Quyển 3 - Chương 16: Tam nhi, cuộc sống này không có cách nào sống được rồi!

Thư phòng.

Một nam tử tuyệt mỹ toàn thân áo trắng đứng ở trước cửa sổ, ánh nắng gay gắt chiếu đến trên dung nhan như cánh hoa đào, chói lọi như trăm hoa đua nở.

Vốn là một cảnh tượng tuyệt mỹ, lại bị đáy mắt lo lắng phá hư cảnh đẹp.

"Vương gia, ngài hoài nghi. . . . . ." Đình Vũ làm phản rồi?

"Không phải." Điểm tự tin này hắn vẫn có. Đình Vũ đi theo hắn nhiều năm, chắc chắn sẽ không phản bội hắn, nhưng phải giải thích làm sao khi nàng trở lại kỳ lạ như thế?

"Vương gia, nếu không, thuộc hạ đi tra?" Liên Vụ mở miệng đề nghị. Sau khi nói xong, trong nháy mắt ngây ngẩn, lúc nào thì người của bọn họ cũng cần phải tra xét?

"Thôi. Đợi nàng ta chữa khỏi vết thương, bổn vương tự mình hỏi nàng ta." Cũng coi như cho nàng ta một cơ hội.

. . . . . .

"Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?" Tiểu Nguyệt ngồi ở đối diện Vũ Văn Tiểu Tam, nhìn nàng chống cằm không biết ở đây nghĩ cái gì. Hơn nữa, trên mặt còn thường xuyên không tự chủ lộ ra vẻ mặt tương đối kinh khủng, cho nên mới không nhịn được mở miệng hỏi.

"Tiểu Nguyệt, thật ra thì ta vẫn cảm thấy muội giống như đang gạt ta điều gì đó." Lúc nói, trên khuôn mặt Vũ Văn Tiểu Tam mang theo một vẻ suy nghĩ sâu xa.

Nàng vẫn nhớ ngày đó Tiểu Nguyệt nhắc tới Đình Vũ thì hơi do dự. Còn có buổi chiều hôm qua, khi Đình Vũ trở về, sắc mặt của Tiểu Nguyệt rõ ràng rất khó coi.

"Hả?" Tiểu Nguyệt nghe xong lời này, cả kinh đứng lên. Ghế ngồi cũng vì nàng đột nhiên đứng lên nên bị đυ.ng ngã trên mặt đất.

Nhìn bộ dáng rõ ràng không bình thường này của nàng ta, hoài nghi trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam càng sâu, trên cơ bản nàng đã có thể xác định Tiểu Nguyệt có chuyện gạt nàng! "Tiểu Nguyệt, có chuyện gì thì nói đi! Đừng gạt ta!"

"Không! Tiểu thư, Tiểu Nguyệt không có chuyện gì gạt người! Không có!" Nói xong, đầu lắc giống như trống bỏi, lui về phía sau.

"Không có thì muội sợ cái gì?" Chẳng lẽ là một chuyện rất lớn?

"Tiểu thư, ta đột nhiên nhớ tới có chút việc còn chưa làm xong, ta đi về trước đây!" Nói xong chạy trối chết.

Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn đứng dậy đuổi theo, thân thể nho nhỏ của Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng liền xuất hiện ở cửa: "Mẫu thân, sao đại mụ Tiểu Nguyệt lại chạy?"

Ách. . . . . ."Là a di!" Nhìn về phía Tiểu Nguyệt nhanh chóng chạy đi, đôi mày thanh tú nhíu chặt, lo lắng nơi đáy lòng càng phát ra mãnh liệt. Suy nghĩ dẫn nàng theo một hướng nào đấy, nhưng nàng lại không dám nghĩ theo chiều hướng đó.

"Ai nha, mẫu thân, a di và đại mụ đều giống nhau thôi! Mẫu thân, tụi con tới hỏi người một chuyện , đó là. . . . . . người có nghĩ đến muốn đối phó tiểu tiện nhân kia thế nào không?" Vẻ mặt Hiên Viên Sở Cuồng mong đợi nhìn nàng.

Mỗ nữ ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp: "Con nói ai vậy?" Tiểu tiện nhân?

"Đương nhiên là đại thẩm Đình Vũ đó!" Lần trước chỉnh nàng ta, đầu tiên là sự kiện đại tiện, cuối cùng là sự kiện phấn ngứa, nhưng nàng ta vẫn chạy về lần nữa! Dũng khí như vậy, thật để cho bọn chúng cực kỳ thất vọng!

Ót xẹt qua một vệt đen, ngồi xổm người xuống, ở trước mặt tiểu nhi tử, một bộ dáng rất sâu xa mở miệng: "Cuồng nhi, chúng ta là người văn minh, đừng gọi nàng ta là tiểu tiện nhân! Như vậy không được!"

Ách. . . . . . Tiểu Sở Cuồng gãi đầu một cái: "Mẫu thân, không gọi là tiểu tiện nhân thì gọi là gì?" Dường như trừ từ này thì không còn từ nào khác có thể hình dung Đình Vũ đó.

"Đương nhiên gọi là đại tiện nhân!" Hiên Viên Lạc Thần giống như đương nhiên mà nói như vậy, còn là một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn đệ đệ, "Nàng ta đã nhiều tuổi như vậy, tại sao có thể xưng là tiểu tiện nhân."

Hiên Viên Sở Cuồng vừa nghe, hết sức đồng ý, gật đầu thật nhanh: "Ca ca, huynh nói thật có đạo lý!"

"Đương nhiên!" Đầu nhỏ của Tiểu Lạc Thần tạo thành góc bốn mươi lăm độ nhìn về phía bầu trời, một bộ dáng rất là đắc ý.

Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, ngửa đầu im lặng nhìn trời-- không phải ta đã già rồi chứ? Bọn nhỏ bây giờ đều như thế sao?

"Được rồi, được rồi. Mẫu thân, người nói một chút coi, có nghĩ ra cách nào để xử lý đại tiện nhân đó không!" Hiên Viên Sở Cuồng mở miệng gào to.

"Khụ khụ. . . . . . Nếu không các con vẫn gọi là tiểu tiện nhân đi, nghe tương đối quen hơn!" Vẻ mặt mỗ nữ chết lặng đáp lời, hẳn đã ném chuyện của Tiểu Nguyệt ra sau đầu.

"Ừm!" Hai đứa bé khéo léo gật đầu, chỉ là đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.

"Tại sao muốn trừng trị nàng ta?" Tuy nàng cũng rất không thích Đình Vũ, nhưng người ta chuyện gì cũng không làm, tùy tiện trừng trị nàng ta không tốt đâu?

"Mẫu thân, nàng ta muốn giành phụ thân với người! Cuồng nhi nhìn ra được, làm sao người lại không nhìn ra được chứ, người thật là quá ngu ngốc mà!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài của Hiên Viên Sở Cuồng tràn đầy khinh thường, giống như Vũ Văn Tiểu Tam đã dại dột đến hết thuốc chữa .

Gân xanh trên trán không tự chủ nhảy lên mấy cái. Tiểu tử thúi này, thật là đáng giận! Vũ Văn Tiểu Tam nàng thông minh như vậy, sao có thể dính một xu quan hệ nào với từ "Ngu ngốc" này chứ? Không biến sắc cắn răng, ở đáy lòng nhắc nhở mình không nên vọng động, không nên đánh đứa bé, không cần xảy ra bạo lực gia đình, như vậy không tốt!

Sau đó ép buộc vẻ mặt của mình hòa ái một chút, tươi cười rạng rỡ : "Vậy con nghĩ ra chủ ý hay nào rồi sao?" Nói nàng ngu ngốc, nàng cũng không tin tiểu tử này có gì giỏi hơn nàng!

"Ai nha, chủ ý thì thật sự là nhiều lắm! Chúng ta có thể cắt đi từng khối thịt của nàng ta, sau đó ở trước mặt nàng ta nhúng dầu! Nếu như nàng ta vừa đúng lúc đói bụng, có thể đút cho nàng ta ăn! Còn nữa, còn có thể thả đĩa ở trong chăn của nàng ta, chính là sâu hút máu á..., rút sạch máu của nàng ta, còn có. . . . . ." Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, nuốt một ngụm nước miếng, "Nói nãy giờ có chút khát nước. Ca ca, huynh nói đi!"

Hiên Viên Lạc Thần nhàn nhạt gật đầu một cái, rồi sau đó nói ý tưởng của mình ra: "Còn có thể nhét một đống xà vào trên giường của nàng ta, không phải nàng ta tịch mịch muốn quyến rũ phụ thân sao? Nói không chừng sẽ có thể có một con rắn nguyện ý giúp nàng thọc cống thoát nước một chút, thỏa mãn mong muốn của nàng ta. . . . . ."

"Phốc --" Vũ Văn Tiểu Tam nghe được câu này, thật sự là nhịn không được, cười ra tiếng! Thọc cống thoát nước một chút? Những lời như thế, tên ranh con chết bầm này học được ở đâu vậy hả?

"Mẫu thân, người cũng cảm thấy cái chủ ý này không tệ đúng không?" Hiên Viên Lạc Thần thấy nàng phun cười ra tiếng, cho là rất hài lòng với chủ ý của mình, vì vậy mặt đầy mong đợi nhìn nàng.

Vũ Văn Tiểu Tam vội vàng lắc đầu, mỗi một tay ôm một đứa tới, ôm một lúc hai bé có chút nặng, nhưng mà đối với cho nàng - cao thủ Taekwondo mà nói, cũng không phải là vấn đề quá lớn: "Hai tiểu quỷ các con, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ đến cái gì vậy hả! Từ trước đến giờ mẫu thân làm người đều là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ đưa người vào chỗ chết. Con lại không biết người ta có làm cái gì hay không, nói không chừng nàng ta đã suy nghĩ lại, chúng ta cứ đối phó nàng ta như vậy cũng không tốt đâu?"

"Mẫu thân, người quá thiện lương!" Hai đứa trẻ đồng thời biểu đạt cảm thán của mình, cũng mang theo bất mãn nồng đậm.

Chỗ tối, trên khuôn mặt lãnh khốc của Đình Vân xuất hiện một vẻ mặt cực kỳ quái dị, hắn thật rất khó liên lạc "Vương phi" với từ "Thiện lương" lại với nhau!

Ngay sau đó, Hiên Viên Lạc Thần rất không ủng hộ mở miệng: "Mẫu thân, ý của người là phải đợi nàng ta động thủ, chúng ta mới đánh trả lại sao?"

Những câu hỏi này khiến Vũ Văn Tiểu Tam nghẹn họng. Đúng vậy, trước tiên đợi người ta đánh mình một trận, nàng mới đánh trả? Đây không phải là tật xấu sao! Thật ra thì rõ ràng có thể tiêu diệt ngay từ đầu!

"Ừm. . . . . . Đợi nàng ta chữa khỏi vết thương sẽ đuổi nàng ta ra ngoài!" Thật ra thì trong lòng nàng cũng hiểu, đuổi nữ nhân kia ra ngoài thì nàng ta cũng sẽ nghĩ đến biện pháp trở lại. Nhưng người ta cũng không làm gì mà liền làm thịt nàng ta, hình như cũng không đúng lắm.

"Mẫu thân, biện pháp nhất lao vĩnh dật(1), chính là gϊếŧ nàng ta!" Trong giọng nói non nớt tràn đầy sắc bén.

Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn nói gì, chợt cảm giác có chút buồn nôn: "Ọe. . . . . ."

Sắc mặt của hai đứa trẻ lập tức tối sầm, bọn chúng ghê tởm như vậy sao? Sao mẫu thân lại có thể ôm bọn chúng mà buồn nôn chứ?

Vũ Văn Tiểu Tam cảm giác cực kỳ khó chịu, vội vàng đặt bọn chúng xuống đất, lại không nhịn được nôn khan vài tiếng. . . . . .

Chú thích:

(1) Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

Lần này, hai đứa trẻ rốt cuộc cảm thấy không được bình thường: "Mẫu thân, người làm sao vậy?" Đây rõ ràng là biểu hiện thân thể không thoải mái, không phải do ghê tởm bọn chúng. Nghĩ tới có chút hoang mang sợ hãi đỡ nàng: "Mẫu thân, người không sao chứ?"

"Không có việc gì!" Cổ sau khi nôn khan dữ dội đã không có gì rồi. Nhìn bộ dáng lo lắng của hai đứa con trai một chút, sờ sờ khuôn mặt của bọn chúng, "Có lẽ là bị cảm."

Cảm? Cảm cái gì? "Không được, mẫu thân, nhất định phải mời đại phu xem một chút!" Giọng nói của Hiên Viên Lạc Thần vô cùng kiên định.

"Làm sao vậy?" Giọng nói vô cùng từ tính của nam tử vang lên từ ngoài cửa, đi từ rất xa đã nghe thấy nhi tử nói muốn mời đại phu, thân hình thoáng một cái liền đến cửa.

Vội vàng chạy vào cửa, lại thấy ba người họ không có gì khác thường.

"Không có gì, chỉ là mới vừa rồi có chút không thoải mái." Cười cười về phía hắn, bày tỏ không có việc gì.

Nhưng hắn lại không yên lòng, vội chạy tới ôm nàng, mặt lo lắng mở miệng về phía ngoài cửa: "Người đâu!"

Chỉ chốc lát sau, một gã sai vặt liền xuất hiện ở cửa ra vào, cúi đầu chờ phân phó: "Vương gia?"

"Lập tức đi mời đại phu!" Mỗ nam hết sức nóng nảy mở miệng.

"Dạ!" Hạ nhân này nhìn hắn gấp gáp như vậy, cũng không kịp hỏi nhiều, vội vàng đáp một tiếng, liền vội vàng chạy ra ngoài.

Vũ Văn Tiểu Tam trợn trừng mắt, nàng không có chuyện gì, mời đại phu làm chi hả! Còn nữa, bế nàng chặt như vậy làm gì? Không cần giống như nàng đã tàn tật được không?

Nhìn hai tiểu tử kia cũng là vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, cũng cảm thấy nàng rất cần đại phu tới khám.

Không bao lâu, đại phu liền vội vàng chạy vào, vừa vào phòng nhìn bốn người, không có người nào có bộ dáng giống như bị bệnh, vậy cần gì phải kéo ông chạy nhanh như thế hả? Trong lòng oán thầm là một chuyện, nhưng nhϊếp chính vương điện hạ là không thể đắc tội! Nhanh tới trước hỏi thăm: "Nhϊếp chính vương điện hạ, không biết là. . . . . ." Người nào cần chữa trị?

Còn chưa nói hết, đã bị cứt đứt: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Vương phi bệnh nặng! Nhanh xem cho nàng đi!" Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền đổi sắc mặt, có một loại rất cảm giác choáng váng nồng đậm đánh tới, làm bọn hắn có chút chống đỡ không được!

Khóe miệng Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng giật giật, rất im lặng nhìn phụ thân của mình, bệnh nặng?

Mà đại phu này, cảm giác giống như có một đạo thiên lôi nện vào trên người của mình, phát ra một tiếng nổ ầm ầm. . . . . .

Vương phi -- bệnh nặng? Nhìn sắc mặt hồng nhuận phơn phớt đó, không hề giống một nử tử bị bệnh nặng? Không dám tin dụi dụi con mắt, lại móc móc lỗ tai, có lẽ là lớn tuổi, ảo giác!

Một giây kế tiếp, làm cho ông càng không hiểu tình hình xảy ra, chỉ thấy nữ tử áo đỏ nhẫn tâm vỗ một cái lên đầu nhϊếp chính vương cao quý, tà tứ, khát máu, giống hệt tu la của bọn họ, hét to một tiếng: "Hiên Viên Vô Thương, chàng dám nguyền rủa lão nương!" ***, Thân thể nàng kiện khang, vô cùng khỏe mạnh, chỗ nào giống bệnh nặng hả?

Đại phu thấy hành động này của nàng, trong thoáng chốc có lẽ giống như đã nhìn thấy cảnh tượng nữ tử áo đỏ này máu tươi tại chỗ, hồng nhan bạc mệnh! Nhưng ngay sau đó, chuyện xảy ra khiến ông càng không thể tưởng tượng nổi!

Chỉ thấy nhϊếp chính vương điện hạ phong hoa tuyệt đại, gϊếŧ người vô số của bọn họ sau khi bị gõ đầu, vẻ mặt ngược lại nịnh hót mở miệng về phía nữ tử áo đỏ: "Nương tử, là vì phu là không đúng, vi phu nói sai! Không nên tức giận! Không nên tức giận! Vi phu thật biết sai rồi, hay là trước đừng nói nhiều như vậy, để cho đại phu khám cho nàng, khám xong nàng muốn xử trí vi phu như thế nào đều được! Có được hay không?"

Hai đứa bé cùng nhau vươn tay, lau mồ hôi trán một cái. Phụ vương, lão nhân gia ngài chừa cho mình chút mặt mũi đi! Tuy cảnh tượng này thấy mà không thể trách, nhưng dù gì nơi này cũng có người ngoài mà!

Nghĩ tới quay đầu, mặt đồng tình nhìn đại phu giống như gặp phải đả kích cực lớn, cùng nhau lắc đầu một cái, cảm thán một tiếng --

Aizz!

"Hừ, chàng xem lão nương thu thập chàng thế nào!" Lật trời, lại dám nguyền rủa nàng bệnh nặng!

Đại phu run rẩy thân thể, xoa xoa đôi mắt già đã mờ. Đây nhất định là chuyện kinh khủng nhất mà đời này ông đã gặp! Ông chắc chắn 100% , chuyện hôm nay nói ra tuyệt đối không có ai tin tưởng!

"Còn đứng đó làm gì?" Giọng nói vô cùng từ tính mang theo sát ý nồng đậm, chẳng lẽ không biết Tam nhi của hắn không thoải mái sao?

Đại phu này thấy bộ dáng cực kỳ kinh khủng kia của hắn, không nhịn được run lên, khẩn trương tiến lên chuẩn bị bắt mạch cho Vũ Văn Tiểu Tam. Trong lòng thầm than, đây mới thật sự là nhϊếp chính vương điện hạ!

Nhưng tay kia đưa đến một nửa lại bị một cỗ lực đạo không biết ở đâu khống chế, không thể động đậy, có chút kinh hãi ngẩng đầu lên, ôm khϊếp sợ cực lớn và vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn Hiên Viên Vô Thương. Chỉ thấy trên bộ mặt tuyệt mỹ treo chút vẻ khổ não, trong đôi mắt tà mị đào hoa thoáng qua ánh sáng mờ mịt không hiểu, tiếp vô cùng giận dữ nhìn thoáng qua đại phu này, rồi sau đó gầm thét một trận về phía ngoài cửa--

"Đám ngu xuẩn các ngươi, chẳng lẽ không biết mời nữ đại phu tới sao?"

"Ầm!" , "Ầm!" , "Ầm!" Mọi người cười ngất. . . . . . Không ngờ lần đầu tiên trong đời vương gia nhà mình phát giận, lần đầu tiên gầm thét là vì chuyện như vậy!

Đại phu đó càng thêm có một loại kích động muốn đυ.ng đầu chết! Hôm nay cho ông nhiều đả kích như vậy, thật sự là -- quá lớn rồi! Chỉ sợ cả đời này của ông cũng không có chịu qua kí©h thí©ɧ như vậy! Giật giật tay của mình, phát hiện vẫn không thể động, vẻ mặt đưa đám nhìn Hiên Viên Vô Thương, ánh mắt viết: Vương gia, người thả tay ra được không? Không cho trị ta liền đi về, lão nhân gia ngài từ bi bỏ qua cho tay của ta đi!

Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, có một loại kích động nâng trán thở dài, cái bình dấm chua này lại tới rồi!

Gã sai vặt co rúm thân thể xuất hiện bên trong nhà, mặt đau buồn sợ hãi nhỏ giọng nói: "Vương gia, Dạ Mị đế quốc còn chưa có nữ đại phu, ngài liền. . . . . . ngài liền chấp nhận một chút đi!"

Trên dung nhan như cánh hoa đào của người nào đó, trong nháy mắt sát khí trên mặt đã bị nứt rồi. Mày kiếm nhíu chặt, chân mày nhíu đến có thể kẹp chết vài con ruồi, hình như đang suy nghĩ nên làm cái gì. . . . . .

Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt truyền đạt một tin tức giống như -- nhìn đức hạnh này của phụ vương, nếu mẫu thân thật bệnh nặng rồi, sợ rằng đó là dữ nhiều lành ít! Khó trách mỗi lần Mộ Vân Dật thúc thúc vội tới xem bệnh cho mẫu thân, luôn bắn ra ba sợi tơ hồng, treo tơ chẩn mạch. Trước kia trong lòng bọn họ luôn trách cứ hắn không chịu trách nhiệm, hôm nay xem ra, nếu hắn quá " trách nhiệm", sợ rằng phụ vương cũng đã đánh nhau với hắn mấy lần rồi!

"Vương gia!" Đại phu này co rúm lại mở miệng đề nghị, "Vương gia, thật ra thì, thật ra thì có thể dùng một tầng lụa mỏng ngăn cách, để lão phu tới bắt mạch cho vương phi!"

Đây cũng là ý kiến hay! Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người.

Nhưng người nào đó cũng rất là kiên quyết mở miệng: "Không được! Một tầng lụa quá mỏng! Ít nhất phải cách mười tầng!"

Sau ót đại phu xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh khổng lồ, hết sức im lặng nhìn bộ dáng kiên quyết của Hiên Viên Vô Thương, ở trong lòng nghĩ tới....Ừ! Đúng! Cách mười tầng lụa mỏng, đúng là ngăn cản được nam tử chạm vào vị vương phi bảo bối này của ngài ấy, hơn nữa còn là ngăn cách hoàn toàn! Nhưng vương gia, lão nhân gia ngài có thể nói cho tiểu nhân biết, tiểu nhân phải chẩn mạch như thế nào đây? Hay là chẩn lụa mỏng hả?

Dùng một bàn tay khác không bị giữ xoa xoa tầng mồ hôi trên trán, mạo hiểm nguy cơ bị chém đầu mở miệng: "Vương gia, xin thứ cho lão phu vô năng. Cách mười tầng, lão phu thật không chẩn đoán bệnh được!" Tại sao là mạo hiểm nguy cơ bị chém đầu, bởi vì vừa nhìn sắc mặt nhϊếp chính vương, cũng biết hắn vô cùng không muốn nghe đến câu này!

"Lang băm!" Hai chữ phán xét, rồi sau đó thu lại nội lực giữ cánh tay của hắn ta, hướng về phía cửa thị vệ mở miệng, "Đi mời đại phu khác cho bổn vương!"

"Vương gia, đây là đại phu giỏi nhất Dạ Mị đế quốc rồi, ngay cả thái y hiện đang đảm nhiệm Thái Y Viện cũng từng là học trò của ông ấy. Đại phu khác sợ rằng. . . . . ." Vương gia à, ngài cũng đừng soi mói nữa, người ta thân là đại phu đệ nhất Dạ Mị đế quốc, chịu tới đã không tệ, ngài còn tìm mọi cách bắt bẻ. Phải biết có lúc hoàng thượng tìm ông ta chữa bệnh, ông ta đều thường đánh bạo không đi!

Vừa nghe nói là phủ nhϊếp chính vương mời ông ta, lập tức chạy tới! Uy danh của người nhϊếp chính vương điện hạ này thật sự là quá lớn. Đại phu đệ nhất người ta không sợ chết, chỉ sợ bị biến thành sống không bằng chết thôi.

"Thương Thương, ọe. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn nói gì, đột nhiên lại nôn khan.

"Tam nhi, Tam nhi, nàng làm sao vậy?" Giọng nói hoang mang sợ hãi vang lên, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn rồi sau đó mở miệng về phía đại phu kia, "Nhanh xem cho nàng đi!"

Lần này rốt cuộc không do dự rồi, cũng không cần nữ đại phu nữa, đến một tầng lụa mỏng cũng không cần! Mọi người bất đắc dĩ than thở một tiếng ở trong lòng, hết sức đại nghịch bất đạo quy kết hành vi này của vương gia nhà mình thành một chữ -- tiện!

Trên mặt hai đứa bé lộ ra nụ cười vui mừng. Quá tốt! Quá tốt rồi! Nhìn biểu hiện bây giờ của phụ vương, nếu mẫu thân thật bệnh nặng, chắc chắn phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới đúng.

Lúc tay đại phu run run sờ lên mạch của Vũ Văn Tiểu Tam, trong nháy mắt suýt nữa chảy ra một giọt nước mắt! Sao chẩn mạch cho vị vương phi này còn khó khăn hơn cả cô nương gia chưa lấy chồng vậy hả? Chỗ này là chỗ nào chứ? Ngươi hiểu mà!

Sau khi để lên, bắt đầu lẳng lặng chẩn bệnh, lúc chẩn mạch trên khuôn mặt nghiêm túc không tự chủ toát ra một chút ý cười, cười rồi còn nhắm mắt lại sờ sờ lên râu của mình . . . . . .

Mọi người ở cửa và trong chỗ tối đều vì vị đại phu đệ nhất không biết chết sống này đổ một trận mồ hôi lạnh, không nhìn thấy sắc mặt vương gia nhà bọn họ đã đen như than trúc rồi sao? Còn dám vuốt cổ tay vương phi rồi lộ ra nét mặt dâʍ đãиɠ như thế!

Được rồi, bọn họ thừa nhận, là suy nghĩ của bọn họ quá tà ác, thật ra nụ cười trên mặt đại phu người ta rất thuần khiết!

Trong lúc sắc mặt vương gia nhà bọn họ càng ngày càng khó coi, trong lòng bọn họ đều rối rắm, nếu vương gia thật muốn động thủ, lúc đó bọn họ có nên khuyên can hay không, thì rốt cuộc đại phu đó đã thu tay mình lại!

Cả đám người lại toát một trận mồ hôi lạnh cho ông ta lần nữa! Sợ rằng chẩn mạch lâu hơn một chút, vị đại phu đệ nhất này nhất định sẽ máu tươi tại chỗ rồi!

Vừa mở ra mắt, đã nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của mọi người đang nhìn mình, chưa từng suy nghĩ nhiều liền quay đầu mở miệng cười: "Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia! Vương phi đây là hỉ mạch!" Nhìn sắc mặt đen chưa tụt xuống của Hiên Viên Vô Thương, hoàn toàn không biết mình mới vừa ở cửa quỷ môn quan đi một vòng!

"Hỉ mạch?" Trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam lộ ra một nụ cười lớn, tính tính ngày, sau mấy ngày Dạ Tử Mị chết thì nguyệt sự của mình sẽ tới. Nhưng mãi đến khi Dạ Tử Lân lên ngôi, vậy mà nguyệt sự của nàng đã gần một tháng chưa tới, nàng ngược lại không chú ý vấn đề này! Hỉ mạch, nàng tính toán lâu như vậy, cuối cùng cũng thành công! Ha ha ha. . . . . . Có hỉ mạch, xem cầm thú này còn dám làm loạn không, nếu lần này là nữ nhi thì càng tốt rồi!

Hỉ mạch? Bọn hạ nhân vương phủ đều mừng rỡ như điên, vương phủ bọn họ lại sắp có tiểu chủ tử rồi! Tất cả mọi người đều vui mừng cho vương gia và vương phi từ tận đáy lòng!

Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng cũng vui vẻ nhảy lên, chạy đến trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam, nhìn bụng của nàng: "Mẫu thân, có phải trong bụng của người lại đưa vào một người đệ đệ đúng không?" Lời này là Hiên Viên Lạc Thần hỏi.

Mặc dù hắn thông minh tuyệt đỉnh, nhưng là sau khi mẫu thân sinh hắn và đệ đệ, hắn cũng có chút ngốc nghếch, cho là mẫu thân chỉ có thể sinh bé trai thôi!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Tam lập tức khó coi: "Ai nói là đệ đệ, là muội muội! Nhất định là muội muội!" Thanh tuyến thả hơi lớn, trực tiếp rống hai đứa bé đến sửng sốt. Trợn to cặp mắt sợ sệt nhìn nàng, tại sao đột nhiên mẫu thân lại trở nên khủng bố như vậy rồi hả?

Phải biết, trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam nghĩ đến nữ nhi này đã nhiều tháng rồi. Mình bỏ ra cái giá lớn như vậy, hở một tí là bị tên cầm thú này chỉnh đến không thể xuống giường mấy ngày. Nếu lại sinh ra con trai "Nam nữ thụ thụ bất thân", nàng không tức tới phun ra một ngụm máu tươi mới là lạ!

Mà người vốn nên vui mừng nhất, thế nhưng lúc này lại ngồi không nhúc nhích, giống như bị đả kích cực lớn. Nhìn đại phu, giờ phút này đôi mắt tà mị đào hoa nhìn ông ta có chút long lanh. Đại phu này thấy vậy, tim hơi chậm lại một chút, ở trong lòng cảm thán, nhϊếp chính vương điện hạ quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, chỉ là cái nhìn này làm cho ông ta - một nam nhân sống hơn năm mươi năm cũng có chút động lòng, khó trách các cô nương trong thiên hạ phải điên cuồng! Nhưng đồng thời cũng cảm thấy sống lưng hơi tê tê, nhϊếp chính vương điện hạ nhìn ông ta như vậy làm cái gì?

Ngay sau đó, chỉ thấy bờ môi như hoa anh đào kia khẽ mở, mang theo âm thanh run rẩy vang lên, mắt chứa mong đợi mở miệng: "Có phải ngươi chẩn sai rồi không?"

"Không có! Nhϊếp chính vương điện hạ yên tâm! Chút bản lãnh này lão phu vẫn có!" Nếu đến hỉ mạch đơn giản nhất cũng chẩn đoán không ra, vậy ông ta cũng không cần lăn lộn nữa! Nhìn bộ dáng không dám tin lại có chút run rẩy của Hiên Viên Vô Thương, tưởng rằng hắn quá vui mừng, trong lòng cũng có chút hiểu!

Dù sao sau khi vị vương phi này sinh hạ tiểu thế tử và tiểu công tử, đã hai năm không sinh rồi, nhϊếp chính vương vui mừng một chút cũng là bình thường! Ông ta tự nhiên không biết Vũ Văn Tiểu Tam là hôn mê hai năm, mới dẫn đến loại tình trạng này .

Nam tử tuyệt mỹ nhìn sắc mặt vui vẻ của Vũ Văn Tiểu Tam một chút, nhất thời cảm giác trời đất quay cuồng! Cực kỳ bi thương sợ hãi nhìn lại đại phu này một chút: "Nếu không ngươi chẩn lại lần nữa đi?" Hắn rõ ràng, hắn rõ ràng, hắn. . . . . . Được rồi, hắn thừa nhận mỗi lần gì kia đó đều ở trong lòng nhắc nhở mình chú ý, nhưng cứ đến thời khắc mấu chốt, hắn liền quên mất chuyện quan trọng.

"Vương gia, thật không cần chẩn mạch lại lần nữa đâu, là hỉ mạch một tháng không sai! Vương phi mới vừa nôn nghén, đây là chuyện rất bình thường. Mấy ngày này vương gia phải cẩn thận một chút, không thể để cho vương phi ăn những thứ không thể ăn gì đó, ô mai thì có thể chuẩn bị một chút. Lão phu hốt thuốc an thai cho vương phi, còn có một chuyện rất quan trọng, chính là tuyệt đối không thể làm chuyện phòng the!" Đại phu này nói thao thao bất tuyệt xong, cuối cùng phun ra một câu đối với người nào đó mà nói là cực kỳ tàn nhẫn!

Nhưng lời này đối với hắn mà nói tuy là tàn nhẫn, nhưng đối với bọn thị vệ, ẩn vệ vương phủ mà nói, quả thật chính là ông trời hiển linh, đưa tới tin vui cho bọn hắn! Phải biết mỗi ngày vương gia và vương phi không có suy nghĩ tiết chế, không bao giờ quan tâm đến thời gian, cũng không quan tâm đến địa điểm, làm cho người ta vô cùng xấu hổ, đã sắp khiến 《 Thanh Tâm kinh》cũng áp chế không nổi lang tính của bọn họ rồi! Ông trời phù hộ, bọn họ rốt cuộc có thể thoát khỏi hành hạ này một thời gian rồi!

"Nếu như nhất định phải. . . . . ." Nhìn thị vệ ở cửa một chút, mặt già mỗ nam đỏ lên, vội vàng dừng lại lời mình muốn nói.

"Nhất định phải cái gì?" Không thể không nói, tuy vị đại phu này rất kiêu ngạo, không dễ dàng chữa bệnh cho người ta, nhưng chỉ cần là bệnh nhân ông ta nhận, ông ta đều cực kỳ trách nhiệm! Cho nên cũng rất nghiêm túc chờ câu sau của Hiên Viên Vô Thương.

"Nếu như nhất định phải. . . . . . nhất định phải. . . . . ." Sắc mặt đỏ tươi, từng đóa mây hồng nở rộ trên dung nhan tuyệt mỹ, nhìn rất mê người. Ngay cả Vũ Văn Tiểu Tam mỗi ngày hô to ‘chàng là cầm thú’, cũng không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng, nổi lên chút tâm tư xấu xa.

"Vương gia, có lời gì không ngại nói thẳng!" Đại phu nào đó ngu ngơ, hoàn toàn không nghĩ tới phương diện kia. Nhìn sắc mặt đỏ tươi của Hiên Viên Vô Thương, chỉ tưởng hắn có chuyện gì đó khó mở miệng. Nhưng dường như chuyện này quả thật khiến người ta rất khó có thể mở miệng, nhưng đại phu chính là không ngờ tới.

Bọn hạ nhân cũng gian nan nuốt một ngụm nước miếng, mơ hồ có thể đoán được vương gia muốn nói gì. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngậm miệng không nói, khéo léo đứng, không nhúc nhích! Dường như người đã từng làm phụ thân đều nên biết là không thể? Nhưng vương gia nhà bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định! Vẫn muốn hỏi một câu.

Nhịn một lúc lâu, nhìn đại phu này, lại nhìn bọn hạ nhân ở cửa kia một chút, một bộ dáng ngầm hiểu lẫn nhau, nhìn lại bộ dáng khinh bỉ của tiểu nữ nhân trong ngực, còn có bộ dáng hai đứa bé chớp mắt to ngập nước chờ đoạn sau. . . . . .

-- Rốt cuộc vẫn không đành lòng nói ra tâm tư xấu xa của mình, cắn răng, nhẹ giọng mở miệng: "Không có việc gì."

Đại phu này hoài nghi nhìn hắn, mới vừa rồi không phải vẫn muốn hỏi chuyện gì đó sao? Thế nào đột nhiên liền hết chuyện? Nhìn một chút bộ dáng quái dị của những người ở cửa, ngẫm lại bộ dáng mà phấn đỏ hồng của nhϊếp chính vương điện hạ lúc nãy. Chợt, trong đầu đứt một sợi dây! Hoá ra là như vậy . . . . . .

Sờ lên râu, trên khuôn mặt già nua như hoa cúc lộ ra một nụ cười mà nam nhân ở cửa đều hiểu: "Vương gia, thời kì đầu mang thai nhất định không thể làm chuyện phòng the, bởi vì ba tháng đầu thai nhi không ổn định. Nếu mạnh mẽ làm chuyện phòng the liền dễ xảy thai, nhưng đến tháng thứ tư liền không sao rồi!"

Đến tháng thứ tư liền không sao, chuyện này hắn biết. Lúc trước mình phải đi rừng rậm Tử Vong một chuyến, lúc trở lại vừa đúng bốn tháng, khi đó hắn còn vô cùng đắc ý! Hiện tại hai tháng dài đằng đẵng, có thể nhìn không thể ăn! Đến thời gian sinh xong, lại thêm bốn tháng sống khổ sở! Nghĩ tới liền giận đến có chút nghiến răng, thầm hận mình tại sao cứ đến thời khắc mấu chốt liền quên vấn đề quan trọng!

"Biết. Tiễn đại phu ra ngoài đi!" Nói xong không để ý nhiều người ở đây như vậy, cong miệng lên liền chui vào trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam, giọng nói vô cùng uất ức vang lên, "Tam nhi, cuộc sống này không có cách nào sống được rồi!"

Lời này vừa nói ra, đại phu đi tới cửa, bước chân lảo đảo một cái, thẳng tắp té từ trênbậc thang xuống cửa. May mà Đình Vân ra tay giúp ông ta một phen, ông ta mới tránh khỏi vận mệnh ngã chết! Nhϊếp chính vương điện hạ vừa mới nói cái gì? Có phải hôm nay ông ta đυ.ng phải quỷ nên luôn sinh ra ảo giác đúng không!

Đình Vân vững vàng đỡ lấy ông ta, mà sau khi đại phu này đứng vững, giống như sau lưng có quỷ đuổi theo, chạy ra ngoài như một làn khói, thậm chí ngay cả tiền xem bệnh cũng quên thu! Mẹ ơi! Nhϊếp chính vương giống như huyết tu la kia đột nhiên biến thành như vậy, thật sự là quá khảo nghiệm năng lực thừa nhận của con người rồi! Cũng không biết ông ta nói chuyện này ra, mọi người có thể cho là ông ta bị điên rồi không! Ngay cả ông ta - một lão nhân gia gần sáu mươi tuổi cũng không nhịn được muốn chửi bậy một câu -- Con mẹ nó!

Đình Vân nhìn bóng lưng đại phu chạy trối chết, sau ót mơ hồ xuất hiện một giọt mồ hôi khổng lồ, trong nháy mắt khuôn mặt lãnh khốc cứng đờ, thật ra thì hắn cũng rất muốn chạy! Bộ dạng này của vương gia, thật sự là quá. . . . . . mất mặt!

Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, rất là im lặng mở miệng: "Cái gì không có cách nào sống được rồi hả? Có khoa trương như vậy sao?"

"Có!" Mỗ nam ngẩng đầu lên, trong mắt rõ ràng hàm chứa lệ quang trong veo, còn rất nghiêm túc gật đầu một cái, một bộ dáng cực kì bi thương sợ hãi, "Có! Nói không chừng người ta sẽ tráng niên sớm mất!"

Đám hạ nhân không nhịn được cùng nhau nâng trán thở dài! Vương gia, bộ dáng này của ngài cũng quá mất mặt đi, có thể suy nghĩ một chút cho tâm tình của chúng thuộc hạ không? Chợt một người thị vệ ôm bụng của mình: "Ai nha, ta muốn thải rồi! Các ngươi coi chừng trước, ta sẽ trở lại ngay!"

Ai nha! Đây thật là ý kiến hay! Vì vậy một đám thị vệ cùng nhau ôm bụng của mình, quát to một tiếng: "Ai nha, chúng ta đều muốn thải! Sẽ quay lại ngay!"

Đám ám vệ cũng không nói gì, nhưng dưới sự hướng dẫn của Đình Vân cũng rất nhanh chạy về phía hầm cầu, bởi vì bọn họ biết, nếu còn nhìn bộ dáng kia của vương gia, nhất định sẽ gấp đến độ phun ra ba lít máu!

Mỗ nữ im lặng nhìn hắn, có vẻ như trước khi quen nàng, thằng nhãi này vẫn ở một mình đi? Hai mươi sáu năm đều sống như vậy, có mấy tháng mà lại đến mức này sao?

"Mẫu thân, phụ thân đang nói cái gì vậy?" Hiên Viên Sở Cuồng rất khổ não gãi gãi đầu nhỏ của mình, không nghĩ ra phụ thân đang tốt sao lại đột nhiên phải tráng niên sớm rồi? Thật ra thì hắn vẫn không quá rõ "Chuyện phòng the" là có ý gì.

Hiên Viên Lạc Thần một tay vỗ đầu của hắn ta, như tiểu đại nhân mà mở miệng: "Chuyện của người lớn, ngươi đừng chen miệng vào!"

Tiểu Sở Cuồng nghiêm mặt, rất mất hứng nhìn hắn ta: "Cái người bại hoại này! Lại đánh ta, ta không cần ngươi nữa!" Mỗ Cuồng lại nói ra câu nói cửa miệng "Không cần ngươi nữa" đã nói vô số lần.

Mỗ Thần cũng rất không quan tâm trợn trắng cả mắt, lặp lại câu nói cửa miệng đã nói vô số lần: "Không cần thì thôi! Dù sao trong bụng mẫu thân lại có một tên tiểu đệ. . . . . . hoặc là muội muội, không có ngươi cũng có người gọi ta là ca ca!" Vốn là muốn nói tiểu đệ đệ, nhưng là nhớ tới bộ dáng kinh khủng của mẫu thân lúc nãy, tạm thời sửa miệng lại.

Lời này vừa nói ra, cái mũi nhỏ của Hiên Viên Sở Cuồng liền thút tha thút thít, hình như có chút không dám tin nhìn ca ca mình một cái, rồi sau đó nhào về phía Vũ Văn Tiểu Tam, gào khóc lớn: "Mẫu thân! Ca ca không thích con. Hu hu hu. . . . . . Ca ca có muội muội liền không cần con. . . . . . Hu hu. . . . . ."

Hiên Viên Lạc Thần ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt! Tên ngu ngốc này! Rõ ràng là hắn nói không cần mình trước mà!

Vũ Văn Tiểu Tam hất tên nam nhân nào đó luôn lôi kéo mình giả bộ đáng yêu ra, sau đó ôm thân thể nho nhỏ của Hiên Viên Sở Cuồng lên, mở miệng dụ dỗ: "Cuồng nhi ngoan! Ca ca là bại hoại, mẫu thân giúp con đánh hắn!"

Nói xong học bộ dáng người lớn ở kiếp trước dỗ đứa bé, kéo thân thể nho nhỏ của Hiên Viên Lạc Thần qua, đánh xuống cái mông nhỏ của nó. Chỉ là tay nâng vô cùng cao, rơi xuống lại nhẹ như cánh chim. Ở kiếp trước, người lớn luôn diễn một trò như vậy, bọn nhỏ liền nín khóc. Đến cổ đại, con của nàng cũng có thể sử dụng một bộ dáng như vậy đi?

Kết quả, sau khi đánh một cái nhẹ nhàng, Hiên Viên Sở Cuồng quả nhiên nín khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài treo đầy vệt nước mắt, dưới mũi còn có nước mũi, ngơ ngác nhìn Hiên Viên Lạc Thần.

Hiên Viên Lạc Thần cũng bị Vũ Văn Tiểu Tam đánh một cái nhẹ nhàng mà tỉnh mộng! Khuôn mặt nhỏ nhắn giống Hiên Viên Vô Thương từ từ dính vào chút thần sắc tức giận, rồi sau đó rất xấu hổ nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.

Ách. . . . . . Nhìn ánh mắt tố cáo của con lớn nhất, Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng đổ mồ hôi ở trong lòng. Cái đó. . . . . . cái đó chỉ là đánh nhẹ một cái, không cần nhìn nàng như vậy chứ? Ánh mắt này có quá khoa trương rồi không. . . . . .?

Tiếp, nét mặt sững sờ của Hiên Viên Sở Cuồng biến mất không thấy gì nữa, trong nháy mắt dính vào thần sắc vui vẻ, đáy mắt còn có ánh sáng cực kì đắc ý, tay nhỏ bé che bụng nhỏ của mình, nở nụ cười: "Ha ha ha. . . . . . Ca ca bị mẫu thân vô lễ! Ha ha ha. . . . . ."

Hiên Viên Lạc Thần che cái mông bị khinh bạc của mình, nghiêng đầu sang chỗ khác, hung hăng cắn bờ môi mỏng như cánh hoa đào, một bộ dáng xấu hổ muốn chết nhìn ra ngoài cửa, có một loại kích động đi ra ngoài đập đầu chết! Nam tử hán đại trượng phu bị một tiểu nữ tử vô lễ, còn mặt mũi nào mà sống! Còn mặt mũi nào mà sống!

Vũ Văn Tiểu Tam giống như cảm thấy 'oanh' một tiếng vang thật lớn, trên đỉnh đầu có một đám mây u ám khổng lồ, bên trong còn có sấm rền quay cuồng. . . . . . Nàng nghe cái gì? Tiểu nhi tử nói nàng vô lễ con lớn nhất, con lớn nhất còn là một bộ dáng không muốn sống, che cái mông của mình! Nhất thời đầu có cảm giác muốn ngất!

Hiên Viên Vô Thương nhanh tiến lên phía trước đỡ nàng, trên bộ mặt tuyệt mỹ là vẻ uất ức, còn chưa lấy lại tinh thần từ câu "Không thể làm chuyện phòng the!" của đại phu. Tuy nói bộ dáng hai đứa con trai rất khôi hài, nhưng suy nghĩ một chút cảnh ngộ bi thảm của mình, hắn thật cười không nổi!

"Thương Thương. . . . . ." Mỗ nữ nước mắt lưng tròng nhìn hắn, mặt đầy bi thống, nàng đây tạo cái nghiệt gì, mới có hai nhi tử dở hơi như vậy!

"Tam nhi. . . . . ." Mỗ nam cũng là một bộ dáng nước mắt lưng tròng, ôm nàng trong ngực, "Tam nhi, đừng để ý đến bọn chúng, nàng trước suy nghĩ cho người ta một chút đi, hai tháng này người ta sẽ chết thật đó!"

Lần nữa phun ra lời này, đưa tới căm giận ngút trời của Vũ Văn Tiểu Tam, nghiến răng, hung dữ nhìn hắn: "Ta nói Hiên Viên Vô Thương, chàng liên tục nhấn mạnh hai tháng này chàng phải sống như thế nào? Có phải trong lòng suy nghĩ hai tháng này muốn đi tìm nữ nhân khác giải quyết vấn đề đúng không?"

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt vẻ mặt đáng thương hề hề của mỗ nam trở nên dở khóc dở cười, có chút nổi cáu mở miệng: "Tam nhi, nàng nói cái gì đó! Trong lòng người ta chỉ có mình Tam nhi thôi! Những người khác, bẩn!" Hắn có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng đấy!

Vũ Văn Tiểu Tam còn chưa kịp trả lời hắn, chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng từ tính hơi non nớt của con lớn nhất truyền đến: "Con không sống nổi nữa! Hu hu hu. . . . . ."

Nói xong liền khóc chạy ra ngoài!

Hiên Viên Sở Cuồng đang cười đến vui vẻ bỗng ngưng bặt, nhíu mày, có chút lo lắng nhìn phương hướng rời khỏi của ca ca mình, chạy như điên về phía ngoài cửa: "Ca ca, huynh đừng nghĩ không ra! Cuồng nhi không cười huynh nữa! Ta thật sự là không cười huynh nữa!"

Mỗ nữ im lặng nhìn bóng lưng rời đi của bọn chúng, nghĩ tới câu nói kia của con lớn nhất, ý này có phải mẹ già của nó muốn gϊếŧ chết con trai của mình không? Trong nháy mắt, nàng thật có loại kích động để tên ranh con chết bầm kia đi ra ngoài chết cho rồi! Nhưng lý trí vẫn chiến thắng điên cuồng trong nháy mắt này, đứng lên chuẩn bị đuổi theo. . . . . .

Lại bị Hiên Viên Vô Thương kéo thân thể lại: "Không cần đuổi theo! Dù muốn tìm chết thật, cũng có bọn Liên Vụ cứu!" Trọng điểm là, sợ rằng Tam nhi càng đuổi, tên ranh con chết bầm kia càng muốn tự tử mãnh liệt!

Mỗ nữ nghe xong ngồi trở lại trên ghế của mình, sâu kín thở dài một hơi, rồi sau đó mặt đầy bi thương sợ hãi sờ sờ bụng của mình. Hu oa, hi vọng của mẹ đều ký thác vào trên người của con, con ngàn vạn đừng giống như hai tên ranh con đó!

Chú thích:

(1) Tráng niên: là tuổi người đàn ông sung sức nhất (chỗ này không hiểu lắm, ai hiểu thì chỉ Dung nha)