đủ tiền rồi rời đi, Thiệu Vân An tỏ vẻ hắn có nói như vậy sao!

Ăn chắc bụng rồi, lại đem quả nhót toàn bộ hái xong, hai người liền xuống núi. Trừ bỏ sọt tre trên lưng, hai người mỗi người còn ôm hai bao lớn quả nhót và qủa đào dại. Trên đường, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh thương lượng muốn nhờ Vương tứ thẩm hỗ trợ thu thập trái cây, chỉ dựa vào hai người bọn họ quá mệt mỏi. Còn Vương Thanh và Vương Ni, Thiệu Vân An căn bản không cân nhắc qua. Vương Thạch Tỉnh rất ủng hộ giải pháp này.

Thuận lợi về đến nhà, Thiệu Vân An đến nhà lý chính đón hai hài tử. Vương Thạch Tỉnh thì đi tìm Vương tứ thẩm. Đến nhà lý chính, Thiệu Vân An đem một túi nhỏ quả nhót tặng, xem như cảm tạ lý chính. Đào dại hơi chua, không thích hợp tặng lễ. Con dâu trưởng của lý chính, Triệu Hà, đem hai đứa nhỏ mang ra, trên tay còn ôm mấy quyền sách cùng một xấp giấy viết đầy tự.

Triệu Hà hướng Thiệu Vân An nói. "Ta nghe Thanh nhi nói các ngươi tính toán sang năm đưa nó đi tư thục. Mấy quyển sách này là Bác nhi nhà ta ở tư thục từng đọc qua, có thể lấy về cho Thanh nhi nhìn xem."

Thiệu Vân An lấy làm kinh ngạc, Triệu lưu thị ở một bên thân thiết nói. "Vân An, đây là con dâu trưởng nhà ta, Triệu Hà, ngươi gọi hắn Hà tử ca là được."

Thiệu Vân An cảm kích, vươn tay tiếp nhận. "Cám ơn Hà tử ca. Mấy thứ này Bác nhi không đọc nữa sao?"

Triệu Hà nói. "Đây là lúc nó mới bắt đầu đi trường tư thục. Bây giờ nó đã vào năm hai, không dùng nữa. Sách này để trong nhà cũng không dùng đến, bỏ đi lại đáng tiếc, đều là dùng bạc mua về cả, không bằng đưa cho Thanh nhi xem trước, miễn cho đi tư thục không thích ứng."

"Vậy thật là cảm tạ! Sách này coi như ta mượn, chờ Thanh nhi xem xong sẽ trả lại Bác nhi." Thiệu Vân An nhận lấy, đối Vương Thanh nói. "Mau cám ơn Hà tử thúc."

"Cám ơn Hà tử thúc."

"Không cần không cần!" Triệu Hà cười to xoa đầu Vương Thanh.

Buổi tối mời khách lần đó, Triệu Hà có đi theo Triệu Nguyên Đức đến dùng bữa, chỉ là sắc trời tối đen, Thiệu Vân An gặp qua cũng không nhớ rõ. Nhưng Triệu Hà xác thực có ấn tượng rất tốt với hắn. Từ nhà Lý chính đi ra, Thiệu Vân An trầm ngâm suy nghĩ, không nghĩ đến con dâu trưởng của lý chính lại là nam thê, nhưng thông thường trưởng tử trong nhà hay cưới nữ nhân, dù sao thì nam nhân sinh dục không tốt! Không nghĩ tới lý chính còn rất thoáng như thế. Làm một cái thuần linh, Thiệu Vân An cộng thêm một điểm thiện cảm cho lý chính đại thúc.

Hỏi xem Vương Thanh cùng Vương Ni hôm nay làm những gì, nghe thấy Vương gia hôm nay rất thành thật, không ai đi tìm hai đứa nhỏ gây phiền phức. Hai đứa bé vẫn luôn ở nhà lý chính luyện tự, mà lý chính và Triệu Nguyên Đức còn thỉnh thoảng chỉ điểm vài chỗ. Thiệu Vân An lại tăng thêm vài phần hảo cảm cho nhà lý chính. Mặc kệ lý chính vì nguyên nhân gì lại đi thân thiết với nhà bọn họ, không hướng bọn họ gây sự là tốt lắm rồi.

Về đến nhà không bao lâu, Vương Thạch Tỉnh liền mang người lại đây. Vương tứ thẩm, Chu thẩm, mẫu thân của Tôn Nhị Giang, Tôn Quản thẩm, còn có ba người Thiệu Vân An không biết, nhưng trên mặt đều là thuần phác hiền hậu. Chu thẩm vốn dĩ rất ngại ngùng, bà còn chưa làm xong xiêm y đâu, nhưng lại bị Vương tứ thẩm kéo qua. Vương Thạch Tỉnh cũng thỉnh bà đến. Chu thẩm khéo tay, phù hợp với yêu cầu của Thiệu Vân An.

Thấy mọi người đến, Thiệu Vân An đầu tiên là nói lời cảm kích, sau đó mới nhờ các bà xử lý quả nhót. Xử lý xong thì mỗi người được ba mươi văn tiền. Nghe thấy mỗi người được ba mươi văn, sáu vị đại thẩm liên tục nói nhiều quá. Một người ra ngoài làm công cả ngày nhiều nhất chỉ kiếm được hơn mười văn thôi, có đôi khi cả mười văn cũng không tới. Chỉ là xử lý chút trái cây, cho vài văn tiền là được, đều là người trong thôn cả, hỗ trợ một chút thì có sao! Thiệu Vân An chẳng thể nào mặt dày đi bóc lột sức lao động của các vị đại thẩm ngày thường không có mấy thu nhập, liền nhất quyết ba mươi văn, hắn không thiếu hai trăm văn ấy. Năm vị đại thẩm vui vẻ cười tươi, lập tức vén tay áo chuẩn bị làm việc. Vương Thanh cùng Vương Ni cũng muốn giúp đỡ lại bị Thiệu Vân An nhét cho vài quả nhót đẩy vào phòng.

Trong số quả nhót này, Thiệu Vân An lưu lại một phần nhỏ làm mứt trái cây, còn lại toàn bộ nhưỡng rượu. Đầu tiên là đem quả nhót đổ ra thảm tre, lựa những quả xấu hay quá chín bỏ ra ngoài. Sau khi nhặt xong thì rửa sạch, trải ra hong khô mới bắt đầu chế biến. Trước nhất là làm sạch vỏ, sau đó để nguyên vỏ mà ép ra nước. Sau khi dùng một miếng vải lanh để lọc phần thịt quả bị lẫn trong nước thì tiếp tục ép lần hai.

Thiệu Vân An dùng cối đá để ép, vài vị đại thẩm và Vương Thạch Tỉnh trực tiếp dùng tay. Tổng cộng ép nước ba lần, Thiệu Vân An đem nước quả lần đầu tiên để riêng, lần thứ hai và ba thì đổ chung với nhau. Sau đó lại lọc thêm hai lần, để tránh nước quả có lẫn nhiều tạp chất. Làm xong thì trời cũng tối, Thiệu Vân An không giữ các vị đại thẩm lại dùng cơm mà sòng phẳng kết toán tiền công.

Các vị đại thẩm trong tay cầm ba mươi văn tiền cao hứng rời đi. Vương Thạch Tỉnh đổ nước quả vào thùng xong thì đi phòng bếp làm cơm, việc còn lại hắn cũng không hỗ trợ được gì. Thùng nhưỡng rượu tạm thời chỉ có thể đặt ở trong hầm chứa. Thiệu Vân An đóng cửa hầm, tay vừa thu lại thì sáu cái thùng rượu đã không thấy tăm hơi. Ngay sau đó hắn tiến vào trong không gian. Ở trong đống đồ đạc của mình tìm ra một cái khẩu trang đeo vào, Thiệu Vân An đốt lưu huỳnh ngày hôm qua mua được ở hiệu thuốc trên huyện. Muốn rượu trái cây giữ được lâu, hương vị nồng thì trong quá trình lên men, nhất thiết phải bổ sung khí lưu huỳnh. Nơi này không có sẵn khí lưu huỳnh, chỉ có thể tự thân chế tác.

Chỉ cần đốt lưu huỳnh là có thể tạo ra khí lưu huỳnh, Thiệu Vân An đưa khí vào trong thùng, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đúng lúc niêm phong miệng thùng. Khí lưu huỳnh không tốt cho sức khoẻ con người, nhưng không gian cuả hắn có khả năng tinh lọc rất hiệu quả. Sau khi niêm phong sáu miệng thùng, Thiệu Vân An lấy ít nước dập tắt lửa. Mùi khí gay mũi khó chịu dù có đeo khẩu trang vẫn khó nhịn. Thiệu Vân An uống hai ly nước kinh tuyền lớn, rửa sạch mặt mới cảm thấy thoải mái hơn. Chờ hai mươi ngày sau khi men nở thì thay thùng lần đầu. Tiếp theo trong vòng hai mươi tám đến bốn mươi hai ngày men nở lại đổi thùng chứa lần nữa, như vậy mới thu được rượu hảo hạng. Nói cách khác, sau khoảng bốn mươi tám ngày là có thể dùng. Nhưng nếu muốn có rượu ngon thì thời gian ủ lâu hơn.

Trở lại hầm, đem sáu thùng đựng rượu ra khỏi không gian, Thiệu Vân An kiểm tra không còn sót gì mới ra khỏi hầm chứa. Vương Thạch Tỉnh đã làm bữa tối xong, gồm có cơm, hai mặn, hai chay. Trù nghệ của Vương Thạch Tỉnh rất bình thường, Thiệu Vân An cũng không bắt bẻ, ăn đến hai chén cơm to, đáng tiếc còn chưa thể nghỉ ngơi ngay. Còn một đống hoa cúc dại cần hắn xử lý nữa.

Mấy thứ này trong mắt Thiệu Vân An chính là tiền, còn có cả một ngọn núi chờ hắn mua tới, hơn hai mươi cây trà cổ kia hắn tuyệt đối sẽ không nhường cho bất cứ ai đâu. Thiệu Vân An không ngủ, Vương Thạch Tỉnh cũng không ngủ. Vương Thanh và Vương Ni nài nỉ giúp đỡ, cha và cha nhỏ đã quá mệt mỏi rồi. Thiệu Vân An liền sắp xếp một việc nhỏ cho hai đứa, đem những thứ phơi trong sân thu vào phòng của hắn, sáng mai ngủ dậy lại tiếp tục mang ra ngoài phơi, cho đến khi nào khô hẳn là được. Chuyện này Thiệu Vân An toàn bộ giao cho hai đứa nhỏ. Có thể giúp đỡ, hai bé vô cùng vui vẻ.

Tiếp theo, Thiệu Vân An chuyên tâm xử lý chỗ hoa cúc dại của hắn. Hoa cúc dại cần loại bỏ thân cây, tạp vật, một vài bông hư thối cũng cần loại bỏ. Thiệu Vân An không định để Vương Thạch Tỉnh làm cùng. Thừa dịp mọi người trong thôn còn chưa lên giường, hắn nhờ Vương Thạch Tỉnh đi tìm người làm cối xay đá mà lúc trước hắn vẽ ra, còn muốn đan mấy cái vỉ hấp bằng tre. Ngoài ra, hỏi xem nhà ai còn đường mạch nha cùng hạt mè thì mua về. Đường mạch nha hắn mua không đủ, quả nhót đã có chất ngọt sẵn, không cần thiết phải dùng đường.

Chờ khi Vương Thạch Tỉnh trở về, Thiệu Vân An đã nấu một nồi nước ấm chuẩn bị tẩy rửa. Hoa cúc đã xử lý xong, sáng mai sẽ bỏ vào nồi hấp. Vương Thạch Tỉnh mua được một ít đường mạch nha và mè đen, vỉ hấp thì ngày mai mới có thể lấy. Hắn nhờ Chu thúc làm, sớm nhất cũng phải trưa mai mới xong, dù sao bây giờ đã trễ. Cối xay đá thì phải tốn vài ngày mới lấy được.

Hai ngày một đêm không ngủ, Thiệu Vân An có chút mệt mỏi. Vương Thạch Tỉnh giúp hắn chuẩn bị nước ấm, vào nhà chuẩn bị xiêm y cho hắn tẩy rửa trước. Thiệu Vân An sau khi Vương Thạch Tỉnh rời khỏi thì nhỏ một giọt linh nhũ vào thùng nước. Hắn đơn giản sơ tẩy một chút, mấy vết hôn trên người do bị Vương Thạch Tỉnh gặm cắn tức khắc thư giãn. Phiền toái nhất chính là gội đầu, Thiệu Vân An hận không thể cắt phăng mái tóc dài này đi. Thời gian công sức gội đầu thôi đã tiêu hơn ba lần thời gian hắn thanh tẩy cơ thể.

Vất vả tắm xong, Thiệu Vân An đổ nước, thay Vương Thạch Tỉnh chuẩn bị nước ấm, lại nhỏ thêm một giọt linh nhũ, lúc này mới vào nhà. Vương Thạch Tỉnh trên người mặc quần và áo trong ngồi trên giường, đệm chăn đều được trải tốt. Bất quá, trước kia là hai bộ, bây giờ chỉ có một bộ. Thiệu Vân An nhướn mày, chỉ nói. "Ngươi đi tắm đi, nhớ phải vệ sinh mắt. Tắm xong thì lấy nước ấm ngâm chân. Ngày mai ngủ đủ hãy dậy."

"Ngươi nhanh lên giường ngồi."

Vương Thạch Tỉnh xuống giường đi tắm. Thiệu Vân An lấy khăn lau tóc cho khô. Không có máy sấy đúng là phiền toái. Trong không gian của hắn có, nhưng vô pháp lấy ra dùng. Muốn giấu diếm chuyện không gian với Vương Thạch Tỉnh rõ là không tiện, Thiệu Vân An một bên lau tóc, một bên nghiêm túc suy tính.

Lúc Vương Thạch Tỉnh tắm xong vào phòng thì Thiệu Vân An đã nằm xuống. Vương Thạch Tỉnh bê một chậu than, bên trong than còn cháy đỏ. Hắn bỏ chậu than xuống, lại gần giường đất nói. "Vân An! Đợi tóc khô hãy ngủ tiếp, trời lạnh, dễ nhiễm phong hàn."

"Không muốn động!" Thiệu Vân An lẩm bẩm.

Vương Thạch Tỉnh dịch chậu than đến gần giường, thay Thiệu Vân An hong khô tóc.

"Tắm rửa không tiện. Không có phòng tắm, phòng quá nhỏ!" Người nào đó oán giận, không ý thức chính mình đang làm nũng.

Vương Thạch Tỉnh lập tức nói. "Ngày mai ta đi nhà lý chính mua đất nền, lại lên huyện tìm cho ngươi cái thùng tắm khác."

"Thôi! Hai ngày nữa cũng phải đi gặp Tưởng đại nhân, đến lúc đó tính sau. Ngươi nói vị huyện lệnh kia họ Tưởng đúng không?" Thiệu Vân An không thể trực tiếp hỏi đại danh của huyện lệnh, trên miếng ngọc bài đối phương cho hắn có khắc chữ "Tưởng", hắn suy đoán có lẽ đó là tên đối phương.

Vương Thạch Tỉnh nói. "Huyện lệnh họ Tưởng. Ta có hỏi thăm Nguyên Đức, vị này gọi là Tưởng Khang Ninh, mới nhận chức ở huyện Vĩnh Tu từ năm ngoái. Nghe nói hắn mười tám tuổi thi đỗ trạng nguyên, chính là thần đồng thật sự. Trước khi tới huyện Vĩnh Tu đã làm quan ở huyện khác nhiều năm, là người kinh thành, có chút bối cảnh. Có thể nhận chức huyện lệnh ở huyện Vĩnh Tu này đều không đơn giản, đa phần các tri phủ đại nhân đều từ huyện Vĩnh Tu đi lên.

Huyện học viện trưởng đại danh là Sầm Nguyệt Bạch, Nguyên Đức ca nói ông từng ở kinh thành làm quan, sau này từ quan mới về huyện làm viện trưởng. Ông ấy còn một lớp tư thục gọi là "Bạch Nguyệt học đường", là lớp tư thục tốt nhất ở huyện ta. Học sinh trong huyện có thể vào Quốc Tử Giám đọc sách đều có xuất thân từ Bạch Nguyệt học đường. Học sinh từ Bạch Nguyệt học đường thi đậu đồng sinh xong thì không cần vào huyện học, có thể ở lại học đường ôn luyện chờ khảo tú tài."

Thiệu Vân An nghe xong lập tức nói. "Vậy cho Thanh nhi đi Bạch Nguyệt học đường đi!"

Vương Thạch Tỉnh nói. "Không dễ như thế, Vương Chi Tùng còn không vào được." Vương Thạch Tỉnh triệt để tách bản thân ra khỏi bổn gia, "Muốn vào Bạch Nguyệt học đường không chỉ thiên tư thông minh, mỗi tháng còn phải tặng quà rất tốn kém, nhà bình thường không thể mưu cầu nổi. Lúc nhập học còn phải khảo thí, không đủ điểm sẽ không được nhận, lúc vào học đường không chăm chỉ sẽ bị thôi học. Cho dù hài tử gia đình nghèo khổ có tư chất thông minh, được nhận vào học đường cũng hiếm như lông phượng sừng lân vậy. Hài tử nông gia sao có thể so sánh với hài tử danh gia, từ tấm bé đã được dạy giỗ, ngay cả chữ viết còn không đuổi kịp. Hài từ danh gia có phu tử kèm cặp, còn đến trường tư thục đọc sách, làm thơ. Hài tử nông gia chúng ta nếu không đi đọc khoá, khả năng bút còn không biết cầm. Mà dù có đi đọc khoá, thì cũng chỉ nhận biết được vài tự, đọc vài câu thơ."

Đây chẳng phải là môi trường đào tạo dành riêng cho quý tộc cổ đại hay sao? Xem ra ở thời đại nào cũng không thể thua ở vạch xuất phát được. Bất quá Thiệu Vân An không tin vào điều tiêu cực.

"Ta không cảm thấy Vương Chi Tùng có bao nhiêu thông minh, chỉ có chút khôn vặt mà thôi. Một người có thông tuệ hay không còn phụ thuộc vào quá trình trưởng thành, lớn lên trong môi trường như nhà bên kia, hắn có bao nhiêu trí tuệ? Chẳng qua là ngươi, tre xấu mọc măng tốt, đồ đột biến!"

Trong mắt Vương Thạch Tỉnh nồng đậm ý cười.

"Thanh nhi đứa nhỏ này không ngốc. Hiện tại học vỡ lòng lại vừa lúc. Chỉ cần nó không sợ khổ, chăm chỉ hơn người khác, hoàn toàn có thể đuổi kịp hài tử nhà giàu. Chờ xử lý xong sự vụ trong nhà, ta sẽ chuyên tâm dạy giỗ hắn. Sang năm không vào Bạch Nguyệt học đường được thì năm sau nữa nhất định có thể." Có linh tuyền, linh nhũ, ngốc tử cũng có thể trở nên thông minh.

"Ngươi dạy hắn khẳng định có thể." Vương Thạch Tỉnh kìm không được cúi xuống hôn lên tóc Thiệu Vân An một cái.

Người này khai trai xong thì cảm giác trước sau không giống nhau. Thiệu Vân An nói. "Tóc ta khô rồi, ngươi hong của ngươi đi. Xong rồi thì đem chậu than ra ngoài, bằng không khi ngủ sẽ nguy hiểm, dễ dàng trúng độc."

Sờ sờ tóc Thiệu Vân An đã khô hẳn, Vương Thạch Tỉnh lúc này mới hơ khô tóc chính mình. Hắn cởϊ áσ ngoài, đem búi tóc dùng mộc trâm cố định trên đỉnh đầu xoã ra. Thiệu Vân An nóng bỏng nhìn xuống cơ bụng và cơ ngực Vương Thạch Tỉnh, thầm mắng. "Mẹ nó! Lại câu dẫn ta!"

Sợ chính mình hoá thành lang nhào đến, chuyện hôm qua mông lung cứ như trong mơ vậy, Thiệu Vân An không biết nói gì, đành nói. "Tức phụ Triệu Nguyên Đức, Triệu Hà, có đem sách nhi tử hắn từng đọc qua cho Thanh nhi mượn, nói là cho nó xem trước. Ta mới biết được Triệu Nguyên Đức thành thân với nam nhân. Nhìn qua bọn họ ở chung khá hoà hợp."

Vương Thạch Tỉnh nói. "Nguyên Đức ca cùng Hà tử ca xem như cùng nhau lớn lên. Chỉ tiếc là Triệu thúc và Thiệu lưu thẩm không vừa lòng. Nguyên Đức là trưởng tử, Triệu thúc hy vọng hắn có thể thú nữ nhân, sinh nhiều hài tử một chút. Hà tử ca sinh Bác nhi xong thì sau này không sinh nữa. Bất quá, Nguyên Đức ca là người tử tế, không ngại Hà tử ca chỉ sinh một hài tử, đối xử với Hà tử ca rất tốt. Hà tử ca cũng là người dễ ở chung."

Thiệu Vân An rũ sạch da gà da vịt nổi đầy người, nam nhân sinh con hắn chưa thể tiếp thu nổi. Tiếp theo hắn nghe Vương Thạch Tỉnh nói. "Nguyên Đức ca và Hà tử ca là người hiểu lý lẽ. Hà tử ca cho sách chính là muốn cùng chúng ta giao hảo, hẳn là ý tứ của Nguyên Đức ca, sau này có cơ hội trả ơn sau."

Thiệu Vân An nói. "Người đối tốt với chúng ta, tự nhiên ta sẽ hồi báo. Ta cảm thấy hai người đó không tồi, kỳ thật người nhà lý chính không tệ lắm. Ít nhất lý chính so với tộc trưởng của ngươi hiểu lý lẽ hơn."

Vương Thạch Tỉnh im lặng, tộc trưởng bên kia hắn đã không còn hy vọng gì.

"Trong thôn còn ai cưới nam thê không?" Thiệu Vân An nổi hứng bát quái, Vương Thạch Tỉnh đương nhiên bồi hắn. Hắn vẫn luôn lo lắng Thiệu Vân An không thích thân phận nam thê, hiện tại nghe hắn nhắc đến nam thê cũng không phản ứng nhiều, đặc biệt là từ sau màn tình cảm mãnh liệt tối hôm qua, Vương Thạch tỉnh xem như yên tâm.

Cho đến khi thanh âm Thiệu Vân An nhỏ dần đi, Vương Thạch Tỉnh mới ngừng nói, đem chậu than mang ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh đóng cửa, thổi đèn, cởϊ qυầи ngoài chỉ để lại qυầи ɭóŧ chui vào chăn.