Chương 16

"Ta đến đây hôm nay không phải vì bản thân mà là vì phu quân, vì hai tiểu hài tử trong nhà!" Thiệu Vân An lời nói đầy bất ngờ, ai cũng cho rằng hắn đến để đòi công đạo cho chính mình.

"Phu quân ta là trưởng tử trong nhà, thành thân chưa được hai tháng đã phải đi lao động phục dịch, vừa đi chính là hai năm. Hiếu đạo vi đại, ta hôm nay cho dù có mang danh bất hiếu cũng muốn vì phu quân, vì hai hài tử đáng thương đòi lại lẽ công bằng. Mẹ chồng bỏ ra năm mươi lượng bạc vì ấu tử mua mệnh lại không thể xuất bạc cho trưởng tử vừa mới thành hôn, thê tử hắn lại đang mang thai. Hai năm lao dịch, phu quân ta một thân đầy thương tích trở về, lại chưa đến hai năm đã bị ép buộc nhập ngũ. Ấn theo luật pháp triều đình, chấp hành đi lao dịch hơn một năm có thể miễn binh dịch. Mẹ chồng thế nhưng lại ép bức phu quân thay nhị đệ đầu binh, thậm chí chạy đến quan phủ âm thầm báo danh. Cho đến khi quan phủ phái người đến mang đi hắn mới vỡ lẽ nương mình vẫn là đau lòng nhị đệ chịu khổ, lại lần nữa không chịu bỏ bạc, nhẫn tâm đẩy hắn ra thay.

Lần này rời đi chính là ba năm. Thời gian ba năm này, thê tử trước của phu quân không chịu nổi mẹ chồng, đệ muội ức hϊếp, ngược đãi, đành bỏ nhà trốn đi. Phu quân ta thiếu một con mắt, một bên mặt bị huỷ hoại. Nhưng vừa trở về hơn hai ngày lại bị người nhà thúc ép thành thân, thay ấu đệ thu dọn tàn cục. Phu quân ta không thể chịu đựng được nữa mới yêu cầu phân gia, nhờ lý chính và tộc trưởng ra mặt ký kết thư khế. Mà ta vừa mới vào cửa chưa được hai ngày, bà liền ép phu quân viết hưu thư bởi vì phu quân không chịu giao ra của hồi môn chọc bà tức giận. Phu quân vì ta lần nữa viết lại thư khế phân gia, đem toàn bộ đồ vật đã được phân lúc trước, ngay cả một hạt gạo, một bó củi cũng đều trả lại, mong rằng có thể cùng ra có được cuộc sống tự do tự tại."

Thuật lại câu chuyện, chính bản thân Thiệu Vân An còn cảm thấy xấu hổ thay.

"Chính là thư khế lần này không phân bất cứ đồ vật nào. Phu quân tay không rời nhà, đến cả nhà ở cũng phải mượn trong thôn dùng, chẳng có gì ngoài bốn bức tường. Rơi vào đường cùng, ta mới đem mấy viên đá phu quân tặng ngày thành thân đem bán, được trưởng quầy Điệp Trang Các nhìn trúng, bỏ tiền ra mua. Nhị đệ cùng đệ muội liền tới nhà tranh cãi, nói rằng đá là tài sản sở hữu trước khi phân gia, theo lý phải thuộc về bổn gia. Còn muốn cáo lên từ đường, nói phu quân ta phạm tội bất hiếu.

Ta muốn hỏi một chút vị đồng sinh này. Đại ca ngươi bị người nhà đối đãi như thế, một bụng sách thánh hiền ngươi để ở đâu? Tẩu tử ngươi bị đệ đệ, em chồng khinh nhục, ngươi bụng sách thánh hiền để ở đâu? Tiểu nội sanh của ngươi trời chưa sáng đã phải rời giường nấu cơm cho cả một nhà già trẻ, ngươi bụng sách thánh hiền để ở đâu? Cháu gái mới hai ba tuổi, mùa đông khắc nghiệt còn phải giặt quần áo cho toàn gia, ngươi bụng sách thánh hiền để ở đâu? Cháu trai cháu gái ăn không đủ no, mặc không đủ ấm mà các ngươi ngày ngày có thịt có cá để ăn, ngươi bụng sách thánh hiền để ở đâu?

Ngươi đem mối hôn sự không mong muốn đẩy cho đại ca, ngươi bụng sách thánh hiền để ở đâu? Thời điểm đại ca thành thân, ngươi lại tránh ở huyện cùng bằng hữu tụ tập, ngươi bụng sách thánh hiền để ở đâu? Người nhà lấy lý do ngươi đọc sách cần bạc, đến tìm đại ca ngươi đòi hỏi, ngươi bụng sách thánh hiền để ở đâu? Thời điểm người nhà lấy thân phận đồng sinh của ngươi áp chế lý chính và tộc trưởng bức bách đại ca mình không phân gia, ngươi bụng sách thánh hiền để ở đâu? Đừng biện giải với ta là ngươi không có mặt ở nhà, cái gì cũng đều không biết!

Theo ta thấy! Ngươi bụng sách thánh hiền chính ở trong bụng cẩu mà ra. Đừng có nói cái gì cha mẹ chi lệnh không thể trái, đừng có nói chữ hiếu át lẽ phải! Ngươi năm tuổi đi đọc khoá, tám tuổi vào tư thục, ít nhiều cũng đã mười năm, chẳng lẽ không biết triều đình thi hành hiếu đạo phải chú ý cha mẹ "từ", con cháu "hiếu" sao? Chẳng lẽ không biết đại ca bị khinh nhục, nội sanh bị khi dễ? Chẳng lẽ không biết lấy hôn sự của chính mình đẩy cho huynh trưởng là bất nhân bất nghĩa? Chẳng lẽ không biết ngày thành thân của huynh trưởng ngươi nhất thiết phải có mặt?"

Ngươi bất quá chỉ mới là đồng sinh đã như thế thờ ơ lạnh nhạt, vô tâm vô phế, không màng tình huynh đệ, mặc kệ người nhà náo loạn. Giá như ngày thường ngươi khuyên bảo vài câu, đốc thúc vài chữ, tự làm gương tốt, tôn kính huynh tẩu, nhường nhịn con cháu thì làm gì đến nỗi cháu trai cháu gái ngươi mồ côi mẫu thân, đại ca ngươi làm sao có thể chết tâm đối với người nhà.

Ngươi làm người như vậy, nếu thật sự thi đậu công danh, làm quan một phương, thì làm cách nào quan tâm đến bá tánh, vì bá tánh lo nghĩ? Nhất định sẽ là một vị quan bất nhân, tham ô hối lộ! Nếu ngươi có thể thay đổi tốt hơn thì đã sớm thay đổi từ lâu, cả suốt mười năm đèn sách nhưng ngày càng tệ hại! Người nhà hành xử trắng trợn, không kiêng dè ai, không màng luật pháp triều định, không màng khế ước đã ký kết, bức tộc trưởng khai trừ tông tịch còn không phải vì ngươi mang danh đồng sinh, là người bọn họ nhận định tương lai trở thành Trạng nguyên sao? Nếu toàn bộ những người đọc sách đều giống như ngươi vậy thì cả quốc gia còn có hy vọng gì?

Ta với đại ca ngươi thành thân đã là ngày thư tư, Vương Chi Tùng, ta hỏi ngươi, ngươi nhận biết ta sao?"

"Soạt".

Toàn trường chấn kinh. Mọi người đều biết rõ tân đồng sinh năm nay là ai. Thiệu Vân An lời cuối giống như một quả bom dội xuống, mọi người dán mắt vào Vương Chi Tùng đang thất thố hoảng loạn. Người đứng gần y nhanh chóng tản ra, rất mau xung quanh y đã trống không. Huyện lệnh và viện trưởng vô cùng bất ngờ, sắc mặt hai vị phu tử lạnh xuống. Lúc này cả bốn người cũng đồng loạt nhìn Vương Chi Tùng, viện trưởng thậm chí còn lắc lắc đầu.

Thiệu Vân An vài bước đi đến gần Vương Chi Tùng khuôn mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ, lớn tiếng hỏi. "Vương Chi Tùng! Tiểu thúc của bọn nhỏ, ngươi nhận ra ta không?"

"Ta, ta...!"

Vương Chi Tùng bình thường kiêu ngạo, bất quá cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi chưa hiểu sự đời. Ngày thường ở trong thôn thì được mọi người tâng bốc, về nhà lại được cưng chiều sủng ái. Tình huống như thế này, y làm sao biết cách ứng phó! Những lời nói lúc trước của Thiệu Vân An đã làm y hoang mang lo sợ, giờ phút này lại bị Thiệu Vân An chỉ đích danh, đừng nói là ứng đối, đầu óc y hoàn toàn đã sớm trì trệ.

Thiệu Vân An lúc này mới để ý thấy Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh thân cao, đứng ở chỗ này giống như hạc trong bầy gà. Thấy biểu tình của Vương Thạch Tỉnh, hắn chớp mắt vài cái, trong lòng đau xót. Thiệu Vân An nhấc chân hướng Vương Thạch Tỉnh đi tới. Huyện lệnh đại nhân, viện trưởng cùng hai vị phu tử theo động tác của hắn mới chú ý tới nhóm người không biết từ đâu xuất hiện, đặc biệt nhất chính là nam tử cao lớn đeo miếng bịt mắt màu đen, một nửa khuôn mặt bị huỷ. Huyện lệnh đại nhân đứng dậy, viện trưởng cùng hai phu tử đứng lên theo, tất cả mọi người đồng loạt xoay người nhìn lại.

Đám đông hai bên rất tự giác im lặng dạt ra nhường đường cho Thiệu Vân An. Thiệu Vân An bước đến trước mặt Vương Thạch Tỉnh, vươn tay kéo lấy nắm tay đã siết đến trắng bệch của hắn, dùng sức cạy mấy đầu ngón tay ra, nắm chặt, sau đó ngửa đầu. "Vương Thạch Tỉnh, cha nương ngươi không thương ngươi, huynh đệ ngươi khi dễ ngươi, về sau, ta thương ngươi. Thanh nhi và Ni tử chính là hài tử của chúng ta."

Vương Thạch Tỉnh dùng cánh tay còn lại mạnh mẽ ôm chặt Thiệu Vân An, thanh âm trầm khàn ám ách.

"Tức phụ! Đã để ngươi chịu uỷ khuất!"

Buông tay Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An dùng cả hai cánh tay mạnh dạn ôm lại người nam nhân đã từng kinh qua nhiều đau khổ. Giờ phút này, trong đầu Thiệu Vân An không có bất cứ suy nghĩ nào, chỉ đơn giản muốn ôm người này một cái.

"Đại nhân, ngài thấy việc này nên xử lý ra sao?" Nhìn đến hai người ôm nhau trong viện, một người thở dài lên tiếng.

Viện trưởng vừa mở lời, Thiệu Vân An ngay lập tức tránh khỏi ôm ấp của Vương Thạch Tỉnh, kéo tay Vương Thạch Tỉnh đi qua. Vương Thạch Tỉnh định quỳ gối hành lễ với huyện lệnh đại nhân, hắn sợ đại nhân sẽ trách phạt Thiệu Vân An. Huyện lệnh vươn tay ngăn lại, thái độ ôn hoà nói. "Tức phụ ngươi vì ngươi đòi lẽ công bằng, bản quan ngay cả tính danh của hắn còn chưa biết!"

Vương Thạch Tỉnh liếc nhìn Thiệu Vân An, trả lời. "Thảo dân Vương Thạch Tỉnh. Nội tử họ Thiệu, tên Vân An. Hắn đều vì muốn tìm công đạo, thỉnh đại nhân không nên trách phạt hắn tiến nhập học đường. Nếu ngài muốn trách phạt, thảo dân xin một người gánh vác."

Huyện lệnh phất tay, đạm cười. "Nơi này là học đường, muốn trách phạt hay không phải hỏi viện trưởng."

Viện trưởng vuốt vuốt râu, cười nhẹ. "Thiệu tiểu ca có tình có nghĩa, vốn cũng không phải tự tiện tiến vào, nhưng là." Ông nhìn về phía Trần, Quan hai vị phu tử. Quan phu tử không đáp lời, vốn ban đầu cũng không phải là tìm ông. Trần phu tử ©υиɠ kính nói. "Ta nhưng thật ra hy vọng có thể có nhiều người giống như vị Thiệu tiểu ca này tiến nhập học đường. Hôm nay nghe thấy, thật đúng là mở rộng tầm mắt, là may mắn của lão già này."

Quan phu tử gật đầu phụ hoạ. "Đúng vậy!"

Sầm viện trưởng cười ha ha, đối Vương Thạch Tỉnh nói. "Ngươi cưới được tức phụ như vậy, phải đối đãi hắn thật tốt." Việc Vương Thạch Tỉnh lo lắng nhất cứ thế mà bị người ta nhẹ nhàng bỏ qua.

Ngay sau đó, Sầm viện trưởng nét mặt trở nên nghiêm túc. "Những lời tức phụ ngươi nói có thật hay không?"

Vương Thạch Tỉnh không trực tiếp trả lời, chỉ nói. "Đối với bổn gia, ta không thẹn với lương tâm. Trên thư khế phân gia đã viết rõ ràng, ta tay không rời đi, cùng trong nhà không còn liên quan, trong nhà vinh hay nhục cùng ta không can hệ. Thư khế đã lập thành ba bản, Lý chính, bổn gia và ta mỗi người một phần. Hiện tại, vãn bối chỉ muốn cùng Thiệu Vân An an ổn sinh hoạt, chăm sóc hai đứa nhỏ. Đá là ta tặng Thiệu Vân An, bán được cái gì cũng là thuộc về hắn."

Vương Thạch Tỉnh thân là nhi tử, là huynh trưởng, nếu thẳng thắn chỉ trích cha nương cùng đệ đệ, cho dù là hắn có lý, cũng không khỏi khiến người khác sinh phản cảm. Tâm lý người đọc sách chính là vi diệu như vậy. Hắn trả lời như thế, ngược lại khiến mọi người tin tưởng Thiệu Vân An không hề bịa đặt, cũng giành được nhiều sự đồng tình từ bọn họ.

Sầm viện trưởng nhìn huyện lệnh, nói. "Việc này, lão hủ cho rằng đại nhân ngài nên trực tiếp phân xử."

Trần phu tử cũng lập tức nói. "Chuyện này đúng là nên để đại nhân ngài ra mặt. Sự việc liên quan đến trưởng tử Vương gia đã phạm vào luật pháp của triều đình."

Huyện lệnh đại nhân gật đầu, lần nữa an toạ, một tay gõ nhẹ lên bàn đá bên cạnh, mở miệng. "Vậy bản quan liền ở chỗ này xét xử việc nhà họ Vương."

Mọi người ngay lập tức đứng thẳng, cả viện trưởng cùng hai vị phu tử cũng vậy. Nơi này không phải nha môn, không cần quỳ xuống nghe phán, nhưng quy củ cần thiết vẫn phải có.

Huyện lệnh nói. "Ấn theo luật pháp quốc gia, lao dịch một năm sẽ được miễn binh dịch. Nếu trong nhà có nam đinh cần phục binh dịch, không thể tìm người thay thế. Theo luật, kể từ ngày đổi tên trên danh sách, tức là đã phạm tội, nhẹ thì năm mươi đại bản, nặng thì giam giữ một đến ba năm. Vương Thạch Tỉnh lao dịch hai năm, không cần nhập ngũ, càng không thể bị ép buộc báo danh. Vương gia chủ mẫu lừa gạt nha môn, cưỡng bách trưởng tử thay thế con thứ đi lính đã phạm vào luật pháp. Niệm tình chủ mẫu đã lớn tuổi, không trách phạt, nhưng người tìm người khác thế chỗ phạt lưu đày năm trăm dặm trong vòng ba năm."

"Mặt khác, Vương gia chủ mẫu cùng nhị tử, nhị tức sau khi ký thư khế phân gia lại tới cửa đòi tiền, trái với quy định của khế ước. Pháp luật triều đình không có quy định tài sản sở hữu trước khi phân gia phải nhập vào của công, Vương Thạch Tỉnh tìm được viên đá thì đó là thuộc về sở hữu của hắn. Vương gia chủ mẫu cùng nhị tử, nhị tức đòi tiền, một là phạm vào quy điều trong thư khế, hai là phạm tội cường đoạt. Hai tội gộp lại, Vương gia chủ mẫu cùng nhị tử, nhị tức mỗi người năm mươi đại bản, giam giữ một năm. Vương gia chủ mẫu tuổi già sức yếu, mười đại bản cùng một năm tù giam chia đều cho Vương gia nhị tử cùng nhị tức.

Thời điểm Vương Thạch Tỉnh bị cưỡng bách tòng quân, Vương Chi Tùng còn chưa thành niên nên không phạt. Vương gia chủ mẫu vi phạm khế ước phân gia, Vương Chi Tùng cũng không có mặt, người không biết không có tội, nên không phạt."

Vương Chi Tùng vốn lung lay sắp đổ nghe vậy thì nhất thời thả lòng thở hắt ra, lập tức tiến lên vài bước quỳ xuống. "Tạ đại nhân."

Huyện lệnh không để Vương Chi Tùng đứng lên, tiếp tục nói. "Vương Chi Tùng, bản quan hôm nay không phạt ngươi. Nhưng ngươi thân là người đọc sách, lại không có lễ nghi chi hiếu của người đọc sách, mẫu thân ngươi ngang ngược, ngươi không khuyên bảo, đây không phải là hiếu mà là bất hiếu! Huynh trưởng bị khi dễ, tẩu tử chịu nhục, nội tôn chịu khổ, ngươi thờ ơ lạnh nhạt không xứng là người đọc sách, đi ngược lại với sự dạy dỗ của phu tử, là bất kính. Giống tẩu tử ngươi nói, ngươi bụng sách thánh hiền là đọc từ trong bụng cẩu đi. Nếu thư sinh cả thiên hạ này đều như ngươi thì Đại Yến ta nguy rồi!"

Vương Chi Tùng thân thể lung lay vài cái, ngã ngồi xuống đất.

"Niệm ngươi còn niên thiếu, phạt ngươi về nhà thanh tỉnh, đọc lại sách thánh hiền, học lại lễ nghi hiếu đạo. Trong vòng một năm nếu thay đổi theo hướng tốt có thể trở lại huyện học đọc sách. Nếu không thì tìm nơi khác mà học đi thôi." Huyện lệnh nhìn về phía Sầm viện trưởng, "Viện trưởng thấy thế nào?"

Sầm viện trưởng gật đầu. "Chỗ này ta không thu người có đức hạnh như vậy. Ta không cho phép học sinh từ nơi này đi ra gây tổn hại đến thanh danh thể diện người đọc sách của cả Yến quốc."

"Đại nhân, viện trưởng!" Vương Chi Tùng hoảng sợ, rất sợ, nước mắt soạt một cái rớt xuống. "Ta không biết. Ta thật sự cái gì cũng không biết. Những chuyện đó đều là nương cùng nhị ca, nhị tẩu tử làm. Ta không hề biết!"

Vương Chi Tùng không nói gì càng tốt, giờ giải thích càng khiến người khinh thường. Người đọc sách coi trọng nhất là thanh danh, thể diện, nói trắng ra chính là phẩm hạnh. Mặc kệ trong nhà như thế nào, ở bên ngoài phải kín đáo, không thể để người khác mượn cớ bắt ép. Vương Chi Tùng đem sai lầm đổ thừa hết cho mẫu thân cùng huynh tẩu khiến người chán ghét, càng chứng thực Thiệu Vân An chỉ trích y là không sai. Huyện lệnh lắc đầu, đối với Vương Chi Tùng tràn đầy thất vọng. Sầm viện trưởng sắc mặt cũng cực kỳ không tốt, cứng rắn nói. "Trở về đi!"

"Viện trưởng!" Vương Chi Tùng còn muốn cầu xin, có người nhanh hơn hắn một bước quỳ xuống. Huyện lệnh, viện trưởng cùng người vây đều lộ vẻ nghi hoặc.

Vương Thạch Tỉnh hướng huyện lệnh dập đầu một cái, nói. "Đại nhân, thân là nhi tử, là huynh trưởng, đối với cha nương tâm không thẹn, đối với đệ muội đã tận tình tận nghĩa. Hiện tại ta còn sống trở về, chuyện tòng quân coi như bỏ qua, cũng coi như báo đáp ơn dưỡng dục của cha nương, trả lại tình nghĩa huynh đệ. Nội tử tới đây, không phải vì muốn xin trách phạt ai hết, chỉ muốn cha nương, huynh đệ thừa nhận thư khế, sau này việc ai nấy lo, không liên quan đến nhau. Thảo dân khẩn cầu đại nhân thu hồi lệnh phạt, xem như cho thảo dân một lần tận hiếu, tận nghĩa cuối cùng."

Dứt lời, Vương Thạch Tỉnh lại dập đầu lần nữa. Huyện lệnh ra hiệu Vương Thạch Tỉnh đứng lên, nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An không quỳ xuống, chỉ khom lưng nói. "Ta cũng chỉ cầu về sau hai bên coi trọng thư khế đã ký, kiều quy kiều, lộ quy lộ, tái không liên quan."

"Kiều quy kiều, lộ quy lộ..." Huyện lệnh trầm ngâm, thoáng gật đầu, nhìn ánh mắt đầy trông mong của Vương Chi Tùng nói. "Hai người các ngươi có tình có nghĩa, bản quan lại không thể lấy tình nghĩa xử án. Luật pháp nghiêm minh, bản quan thân là phụ mẫu huyện Vĩnh Tu, xử phạt như thế không chỉ vì giải oan cho các ngươi, mà còn muốn tỏ rõ cho bá tánh trong huyện biết luật pháp chi nghiêm. Nếu bản quan biết rõ có người vi phạm, lại vờ như không thấy, vậy ngày sau bản quan như thế nào giải oan cho người khác, như thế nào quản lý con dân trong huyện.

Vương Chi Tùng thân hình lại run run. Sầm viện trưởng lên tiếng. "Đại nhân! Án này liên quan đến gia mẫu, huynh đệ, nếu muốn phân xử rõ ràng thì Vương thị tộc trưởng cùng lý chính thôn Tú Thuỷ không thể tránh khỏi có liên quan, biết rõ sự việc nhưng không báo, ấn theo luật đều phải trị. Luật pháp công minh, đại nhân theo lẽ công bằng phải xử trí, nhưng cặp phu phu này không có khả năng thoát ly khỏi dòng tộc cũng như thôn Tú Thuỷ. Nếu làm theo phán quyết của đại nhân, sợ rằng hai người về sau trở lại thôn cũng không thể sống yên ổn. Sự đã qua ba năm, hai người họ không muốn truy cứu, đại nhân không bằng tặng một cái nhân tình, nhẹ tay xử trí, cũng miễn cho hai người vốn bị oan khuất, lại còn chịu thêm khổ sở từ dòng tộc."

Huyện lệnh giống như suy nghĩ sâu xa mà trầm mặc, một lát sau, ông mới gật đầu. Vương Chi Tùng trên mặt lần thứ hai hiện rõ vẻ trông mong cùng thấp thỏm. Huyện lệnh ra phán quyết cuối cùng. "Việc này bản quan không thể không phạt, nhưng vì hai ngươi cầu tình, Sầm việc trưởng lời nói cũng có lý. Vậy bản quan chính thức tuyên án. Nhị đệ ngươi cùng tức phụ hắn miễn lưu đày, sửa lại giam giữ năm tháng. Phạt năm mươi đại bản vì mẫu thân ngươi, vì trên dưới Vương thị dòng tộc nên không thể miễn, hai người cũng không cần cầu tình."

Câu nói cuối cùng của huyện lệnh tỏ rõ quyết định này lại không thể bị thay đổi nữa. Vương Thạch Tỉnh mím môi một cái, khom người. "Tạ đại nhân."

Thiệu Vân An cũng hành lễ. "Tạ đại nhân."

Huyện lệnh trực quan xử phạt, Vương Chi Tùng còn muốn nhờ Sầm viện trưởng ra mặt, huyện lệnh liền nói tiếp. "Vương Chi Tùng, niệm ngươi còn nhỏ, đại nhân miễn tội cho ngươi, ngươi phẩm hạnh lại có thân phận đồng sinh. Ngươi không ở riêng, chuyện của đại ca lại đổ lỗi cho cha nương cùng huynh tẩu, quả thật khiến người thất vọng. Đại ca ngươi vì ngươi cầu tình, ta liền miễn một năm trách phạt, ngươi về nhà hối lỗi ba tháng rồi nhập học lại, nhưng ngày sau đức hạnh vẫn không thay đổi, đại ca tẩu tử lại lại đến thỉnh phu tử giải quyết chuyện nhà thì ngươi nên từ bỏ việc đọc sách đi thôi, không nên mang danh đồng sinh nữa."

"Tạ đại nhân! Tạ viện trưởng!" Vương Chi Tùng dập đầu tạ ơn, trong con mắt rũ xuống hiện rõ vẻ căm hận đối với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An.

Huyện lệnh và viện trưởng trong lúc Vương Chi Tùng không để ý liền thở dài lắc đầu. Đến lúc này mà Vương Chi Tùng còn không chịu nói lời cảm tạ đối với đại ca và tẩu tử, đủ thấy nhân phẩm của y tốt đến mức nào. Lại nghĩ đến mấy người Vương gia, Vương Chi Tùng đọc sách nhiều năm thế nhưng không những không khuyên nhủ bọn họ mà còn thờ ơ mặc kệ. Trong lòng y giờ này chắc hẳn chỉ toàn là oán hận. Thư sinh ở Đại Yến quốc mặc dù tương đối ít, nhưng người đọc sách nhân phẩm tồi tàn như Vương Chi Tùng đối với học đường ở huyện mà nói, không có càng tốt.

Hai vị phu tử hiểu rõ tâm tư của huyện lệnh và Sầm viện trưởng. Một vài học sinh ở đây dùng chút đầu óc cũng liền minh bạch, nhưng không ai muốn chỉ điểm cho Vương Chi Tùng. Ngược lại đối với Thiệu Vân An hiếu kỳ vô cùng. Rõ ràng là một nông gia tử chân đất, như thế nào lại có thể nói ra mấy lời kinh hãi bọn họ chưa từng nghe qua.