Quyển 3 - Chương 2

Lời này làm cho hắn ngẩn ra, sắc mặt cũng có chút khó coi: "Còn không tra được."

Ngày đó, lúc bọn Đình Vân chạy tới vách núi, đã từng giao chiến với bọn họ Toàn bộ những người áo đen kia đều bị đánh chết, nhưng người thủ lĩnh áo đen kia lại chạy thoát.

Sau đó, dù lật tung khắp ngũ quốc cũng không có tìm được người đó, giống như người này căn bản không tồn tại .

Hơn nữa sau khi nàng hôn mê, hắn cũng không thế nào chú ý chuyện bên ngoài. Bây giờ ngũ quốc phát triển trở thành hình dáng ra sao, hắn cũng không biết. Mỗi ngày gần như một tấc cũng không rời, trông chừng ở bên cạnh nàng, cho nên cũng không có thời gian tự mình đi tra.

"Không tra được?" Có chút kinh ngạc, lấy năng lực của hắn cũng không tra được, xem ra người kia che giấu rất tốt!

"Ừm!" Thật ra thì nói đến chuyện này, trong lòng hắn cũng mơ hồ có chút lo lắng. Người có thực lực như thế, một ngày không tìm được, bọn họ liền chịu uy hϊếp một ngày.

Suy nghĩ một chút, liền giương môi cười một tiếng với nàng: "Được rồi, Tam nhi, chúng ta không nói những chuyện này nữa. Hai năm nay hắn ta đều không tiếp tục ra tay, hơn nữa ban đầu bọn Đình Vân cũng đánh hắn thành trọng thương, có lẽ hắn ta đã không còn ở trên đời này rồi!" Mở lời an ủi nàng, để cho nàng an tâm, nhưng chính hắn cũng hiểu được người kia nhất định còn sống, hơn nữa đang tìm kiếm thời cơ để chuẩn bị cho lần đánh tiếp theo. Nếu chết rồi, bọn Đình Vân làm sao có thể không tìm được thi thể của hắn!

"Vương gia, bữa trưa đã chuẩn bị tốt, ngài. . . . . ." Tiểu Nguyệt vừa nói, vừa vững vàng đi vào. Chợt, bước chân dừng lại, đứng ở cửa, không dám tin nhìn người ngồi ở trên giường, tựa trong ngực Hiên Viên Vô Thương, "Tiểu. . . . . . tiểu thư?"

Vẻ mặt mừng rỡ như điên, che miệng. Nước mắt kia giống như chuỗi ngọc bị đứt, lách tách rơi xuống đất. . . . . .

"Không phải tiểu thư, chẳng lẽ là đại tỷ à!" Nhìn thấy Tiểu Nguyệt, tâm tình Vũ Văn Tiểu Tam cực tốt. Từ khi nàng đến thế giới này, nha đầu này đều đi theo nàng, dù không phải tỷ muội nhưng quan hệ còn thân thiết hơn tỷ muội. Chắc chắn mình hôn mê hai năm qua, nàng ta cũng rơi lệ vì mình không ít.

Lời này khiến Tiểu Nguyệt vừa khóc vừa cười ra tiếng, có chút bất mãn dậm chân, hờn dỗi nhìn nàng: "Tiểu thư, người luôn thích trêu cợt Tiểu Nguyệt như vậy!"

"Được rồi, được rồi, không đùa ngươi nữa! Mới vừa rồi không phải nói bữa trưa xong rồi sao? Ta giống như đói bụng rồi!" Thật ra thì ngủ hai năm, nàng đã không biết đói là cảm giác gì, đồng thời cũng cảm thấy thân thể của mình có chút cứng ngắc, giống như là hoạt động đều có chút không trôi chảy.

"À! À! Được! Tiểu Nguyệt lập tức đi lấy!" Mặc dù nàng không biết tiểu thư tỉnh lúc nào, nhưng thức ăn mỗi ngày, nàng đều làm cho tiểu thư một phần, nghĩ tới một ngày nào đó tiểu thư sẽ tỉnh. Hôm nay quả nhiên đã tỉnh, ông trời phù hộ! Nghĩ tới nước mắt lại không ngừng được chảy xuống. . . . . .

Vừa ra khỏi cửa liền đυ.ng phải Liên Hoa. Liên Hoa nhìn bộ dáng nàng vừa vui mừng, vừa đau lòng, còn khóc đến rối tinh rối mù. Trong giọng nói lạnh nhạt mang theo chút kinh ngạc vang lên: "Tiểu Nguyệt, nàng làm sao vậy?"

Mặc dù âm thanh lạnh nhạt, nhưng lại giấu không được sự quan tâm trong giọng nói. Kể từ khi vương phi bắt đầu hôn mê, tiểu nha đầu cũng chưa từng nói qua một câu với bọn hắn. Mỗi lần nhìn thấy hắn và Đình Vân giống như là nhìn kẻ thù, cũng đã khóc lén lút không biết bao nhiêu lần.

Bởi vì luôn sợ khóc bị Vương Gia nhìn thấy, trong lòng cũng khó chịu theo, cho nên đều là len lén khóc. Hôm nay làm sao lại trực tiếp ở gần phòng của vương phi khóc rồi hả ?

Tiểu Nguyệt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên, nhìn dung nhan lạnh nhạt của hắn, nhíu lông mày mở miệng quát: "Tiểu thư nhà chúng ta tỉnh! Hừ, nhanh tránh ra! Nếu tiểu thư nhà chúng ta bị đói bụng, ta với ngươi đều không xong đâu!"

"Cái gì? Ngươi nói vương phi đã tỉnh rồi hả?" Liên Hoa nghe vậy, không dám tin nắm bả vai của nàng, trên mặt đều là vẻ mừng rỡ như điên. Vương phi đã tỉnh rồi sao?

Hai năm qua, bộ dáng vương gia sống không bằng chết, để cho bọn họ nhìn cũng bận tâm không dứt, hôm nay vương phi rốt cuộc tỉnh! Hắn không có nằm mơ chứ?

Nghĩ tới đó, đáy mắt lạnh nhạt cũng đầy vẻ ảo não. Ban đầu nếu không phải bởi vì hắn và Đình Vân bỏ rơi nhiệm vụ, cũng sẽ không dẫn đến vương gia và vương phi cùng nhau rơi xuống vách đá, càng sẽ không khiến vương phi ngủ bao lâu nay. Tội này đều là của hai người bọn họ!

"Đúng! Tiểu thư nhà chúng ta tỉnh! Ngươi đừng giữ ta nữa, ta muốn bưng thức ăn cho tiểu thư nhà chúng ta!" Tiểu Nguyệt hung tợn nhìn hắn. Nếu không phải tiểu thư tỉnh, đời này nàng cũng sẽ không nói một câu với bọn họ!

. . . . . .

"Thương Thương, ta hôn mê hai năm, không thể không ăn không uống chứ?" Vũ Văn Tiểu Tam co quắp khóe miệng, ngửa đầu nhìn nam tử tuyệt mỹ, ôm lấy hắn. Làm cái gì chứ, chẳng lẽ nàng là một khách mời trong truyền thuyết mỹ nhân ngủ sao?

"Nghĩ gì thế, không ăn không uống dù là người sắt cũng sẽ chết đói!" Nói xong nhìn bình sứ nơi mép giường kia, "Đó là thuốc thần y lưu lại, cách mỗi hai canh giờ ăn một viên, sau đó truyền nội lực vào, để nó ở trong bụng tan ra là được."

Lại nói cũng khổ cực Mộ Vân Dật rồi, nhiều thuốc như vậy làm hắn tốn không ít công phu!

"Vậy nếu ăn ít một viên sẽ như thế nào?" Giống như lơ đãng hỏi một câu như vậy.

Hắn có chút không hiểu, nàng hỏi cái này làm gì, nhưng nhớ tới nàng ngày thường cũng không giải thích được, không có cảm thấy quá kỳ quái, nắm cánh tay nàng thật chặt, đáp: "Nếu ăn ít một viên, Tam nhi sẽ đói chết."

"Cho nên Thương Thương vẫn coi chừng người ta như vậy sao?" Nàng ngẩng đầu lên, đáy mắt chứa đầy nước mắt. Nàng không phải là ngủ bình thường, mà hắn một ngày cũng không rời, canh giữ ở bên cạnh nàng, từng giờ từng phút đều nhớ mớm thuốc cho nàng, một chút sơ sót cũng không có!

Cách mỗi hai canh giờ đút thuốc một lần, ngừng thì sẽ chết, nhưng bây giờ nàng vẫn còn sống! Một ngày, một tuần, một tháng, có lẽ rất đơn giản, có thể kiên trì nổi. Nhưng hai năm, ròng rã hai năm, lần nào hắn cũng chưa từng quên, cũng không sót mất lần nào. . . . . .

Nàng có tài đức gì, có thể được hắn đối xử thâm tình như thế!

"Bởi vì Tam nhi là ruộng lúa mạch trong lòng người ta" Hắn còn nhớ rõ, nàng nói trong lòng của mỗi người đều có một ruộng lúa mạch, chỉ cần ở dưới ánh sáng màu trắng, đứng ở trên cao canh gác nó từ xa, đã là hạnh phúc. . . . . .

—— Có lẽ, Thương Thương chính là ruộng lúa mạch kia của ta. . . . . .

—— Tam nhi chắc chắn Thương Thương là ruộng lúa mạch kia!

Nàng cọ xát trong ngực hắn, đem nước mắt cảm động cọ đến trên người của hắn, rồi sau đó quệt mồm mở miệng: "Về sau không cho nói lời không tốt như vậy nữa!"

"Được!" Sờ sờ cái mũi nhỏ của nàng. Đến bây giờ, hắn vẫn cảm giác mình giống như đang ở trong mộng. Nàng tỉnh, là thật tỉnh, nhìn nàng cứ như vậy sống sờ sờ ở trước mặt của hắn.

Đây là thật sao? Hắn rất sợ, rất sợ đây cũng là một giấc mộng. Tỉnh mộng, tất cả sẽ biến mất trong nháy mắt!

"Thương Thương, người ta ngủ hai năm, chàng có đi tìm hồ ly tinh giải quyết vấn đề không?" Mỗ nữ lay lay thân mình, một bộ dáng nhị đại gia tra hỏi phạm nhân nhìn hắn.

Hắn dở khóc dở cười nhìn nàng, cái gì đây! Hai năm qua hắn vẫn canh giữ ở bên cạnh nàng, còn vừa làm cha vừa làm mẹ chăm sóc hai đứa con trai, không mượn tay người khác, làm gì có thời gian đi tìm hồ ly tinh? Còn" vấn đề" nữa!

Đánh một cái lên đầu nhỏ của nàng: "Người ta không có đi giải quyết, giải quyết. . . . . . vấn đề! Cũng không có tìm hồ ly tinh, không cho Tam nhi đoán mò!" Lúc nói hai chữ " vấn đề", gò má bạch ngọc của hắn thế nhưng mơ hồ có chút ửng hồng, bộ dáng thật ngây thơ.

Liếc mắt nhìn qua hắn, một bộ dáng rõ ràng không tin: "Chàng cũng đừng vờ thuần khiết nữa! Ta còn nhớ có người nhịn một tháng, liền nói với ta hắn nhịn muốn hỏng rồi! Hiện tại cũng hai năm rồi, chàng xác định chàng không có làm chuyện gì có lỗi với ta sao?"

"Ta xác định!" Vẻ mặt hắn chắc chắn mở miệng, chỉ thiếu chút nữa chỉ trời thề thốt, "Người ta tuyệt đối không có làm chuyện có lỗi với Tam nhi! Trừ đối với Tam nhi, những người khác người ta cũng không có hứng thú!"

"Ai da. . . . . . Lời nói này! Làm người ta ngượng chết!" Mỗ nữ cố làm ngượng ngùng quay đầu lại, xấu hổ thẹn thùng nhìn hắn một cái.

Sắc mặt lập tức cứng đờ, sau ót mơ hồ có vạch đen toát ra. Phản ứng này, thật sự là. . . . . .

Khóe miệng giật giật, không biết nên nói cái gì cho phải.

Đúng lúc này, Đình Vân và Liên Hoa cùng nhau vọt vào, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, đáy mắt đều là lệ quang kích động. "Bùm" một tiếng, hai người cùng nhau quỳ trên mặt đất: "Vương phi! Xin vương phi ban cho cái chết!"

Đều là sơ sót của bọn họ, mới có thể dẫn đến vương phi ngủ lâu như vậy! Vương gia cũng trách phạt bọn họ rồi, nhưng bọn họ cảm thấy như vậy còn nhẹ rất nhiều! Không đủ chuộc lại tội lỗi của bọn họ, muốn tự sát tạ tội, vương gia lại nói đây là bọn hắn thiếu vương phi , vương phi không nói lời nào, bọn họ đến tư cách chết cũng không có! Cho nên bọn họ mới có thể tới xin vương phi ban cho cái chết!

Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, nhìn hai người dưới đất: "Có phải các người bị cái gì kí©h thí©ɧ hay không?" Muốn chết?

"Thuộc hạ không có bị kí©h thí©ɧ!" Nói xong câu đó, hai người cũng cảm thấy trên đầu của mình có một sợi hắc tuyến muốn trượt xuống. Vì cái gì vương phi lại luôn kỳ quái như vậy!

"Vậy các ngươi nói một chút coi, tại sao đột nhiên không muốn sống? Có phải bị tình cảm làm tổn thương rồi không?" Mỗ nữ tựa vào trong ngực Hiên Viên Vô Thương, cà lơ phất phơ nhìn hai người kia. Chẳng lẽ là Tiểu Nguyệt nhà bọn họ vô địch sức quyến rũ, bắt lòng của hai người này làm tù binh, cho nên hai người này vì chiếm được chút đồng tình của nàng ta, muốn nàng giúp một tay, liền chạy tới nơi này giả bộ một chút không thể yêu thì không sống sao?

"Vương phi, thuộc hạ vẫn luôn không muốn sống!" Đình Vân ngu quá xá trả lời lại một câu như vậy, ngay sau đó điên cuồng lắc đầu, "Không phải, là kể từ sau khi thuộc hạ phạm phải sai lầm lớn, làm hại vương phi hôn mê, thuộc hạ vẫn luôn không muốn sống!”

Mỗ nữ ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt: “Vậy sao ngươi còn sống?”

Hiên Viên Vô Thương có chút dở khóc dở cười nhìn nàng, lời nói này không phải bức người ta đi tìm chết sao!

“Thuộc hạ sẽ đi chết ngay!” Đình Vân nói xong liền đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, Liên Hoa cũng theo sát phía sau……

“Đứng lại!” Vũ Văn Tiểu Tam thế mới biết hai người đầu gỗ này là đang nói thật, “Được rồi, được rồi, nếu các ngươi chết rồi, Tiểu Nguyệt nhà chúng ta phải làm thế nào? Nể mặt mũi của Tiểu Nguyệt, bổn vương phi chấp thuận hai người các ngươi sống thêm vài năm!”

Ách……Miệng của hai người hơi co quắp: “Vương phi! Thuộc hạ phạm phải sai lầm lớn, tội không thể tha, không chết không đủ để chuộc tội! Cảm tạ vương gia đã bồi dưỡng nhiều năm, thuộc hạ……”

“Hai người các ngươi không phải muốn bổn vương phi lấy cái chết uy hϊếp mới không nói những thứ nhảm nhí này nữa phải không? Người một nhà không nói hai nhà, lão nương coi các ngươi là người một nhà, nếu các ngươi lại nói nhảm nữa, thì có thể cút bao xa liền cút cho lão nương!” Mỗ nữ hung dữ nghiêm mặt lại nhìn bọn họ, chỉ là đáy mắt rõ ràng đều là nụ cười.

Bọn họ đều là phụ tá đắc lực của Thương Thương, hai người cũng thật tâm đối với nàng và Thương Thương. thật lòng đối tốt với nàng, Vũ Văn Tiểu Tam nàng cũng sẽ không bạc đãi!

Lời này làm cho hai người ngẩn ra, hốc mắt hơi ửng hồng, có chút không dám tin nhìn vương phi.

Trong trí nhớ của bọn hắn, vương phi đều là có thù tất báo. Cho nên hôm nay bọn họ đến đây, đã chuẩn bị tốt là phải chết! Nhưng mặc cho bọn hắn suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ đến vương phi sẽ nói như vậy!

Người một nhà? Vương phi nói bọn họ là người một nhà?

“Nếu các ngươi chết rồi, Tiểu Nguyệt nhà chúng ta đời này cũng chỉ có thể cô đơn cả đời. Ta nói hai người các ngươi nhẫn tâm sao?” Mỗ nữ nói tiết mục ngắn kí©h thí©ɧ xong, lại bắt đầu nói bóng nói gió hỏi thăm bát quái. Vẻ mặt bỉ ổi nhìn hai người bọn họ, hi vọng nhìn ra chút mờ ám.

Kết quả vẻ mặt hai người đều có chút suy sụp……

Nam tử tuyệt mỹ nhìn bọn họ một chút, lại nhìn bộ dáng tiểu nữ nhân trong ngực đang vểnh tai hỏi thăm bát quái, cười khẽ một tiếng: “Được rồi, nếu vương phi nói không xử phạt, các ngươi nói thêm nữa chính là kháng lệnh rồi! Nếu không có chuyện gì, lui xuống ngay đi!”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó nhìn vương gia và vương phi mình một chút, cuối cùng việc rối rắm hai năm qua trong lòng của họ rốt cuộc bình thường trở lại! Nét mặt biểu lộ một nụ cười nhạt, cùng nhau ôm quyền: “Thuộc hạ cáo lui!” Bọn họ ở lại chỗ này nữa, liền quấy rầy vương gia và vương phi ở cùng nhau rồi.

Hai người nói xong liền cùng nhau lui ra ngoài, nhưng đi xa chưa được mấy bước, đã nghe thấy vương phi mình nhỏ giọng nói: “Thương Thương, hai người thuộc hạ này của chàng thật dối trá, đặc biệt là Đình Vân đó. Ta hỏi hắn sao bây giờ còn sống, hắn lại có thể lập tức đứng lên, muốn đi ra ngoài chết. thật ra thì, chết ở trong phòng này đều giống nhau thôi? hắn chính là cố ý đứng lên, chờ ta gọi hắn ở lại, sau đó hắn cũng không cần chết nữa! Còn có Liên Hoa đó, lập tức tung chân ra đi theo sát, đều là một loại mặt hàng!”

Khóe miệng của hai người giật giật…… Bởi vì vương gia thích sạch sẽ, bọn họ không muốn máu của mình dơ bẩn phòng, ảnh hưởng tâm tình vương gia có được hay không?

Tiếp đó lại nghe âm thanh mỗ nữ chậc chậc cảm thán truyền ra: “Quá làm bộ rồi! thật sự là quá làm bộ rồi!”

Hai người nghe như có cảm giác có gai ở sau lưng, cả người không được tự nhiên, cộng thêm cực kỳ lúng túng! Cắn răng, bước nhanh như bay rời đi, nghe nhiều hơn mấy câu nữa, bọn họ không buồn bực đến chết là không thể!

Nam tử tuyệt mỹ dở khóc dở cười nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: “Tam nhi, nàng nghĩ quá nhiều rồi!” thật sự là nghĩ quá nhiều, hai người bọn họ nào có như vậy…… như vậy……

“Thương Thương, chàng chính là quá thiện lương cho nên mới bị bọn họ lừa! Bọn họ cùng Nguyệt Vô Hạ kia căn bản là một loại mặt hàng, trước kia Nguyệt Vô Hạ kia chính là động một chút là khóc lóc rối rít nói không muốn sống, thật ra thì chính là vì có một đám người lôi kéo nàng ta, hai người này hôm nay cũng noi theo. Hừ, nếu không phải là lão nương thông minh, thật đúng là bị diễn xuất tuyệt hảo của bọn hắn lừa rồi!” Mỗ nữ một bộ dáng “thật may là ta rất thông minh” nhìn hắn.

“Khụ khụ khụ…… Vậy, vậy nếu Tam nhi biết họ là đang diễn trò, sao lại còn kéo bọn họ vậy?” Mỗ nam rất im lặng mở miệng.