Tiểu Nguyệt và Liên Hoa ôm Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng đi theo vào, nhưng vẫn không quên vươn tay, che mắt cho hai đứa bé, để tránh ánh sáng mạnh chiếu vào. Bọn hạ nhân đều nhón chân muốn nhìn một chút bộ dáng của tiểu thế tử và tiểu công tử.
Trên mặt Đình Vũ cũng tràn đầy ý cười, tiến lên phía trước nhìn đứa bé mà Liên Hoa ôm: "Liên Hoa ca, cho muội nhìn một chút!"
Đứa bé Đình Vũ nhìn là Hiên Viên Sở Cuồng.
Liên Hoa dừng một chút, Đình Vũ thích vương gia không sai, có thể sẽ không thích đứa bé do vương phi sinh. Nhưng dù sao đứa nhỏ này cũng là của vương gia nên chắc nàng cũng sẽ có chừng mực, vì vậy nên để cho nàng nhìn.
Vừa nhìn, vốn Đình Vũ đang tràn ngập nụ cười, lại phát hiện hình dáng đứa nhỏ này cực kỳ giống nữ nhân mà vương gia mới ôm đi vào. Nụ cười trên mặt từ từ biến mất, đôi tay cũng không tự giác nắm chặt thành quyền. . . . . .
Hiên Viên Sở Cuồng nhìn nữ nhân trước mặt mình, đứa bé dĩ nhiên là cực kỳ nhạy cảm, nhìn một cái là biết nữ nhân này không có thiện ý đối với mình, lúc này liền gào khóc lớn lên. . . . . .
Tiểu Lạc thần ở một bên liếc mắt, tên ngu ngốc này chỉ biết khóc!
"Đình Vũ, muội làm sao vậy?" Nhìn sắc mặt Đình Vũ không đúng, Liên Hoa nhíu mày.
Đình Vũ cười lớn một tiếng: "Không có chuyện gì! Chỉ là kỳ quái tại sao dáng dấp tiểu công tử lại không giống vương gia!"
Tiểu Nguyệt vừa nhìn Đình Vũ này, liền biết đó là ám vệ đánh chủ ý lên vương gia mà tiểu thư đã nói lúc trước. Nhìn bộ dáng kia của nàng cũng biết không phải là thứ tốt lành gì, không nói đến bộ dáng như hồ ly tinh, đáy mắt còn có ánh sáng tối tăm, chắc hẳn là muốn giành vương gia với tiểu thư nhà mình đây mà!
Vì vậy lúc này không khách khí liếc mắt: "Dáng dấp không giống vương gia, giống vương phi không được sao? Giống hay không giống vương gia thì cũng là nhi tử của vương gia. Ta khuyên những người vẫn không nhận rõ được thân phận của mình, đừng si tâm vọng tưởng thì tốt hơn!"
Nói xong tức giận đùng đùng ôm Hiên Viên Lạc Thần vững vàng đi vào, lưu lại Đình Vũ với gương mặt bị nghẹn đến lúc đỏ lúc trắng, răng ngà suýt nữa cắn nát môi mình!
Liên Hoa có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Tiểu Nguyệt, không hiểu tại sao hôm nay tiểu nha đầu này nói chuyện sắc bén như vậy? Ngẫm lại lời nàng mới vừa nói, lúc này trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, chẳng lẽ Tiểu Nguyệt vì nghĩ Đình Vũ có ý tứ với mình, cho nên cảnh cáo Đình Vũ đừng si tâm vọng tưởng sao?
Đây không phải đã nói rõ Tiểu Nguyệt vẫn rất quan tâm đến mình sao!
Vì vậy không thèm an ủi Đình Vũ, vội vàng chạy vào trong vương phủ.
Ở trong lòng phất cờ reo hò: Tiểu Nguyệt, trong lòng của ta chỉ có nàng thôi!
Đình Vũ nhìn người mình coi như ca ca, thấy mình bị chế nhạo, không lên tiếng tương trợ thì thôi, thậm chí ngay cả an ủi nàng cũng không có. Tay nắm chặt thành quyền, tức giận trong lòng càng sâu.
Đình Vân nhìn bóng lưng Tiểu Nguyệt và Liên Hoa, cười khổ một tiếng, chỉ nhàn nhạt gật đầu với Đình Vũ một cái, cũng vững vàng đi vào.
Giờ phút này, Đình Vũ càng thêm có một loại cảm giác bị bạn bè xa lánh! Chẳng lẽ chỉ là một năm không gặp, bọn họ đã đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy rồi sao? Trước kia bọn họ cùng sinh cùng tử, tình cảm như huynh muội mà!
Đều do người vương phi kia, không...nàng không thừa nhận đó là vương phi của bọn họ. Nếu không phải vì nàng ta, làm sao nàng có thể không có chút địa vị nào ở trong mắt vương gia được!
Vương gia đối với nàng mà nói, vẫn tồn tại như một vị thần, luôn ở trên cao như đám mây. Theo ý nàng, trên thế giới này không có bất kỳ ai có tư cách sóng vai với vương gia, cho nên nàng vẫn luôn ngước nhìn ngài. Nhưng bây giờ, bên cạnh vương gia có một người, hơn nữa người kia không phải nàng, loại cảm giác này làm cho nàng cực kỳ khó chịu!
Không cam lòng! Ghen tỵ! Oán hận đan xen với nhau, gần như muốn đem lòng của nàng dằn vặt đến chết!
Vương gia không thể yêu người khác, tại sao hắn có thể yêu người khác!
Lúc này, Liên Vụ cũng chầm chậm bước tới, nhìn người mà bọn họ vẫn coi như tiểu muội: "Đình Vũ, hai người bọn họ không phải là không muốn an ủi muội, mà là thấy sắc quên bạn, muội phải hiểu cho bọn họ!"
"À? Thấy sắc quên bạn?" Lần này, Đình Vũ có chút kinh ngạc. Liên Hoa này tính tình lạnh nhạt, còn có Đình Vân dáng vẻ lạnh lẽo, lại có thể thấy sắc quên bạn?
"Chính là nha đầu của tam vương phi, hai người bọn họ cùng thích nàng!" Tiểu nha đầu kia quả thật rất đáng yêu, có lúc còn có chút quyến rũ. Nếu không phải là hai huynh đệ đều thích nàng, đảm bảo hắn cũng sẽ thích.
Lần này, tâm tình Đình Vũ càng thêm ác liệt, hai huynh trưởng cùng thích người đã chế nhạo mình sao? Hơn nữa còn là nha hoàn của nữ nhân kia, vậy việc nàng bị bạn bè xa lánh còn xa sao? Tâm trạng u ám, nhưng trên mặt vẫn cười đến vui sướиɠ: "Không có việc gì, bọn họ sớm hay muộn gì cũng thành thân thôi, cũng không biết cuối cùng là người nào ôm được mỹ nhân về đây!"
Về phần ai có thể thành công, ba người trong cuộc kia mơ hồ, Liên Vụ - người đứng xem này tự nhiên hiểu rõ: "Nếu huynh không nhìn lầm, người nha đầu kia thích chính là huynh trưởng Đình Vân. Nhưng tên gia hỏa Đình Vân kia không biết trúng gió gì, rõ ràng thích muốn chết, còn cố ý tránh né!" Làm hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu!
"Nghĩa khí huynh đệ lớn như trời!" Đình Vũ ngược lại có thể hiểu được tâm tư của Đình Vân.
Lời này vừa nói, Liên Vụ bừng tỉnh hiểu ra! Thì ra là có chuyện như vậy, mất công hắn nghĩ lâu như vậy cũng không nghĩ ra!
"Nếu là vậy, Đình Vân cũng quá khổ rồi!" Người này thật là khờ, nếu chỉ là thích thôi thì cũng được đi, nhưng đã thích đến mức này. Hơn nữa nha đầu kia cũng thích hắn, hắn lại có ý thối lui, thật sự không phải là quyết định sáng suốt!
Lắc đầu, tùy bọn họ vậy! Nhìn Đình Vũ một chút: "Chuyện tiệc đầy tháng đã chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi!" Chút chuyện nhỏ này cũng chuẩn bị không được, vương gia còn cần nàng làm gì?
"Phát thiệp mời cho Hiên Viên đế quốc bên kia chưa?" Thiệp mời cho Hiên Viên đế quốc và vài quốc gia khác, đều là do vương gia tự mình viết. Mặc dù ngày đó, hắn không cẩn thận nhìn thấy vương phi động tay động chân. Nhưng vương phi uy hϊếp hắn rất lâu, nói nếu hắn lắm mồm, sẽ gả Tiểu Nguyệt cho hắn, dọa hắn toát mồ hôi liên tục. Hắn nhìn nội dung cũng không phải là quá trầm trọng, cho nên không nói với vương gia.
. . . . . .
"Hoàng thượng, đây là Hi vương gia sai người đưa thiệp mời tới!" Tiểu Đức Tử cười hì hì đưa thiệp mời cho Hiên Viên Mặc.
Bàn tay đang phê tấu chương bỗng cứng đờ. Thiệp mời sao, tính toán ngày, nàng cũng nên sinh rồi? Vẻ mặt không biến sắc, cắn môi dưới: "Để đó trước đi! Nói trẫm đã tiếp nhận!" Tiếp nhận thiệp mời thì nhất định sẽ đi.
"Dạ!" Tiểu Đức Tử đặt thiệp mời lên long án, nhưng trong lòng có chút kỳ quái. Lúc trước, khi vừa nghe đến tin tức của Hi vương gia, bộ dáng hoàng thượng sẽ rất vui mừng. Hôm nay đưa thiệp mời tới, sao hoàng thượng lại không vui chứ? Cũng không hỏi thiệp mời này mời hoàng thượng đi đâu, đã trực tiếp nói tiếp nhận!
"Thái hậu giá lâm!" Ngoài cửa, giọng nói của nữ quan vang lên.
Hiên Viên Mặc để cây viết trong tay xuống, vội vàng đứng dậy chào đón. Thấy một nữ nhân toàn thân hoa phục bước vào, hắn cung kính cúi đầu mở miệng nói: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!"
"Được rồi, ngươi là hoàng thượng, sau này đừng lúc nào cũng cung kính như vậy, nghe giống như lúc ngươi vẫn còn là thái tử vậy. Ai gia biết ngươi hiếu thuận, nhưng cũng không cần mỗi ngày đều như thế, ngược lại có vẻ lạnh nhạt rồi!" Trường Tôn Minh Tranh được Phượng Hoa nâng đở, vừa bước từng bước đi vào, vừa nói những lời nói này.
Hiên Viên Mặc vừa nghe, trên gương mặt trơn bóng như ngọc xuất hiện một nụ cười nhạt: "Dạ, nhi thần xin nghe theo dạy bảo của mẫu hậu! Không biết hôm nay mẫu hậu đến đây vì chuyện gì?"
"Vì chuyện gì còn phải để ai gia tự mình nói sao?" Thái hậu bưng một ly trà lên, nhìn nhi tử luôn nghe theo lời mình, nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói đều là bất mãn nồng đậm.
Sắc mặt lập tức cứng đờ, mơ hồ đoán được mẫu hậu muốn nói gì đó, nhưng vẫn im lặng, chờ bà ta mở miệng.
Trường Tôn Minh Tranh uống xong nước trà, nhìn bộ dáng ảm đạm của hắn một chút, thở dài một hơi: "Hoàng thượng, ngươi còn muốn lừa gạt ai gia tới khi nào? Nếu không phải ngày hôm nay ai gia đi qua Thượng Cung cục, nghe những người đó nghị luận. Ai gia còn không biết ngươi đã một năm không có cưng chiều phi tử rồi! Ai gia biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng ngươi phải vì con cháu gia tộc Hiên Viên mà suy nghĩ, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị truyền ngôi vị hoàng đế cho người ngoài hay sao?"
Nói xong nặng nề nện cái chén xuống bàn, trước đó vài ngày đi Thanh Phong tự vì Ngạo nhi cầu phúc. Trên đường trở về, mơ hồ nghe thấy có dân chúng đang nghị luận hoàng thượng không thể nhân luân(1). Lúc đó bà ta rất giận dữ, sai người chém bọn họ, nhưng trong lòng cũng không quan tâm, chỉ cho là bọn họ nói hưu nói vượn(2) thôi.
Nhưng hôm nay trở lại, lại nghe thấy người trong cung nghị luận. Bà ta vừa hỏi, thì biết rõ là do hoàng đế phân phó. Nếu chuyện này truyền đến tai thái hậu, tất cả người chứng kiến đều phải chết, đó là điều không thể nghi ngờ! Nghe tin tức như thế, bà ta có thể không nổi giận sao!
"Mẫu hậu, nhi thần tự có chừng mực!" Nhàn nhạt mở miệng, giọng nói vẫn dễ nghe như vậy.
"Chừng mực? !" Trường Tôn Minh Tranh nặng nề đập bàn một cái "Ngươi có chừng mực chỗ nào? Ngươi có biết dân chúng trong thiên hạ đều nghị luận ngươi không thể nhân luân không? Thân là hoàng đế, nếu ngươi không thể nhân luân thì nói rõ cái gì? Nói rõ ngươi vô năng!"
"Mẫu hậu, đây là chuyện của nhi thần, không liên quan đến dân chúng trong thiên hạ!" Nhíu lông mày mở miệng, trong con ngươi như mặc ngọc xẹt qua chút phiền muộn.
"Mặc nhi, thiên tử không có chuyện riêng tư! Nhất cử nhất động của ngươi, tất cả dân chúng đều đang nhìn ngươi đó! Nếu ngươi thật nhớ thương nữ nhân kia, vừa đúng thời gian ba năm tuyển tú một lần cũng gần đến, ai gia sẽ giúp ngươi tìm mấy người lớn lên nhìn giống nàng, ngươi xem coi thế nào đi?"
Con trai của mình, dĩ nhiên bà ta biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
"Không cần đâu mẫu hậu, chọn lựa tú nữ hao tài tốn của. Nhi thần nghe lệnh là được, tối nay thị tẩm Lật phi!" Dáng dấp giống hơn nữa, cũng không phải là nàng.
Nhìn nhi tử luôn nghe lời của mình một chút, thái hậu hài lòng gật đầu một cái: "Còn có hôn sự của Triệt nhi, ai gia thấy khuê nữ của Trứ đại nhân cũng không tệ, giỏi văn giỏi võ. Ngươi xem nếu thích hợp, thì gả cho tiểu tử kia đi!"
Trên gương mặt trơn bóng như ngọc xuất hiện một nụ cười khổ: "Mẫu hậu, ngài còn không biết tính tình của Triệt sao! Nếu không phải hắn cam tâm tình nguyện, sợ là ai cũng không thể miễn cưỡng hắn được! Nếu hắn chạy trốn ở ngày thành thân, công khai kháng hôn, ngài nói nhi thần nên xử trí hay không xử trí đây?"
Trường Tôn Minh Tranh nghe vậy thì rất giận dữ: "Ngươi không thể phái người trông coi hắn sao?"
"Khinh công của hắn, dù là nhi thần cũng không sánh bằng, sao có thể trông coi được?" Nếu mạnh mẽ ép buộc, đả thương Triệt thì hắn cũng đau lòng.
Thái hậu nhìn hắn một chút, thở dài một hơi: "Thôi, ngươi cứ bảo vệ cho hắn đi! Chỉ mong sau tám hay mười năm nữa, hắn sẽ không hận người hoàng huynh như ngươi, không quan tâm tới hôn sự của hắn!"
Cười khẽ một tiếng: "Muốn hận cũng là hận chính hắn!"
Trường Tôn Minh Tranh đã đạt được mục đích khi tới đây, cũng không ở lại lâu hơn nữa, đứng lên: "Được rồi, ai gia không quấy rầy hoàng thượng xử lý chánh vụ nữa. Chuyện hoàng thượng đồng ý với ai gia cũng đừng quên! Tiểu Đức Tử, nhớ đến lúc đó phải nhắc nhở hoàng thượng!"
"Dạ! Thái hậu nương nương!" Tiểu Đức Tử ©υиɠ kính mở miệng.
Cười khẽ một tiếng: "Mẫu hậu yên tâm, tất nhiên sẽ không quên! Nhi thần cung tiễn mẫu hậu!" Giọng nói trơn bóng như ngọc rơi xuống, ngơ ngác nhìn bóng dáng Trường Tôn Minh Tranh đi xa.
Đi tới long án, nhìn thiệp mời này một chút. Ngón tay thon dài đưa tới, mở ra. Vẻ mặt làm cho người khác không nhìn ra tâm tình, không biết là vui hay là buồn. Nàng sinh, là sinh đôi, còn là hai đứa con trai, từ đáy lòng hắn rất vui mừng cho nàng, đồng thời cũng vì mình mà bi ai!
Thiệp mời này là bút tích của hoàng thúc, trong nét chữ phiêu dật mang theo khí phách sắc bén. Chợt, dư quang khóe mắt quét qua hàng chữ không thẳng hàng ở cuối thiệp mời: "Hoàng thượng thân ái, đã gần nửa năm không gặp rồi. Ai da. . . . . . Người ta biết ngươi nhất định rất nhớ người ta, ngươi cũng không cần nhiều lời, trong nội tâm mọi người đều hiểu rõ là được. Thật ra thì người ta cũng rất nhớ ngươi! Còn nữa, còn nữa, nhớ mang theo tiểu Ly tới đây cho ta đó!"
Mấy chữ kia so với chữ của hoàng thúc, quả thật là cực kỳ khó coi, nhưng lại làm cho hắn không nhịn được mà cười khẽ, giống như có thể xuyên qua thiệp mời thấy được khuôn mặt của nàng, hắn quả thật rất nhớ nàng. . . . . .
. . . . . .
Chú thích:
(1) Nhân luân: quan hệ đạo đức giữa con người với nhau, như giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bè bạn, v.v., theo quan niệm nho giáo. Ở đoạn này ý nói Hiên Viên Mặc không thể quan hệ nam nữa ấy.
Nguồn: tratu.soha.vn
(2) Nói hưu nói vượn; nói bậy; nói càn; nói xằng; nói hươu nói vượn; nói bậy bạ; nói vớ nói vẩn
Ban đêm, Tiểu Đức Tử phụng chỉ Thái hậu ra lệnh, lên tiếng nhắc nhở: "Hoàng thượng, chuyện thị tẩm. . . . . ."
Để cây viết trong tay xuống, thở dài một hơi: "Bãi giá Thừa Càn điện, đi truyền Lật phi đi!"
. . . . . .
Suốt cả một năm, hoàng thượng cũng không có sủng hạnh ai. Tối nay đột nhiên tuyên Lật phi thị tẩm, dĩ nhiên làm không ít người trong cung nôn nóng đến đỏ mắt.
Lật phi vẫn là một thân áo trắng xuất trần, trên mặt không che giấu được vẻ vui sướиɠ. Hoàng thượng vẫn còn để ý đến nàng sao? Có lẽ nàng ở trong lòng hoàng thượng, vẫn có một vị trí riêng!
Bước vào Đông Uyển, liền nghe thấy âm thanh đàn tranh vang lên. Tiếng đàn rung lên, là bài hát nàng chưa từng nghe qua, nhưng nàng lại nghe ra được âm thanh tràn đầy tương tư nồng đậm. . . . . .
Bài hát này là từ Thừa Càn điện truyền tới. Hoàng thượng đang nhớ ai, đang nhớ người nào đây? Âm thanh phiêu đãng, nhẹ nhàng bay về nơi xa. Sau khi nghe được một lúc, nàng cười khổ một tiếng, nỗi nhớ này tuyệt đối không phải là bởi vì nàng!
Nàng nghe ra được đó là một loại quyến luyến có thể gặp nhưng không thể cầu, cùng thâm tình nồng đậm, người nọ nhất định cách hoàng thượng rất xa. . . . . .
"Lật phi nương nương, ngài đi vào nhanh một chút đi!" Tiểu Đức Tử ở một bên mở miệng. Hắn đi theo hoàng thượng được vài năm, cũng nhìn ra được một hai. Đặc biệt là hôm nay, sau khi thái hậu đi, bộ dáng hoàng thượng nhìn thiệp mời. Hắn nhón chân lên nhìn thử thiệp mời này, muốn biết hoàng thượng nhìn gì, lại có vẻ mặt suy nghĩ tương tư.
Kết quả liền nhìn thấy ánh mắt hoàng thượng nhìn chăm chú vào mấy hàng chữ cuối cùng. Chuyện của tam vương phi, hắn đi theo hoàng thượng nhìn những chuyện này, cũng đoán được nàng và Hi vương phi có quan hệ với nhau. Ngẫm lại, ngày trước hoàng thượng tự mình xuống bếp, nên cũng hiểu rõ chuyện này! Cho nên ngày hôm nay đối với Lật phi vẫn có chút đồng tình, Lật phi là người tri âm của hoàng thượng, cũng là người thật sự yêu hoàng thượng.
"Ừm!" Gật đầu một cái, đẩy cửa ra vững vàng đi vào, nhìn thấy nam tử nàng sớm chiều luôn nhớ nhung. Một thân thường phục màu đen, ngồi ở phía trước cửa sổ, nhắm mắt lại khảy đàn.
Nghe tiếng nàng đẩy cửa vào, hắn ngừng tay: "Nàng đã đến rồi?"
"Nô tì tham kiến hoàng thượng!" Thân thể đơn bạc quỳ trên mặt đất, nói không nên lời chọc cho người thương yêu. Nhưng hắn đưa lưng về phía nàng, một chút cảm giác cũng không có.
"Đứng lên đi! Tâm tư của trẫm, nàng có thể hiểu không?" Một khúc ca này là hắn cố ý đánh ra. Lật phi đối với hắn mà nói là một tri kỷ, tuy hai người cũng đã làm chu công chi lễ, nhưng mà ở trong tim của hắn, bọn họ chỉ là tri kỷ.
"Nô tì hiểu, hoàng thượng là nhớ người ở nơi xa" Cho nên mới cố ý tìm nàng, để cho nàng nghe, để cho nàng giúp che chở một tay, để ứng phó Thái hậu. Nàng nên may mắn, nàng đối với hoàng thượng mà nói là không giống với người khác, nhưng nàng cũng cảm thấy bi ai, chỉ vì người hoàng thượng yêu không phải nàng, nàng chỉ là tri kỷ của hắn mà thôi.
"Lật phi, trẫm vẫn xem nàng là tri kỷ. Bất luận là tài hoa của nàng, lãnh ngạo của nàng, trẫm đều thưởng thức. Cho nên trẫm không muốn trong cung này có gì đó làm bẩn nàng. Ngày trước sủng hạnh Thục phi nhiều một chút, đem chuyện trong cung để nàng ta xử lý, để cho nàng ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Tâm tư của trẫm, nàng có thể hiểu hay không?" Quay đầu nhìn nàng, giọng nói vẫn dễ nghe như vậy, dễ nghe đến làm cho lòng người ta tan nát.
"Nô tì hiểu." Nàng dĩ nhiên hiểu hoàng thượng một mực bảo vệ nàng, cho nên hôm nay hoàng thượng là hướng nàng đòi nhân tình hay sao? "Hoàng thượng yên tâm, nô tì cái gì cũng không nói!"
"Đứng lên đi!" Nâng nàng dậy, con ngươi như mặc ngọc hàm chứa một chút áy náy. Hắn biết nàng thật lòng thương hắn, nhưng nếu trong lòng đã có người khác, thì tri kỷ cả đời cũng chỉ là tri kỷ thôi!
Một đêm này, bọn họ nằm chung giường, nhưng lại không làm chuyện gì.
Đến giờ tý(1), Lật phi quay đầu, nhìn dung nhan người ngủ say bên cạnh, một giọt nước mắt chảy từ khóe mắt xuống. Đột nhiên, giống như là nghĩ thông suốt cái gì, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt.
Mặc dù người hắn yêu không phải là nàng, mặc dù bây giờ hắn đã không muốn gặp mặt nàng. Nhưng ít nhất vào lúc này, người ở bên cạnh hắn là nàng. . . . . .
Nghĩ tới liền quay đầu, trên mặt mang theo một nụ cười hạnh phúc, ngủ thật say. . . . . .
Sau khi đợi hô hấp nàng đều đều, nam tử bên người nàng mở ra con ngươi như mặc ngọc. Cõi lòng đầy áy náy nhìn nàng một chút, rồi sau đó an tâm ngủ. . . . . .
Đến đây, Lật phi được sủng ái nhất hậu cung, bên cạnh vua mấy năm, làm vô số người ghen ghét không dứt, lại không dám làm gì. . . . . .
. . . . . .
Tam vương phủ, mái tóc trắng như ngọc của Hiên Viên Ngạo, hôm nay chỉ dùng một cây trâm màu tím nhẹ nhàng cài lên.
Tóc mai màu bạch kim xẹt qua khuôn mặt, tạo thành một độ cong hấp dẫn. Môi mỏng lạnh lẽo mím chặt, mắt lạnh hàm chứa một chút bi thương sợ hãi, ngơ ngác nhìn phong thư trong tay hắn. . . . . .
Chữ viết trong phong thư này còn mới, nhưng tờ giấy cũng đã biến sắc, trên mép giấy cũng hơi bị mài mòn, vừa nhìn đã biết bị người xem vô số lần. . . . . .
"Hiên Viên Ngạo, khi ngươi nhìn thấy lá thư này, ta đã rời khỏi hoàng cung rồi. Từ đây về sau, thiên hạ này sẽ không còn Vũ Văn Tiểu Tam nữa! Rất xin lỗi, không để cho ngươi thành công làm cho ta sống không bằng chết. Dĩ nhiên, đây cũng nhờ ta phúc lớn mạng lớn. Ngươi cũng đừng quá chán nản, đây là do ông trời che chở cho ta thôi! Ta đi đây, ngươi coi như chưa từng biết ta đi. Đoán chừng nếu cho ngươi lựa chọn, ngươi cũng không muốn biết ta đâu. Nhưng mà ta lại không thể không nói cho ngươi biết, ngươi quen biết ta thật sự chính là vinh hạnh của ngươi đó! Được rồi, không nói nhảm nữa, không hẹn gặp lại, bái bai. . . . . ."
Đây là phong thư hoàng huynh giao cho hắn vào ngày hôm đó, nữ nhân này bất cứ lúc nào cũng đều có thể vô sỉ như vậy!
"Vương gia, thiệp mời của Hi vương gia!" Ám Dạ cầm thiệp mời đi vào, vương phi sinh, nhưng lại không phải là vương phi của bọn hắn nữa rồi. Đứa bé kia, cũng không phải là đứa bé của vương gia.
Nhìn thiệp mời một chút rồi nhận lấy, trên khuôn mặt lạnh lẽo không nhìn ra chút tâm tư nào. Mắt lạnh đảo qua bên trên, môi mỏng lạnh lẽo nhẹ nhàng cong lên, chỉ thấy phía dưới thiệp mời có một hàng chữ nhỏ xiêu vẹo: "Vương gia thân ái, tiểu đường đệ của ngươi đã ra đời, còn là hai đứa, ngươi nhanh lại đây đi. Dĩ nhiên, nếu như ngươi lo lắng tương lai hai đứa nó trưởng thành so với ngươi đẹp trai hơn nên không dám tới, người ta cũng sẽ không trách cứ ngươi đâu, lão nương chỉ biết khi dễ ngươi thôi!"
Nữ nhân này! Luôn để cho người ta im lặng như vậy! Chỉ là hiện tại bộ dáng hắn thế này, có thể đi được sao?
"Hoàng huynh!" Đúng lúc này, giọng nói ngọt ngào mềm mại của Hiên Viên Triệt vang lên từ ngoài cửa, trên người một thân áo trắng sôi nổi vững vàng tiến vào, "Hoàng huynh, ta nhận được thiệp mời của hoàng thúc rồi!"
Vào cửa vừa nhìn, trên tay hoàng huynh cũng có một thiệp mời, cười hì hì mở miệng: "Hoàng huynh, huynh sẽ đi cùng chúng ta chứ? Đại hoàng huynh vừa mới truyền tin tức tới đây, để cho ta chuẩn bị một chút rồi theo chân bọn họ cùng đi, còn để cho ta tới hỏi huynh một chút."
"Bổn vương vẫn nên không đi thì tốt hơn" Bộ dáng này của hắn, nếu đi cũng sẽ làm cho tâm tình nàng không tốt.
"Ai nha, hoàng huynh, huynh xem!" Hiên Viên Triệt lấy ra một cái mũ từ phía sau hắn, "Cái này là người ta tìm thật lâu mới mua được, bảo đảm hoàng huynh mang vào sẽ anh tuấn tiêu sái. Hơn nữa sẽ không dễ dàng rớt xuống, huynh sẽ đi cùng người ta chứ?"
Mắt to ngập nước làm bộ đáng thương nhìn hắn, thấy hắn không nói lời nào, mở miệng làm nũng lần nữa: "Hoàng huynh ~"
Cười khẽ một tiếng: "Được! Đi!" Hắn cũng rất nhớ nàng. . . . . .
Ở trong lòng, Hiên Viên Triệt khoa tay múa chân làm một tư thế chiến thắng. Oh yeah! Thành công!
Nhớ tới hàng chữ bò phía sau thiệp mời của mình: "Tiểu Triệt triệt thân ái, ngươi nhất định không biết người ta có bao nhiêu nhớ thương ngươi đâu, cho nên ngươi nhất định nhất định nhất định sẽ tới đúng không? Còn có, nhớ mang Tam hoàng huynh của ngươi đến đó. Nếu hắn không chịu, người ta sẽ đem nỗi nhớ nhung của ta đối với ngươi nói cho hoàng thúc ngươi biết. Hì hì, hoàng thẩm nhớ thương ngươi!"
Lúc đó hắn xem xong rồi, khóe miệng co quắp mấy cái! Nếu để cho hoàng thẩm chỉnh hắn như vậy, dù hắn chạy đến chân trời góc biển, hoàng thúc cũng sẽ bắt hắn ra rồi dằn vặt giày vò một trận! Cho nên không có biện pháp, chỉ có thể tới đây khổ sở cầu xin Tam hoàng huynh thôi!
"Vậy hoàng huynh thu thập một chút đi, ngày mai sẽ lên đường. Ngày mai người ta sẽ tới đón hoàng huynh!" Hắn muốn tự mình áp tải hoàng huynh cùng đi, không thể có chút ngoài ý muốn nào. Nếu không, người xảy ra ngoài ý muốn sẽ chính là hắn.
Hiên Viên Ngạo hoài nghi nhìn hắn một cái: "Triệt, có phải đệ có chuyện gì gạt ta đúng không?"
"Không có! Không có!" Lắc đầu thật nhanh, trên gương mặt như trẻ con tràn đầy thẳng thắn.
"Nếu như đệ không nói, bổn vương sẽ không đi!" Tiểu tử thúi này, càng biểu hiện thẳng thắn lại càng có vấn đề.
Mặt sợ hãi nhìn hắn, đem thiệp mời của mình đưa tới, nhìn thấy vẻ mặt hoàng huynh có biểu tình phức tạp như vậy nên làm bộ đáng thương mở miệng: "Hoàng huynh, huynh nhất định không đành lòng nhìn Triệt bị đuổi gϊếŧ đúng không?"
Một cái tát vung lên đầu của hắn: "Thu thập đi!"
"Vậy là huynh đồng ý, đồng ý thì không thể đổi ý đâu!" Mỗ Triệt vui mừng bừng bừng.
. . . . . .
Vẻ mặt Vũ Văn Cảnh Thiên không thể tưởng tượng nổi nhìn thiệp mời trong tay, hỏi tổng quản: "Người có thể tới đọc nội dung thiệp mời không?"
"Nói là nhϊếp chính vương Dạ Mị quốc có thêm tiểu thế tử!" Lời này vừa nói ra, thiệp mời trong tay Vũ Văn Cảnh Thiên thiếu chút nữa rơi xuống. Nhϊếp chính vương Dạ Mị quốc sinh nhi tử, đưa thiệp mời cho tướng quân nước khác là hắn làm gì?
Được rồi, mặc dù hắn cũng biết đó là Hi vương gia của Hiên Viên đế quốc, nhưng hình như cũng không cần thiết phải gửi thiệp mời mà! Lúc mở ra thiệp mời để xem thì Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt cũng vững vàng đi vào: "Chúc mừng phụ thân làm ông ngoại rồi!"
Bọn họ ở cửa nghe được lời của tổng quản.
"Nói hưu nói vượn cái gì đó? Xương cốt muội muội các ngươi còn chưa lạnh, các ngươi làm huynh trưởng tại sao có thể nói ra những lời như thế hả!" Nhớ tới tiểu nữ nhi của mình, hốc mắt ông không nhịn được mà ửng hồng. Phu nhân, ta thực xin lỗi nàng!
Vũ Văn Hạo cười khí phách một tiếng: "Phu thân, lúc trước vẫn không dám bẩm báo, thật ra thì tiểu muội vẫn chưa chết. Vị Hi vương phi mà bên ngoài mà bàn luận sôi nổi chính là tiểu muội!" Sự kiện Tam vương gia và Hi vương phi lần trước, lời đồn đại vẫn ồn ào không nghỉ đến bây giờ.
"Cái gì?" Vũ Văn Cảnh Thiên không dám tin đứng lên, "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!"
Vì vậy, Vũ Văn Hạo lại lặp lại lời nói lần nữa.
Trong nháy mắt, nước mắt của Vũ Văn Cảnh Thiên tung hoành khắp nơi, chỉ vào Vũ Văn Hạo: "Cái tên súc sinh này, sao không nói cho ta biết sớm một chút! Hại ta mất công lo lắng vô ích lâu như vậy!"
Súc sinh? Khóe miệng Vũ Văn Hạo không nhịn được co quắp mấy cái, sao hắn thành súc sinh rồi hả? Không đến nỗi đó chứ? "Phụ thân, đây còn không phải là sợ lão nhân gia người biết, sẽ tức giận tiểu muội sao!" Hôm nay đứa bé của tiểu muội cũng ra đời rồi, phụ thân đại nhân có lẽ sẽ nể mặt đứa bé mà không so đo, cho nên hôm nay hắn và đệ đệ mới dám nói thật .
"Muội muội ngươi không chết, ta vui mừng còn không kịp! Có gì phải tức giận! Ngươi nghĩ rằng ta cổ hủ giống ngươi sao?" Vũ Văn Cảnh Thiên hung dữ nghiêm mặt nhìn Vũ Văn Hạo.
Khóe miệng giật giật, hắn cũng không nhớ phụ thân đại nhân lại tiến bộ như vậy!
Lúc này, Vũ Văn Cảnh Thiên mới bắt đầu nghiêm túc nhìn thiệp mời, hàng chữ xiêu vẹo ở dưới cùng làm cho sắc mặt hắn tối sầm, nha đầu thối này!
Nói xong hung hăng ném thiệp mời ra ngoài! Vũ Văn Hạo đưa tay nhận lấy rồi mở ra xem, không có vấn đề gì mà, chỉ là mặt sau có ghi một đoạn: "Phụ thân, nói cho người biết hai tin tức tốt, thứ nhất -- thật ra thì ta vẫn còn sống! Thứ hai, đó chính là nữ nhi bảo bối của ngài, cũng chính là ta đã làm mẫu thân rồi. Ngài mang theo các ca ca cùng đi đi, người ta rất nhớ ngài và các ca ca, nhất định phải tới đó!"
"Phụ thân đại nhân, cái này thì có cái gì để tức giận sao?" Hình như tiểu muội cũng không có nói lời gì quá đáng mà.
"Ngươi xem mấy chữ xấu xí của nó kìa, phụ thân đã tìm bao nhiêu tiên sinh dạy nó? Chữ viết giống như chó bò vậy! Mặt mo của ta cũng bị làm nó mất hết rồi!" Vũ Văn Cảnh Thiên giận dữ mở miệng, mặt đầy tức giận.
Khóe miệng Vũ Văn Hạo giật giật, nhìn sang Vũ Văn Triệt. Trên mặt hai người đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, phụ thân đại nhân càng sống càng trẻ tuổi!
"Tổng quản! Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Dạ Mị đế quốc, chúc mừng cho tiểu thư và cô gia!" Quay đầu nói với tổng quản với vẻ mặt kích động khi nghe tin tiểu thư vẫn còn sống
"Dạ, đại công tử, lão nô sẽ đi chuẩn bị ngay!" Một bước thành ba bước chạy nhanh về phía trước.
Chợt, nghe giọng nói nhàn nhạt của nhị công tử: "Chuyện này không thể để cho bất kỳ người nào biết."
Bước chân dừng lại, quay đầu: "Nhị công tử, lão nô đi theo tướng quân đã nhiều năm như vậy, ngài còn không tin lão nô sao?"
. . . . . .
Chú thích:
(1) Giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng)
"Thái tử điện hạ, là quốc thư của nhϊếp Chính vương Dạ Mị đế quốc, hoàng thượng nói để cho ngài trực tiếp xử lý!" Quyền lực quân chính(1) ở Long Diệu đế quốc đều do Long Ngạo Thiên nắm giữ ở trong tay, cho nên quốc thư sẽ trực tiếp giao cho hắn cũng không có vấn đề gì.
Vừa mở thiệp mời ra nhìn, khóe miệng khẽ kéo ra. Mấy chữ trước mặt đều là rồng bay phượng múa, nhưng phía sau là: "Ngạo Thiên ca ca, người ta biết huynh vẫn luôn rất tiếc nuối, bởi vì hai ta chỉ thiếu một chút duyên phận, thật ra thì người ta cũng thường tiếc nuối đấy. Chỉ vì đây đều là ý trời, huynh cũng đừng quá oán hận, bảo bảo đáng yêu nhà chúng ta mới ra đời, tương lai dung mạo so với huynh tuyệt đối sẽ đẹp trai hơn. Khụ khụ, hình như những lời này không nói mọi người cũng có thể hiểu. Nhớ mang theo muội muội của huynh cùng đến, ta không ghét bỏ nàng đâu, thật sự!"
Nữ nhân kỳ quái này! Còn có một câu nói sau cùng này, ngược lại có nên mang theo Tử Nghiên đi không? Thứ cho hắn tài sơ học thiển(2), xem lại nhiều lần vẫn không hiểu là thật sự không ghét bỏ Tử Nghiên, hay là giả vờ không ghét bỏ, bởi vì chữ "Thật" cuối cùng, thật sự là làm cho người rất khó hiểu!
Chợt nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi cung nhân bên cạnh: "Quốc thư này có thể bị những người khác xem qua chưa?"
"Hồi bẩm thái tử điện hạ, quốc thư đến trong tay của bệ hạ, bệ hạ liền trực tiếp sai người đưa tới đây. Ngoài bệ hạ, bất luận kẻ nào cũng không có xem qua!" Cung nhân này cung kính trả lời.
"Ừm!" Như vậy cũng tốt, nếu không còn không biết làm như thế nào để suy đoán chuyện xưa "Chúng ta thật có duyên" của hắn và vị kia, nói không chừng ngày mai sẽ có lời đồn thái tử không cưới phi là bởi vì thầm mến vương phi Dạ Mị Nhϊếp Chính vương.
"Thông báo công chúa chuẩn bị một chút, ngày mai theo bổn cung cùng đi Dạ Mị đế quốc chúc mừng!" Dù sao nữ nhân kia cuối cùng nói "Thật", coi như nó là thật đi!
"Dạ! Thái tử điện hạ!" . . . . . .
. . . . . .
Ngay sau đó, Mộ Vân Dật, Phong Cuồng Tiêu, Công Tôn Trường Khanh lần lượt nhận được thiệp mời. Lần này Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại không có gian lận, dù sao bọn họ không quá thân cũng không quá quen với nàng.
Mà Hiên Viên Vô Thương mời bọn họ, chỉ là bởi vì lần trước Vũ Văn Tiểu Tam khóc lớn đại náo nói tiền bị thiêu rồi, bọn họ đã khẳng khái giúp tiền cho nên mới mời, trả lại một cái nhân tình. Về phần Thẩm Lãng Phàm, hắn ta dám đến gần Tam nhi, kiên quyết không mời!
Còn Gia Luật Trục Nguyên, xét thấy Vũ Văn Tiểu Tam lặp lại nhiều lần bảo đảm chỉ là quan hệ huynh đệ, cho nên cũng phát thiệp mời. Nội dung thiệp mời biểu hiện rõ thái độ cực kỳ không tốt, có tới hay không thì tùy hắn!
Trên thảo nguyên bát ngát, Gia Luật Trục Nguyên đứng ở dưới ánh nắng chói chang nhìn về nơi xa, trong lòng hậm hực khó đè nén!
Cả đời này của hắn, mơ ước lớn nhất chính là thống nhất thiên hạ. Cuộc đại chiến lần trước, tam quốc liên quân hắn không thắng được, nhưng lấy đội quân tinh nhuệ của Mông Man đế quốc hắn, muốn bại cũng không phải một sớm một chiều. Đây cũng là nguyên nhân Hiên Viên đế quốc và Long diệu đế quốc đồng ý đàm phán hòa bình. Nếu không, hắn cũng chỉ có thể học Thanh Loan đế quốc đệ thư xin hàng thôi.
Hơn nữa sau khi đàm phán, muốn lần nữa trở lại xâm lược, rồi sau đó từng bước kích phá những quốc gia kia cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng khi hắn nhìn thấy những huynh đệ đã chết trong chiến tranh, dân chúng trôi giạt khắp nơi, một ít người còn mang theo ánh mắt đầy hận ý làm hắn thật do dự. Nếu là thời thế loạn lạc, hắn thống nhất thiên hạ sẽ mang đến hòa bình. Nhưng hiện tại ngũ quốc đều lớn mạnh, không xâm phạm lẫn nhau chính là hòa bình thịnh thế, phát động chiến tranh mới thật sự làm mất dân tâm.
Chẳng lẽ kế hoạch to lớn của hắn cũng chỉ có thể để xuống như vậy thôi sao? Hắn vẫn còn có chút không cam lòng! Từ khi hắn bắt đầu tiếp nhận vương vị, hắn đã siêng năng thao luyện binh lính. Bàn về binh lực, Mông Man đế quốc của hắn là mạnh nhất!
"Vương thượng! Quốc thư của Dạ Mị đế quốc!" Một hạ nhân báo lại.
Một thân áo bào màu đen thêu chỉ vàng xoay lại, nhìn hạ nhân kia, nhận lấy quốc thư rồi mở ra xem. Là một thiệp mời, sau khi xem xong, hẳn ngửa mặt lên trời cười lớn!
"Phái người chuẩn bị tốt quà tặng, ngày mai trẫm tự mình đi Dạ Mị đế quốc chúc mừng!" Dứt lời cầm thiệp mời, đón gió trên thảo nguyên, đi vài bước về phía nơi xa, đến trên sườn núi cao, nhìn con dân của mình đang an cư lạc nghiệp, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc. Hắn cười khí phách một tiếng, đã nghĩ thông suốt rất nhiều. Mặt trời lên cao, tà áo màu đen tung bay theo gió. . . . . .
Trên thiệp mời là một hàng chữ như rồng bay phượng múa: Bổn vương có con, đặc biệt mời quân vương của Mông Man đế quốc đến đây. Đó là chữ của Hiên Viên Vô Thương.
Thái độ vô cùng ác liệt!
Nhưng phía dưới lại bám vào một đoạn lớn chữ nhỏ cực kỳ khó coi:
"Trục Nguyên huynh - hiền huynh hùng tâm, ngu đệ hiểu. Năng lực của hiền huynh, thiên hạ đều biết. Nhưng hiện nay là thời thế thái bình, hiền huynh mạnh mẽ phát động chiến tranh cũng không phải là cử chỉ sáng suốt. Thiên hạ phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân(3), hiền huynh không cần quá mức chấp nhất công danh nhiều như vậy, sau khi chết cũng chỉ là hoàng thổ mà thôi.
Nếu hiền huynh không tin, hãy nhìn con dân của huynh, huynh thật sự nhẫn tâm vì mình mà phá tan nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt họ sao?
Được rồi, tiểu đệ cũng không nói những chuyện nhàm chán này nữa, hiền huynh nhất định phải bớt thời gian đến tham gia tiệc đầy tháng của nhi tử tiểu đệ đó. Nhưng huynh là một vị cữu cữu lớn, nếu chúc phúc không lớn thì sẽ khó tránh khỏi việc nhân thần căm phẫn đó! Đến lão thiên gia cũng sẽ không tha thứ cho huynh đâu! Huynh hiểu ý của đệ không?"
Nàng nói rất đúng, công danh nhiều hơn nữa, sau khi chết cũng chỉ là một hoàng thổ! Thiên hạ phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân. . . . . .
Một nữ tử đặc biệt thông tuệ lại có khả năng hiểu tâm tư của hắn như vậy, lại để cho người ta nhanh chân đến trước rồi, thật đáng tiếc. . . . . .
. . . . . .
Hôm nay, phủ của nhϊếp chính vương Dạ Mị đế quốc giăng đèn kết hoa, từng mảnh màu đỏ lây nhiễm không khí vui mừng đến mọi người.
Một tấm thảm màu đỏ thật dài, một dải lụa đỏ thật dài trải cả con đường trước cửa phủ nhϊếp chính vương.
Trước cửa treo đèn l*иg khảm từng viên bảo thạch lớn có giá trị xa xỉ,ở dưới ánh mắt mọi người phát ra ánh sáng lấp lánh, quả nhiên là vô cùng đẹp!
Tất cả hạ nhân trong vương phủ đều mặc bộ đồ màu đỏ mới, bởi vì trên cơ bản hạ nhân ở phủ nhϊếp chính vương đều là nam nhân mặc trang phục cùng một màu, cho nên nhìn từ xa, một đám người mặc áo đỏ, giống như người cả phủ nhϊếp chính vương đều muốn kết hôn!
Cũng may bọn hạ nhân này đều đội mũ đỏ có viên hình tròn trên mũ(4) nên vẫn còn tốt một chút. Nhưng ba người Đình Vân, Liên Vụ, Liên Hoa đều là một bộ sa tanh đỏ, một nửa tóc buộc lên thật cao, đúng là giống hệt như tân lang!
Phủ Nhϊếp Chính vương xây cực lớn, khuôn viên ước chừng hai dặm, trên tường được quét một tầng phấn vàng, đã biểu lộ toàn bộ tài lực hùng hậu của nhϊếp chính vương!
Ở cửa đặt mấy rương hoàng kim lớn, ước chừng một triệu lượng!
Cho nên hôm nay dân chúng tới tham gia náo nhiệt nhiều vô cùng! Dân chúng ngũ quốc đều vượt xa vạn dặm mà đến!
Bởi vì vị nhϊếp chính vương của Dạ Mị đế quốc này, đồng thời cũng là người giàu nhất thiên hạ, hắn vui vì có ái tử nên muốn vui mừng với dân chúng! Một triệu lượng hoàng kim này vào lúc chính thức bắt đầu tiệc mừng, sẽ do hạ nhân vương phủ cầm ném cho người ở đây, người nào nhặt được sẽ là của người đó!
Cho nên bọn họ đều tới, phải biết nhiều hoàng kim như vậy, mỗi một đĩnh có giá trị rất lớn, tùy tiện nhặt được một đĩnh về nhà, đó chính là tiền chi tiêu một năm. Bọn họ có thể không kích động sao? Dù bị hoàng kim đập chết cũng đáng giá!
Vũ Văn Tiểu Tam mặc một bộ y phục màu đỏ may nhiều tầng thành váy, vui vẻ ôm con lớn nhất, hôm nay thật sự rất náo nhiệt!
Hiên Viên Vô Thương cũng giống như biến thành tân lang, một thân màu đỏ, ngọc hoàn buộc tóc trên đỉnh đầu cũng là một bảo thạch màu đỏ. Trang phục màu đỏ làm nổi bật lên dung nhan như cánh hoa đào, cực kỳ xinh đẹp!
Nếu không phải phía trên y phục màu đỏ này có khảm không ít sợi tơ bạc, sẽ thật làm cho người ta cho rằng hôm nay hắn muốn thành hôn rồi!
Hắn ôm tiểu nhi tử, ánh mắt đứa bé đảo quanh, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc .
Vũ Văn Tiểu Tam cười ngây ngô lần nữa nhìn cái sân một màu đỏ, ngửa mặt lên trời liếc mắt: "Ta nói Thương Thương này, chúng ta thật quá khoa trương rồi!"
Tất cả mọi người mặc đồ đỏ thì thôi đi? Đến vườn hoa trong sân cũng là màu đỏ!
Ngày hôm qua, lúc hắn phân phó hạ nhân đổi hoa khác, còn nhíu lông mày nhìn những hoa cỏ kia thật lâu, cuối cùng nói một câu 'nhổ hết cây cỏ ở đây, nhìn chúng thật không vui mừng'! Ngay cả cây cổ thụ trong vương phủ cũng bị một tấm vải lớn màu đỏ bọc lại, tạo hình cực kỳ quái dị!
"Không khoa trương! Không khoa trương chút nào!" Mỗ nam rất nghiêm túc mở miệng, bởi vì hắn tiếp thu lần dạy dỗ này, nên quyết định về sau sẽ không bao giờ muốn sinh hài tử nữa, cho nên làm tiệc đầy tháng một lần duy nhất trong đời, tự nhiên sẽ muốn làm đặc biệt long trọng một chút!
Một nữ mím miệng, quét mắt nhìn hắn một cái, biến thành đỏ không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao muốn ném hoàng kim ra ngoài? Chẳng lẽ hắn không biết nàng sẽ rất đau lòng sao? Một vạn lượng hoàng kim, hu hu hu hu. . . . . . Đây chính là cắt thịt của nàng đó!
Tiểu Nguyệt cũng mặc một bộ trang phục như tiểu thư, cũng một thân y phục màu đỏ không kém Vũ Văn Tiểu Tam bao nhiêu, vui sướиɠ hài lòng đứng ở sau lưng tiểu thư nhà mình, nhớ tới chuyện kỳ lạ ở ngoài cửa, hôm nay thật là náo nhiệt!
"Tiểu Nguyệt, đi ra ngoài nhìn thử. Nếu phụ thân tới thì đi vào bẩm báo!" Thật ra thì nàng muốn nói, nếu bọn người Hiên Viên Mặc tới thì đi vào bẩm báo. Nhưng nếu đều là người bên kia, tất nhiên sẽ cùng một đường đi tới đây, vậy nói phụ thân thì tốt hơn, tránh cho bình dấm chua bên cạnh tức giận.
Nhưng mỗ nam vẫn quay đầu lại, có thâm ý khác nhìn nàng một chút.
Mỗ nữ run lên một cái, làm bộ không nhìn thấy. . . . . .
"Dạ! Tiểu thư!" Tiểu Nguyệt đáp một tiếng, liền nhảy nhót đi ra cửa.
Từng mệnh quan triều đình mang theo lễ vật bước vào phủ nhϊếp chính vương, cực kỳ hi vọng có thể mượn cơ hội này để lấy lòng vị nhϊếp chính vương Điện hạ có thực lực nhất ngũ quốc này, trên mặt mỗi người đều cười như nở hoa.
Ngay cả khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Liên Hoa và dung nhan lãnh khốc của Đình Vân cũng dính vào chút ý cười. Hôm nay là ngày tiểu thế tử và tiểu công tử đầy tháng, sao bọn họ có thể không vui chứ?
Liên Vụ thì khỏi nói, có thể nói là cười đến cảnh xuân rực rỡ!
Chỉ là cũng một thân màu đỏ, nhưng sắc mặt Đình Vũ chỉ lạnh nhạt, không tiếng động nắm chặt nắm đấm, đáy mắt đều là ánh sáng tối tăm không rõ. Ở vương phủ tràn ngập vui mừng như thế, có vẻ vô cùng không hòa hài.
. . . . . .
Cửa kinh thành Dạ Mị đế quốc, đội ngũ ba nước chạm mặt nhau!
Mấy người nhô đầu ra vừa nhìn đã đoán được mục đích những người này cũng giống như mình. Lúc này liền xuống xe ngựa, Hiên Viên Mặc cười nói về phía Gia Luật Trục Nguyên: "Quốc vương Mông Man quốc, hân hạnh!"
Gia Luật Trục Nguyên cũng ôm quyền cười một tiếng: "Hoàng đế Hiên Viên quốc, hân hạnh! Đều là đi chúc mừng, gọi ta Trục Nguyên cũng được!"
"Nếu Trục Nguyên đệ không ngại, cũng có thể gọi ta một tiếng Mặc huynh!" Hắn lớn hơn Gia Luật Trục Nguyên một tháng, lớn hơn Ngạo Thiên ba tháng.
"Mặc huynh!" Không chút do dự, người Mông Man đế quốc rất sảng khoái!
"Chưa từng nghĩ mọi người đều đến đây, vậy bổn cung cũng không khách sáo, liền kêu huynh một tiếng Trục Nguyên huynh đi!" Long Ngạo Thiên mở miệng cười.
"Ngạo Thiên hiền đệ, đã lâu không gặp!" Lần trước kết thúc chiến tranh, bọn họ đã gặp qua. Vẫn luôn xưng hô đối phương rất khách khí là"Long diệu thái tử" và "Quốc vương Mông Man quốc". Hôm nay lại gặp nhau, hơn nữa đều là đi chúc mừng, thường xuyên gặp nhau thì chính là bằng hữu rồi!
Vũ Văn Cảnh Thiên vén rèm xe ngựa lên nhìn, không ngờ chiếc xe ngựa sang trọng đi phía trước bọn họ lại là nhóm người hoàng đế bệ hạ. Ngay sau đó, lập tức xuống xe với nhi tử. . . . . .
Mấy người khác cũng gật đầu chào nhau một cái. Riêng Vũ Văn Cảnh Thiên, sau khi cúi đầu chào đám người Hiên Viên Mặc, lại nhìn Hiên Viên Ngạo dùng mũ che lại mái tóc, đáy mắt xẹt qua chút áy náy và vẻ mặt không tự nhiên.
Long Tử Nghiên và Hiên Viên Ly tiến lên tụ tập lại một chỗ, vui sướиɠ hài lòng nói chuyện của nữ nhi.
Ba người Hiên Viên Mặc, Long Ngạo Thiên, Vũ Văn Hạo cùng đồng hành, nói chuyện huynh đệ của bọn họ.
Gia Luật Trục Nguyên, Hiên Viên Ngạo, Hiên Viên Triệt, Mộ Vân Dật, Phong Cuồng Tiêu cũng cùng đi, còn có một Thẩm Lãng Phàm không mời mà đến. Hắn không nhận được thiệp mời, nhưng mà huynh đệ tốt đều tới, vì vậy hắn nhờ Đình Vân lấy cho hắn một tấm. Chuyện nhỏ như vậy, mà tên Đình Vân đó lại nhát gan, sợ phiền phức. Lại có thể do dự mấy ngày, làm hắn phải lấy tình nghĩa huynh đệ ra nói, hắn ta mới đồng ý, chỉ là cuối cùng hắn tới có đúng hay không?
Cũng không phải là Thẩm Lãng Phàm hắn cảm thấy hứng thú với tiệc đầy tháng này, hơn nữa đoạn thời gian trước tên Hiên Viên Vô Thương đó còn làm tập tranh kia, phá hư thanh danh của hắn, hắn càng không thể có nhiều hứng thú rồi!
Nhưng các huynh đệ đều tới, mà một mình Thẩm Lãng Phàm hắn lại không có tư cách tới. Chú ý, là không có tư cách tới, đây là một chuyện mất mặt cỡ nào! Cho nên hắn mới kéo quan hệ, mặt dày mày dạn cũng phải tới!
Nhưng mà đến bây giờ hắn vẫn không hiểu, tại sao Hiên Viên Vô Thương muốn kỳ thị hắn, không cho hắn đến. Phải biết mặc dù mọi người đều là thương nhân, nhưng hắn lại không thắng nổi con hồ ly phúc hắn kia, cũng không chiếm tiện nghi gì trên người hắn ta. Vậy tại sao lại ghét bỏ hắn như vậy, thật sự làm cho người ta nghĩ mãi không ra!
Ba người Vũ Văn Cảnh Thiên, Công Tôn Trường Khanh, Vũ Văn Triệt một đường. Hai người trước mặt bàn về chuyện quan trường, Vũ Văn Triệt giữ yên lặng, không nói một lời.
Đám người kia một khi vui mừng, đến xe ngựa cũng không cần, để tùy tùng ở phía sau vội vàng kéo xe ngựa chứa đầy quà tặng đi theo. Cả đám vừa nói vừa cười đi tới phủ nhϊếp chính vương. . . . . .
Đây không thể nghi ngờ là một cuộc thịnh yến mỹ nam và mỹ nữ!
Trừ mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, hoặc có giao tình không sâu với Hiên Viên Vô Thương, hoặc không có giao tình như Mộ Di Tuyết, thì trên căn bản mỹ nam đẹp trai nhất thiện hạ đều ở nơi này.
Danh tiếng mỹ nữ đẹp nhất thiện hạ - Long Tử Nghiên cũng không phải là thổi phồng lên, vẻ mặt xinh đẹp của Hiên Viên Ly cũng là chân thật đáng tin.
Mọi người trên đường giống như bị đoạt đi hô hấp, nhìn đám người kia. Những người như tiên nhân này muốn đi nơi nào đây?
. . . . . .
"Tiểu thư, đến rồi! Đến rồi!" Tiểu Nguyệt vui sướиɠ chạy từ ngoài cửa vào.
Chú thích:
(1) Quân chính: quân sự và chính trị; quân đội và chính phủ
(2) Tài sơ học thiển: tài hèn học ít
(3) Nhân đạo thị phân cửu tất hợp hợp cửu tất phân. Quy luật cuộc sống là hợp rồi tan, tan rồi lại hợp
(4) Mũ đỏ