Quyển 2 - Chương 38: Di truyền tiểu Sở cuồng tham tiền

"Cái gì? Đến rồi!" Vũ Văn Tiểu Tam vui mừng đến suýt nữa nhảy dựng lên "Là ai tới? Ai tới rồi hả?"

Ai da, có phải nhóm mỹ nam tới không?

Tiểu Nguyệt vui mừng đến đỏ bừng mặt: "Tướng quân, Đại công tử, Nhị công tử, bọn họ đều tới! Còn có hoàng thượng, vương gia, công chúa, Long diệu thái tử, còn có. . . . . ."

Tiểu Nguyệt nói tới chỗ này, Vũ Văn Tiểu Tam đã không ức chế được tâm tình kích động, nhét Hiên Viên Lạc Thần vào trong ngực Hiên Viên Vô Thương, rồi sau đó giống như một trận gió bay ra ngoài, lưu lại mỗ nam đứng tại chỗ, gương mặt tuyệt mỹ đen như mực!

Tiểu Nguyệt nhìn bộ dáng vương gia nhà mình một tay ôm hai đứa, lại nhìn sắc mặt khó coi của vương gia, muốn cười lại không dám cười!

Nam tử tuyệt mỹ hừ lạnh một tiếng rồi cùng đi ra ngoài, nhìn nha đầu kia!

Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ như một ngọn gió bay ra ngoài, một giây sau đã cọ xát vào trong ngực của phụ thân nhà mình: "Phụ thân, người ta rất nhớ người!"

Sau ót mỗ nữ treo một giọt mồ hôi lạnh khổng lồ, thật ra thì nàng vốn chuẩn bị tùy tiện tìm trai đẹp để bổ nhào vào, nhưng cảm giác có một ánh mắt cực kỳ bất thiện đang nhìn mình, nên vì sinh mệnh an toàn của mình, tạm thời đổi đường thôi!

Mọi người vừa nhìn thấy bộ dáng nàng vẫn hấp tấp như vậy, tất cả đều cười lên ha hả. Nửa năm không thấy, cũng không thay đổi nhiều lắm!

Mặt già Vũ Văn Cảnh Thiên càng thêm đỏ lên, lôi nàng ra ngoài: "Cũng làm mẫu thân người ta rồi, sao còn không đúng mực như vậy hả!"

Chu cái miệng nhỏ nhắn, cực kỳ bất mãn mở miệng: "Dù là làm mẫu thân rồi, người ta cũng là con gái của phụ thân mà, không thích người ta ôm thì thôi, người ta ôm đại ca!"

Nói xong liền nhào tới trong ngực đại ca mình, cọ a cọ. Mặc dù là ca ca, nhưng cũng không phải là ca ca ruột, chiếm chút tiện nghi cũng không sao, đúng không? "Đại ca. . . . . ."

Vũ Văn Hạo cưng chìu sờ sờ đầu của nàng: "Tiểu muội, nhớ đại ca không?"

"Nhớ! Nhớ!" Ai da, trên người đại ca là mùi hương bạc hà, là mùi hương nàng thích.

Mà người đứng ở cửa kia, sắc mặt càng thêm khó coi. Hắn biết nàng không phải người của thế giới này, tự nhiên cũng biết Vũ Văn Hạo không phải là đại ca ruột của linh hồn nàng, cho nên lòng tràn đầy không vui!

Nhưng trên thực tế, dù là đại ca ruột của nàng thì thế nào? Nàng có thể không chút kiêng kỵ mà ôm như vậy sao?

Nếu không phải ôm trên tay hai đứa bé, hắn không thể không hung hăng đánh nàng một trận!

Nhưng mình đang đứng ở cửa, nghĩ tới nữ nhân kia sẽ biết đúng mực, không làm gì quá phận. Vì vậy đứng ở cửa, ẩn nhẫn không phát!

Ai ngờ, Vũ Văn Tiểu Tam ôm hết Vũ Văn Hạo, lại quay đầu: "Ai nha, nhị ca, tiểu muội cũng nhớ huynh muốn chết!"

Vừa nói vừa nhào qua, sau ót Vũ Văn Triệt xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh. Tại sao hắn cảm thấy ánh mắt tiểu muội nhìn hắn giống như sói đói bổ nhào vô cừu non vậy hả? Là hắn suy nghĩ nhiều sao?

Tiếp đó, cổ áo mỗ nữ bị người níu lấy từ phía sau. Vũ Văn Tiểu Tam co rúm quay đầu lại nhìn hắn một chút, chỉ thấy ở bên trong cặp mắt tà mị như hoa đào kia của hắn đều là ánh sáng cảnh cáo. Nàng run rẩy, nịnh hót mà cười cười, lại không dám động.

Thấy nàng an phận rồi, hắn mới hài lòng quay đầu mở miệng về phía mọi người: "Hoan nghênh, rất hân hạnh được đón tiếp mọi người!"

Ngay sau đó, ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn hai người Gia Luật Trục Nguyên và Thẩm Lãng Phàm, rồi sau đó quay đầu nhìn Đình Vân rõ ràng đang chột dạ, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn, hừ lạnh một tiếng. Chẳng lẽ gần đây hắn đối với bọn Đình Vân quá tốt rồi sao?

"Khách khí! Khách khí!" Đám người Gia Luật Trục Nguyên và Long Ngạo Thiên cùng nhau nói lời khách sáo.

Sau khi quay đầu nhìn Vũ Văn Cảnh Thiên một chút, Hiên Viên Vô Thương để cổ áo của Vũ Văn Tiểu Tam xuống. Ở đây là cửa lớn, dưới ánh mắt mọi người, khom lưng thi lễ về phía Vũ Văn Cảnh Thiên: "Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân!"

Cái cúi đầu này làm Vũ Văn Cảnh Thiên thụ sủng nhược kinh! Phải biết Hiên Viên Vô Thương trừ tiên hoàng, không cần hành lễ trước bất kỳ ai. Hôm nay ở nơi này, trước mặt mọi người cúi đầu với mình, đây là chính là khẳng định với nữ nhi, cũng là khẳng định với chình mình!

Vốn đang có chút bất mãn đối với việc hai người chưa làm hôn sự đã làm tiệc đầy tháng. Nhưng Hiên Viên Vô Thương ở ngay trước mặt nhiều dân chúng thiên hạ và hoàng thân quốc thích ngũ quốc, cho mình đại lễ này, còn gọi "nhạc phụ đại nhân", vậy còn có thể chạy trốn được sao?

Nghĩ tới đây liền vội vươn tay ra đỡ hắn, cũng không khách khí nữa: "Vô Thương đứng lên đi, nữ nhi bảo bối của lão phu giao lại cho ngài vậy. Nếu ngài dám khi dễ nó, lão phu sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!"

Nói xong khẽ thổi râu một cái, một bộ dáng lão ngoan đồng. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam cười "Xì" một tiếng, cười hì hì nhìn cha mình. Gánh nặng trong lòng này của cha mình là dư thừa rồi, Vũ Văn Tiểu Tam nàng không khi dễ hắn đã không tệ rồi, tên này sao dám khi dễ nàng chứ? Được rồi, trừ ở trên giường. . . . . .

"Nhạc phụ đại nhân yên tâm, tiểu tế nhất định coi nàng như mạng!" Đây là cam kết của hắn đối với Vũ Văn Cảnh Thiên, nhưng trên thực tế, nàng đối với hắn mà nói, còn trân quý hơn sinh mạng của hắn rất nhiều!

"Tốt! Tốt! Lần này Tam nhi không có chọn lầm người!" Vũ Văn Cảnh Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói một câu như vậy. Sau khi nói xong, cảm giác cục tức mà mình kìm nén hơn một năm đã được phun ra rồi!

Những lời này vừa nói ra, có mấy người khẽ đổi sắc mặt.

Đặc biệt là Hiên Viên Ngạo, người từ lúc Vũ Văn Tiểu Tam vừa bước ra, mắt lạnh của hắn cũng chưa từng dời khỏi người nàng. Nghe vậy, mặt lạnh cứng đờ, mắt lạnh tràn đầy đau đớn khắc cốt. Những lời này, ai cũng nghe ra được chính là nhắm vào hắn, nhưng hắn có thể trách ai? Chỉ có thể trách mình không quý trọng hạnh phúc gần ngay trước mắt.

Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, sắc mặt cũng lập tức cứng đờ, một mực trốn tránh cặp mắt đang nhìn mình, không dám nhìn thẳng vào mắt lạnh của hắn. Thấy khuôn mặt kia cũng không có biến hóa gì, chỉ là đội mũ trên đầu, khóe miệng giật giật: "Hiên Viên Ngạo, ngươi đội mũ làm cái gì?"

"Khụ khụ. . . . . . Gần đây bị bệnh thương hàn rồi. . . . . ." Còn cố ý ho khan mấy tiếng, gia tăng độ chân thật trong lời nói.

Vũ Văn Tiểu Tam khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Cũng sắp đến mùa hè rồi, ngươi còn có thể bị bệnh thương hàn sao, thật có sáng ý!"

Người chứng kiến và người không biết sự tình, đều cười ra tiếng. Trong nháy mắt, sắc mặt của Hiên Viên Ngạo càng thêm khó coi. Nữ nhân đáng chết này, hình như lấy chèn ép hắn làm thú vui rồi!

Hiên Viên Vô Thương nhíu chặt mày kiếm, cặp mắt tà mị như hoa đào nhíu lại, có thâm ý khác nhìn mũ đội trên đầu Hiên Viên Ngạo một chút.

Sau khi ẩn cư, hắn không quan tâm đến những chuyện này, hắn để cho bọn Liên Vụ tra được cái gì, thì trực tiếp xử lý là được, không cần thông báo cho hắn. Nhưng khi nhìn bộ dáng của Ngạo, hình như hắn đã bỏ xót một số chuyện rất trọng yếu!

Tuy Vũ Văn Cảnh Thiên biết Hiên Viên Ngạo vì nữ nhi của mình mà đầu bạc trắng, áy náy là có, nhưng nhiều hơn nữa vẫn cảm thấy hắn đáng đời! Ban đầu Tam nhi rất yêu hắn? Hắn chẳng thèm ngó tới! Còn nháo đến đòi bỏ vợ, giống như nữ nhi của Vũ Văn Cảnh Thiên hắn không lấy được chồng! Đoạn thời gian đó làm hắn mất hết mặt mũi! Bao nhiêu đồng liêu ngoài sáng trong tối cười nhạo hắn! Như thế nào? Hiện tại nữ nhi càng ngày càng tốt nên đố kỵ, muốn đổi ý đúng không? Không có cửa đâu!

"Hoàng thẩm, người có nhớ người ta không?" Hiên Viên Triệt mắt to ngập nước hàm chứa ai oán nhìn nàng, rõ ràng còn đang oán giận hàng chữ xiêu vẹo của nàng trên thiệp mời.

Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cứng đờ, cười ha hả: "Nhớ! Nhớ!" Lông măng sau lưng không ức chế được mà dựng đứng lên, tiểu Triệt Triệt không biết có tìm Hiên Viên Vô Thương - tên cầm thú này để tố cáo nàng không?

Chỉ là Hiên Viên Vô Thương thông minh cỡ nào, chỉ cần nhìn vẻ mặt không tự nhiên của nàng thì đã biết rõ chuyện có vấn đề rồi! Nhìn Liên Vụ đang trốn tránh ánh mắt của hắn, hừ lạnh một tiếng, xem ra hắn thật sự đã đối xử với bọn họ quá tốt rồi!

"Hiền đệ, vi huynh tìm đệ thật khổ!" Trong giọng nói khách khí mang theo chút cuồng ngạo, chính là Gia Luật Trục Nguyên.

"Ha ha. . . . . . Đây không phải là không có quên huynh sao?" Nói xong quay đầu, nhìn hai đứa bé được Tiểu Nguyệt và Liên Hoa đang ôm ở cửa "Đó là hai cháu ngoại trai của huynh được tiện nghi mà, làm tiệc đầy tháng ta liền mời huynh, đối với huynh cũng không tệ lắm đúng không?"

"Ha ha ha. . . . . . Không tệ! Không tệ! Làm thật không tệ!" Tâm tình Gia Luật Trục Nguyên hiển nhiên cực kỳ tốt.

Đi theo hắn tới, còn có Hoàn Nhan Trác và A Cổ Đạt Mộc đang đánh xe ngựa phía sau. Giờ phút này cũng đã đến cửa, không dám tin nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, khóe miệng giật giật rồi giật giật, không có lầm chứ? Vương thượng nói muốn ra ngoài chúc mừng, cũng không nói nhiều đã mang theo bọn hắn đi ra rồi. Làm hạ thần, vương thượng không nói, bọn họ cũng sẽ không hỏi.

Nhưng. . . . . . thì ra là vị Bách Độ này, chính là người vương thượng đặc biệt chạy tới chúc mừng sao? Nhưng tại sao hắn lại biến thành nữ nhân rồi hả?

Đặc biệt là A Cổ Đạt Mộc, cứ có cảm giác nàng có chút quen mắt, nhưng đã gặp ở nơi nào lại không nói ra được, quấy đến hắn cực kỳ buồn bực!

"Được rồi, muốn ôn chuyện thì đi vào trong rồi nói!" Sắc mặt của Hiên Viên Vô Thương đã khó coi đến nỗi không thể diễn ta bằng ngôn từ được rồi. Sớm biết mời những người này tới sẽ làm nữ nhân này trở nên to gan lớn mật như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không ăn no rững mỡ mà đi làm cái tiệc đầy tháng này!

"Được! Được! Đi vào rồi nói! Trước cho ta nhìn hai tiểu ngoại tôn của ta một chút!" Vũ Văn Cảnh Thiên vui vẻ nói, chạy về phía cửa, nơi hai đứa bé được tã lót đỏ chót bao lấy.

Vui vẻ ra mặt, bộ dáng vui vẻ này làm sao giống tướng quân hơn 40 tuổi, rõ ràng chính là một tiểu hài tử!

Chọc cho mọi người cười ha ha. . . . . .

Hiên Viên Ly cũng sải những bước lớn: "Để ta xem tiểu đường đệ của ta một chút!" Dứt lời vui vẻ chạy tới bên kia.

Mọi người cũng đều đi tới vây xem, vẻ mặt tràn đầy sắc thái vui mừng. . . . . .

"Hoàng thẩm, đứa bé này thật giống thẩm!" Hiên Viên Triệt chỉ vào Hiên Viên Sở Cuồng, quay đầu mở miệng nói, rồi sau đó rất chăm chú nhìn tiểu Sở cuồng.

Mọi người chỉ thấy hai đứa bé đối diện có gương mặt như búp bê, hai mắt lưu ly không nháy một cái, nhìn chằm chằm đối phương, nhìn cực kỳ khôi hài!

Vũ Văn Tiểu Tam trợn trắng cả mắt, trần trụi coi rẻ hắn: "Nói nhảm! Ta sanh đứa bé, không giống ta chẳng lẽ giống như ngươi sao!

Khóe miệng mọi người đều không ức chế được mà co giật. . . . . .

Hiên Viên Ngạo nhìn Hiên Viên Sở Cuồng, trong mắt lạnh cũng đầy vui vẻ, dáng dấp đứa bé này thật rất giống nàng.

Tiểu Sở cuồng nhìn Hiên Viên Triệt một hồi lâu, một cái tay nhỏ sờ lên mặt của hắn, còn dùng không ít sức lực. . . . . .

Hiên Viên Triệt giựt giựt khóe miệng: "Ta nói đường đệ này, đệ nhéo mặt của ta cũng không đẹp được giống ta đâu!"

Lời này vừa rơi xuống, ánh mắt ngập nước của Hiên Viên Sở Cuồng mở lớn, nhìn hắn một hồi lâu. Thấy những người khác đều là bộ dáng muốn cười lại không cười, không ai nói đỡ cho hắn, cái mũi nhỏ kéo lên, há mồm liền gào khóc rống lên. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam ngửa mặt lên trời liếc mắt, lại tới!

Sau khi mọi người cười to một trận, cũng luống cuống tay chân dụ dỗ hắn, muốn cướp đứa bé từ trong tay Liên Hoa, ôm đi chỗ khác. . . . . .

"Cẩn thận một chút! Cẩn thận một chút! Đừng ngã. . . . . ."

Mà tiểu Lạc thần bên kia, Hiên Viên Ly mở to mắt, không nháy một cái nhìn đứa bé phấn điêu ngọc mài này. Cặp mắt hoa đào kia, còn có giọt lệ nốt ruồi nơi khóe mắt, không phải căn bản chính là giống hoàng thúc như đúc sao!

Long Tử Nghiên cười híp mắt nhìn đứa trẻ đáng yêu này, đáy lòng nghĩ nếu mình ra đời muộn vài chục năm, có thể cho phép gả cho nó làm vợ, bởi vì nhìn một cái là biết tương lai sau này khẳng định sẽ đẹp trai giống như Hiên Viên Vô Thương!

Vũ Văn Cảnh Thiên vươn tay trêu chọc nó, đứa bé kia một chút phản ứng cũng không có, cực kỳ bất nhã mở miệng nhỏ ra ngáp một cái!

Hiên Viên Ly cũng hào hứng chạy tới: "Tiểu đường đệ, ngươi nói dáng dấp đường tỷ nhìn có đẹp hay không?"

Cặp mắt hoa đào của tiểu Lạc Thần nhìn nàng một hồi lâu, liếc mắt khinh thường rồi nhắm mắt lại ngủ, trần trụi không thèm đếm xỉa đến nữa. . . . . .

Làm cho Hiên Viên Ly dở khóc dở cười, những người khác lại cười ha ha. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương đứng ở sau lưng bọn họ, nắm cả hông của Vũ Văn Tiểu Tam. Đáy mắt hai người đều là vẻ hạnh phúc, nếu có thể mãi hạnh phúc như vậy thì tốt biết mấy!

Nghĩ tới, hai người liếc nhìn nhau một cái, đồng thời giương môi cười một tiếng, bọn họ nhất định sẽ mãi hạnh phúc như vậy!

"Hoàng thượng giá lâm!" Một tiếng hô to bén nhọn vang lên, trừ một nhóm người ở cửa, thân thể những người khác đều thấp đi một nửa, quỳ hành lễ với Dạ Tử Lân.

"Bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Chúng đại thần và dân chúng cùng nhau quỳ xuống, còn có rất nhiều dân chúng nước khác tới, hơi do dự một chút rồi cũng quỳ xuống theo. Bọn họ không biết là trong đám soái ca ở cửa kia, có hoàng đế và thái tử của quốc gia mình. Chỉ vì dân chúng khó có thể nhìn thấy thiên nhan(1), cho nên không nhận ra.

"Ha ha. . . . . . Bình thân, hôm nay trẫm tới chúc mừng biểu huynh có con, các vị không cần quá mức thận trọng!" Ngay sau đó, liền chú ý đến mấy người ở cửa kia. Trên người của mỗi người đều có một cỗ khí thế, đặc biệt là nam tử toàn thân mặc y, trên đầu đội mũ ngọc, còn có một nam tử mặc y phục màu đen có thêu chỉ vàng, trên tóc buộc một cây trâm bạc.

Tiếp theo chính là nam tử mặc cẩm bào màu vàng. Trong lòng hơi kinh ngạc, mấy người này cũng không giống như người bình thường!

"Tạ bệ hạ!" Mọi người dứt lời liền đứng dậy.

Hiên Viên Mặc, Long Ngạo Thiên và Gia Luật Trục Nguyên nhìn Dạ Tử Lân một chút, chắp tay nói: "Hân hạnh!"

"Ách. . . . . . Hân hạnh!" Dạ Tử Lân sững sờ ngắn ngủi một lúc, cũng nói một tiếng 'hân hạnh', nhưng trong lòng có chút không chắc, nhìn thấy hoàng đế là hắn cũng chỉ cần ôm quyền nói một tiếng hân hạnh là được sao?

Hiên Viên Vô Thương mở miệng giới thiệu: "Hắn là hoàng đế Hiên Viên đế quốc - Hiên Viên Mặc, hắn là vương thượng Mông Man đế quốc - Gia Luật Trục Nguyên, hắn là thái tử Long Diệu đế quốc - Long Ngạo Thiên!"

"Hả?" Dạ Tử Lân há hốc miệng, không thể tưởng tượng nổi nhìn bọn họ. Không có lầm chứ? Thể diện của biểu huynh lớn như vậy sao?

"Khụ khụ. . . . . ." Hiên Viên Vô Thương ho nhẹ hai tiếng, Dạ Tử Lân lập tức thu lại nét mắt ngơ ngác kia của mình. Ngay sau đó lại thấy được ánh mắt cảnh cáo của biểu huynh. Được rồi, hắn chỉ là quá kinh ngạc thôi mà! Bình thường hắn vẫn rất có hình tượng đó!

Đám dân chúng kia nghe nói như thế, cũng vội vàng cuống quýt quỳ xuống, hành lễ với hoàng đế và thái tử của mình! Thần của ta ơi, lần này đi không uổng công rồi. Không nói đến việc có thể đợi nhặt được hoàng kim, bây giờ còn có thể nhìn toàn bộ hoàng đế tam quốc, còn cộng thêm một hoàng đế tương lai của Long diệu đế quốc!

Dù sống ít đi mười năm cũng rất đáng!

"Đứng lên đi!" Mấy người cùng nhau mở miệng, vốn là không chuẩn bị bại lộ thân phận, cho nên tính toán thời gian đến đây cũng không quá lâu, nói chúc mừng xong liền trở về nước nên không có đến quá sớm, tránh cho việc phải bái phỏng hoàng đế Dạ Mị quốc, rườm rà. Nhưng mà bây giờ đã gặp, cũng không nên bỏ lỡ duyên phận này.

Các dân chúng sau khi nghe xong liền đứng lên, ôm lấy trái tim đang đạp loạn của mình. Bọn họ thấy được hoàng thượng, ngày hôm nay thật sự là quá kích động rồi!

"Được rồi, Nếu mọi người đến đông đủ. . . . . ." Hôm nay Đình Vân phụ trách chủ trì yến hội, thấy bọn họ đều đã tới, liền chuẩn bị nói lời nói đầu.

Đúng lúc này, một giọng nói du dương vang lên: "Ai nói người đã đến đông đủ! Bản tiểu hầu gia còn chưa tới mà!"

Mọi người quay đầu vừa nhìn, chính là Mộc Thanh Y! Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy hắn, tâm tình cực kỳ tốt! "Huynh đệ, huynh đã đến rồi?"

"Tiểu huynh đệ sinh nhi tử, ta có thể không đến sao? Ngược lại tiểu huynh đệ đó, chuyện lớn như vậy cũng không mời người làm huynh như ta. Nếu không phải nghe nói hoàng thượng không lên triều mấy tháng để đi chúc mừng nhϊếp chính vương Dạ Mị đế quốc, vi huynh còn chưa biết đâu! Tiểu huynh đệ coi thường vi huynh như thế, thật là làm ta đau lòng khổ sở!" Hôm nay Mộc Thanh Y vẫn mang mặt nạ da người kia, dùng một bộ dáng bị đả kích mà phát biểu.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn gương mặt chướng mắt của hắn một chút. Nếu không biết hắn đeo mặt nạ da người thì không nói, nhưng sau khi biết thì cảm giác cực kỳ không được tự nhiên. Nhưng nhiều người thì hỗn tạp, nàng cũng không nói thêm gì, nghe lời hắn nói có chút xấu hổ nên ho khan một tiếng: "Khụ khụ. . . . . . Cái đó, nhất thời sơ sót, quên mất!"

Nàng thật đúng là quên hắn rồi!

Lời này vừa nói, sắc mặt Mộc Thanh Y khẽ biến. Đáy mắt mơ hồ thoáng qua chút cô đơn không muốn người khác biết, sau đó lại nâng lên nụ cười lần nữa, hành lễ với đám người Hiên Viên Mặc: "Không sao! Hoàng thượng, Hi vương gia! Tam vương gia! Thất vương gia! Công chúa điện hạ! Thanh y hữu lễ!"

"Không cần đa lễ!" Hiên Viên Mặc cười khẽ một tiếng, trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc đều là nụ cười làm cho người ta như tắm gió xuân, mê hoặc không ít trái tim của các cô nương.

Hiên Viên Vô Thương có chút bất thiện nhìn Mộc Thanh Y một chút. Ban đầu, lúc gặp ở khách điếm đã cảm thấy người này vô cùng chướng mắt: "Hoan nghênh, rất hân hạnh được đón tiếp Mộc tiểu hầu gia!" Hắn cũng không nhớ hắn có phát thiệp mời cho người này không? Nhưng hôm nay là ngày tốt, không nên so đo với hắn ta làm gì!

"Hi vương gia khách khí! Ngược lại Thanh Y không mời mà tới, làm phiền rồi!" Lời này vừa rơi xuống, khóe môi của một hoa hoa công tử cũng không mời mà đến bỗng cứng đờ, phe phẩy cây quạt bước ra ngoài: "Ai nha, Thanh Y ngươi cũng không nên khách khí. Mặc dù chúng ta không mời mà tới, nhưng cũng là chúc mừng cho nhϊếp chính vương, tin tưởng trong lòng nhϊếp chính vương thật ra là vô cùng hoan nghênh chúng ta!"

Thẩm đại công tử làm mặt dày tự biên tự diễn, Hiên Viên Vô Thương cười khẽ một tiếng không đáp, quay đầu đi, dáng vẻ rõ ràng là không hoan nghênh. . . . . .

Khiến Thẩm Lãng Phàm dưới ánh mắt oán trách của Mộc Thanh Y, đem khóe miệng co giật một hồi lâu. Hiên Viên Vô Thương này, một chút thể diện cũng không cho hắn, thật làm cho người ta tức giận mà!

"Người cũng đến đông đủ rồi, bắt đầu đi!" Nhàn nhạt nói một tiếng, rồi cùng với Vũ Văn Tiểu Tam nhận lấy hai đứa bé, đứng ở cửa.

Hai người đứng chung một chỗ, thật là cực kỳ xứng đôi! Khí chất nam tử như yêu như tiên, bản lĩnh như U Lan trong rừng sâu! Cô gái tuyệt sắc khuynh thành, như nữ thần Liệt Diễm!

Công Tôn Trường Khanh nhìn hai người bọn họ, không nhịn được thở dài một hơi: "Công tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc(2)!" Lời này vừa nói ra, liền được mọi người nhất trí tán thành!

Lời này không phải rất đúng sao? Dung mạo nam tử kia như làn gió, thế gian tuyệt đối tìm không ra người thứ hai, còn nữ tử kia cũng là giai nhân khuynh thành. Chỉ có câu thơ này, mới có thể biểu hiện được vẻ xứng đôi của bọn họ!

Hiên Viên Vô Thương vừa nghe, cũng nhịn không được cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Công Tôn Trường Khanh. Lần đầu tiên cảm thấy hắn không phải là người chướng mắt, môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười yếu ớt: "Công Tôn đại nhân quả nhiên không hổ là ngôi sao sáng của giới văn học!"

Nụ cười này càng để cho không ít người mất hồn, cả nam lẫn nữ cùng che cái mũi của mình, lo lắng máu mũi phun ra. . . . . .

Chỉ là Vũ Văn Tiểu Tam nhìn lâu nên đã miễn dịch. Người này nhìn rất mê người, nhưng trên thực tế là một con hồ ly phúc hắc. Người nào dám trêu chọc hắn, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo! Chỉ là nàng ngược lại nguyện ý xui xẻo cả đời!

"Vương gia khen nhầm rồi! Cũng chỉ là người đời xem trọng thôi!" Công Tôn Trường Khanh khách khí chắp tay.

"Được rồi! Xin các vị yên lặng! Yên lặng! Hoạt động hôm nay sắp bắt đầu!" Liên Vụ bất đắc dĩ đứng ra nói mấy câu, nếu không còn không biết Đình Vân hũ nút đó còn lề mề tới khi nào!

Lời này vừa rơi xuống, dân chúng ở cửa đều im lặng lại. Đáy mắt đều là khát vọng với vàng. . . . . .

Đình Vân cảm kích nhìn Liên Vụ một cái, càng ngày càng cảm thấy nên giao cho Liên Vụ tới chủ trì mới đúng! Hơi vì sự vô năng của mình mà thở dài một hơi ở trong lòng, rồi sau đó sải mấy bước lên phía trước. Người tới rất nhiều, vì để cho tất cả mọi người nghe được, chỉ đành phải ở trong giọng nói tăng thêm chút nội lực. . . . . .

"Đầu tiên, do tiểu thế tử và tiểu công tử nhà chúng ta mỗi người ném một tấm vàng lá, nhặt được một tấm sẽ được tặng mười vạn lượng hoàng kim! Còn 80 vạn lượng, sẽ do hạ nhân vương phủ ném dọc theo đường đi. Người nào nhặt được thì sẽ cùa người đó! Nhưng mà hôm nay là ngày vui của phủ nhϊếp chính vương, nếu vì cướp đoạt vàng ở ngoài cửa mà đánh nhau, sẽ hủy bỏ hoạt động ngay lập tức, các vị hiểu chưa?"

"Hiểu!" Dân chúng cùng nhau hô to, ở cửa này tụ tập vài chục vạn dân chúng, từ cửa hoàng cung đẩy đến cửa thành. May mà đường phố này đã mở rất rộng rãi rồi, nếu không đã sớm bị chen lấn đến chết rồi, cho nên mấy trăm ngàn người đồng thời nói một tiếng "Hiểu" , vang dội đến suýt nữa đâm thủng màng nhĩ của người ta.

Đình Vân dứt lời, liền cầm lên hai mảnh vàng lá đưa cho Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương, đứa bé nhất định là không cầm nổi thỏi vàng, nên chỉ có thể dùng vàng lá mỏng như cánh ve này thôi.

Hiên Viên Vô Thương cười khẽ cầm vàng lá trong tay đưa cho Hiên Viên Sở Cuồng, mà Vũ Văn Tiểu Tam là bộ dáng cả người đau lòng khó chịu, đem vàng lá thả vào trong tay tiểu Lạc thần.

Quay đầu len lén hỏi Hiên Viên Vô Thương: "Thương Thương, ta có thể cũng cùng nhau giành vàng lá không?" Thật là rất đau lòng đó!

Dung nhan như cánh hoa đào tối sầm, cắn răng mở miệng: "Không thể!"

Vẻ mặt mỗ nữ như đưa đám quay đầu lại, cũng ngay lúc đó, tiểu Lạc Thần ném vàng lá ra ngoài. Vũ Văn Tiểu Tam tức giận đến nỗi hận không được ném luôn đứa bé này ra! Đứa trẻ chết dầm này, chẳng lẽ không biết mình có bao nhiêu đau lòng với khoản tiền kia sao? Nói ném liền ném, tên phá của!

Bởi vì hơi sức đứa bé không phải rất lớn, cho nên cũng không ném được xa, để cho một người từng luyện võ dùng khinh công nhảy lên nhặt được. Những người khác mặc dù không cam lòng, nhưng vì quy định của hoạt động này, nên không dám đi tới giành tấm vàng lá trong tay người kia. Chỉ đành phải mong đợi vàng lá trong tay Hiên Viên Sở Cuồng.

Hiên Viên Triệt ở một bên lắc đầu. Nếu hắn ra tay, vàng lá này nhất định là của hắn. Chỉ là các hoàng huynh đều ở đây, hắn thật sự là ngại đi giành!

Liên Vụ tiến lên, mời người mới cướp được vàng lá tới trước đài: "Chúc mừng vị công tử này được mười vạn lượng hoàng kim!"

Người nọ vừa thấy hơn mười rương vàng, nghe nói đều là hắn, trực tiếp vui mừng đến mắt trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh!

Tiếp đó, ánh mắt mọi người liền rơi xuống trên người của tiểu Sở cuồng . . . . . .

Hiên Viên Sở Cuồng gắt gao siết vàng lá này, một bộ dáng dù chết cũng không buông tay, nước mắt lưng tròng nhìn phụ thân mình.

Sắc mặt Hiên Viên Vô Thương lập tức cứng đờ, tên ranh con này lại có thể có cùng một đức hạnh với mẫu thân nó!

Vũ Văn Tiểu Tam vừa nhìn, vui mừng đến nỗi miệng toét tới sau tai. Đúng, con trai ngoan, ngàn vạn lần không thể ném vàng lá này ra ngoài. Cái này mà ném ra, chính là mười vạn lượng hoàng kim đó! Hoàng kim đó!

Khóe miệng đám người Hiên Viên Mặc cũng mơ hồ có chút co quắp. . . . . .

Mọi người nghển dài cổ trông mong, chờ tiểu công tử này ném vàng lá ra ngoài, đợi một lúc lâu cũng không thấy, không khỏi bắt đầu châu đầu ghé tai.

Hiên Viên Vô Thương ra hiệu cho Đình Vân bằng ánh mắt, Đình Vân lúc này hiểu ý, chắc là tiểu công tử thích tấm vàng lá này, không nỡ ném, vì vậy lại đưa một tấm vàng lá khác cho nó.

Tiểu Sở cuồng y y nha nha vươn tay, cầm luôn tấm vàng lá thứ hai, rồi sau đó hai tay cầm hai tấm vàng lá, rất nhanh nắm chặt, sống chết không ném!

Đình Vân suýt nữa ngã quỵ!

Sau đầu Hiên Viên Vô Thương cũng mơ hồ toát ra vạch đen! Tên ranh con chết bầm này mới được một tháng tuổi, thứ khác không học được, ngược lại đem tính tham tiền của mẫu thân nó học được cả mười phần!

Vũ Văn Tiểu Tam vui mừng đến suýt nữa vỗ tay khen hay, không hổ là con trai của nàng. Đâu có giống như Hiên Viên Lạc Thần, cái tên không biết điều này, nàng vẫn thích Sở Cuồng hơn!

Liên Vụ lúng túng ho khan một tiếng: "Chắc là tiểu công tử nhà ta rất thích vàng lá!" Vì vậy lấy một sấp vàng lá bỏ vào trong tả lót. Trong lòng than thở, tiểu công tử, người ném một cái đi, nhiều vàng lá như vậy, chỉ cần ném một cái thôi!

Vậy mà tiểu Sở cuồng cười khúc khích, rõ ràng nhìn thấy nhứng tấm vàng lá này nên cực kỳ vui vẻ. Hai cánh tay nhỏ đồng loạt đưa ra ôm hết, kiên quyết không buông tay.

Bước chân Liên Vụ lung lay mấy cái, suýt nữa té từ trên cầu thang vương phủ xuống!

"Được rồi, để cho ca ca của nó thay nó ném đi!" Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt mở miệng, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.

Đình Vân lập tức cảm thán ở trong lòng, vương gia thật thông minh!

Chú thích:

(1) Thiên nhan: dung nhan của hoàng đế

(2) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen một người rất tuấn tú, khuôn mặt như mỹ ngọc, có một không hai. ( nguồn : Tâm Vũ Nguyệt Lâu )

Thơ này, khen nam tử độc nhất vô nhị, cô gái cực kỳ xinh đẹp, là ông trời tác hợp cho.

Lại đưa một tấm vàng lá cho tiểu Lạc thần, nét mặt tiểu Sở cuồng lập tức khó coi, ra sức lắc lắc đầu nhỏ, hung dữ nghiêm mặt nhìn ca ca, vẻ mặt này cực kỳ nghiêm túc!

Chọc cho Vũ Văn Cảnh Thiên vừa cảm thấy mất thể diện vừa vui mừng!

Những người khác càng thêm muốn cười lại không dám cười, kìm nén đến cực kỳ khó chịu!

Tiểu Lạc thần cầm tấm vàng lá này, không để ý đến bộ dáng uy hϊếp kiêm lo lắng của đệ đệ, ngáp một cái rồi ném tấm vàng lá đi. Lần này để cho một tên ăn xin nhặt được!

Tên ăn xin kia vui mừng đến lệ rơi đầy mặt, cả đời làm tên ăn xin, không ngờ chính mính lại có một ngày có thể có vận tốt như vậy! Sao hắn có thể không vui đây! Từ ăn xin lật người một cái đã làm phú hào rồi!

Nhưng lại có người bi thương, lệ rơi đầy mặt. . . . . .

Lúc vàng lá này được ném ra, tiểu Sở cuồng này giống như heo bị gϊếŧ gào khóc lên. Lúc trước, nó luôn khóc tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, thậm chí chỉ nghe tiếng khóc, không thấy nước mắt. Ngày hôm nay lại khóc đến gào thét kêu la, nước mắt mềm mại chảy dọc theo gò má, rất có xu thế nước ngập kim sơn!

Khiến Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy mà đau lòng không dứt, nhanh chóng bước mấy bước đến phía trước, đưa Hiên Viên Lạc Thần cho Hiên Viên Vô Thương không có tình người kia, đoạt lấy tiểu Sở Cuồng, ôm vào trong ngực: "Ngoan! Bảo bối không khóc, bảo bối ngoan ngoãn của mẫu thân~ chúng ta không để ý tới bọn họ nữa, ngoan. . . . . ."

Bây giờ nàng mới biết, thì ra là tiểu nhi tử tương đối thân thiết với mình hơn!

Quay đầu, sắc mặt đầy giận dữ trợn mắt nhìn đôi phụ tử kia một cái, hừ lạnh một tiếng, ôm tiểu nhi tử bước vào vương phủ.

Lưu lại Hiên Viên Vô Thương ôm một đứa con lớn trợn trắng mắt, khóc không ra nước mắt!

Tiếp đó, bọn hạ nhân vương phủ liền đi ra, đem vàng ném dọc theo đường đi. . . . . .

Tiệc đầy tháng này là chân chính vui mừng cùng dân chúng!

Mọi người đồng loạt bước vào vương phủ, bữa tiệc cũng bắt đầu. Nhóm văn võ bá quan và quan lại quyền quý đều ở trong vương phủ nguy nga lộng lẫy, vừa ngồi ăn tiệc rượu, vừa thưởng phong cảnh, than thở quang cảnh phủ nhϊếp chính vương thật là cực đẹp!

Mà vật cao to, dùng tấm vải đỏ bao lấy, diện mạo vô kỳ quái, không biết là vật gì!

Sân đầy màu đỏ, sân đầy vui mừng, trên mặt của mỗi người đều là nụ cười, có người thật lòng vui vẻ, cũng có người có mục đích khác. Nhưng tất cả đều tươi cười, không có một người dám phật ý nhϊếp chính vương!

Duy chỉ có một người, quần áo màu đỏ, trên gương mặt phù dung tràn đầy âm lãnh. Vương gia là của nàng! Những thứ đồ này cũng phải thuộc về nàng! Nữ nhân đó dựa dào cái gì, dựa vào cái gì có thể có được lòng của vương gia? Nàng ta không xứng với vương gia!

Đúng lúc này, liên hoa bất động thanh sắc đi tới bên cạnh nàng, dọc theo tầm mắt của nàng nhìn sang, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Đình Vũ, có vài thứ không phải của muội, dù cưỡng cầu cũng cưỡng cầu không được đâu, đừng vì thế mà làm mình mất phương hướng!"

Đình Vũ nghe giọng nói của hắn, có chút sững sờ. Ngay sau đó liền quay đầu, mở miệng cười: "Liên Hoa ca, huynh nói cái gì đó. Thân thể ta chỉ là có chút không thoải mái, huynh đừng suy nghĩ quá nhiều!"

Nhìn lúm đồng tiền như hoa trên mặt nàng, Liên Hoa nhíu lông mày, lạnh lùng nhìn lướt qua nàng, nhìn đến tâm Đình Vũ có chút hốt hoảng.

Vội vàng mở miệng: "Liên Hoa ca, muội nhớ tới còn có một số chuyện phải xử lý, đi trước!"

Nói xong thì giống như chạy trối chết, nhanh chóng rời đi.

Liên Hoa nhìn theo bóng lưng của nàng, lạnh nhạt mở miệng: "Ta và ngươi mặc dù tình như huynh muội, nhưng nếu như ngươi làm chuyện gì bất lợi với vương gia, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Bước chân người phía trước cứng đờ, quật cường mở miệng: "Huynh nói cái gì đấy, ta làm sao có thể làm chuyện bất lợi với vương gia! Đừng có đoán bậy!" Nói xong liền rời đi.

Nàng làm sao có thể làm chuyện bất lợi với vương gia, đó là người nàng yêu sâu đậm mà. . . . . .

Liên Hoa nhìn bóng lưng của nàng, lắc đầu một cái. Đình Vũ là cộng sự nhiều năm với hắn, nàng nghĩ cái gì, sao hắn có thể không nhìn ra. Đình Vũ, chuyện bất lợi với vương phi, sẽ càng bất lợi với vương gia! Hiện tại hắn chỉ có thể hi vọng nàng đừng làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được.

"Liên Hoa, ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Tiểu Nguyệt đưa đầu tới dò xét, vừa nhìn liền thấy bóng lưng của Đình Vũ.

Mặt đầy khinh bỉ, quay đầu nhìn hắn một chút: "Thì ra ngươi thích nàng à?" Ánh mắt đó là gì vậy! Nói xong cũng không đợi Liên Hoa trả lời, tức giận đùng đùng bỏ đi. Mất công nàng còn nghĩ hắn là bằng hữu, không nghĩ tới người này không có ánh mắt như vậy! Thích kẻ thù của tiểu thư, thật là ném mặt mũi của Tiểu Nguyệt nàng rồi mà!

Nhìn Tiểu Nguyệt tức giận đùng đùng bỏ đi, khóe miệng mỗ ám vệ giật giật. Đột nhiên, trên mặt lạnh nhạt xuất hiện nụ cười thật lớn, tiểu nha đầu này đang ghen sao? Nghĩ tới đó liền nhanh chóng đuổi theo. . . . . .

Đại sảnh vương phủ, trên một cái bàn cực kỳ lớn, đám người Vũ Văn Tiểu Tam đang ngồi ở đó, đứa bé được bà vυ" ôm đi uống sữa rồi.

Ở dưới sự an bài của Hiên Viên Vô Thương, hoàng đế ngồi canh nhau. Để Vũ Văn Cảnh Thiên và Vũ Văn Hạo ngồi phía trên, Vũ Văn Triệt thứ hai. Vũ Văn Cảnh Thiên từ chối rất lâu, thấy mọi người đều nói chỉ luận quan hệ, không luận thân phận, từ chối không được nên chỉ đành cười ngồi xuống.

Dạ Tử Lân nhìn một bàn này, đều là nhân vật có mặt mũi khắp thiên hạ, rốt cuộc không nhịn được len lén nói một câu bên tai Hiên Viên Vô Thương: "Biểu huynh, mặt mũi của huynh thật lớn!"

Lời này cũng để Vũ Văn Tiểu Tam nghe được, quay đầu trừng mắt: "Đó là do mặt mũi của ta lớn!"

Hiên Viên Vô Thương cười khẽ một tiếng: "Dạ! Là mặt mũi nương tử lớn!"

"Ai là nương tử của chàng, ít nhận loạn thân thích đi!" Mỗ nữ một chút mặt mũi cũng không cho, còn đang vì chuyện hoàng kim mà tức giận.

Lần này ba người Hiên Viên Mặc, Hiên Viên ngạo, Gia Luật Trục Nguyên đều ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, lại nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, chẳng lẽ bọn họ còn có hi vọng?

Long Ngạo Thiên và Công Tôn Trường Khanh cũng không nhịn được mà nâng đầu lên nhìn một chút. Thật ra thì hai người bọn họ cũng không hiểu, tại sao nghe lời này đáy lòng họ lại kích động.

Những người khác có kinh ngạc, có không hiểu. Không phải chứ? Đến tiệc đầy tháng của nhi tử cũng đã làm rồi, quan hệ của bọn họ còn chưa được thừa nhận sao?

Trong nháy mắt, dung nhan như cánh hoa anh đào của Hiên Viên Vô Thương đã đen giống như than, đặc biệt là khi nhìn thấy trong mắt ba người Gia Luật Trục Nguyên kia dấy lên ánh sáng hy vọng lần nữa, càng thêm giận đến suýt nữa một phát cắn nát răng ngà!

Trong lòng mơ hồ có chút hối hận việc ném hoàng kim, vồn là hắn muốn cùng vui mừng với dân chúng, để cho người trong thiên hạ chúc phúc tiệc đầy tháng của nhi tử mình. Ai ngờ đã đắc tội nha đầu kia đến mức này, trước mặt bàn lớn đầy người này trực tiếp phủi sạch quan hệ với hắn!

Nhìn một bàn lớn đầy người này, nếu không phải Vũ Văn Cảnh Thiên cũng ở đây, hắn thật muốn trực tiếp một tay khiêng nàng lên, trở lại trong phòng cùng với nàng "Tham thảo" về quan hệ của bọn họ.

Một nhà ba người Vũ Văn Cảnh Thiên kia, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười hả hê, ha ha. . . . . . Đại tiểu thư Vũ Văn gia của bọn họ dễ dàng cưới được sao? Phải vượt qua ngũ quan, trảm lục tướng!

"Khụ khụ. . . . . . Dùng bữa! Dùng bữa!" Dạ Tử Lân vội vàng mở miệng hóa giải, câu chuyện này bắt đầu từ hắn, hắn tự nhiên phải chịu trách nhiệm.

Phong Cuồng Tiêu không khách khí cười một tiếng: "Đúng, ta đói bụng rồi!" Dứt lời gắp lên món ăn bỏ vào miệng, lần này không khí mới hòa hoãn xuống. . . . . .

Chỉ là sắc mặt Hiên Viên Vô Thương vẫn đen như trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn tiểu nữ nhân kia một chút, chỉ thấy nàng rõ ràng là không vui. Dư quang khóe mắt đều chưa từng quét qua hắn, trong lòng càng thêm cực kỳ tức giận! Nha đầu này, đợi lát nữa nhất định phải dạy dỗ nàng thật tốt, dù tức giận cũng không thể nói không có quan hệ với hắn!

Mà Hiên Viên Ly vừa ngồi xuống liền nhìn Công Tôn Trường Khanh nhẹ nhàng như tiên, lại nhìn Vũ Văn Triệt lạnh nhạt, cảm thấy khí chất hai người này rất giống nhau. Nàng đều rất thích, nên theo đuổi người nào mới tốt đây?

Trước kia hoàng thẩm thường nói với nàng, nếu thích nam tử, ngàn vạn lần không được khách khí, phải dũng cảm nói ra! Chỉ cần có kỹ thật là được, có thể một lần bắt nhiều người, cho nên bây giờ nàng đã không cho là mình nên chờ nam tử tới lấy lòng rồi. Mình thích thì phải đi theo đuổi, không phải hoàng thẩm đã theo đuổi được hoàng thúc rồi sao!

Trước kia đã cảm thấy Công Tôn Trường Khanh ưu nhã mà tác phong lại nhanh nhẹn. Lúc ấy hiểu lầm hắn, cho là hắn muốn làm đoạn tụ với hoàng huynh, nhưng hiện tại hiểu lầm đã được hóa giải, tự nhiên càng thêm thưởng thức! Nhưng Vũ Văn Triệt là ca ca của hoàng thẩm, nếu chọn hắn thì chẳng phải có thể thân càng thêm thân sao?

Vào lúc khó có thể lựa chọn, lại nghe được giọng nói của Phong Cuồng Tiêu. Quay đầu vừa nhìn, trái tim không nhịn được cuồng loạn, không giống với cảm giác thưởng thức khi nhìn Công Tôn Trường Khanh và Vũ Văn Triệt, mà là cảm giác trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực!

Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ đây mới thật sự là yêu sao? Người này, rất đẹp trai, rất đẹp trai đó. . . . . .

Thật ra thì Phong Cuồng Tiêu cũng đã tham dự không ít yến hội, chỉ là mỗi lần đều lôi kéo Mộ Vân Dật ngồi ở trong góc. Những thiên kim quý tộc trước kia từng thấy qua, hơn nữa đã có không ít người ái mộ hắn. Nhưng Hiên Viên Ly là công chúa, đến đều tương đối trễ, cho nên chưa từng chú ý tới trong góc khiêm tốn có bọn họ.

Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn thấy bộ dáng Hiên Viên Ly, cười khẽ một tiếng. Xem ra tiểu nha đầu này đang tư xuân, mình cũng muốn tìm cơ hội giúp nàng một tay mới phải!

Mà bên kia, Thẩm Lãng Phàm lại cố gắng vứt mị nhãn sang đại mỹ nhân Long Tử Nghiên. Thân là hoa hoa công tử nổi danh thiên hạ, mỹ nữ đệ nhất thiên hạ ở chỗ này, tại sao hắn có thể không quyến rũ thật tốt đây?

Vì vậy không để ý đến ánh mắt uy hϊếp của Long Ngạo Thiên, nhu tình mật ý hỏi han ân cần đối với Long Tử Nghiên. Long Tử Nghiên vừa nhìn người này, thật không ngờ lại anh tuấn như vậy, cũng rất dịu dàng, nên lập tức có một bộ dáng thẹn thùng e lệ, giống như tiểu nữ nhi yêu kiều ôm tỳ bà che nửa mặt, thỉnh thoảng len lén lướt mắt nhìn hắn, khuôn mặt như bạch ngọc đã mắc cỡ đến đỏ bừng.

Ánh mắt của Vũ Văn Tiểu Tam vô ý quét qua bên này, chợt cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi đấy! Hai người đều đã từng đắc tội với nàng, sau lại tiêu tan hiềm khích lúc trước, chẳng lẽ đây cũng là một loại duyên phận sao?

Nhưng sắc mặt của Long Ngạo Thiên lại rất khó coi, Thẩm Lãng Phàm như thế nào, thiên hạ đều biết! Nếu muội muội thật sự thích hắn, nhất định sẽ không có hạnh phúc, nhất thời có chút hối hận đã mang muội muội tới đây!

Nghĩ tới có chút không vui nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, đều do nữ nhân này ở phía sau thiệp mời có thêm một hàng chữ kia, mới để cho hắn dẫn tiểu muội mình theo tới đây. Nếu tiểu muội thật sự thích Thẩm Lãng Phàm, đừng nói mẫu hậu sẽ không tha thứ cho mình, chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình!

Nhận được ánh mắt oán trách của Long Ngạo Thiên, Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì nhìn hắn một chút, há mồm chính là: "Ngạo Thiên ca ca, chúng ta thật là có duyên! Ai da, nhiều người ở đây như vậy, huynh đừng nhìn người ta đắm đuối đưa tình như thế chứ!"

Lời này vừa rơi xuống, Long Ngạo Thiên suýt nữa ngất lịm rồi! Hắn nhìn đắm đuối đưa tình khi nào hả ? !

Sắc mặt của Hiên Viên Vô Thương càng thêm cực kỳ khó coi, không phải là một vạn lượng hoàng kim thôi sao? Hiên Viên Vô Thương hắn chính là không bao giờ thiếu tiền, sao có thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà giận hắn chứ?

Nghĩ tới đây, ngón tay thon dài ở dưới mặt bàn hung hăng nhéo hông nàng một cái. Sắc mặt mỗ nữ lập tức cứng đờ, cười đến vô cùng "Đẹp mắt" quay đầu lại, gắt gao trừng mắt liếc hắn một cái.

Bộ dáng mỗ nam cực kỳ uất ức, làm bộ đáng thương nhìn nàng. Ngay cả nốt ruồi giọt lệ xinh đẹp nơi khóe mắt, giờ phút này cũng mất sáng bóng. Lòng mỗ nữ mềm nhũn, sắc mặt cũng hòa hoãn xuống.

Vì vậy Hiên Viên Vô Thương biết, hắn đã tránh thoát trận kiếp nạn hoàng kim này! Nhưng hắn không biết, bên này đã giải quyết xong, nhưng tiểu nhi tử Hiên Viên Sở Cuồng của hắn, vì chuyện này mà suốt cả một năm cũng không cho hắn một cái sắc mặt tốt!

Hiên Viên Ngạo cúi đầu dùng bữa, mắt lạnh luôn đặt ở trên người nàng không dời đi được. Sau bữa tiệc đầy tháng này, không biết khi nào mới gặp lại . . . . .

Mà Hiên Viên Mặc chỉ cúi đầu dùng bữa, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trong con ngươi như mặc ngọc mang theo chút khổ sở. . . . . .

Một đôi mắt như lưu ly quét một vòng trên người hai vị hoàng huynh của mình. Nếu cho đến bây giờ mà hắn vẫn không nhìn ra đại hoàng huynh cũng thích hoàng thẩm, vậy hắn thật sự là rất ngu ngốc rồi! Chỉ là Tam hoàng huynh vẫn đắm chìm trong trong mạch suy nghĩ của mình, không có nhìn ra đại hoàng huynh khác thường.

Nghĩ tới vẫn là mình tốt nhất, không thích nữ tử nên cũng sẽ không có tinh thần chán nản. Chỉ là thật không thích sao? Ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang ngồi ở bên cạnh hoàng thúc. Hắn cũng không biết là thích hay không? Nhưng nhìn thấy nàng ở chung một chỗ với hoàng thúc, hắn sẽ cảm thấy cô đơn. . . . . . Lắc đầu một cái, dù là thích, cũng không có thích như bọn hoàng huynh vậy chứ?

Haizz. . . . . . Có lẽ chỉ là chơi rất vui!

Mọi người đang ăn cơm đều có tâm tư của mình, nhưng tâm tình cũng đều cực tốt. Dù sao tiệc đầy tháng của đứa bé đúng là một chuyện đại hỷ.

Đúng lúc này, hạ nhân báo lại: "Vương gia, Lễ Bộ Thượng Thư Thiên Thành Vũ, mang theo nữ nhi Thiên Mộ Tuyết đến chúc mừng!"

Lễ bộ thượng thư? Đó không phải là thừa tướng Thiên Thành Vũ lúc trước sao? Theo lý mà nói, phải là đã kết thù với phủ nhϊếp chính vương rồi, làm sao có thể tới chứ? Hơn nữa muốn tới cũng không đến sớm, bữa tiệc đã ăn được một nửa hắn mới tới, đây là ý gì?

"Người tới là khách, mời vào!" Hiên Viên Vô Thương còn chưa kịp mở miệng, Vũ Văn Tiểu Tam đã nói rồi. Bởi vì nàng cũng muốn gặp Thiên Mộ Tuyết "Tự tin" kia, rốt cuộc là có bộ dáng gì!