Quyển 2 - Chương 15: Ăn xong rồi, liền muốn chạy sao

Bất ngờ không hề dự tính trước nàng mυ"ŧ vào, chỉ thiếu mức liều mạng mà gặm cắn.

Loại cảm giác lạ lẫm này khiến hắn khó xử, nằm trên mặt đất, ánh mắt hẳn có chút giãn ra rời rạc, cố gắng gượng mở miệng: "Tam nhi, không nên. . . . . ."

Cách đó không xa, Đình Vân hoảng sợ trợn to mắt, nhìn Vương Gia nhà bọn họ cùng cái vị tam vương phi kinh khủng kia, khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ tới có nên đi cứu giá hay không, suy nghĩ hồi lâu, lại cắn răng, vung tay lên, mang theo tất cả ám vệ thối lui ra bên ngoài 500m, tránh cho ngày mai bị Vương Gia chém!

"Ha ha, cái gì không nên, tiểu gia hôm nay liền. . . . . . Nấc. . . . . . Liền cưỡi lên chàng!" - Nàng cười dâʍ đãиɠ kéo rộng y phục của hắn, đôi bàn tay như ăn trộm kia chạy trên ngực màu mật ong của hắn. . . . . .

"Ừm, Tam nhi. . . . . ." - Bụng dưới dấy lên hừng hực một ngọn lửa dục, lý trí vẫn còn đang hô hào hắn bây giờ không thể được, hắn phải đợi đến lúc nàng tỉnh táo lại.

Nghĩ tới đó liền muốn đẩy nàng ra, lại bị nàng nắm tới cực chặt: "Thương Thương. . . . . . Nấc, lão nương nghĩ đến ngày này đã từ rất lâu rồi, hôm nay cần phải đè lên huynh, kêu lên đi, dù là gào nát cổ họng cũng không có người đến cứu huynh đâu! Ha ha. . . . . ."

Đối với lời nói này giống như là một sơn tặc nói với thiếu nữ ngây thơ.

"Tam nhi, mau mau buông ra!" – Đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, trên dung nhan tuyệt sắc đều là sắc màu đỏ tươi, gắt gao cắn môi dưới, muốn đứng dậy, hắn không thể ở dưới tình huống này mà ham muốn nàng, tuyệt đối không thể!

"Chết tiệt! Đừng động !" - Vũ Văn Tiểu Tam đói diện với hắn vừa gào to lên, "Hiên Viên Vô Thương, lão nương đang cường bạo chàng, cường bạo chàng có biết hay không hả ? Chàng biết cường bạo là có ý gì không? Nấc. . . . . . He he, chàng nhất định không biết, không biết ta sẽ nói cho chàng biết! Ha ha. . . . . ."

Cường bạo hắn sao? Nghe tiếp những lời nàng nói đó, trên bộ mặt tuyệt mỹ đều là ý vị dở khóc dở cười: "Tam nhi, có gì chúng ta từ từ nói. . . . . ."

"Không có gì đáng nói cả! Lão nương nói cho chàng biết, hôm nay. . . . . . Nấc. . . . . . Hôm nay lão nương nhất định phải ở trên chàng, sau khi ở trên rồi thì chàng chính là người của lão nương ! Chét tiệt. . . . . . Nấc. . . . . . Chết tiệt còn dám nhìn lâu nữ nhân khác một lần, lão nương sẽ treo ngược chàng, tìm người luân phiên hành chàng!" - Nàng nói xong liền bật dậy, ngồi ở trên người của hắn.

Lần ngồi xuống này làm cho sắc mặt đã hơi bình tĩnh của hắn cứng đờ lại, dung nhan y hệt cánh hoa đào trong nháy mắt đỏ rực. . . . . .

"Tam. . . Tam nhi. . . . . . trước hết nàng hãy bình tĩnh nghe ta nói. . . . . ." - Hắn vội vội vàng vàng mở miệng, nhất thời lại không biết nên làm thế nào cho phải!

Chợt, phía thân dưới thấy lạnh, hắn nhất thời cảm thấy muốn ngất xỉu, đây là tình huống gì vậy? Hiên Viên Vô Thương hắn thật sự bị người khác cường bạo rồi hả ? !

"He he. . . . . . Dáng dấp cũng không khác nhiều lắm so với Hiên Viên Ngạo. . . . . ." – Trên gương mặt mang theo vẻ thẹn thùng, có chút hưng phấn mở miệng, he he, nàng vừa nhìn thấy “cái đó” của một trai đẹp rồi !

Những lời này khiến vẻ thẹn thùng trên gương mặt của hắn biến mất không còn một mống, trên dung nhan tuyệt sắc đều là hừng hực lửa ghen. Nàng thật sự đã nhìn thấy qua của Ngạo rồi sao?

Tiếp đó,Vũ Văn Tiểu Tam bắt đầu cởi y phục của mình: "Nghe nói. . . . . . Nấc. . . . . . Nghe nói thời điểm cường bạo, nấc. . . . . . thì không thể mặc quần áo . . . . . ."

"Tam. . . . . . Tam nhi. . . . . ." - Hắn nhất thời cảm thấy đầu lưỡi có chút líu lại, có một loại kích động ngay lập tức muốn ăn nàng!

Nàng nằm trên người của hắn giãy dụa hồi lâu, chợt vẻ mặt rất chi là đưa đám ngẩng lên: "Ô ô. . . . . . Kế tiếp làm thế nào vậy?"

Kế tiếp làm thế nào? Hắn có chút dở khóc dở cười, cũng không biết kế tiếp nên làm thế nào. Còn muốn cường bạo hắn? - "Tam nhi, đứng lên đi có được hay không. . . . . ." - Hắn thật không muốn lần đầu tiên của bọn họ xảy ra dưới tình huống nàng không tỉnh táo! Như vậy sẽ làm hắn cảm thấy mình rất hèn hạ!

"Không đứng lên ! Hôm nay người ta nhất định phải. . . . . . Nấc. . . . . . Nhất định phải ăn chàng! Nếu không, sẽ phải đi ăn Long Ngạo Thiên!"

Ăn Long Ngạo Thiên ? Nếu để cho nàng ăn Long Ngạo Thiên, hắn làm thế nào bây giờ ? Mạnh mẽ cắn răng, bất chợt lật người đè nàng ở dưới thân thể, cặp mắt nhuốm vào hừng hực lửa dục, "Tam nhi, có thể ăn, nhưng nàng xác định nàng sẽ không hối hận?"

Nàng đột nhiên cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, mê mê mang mang nhìn nam nhân tuyệt sắc đè ở trên người nàng, say bí tỉ mở miệng: "Không được ở trên chàng, lão nương mới . . . . . Nấc. . . . . . Mới là hối hận cả đời!"

Nói xong, hai cánh tay câu lên cổ của hắn. . . . . .

"Được ! Đây là Tam nhi nói nhé!" - Hắn nói xong cũng không tiếp tục đè nén lửa dục của mình nữa, hung hăng cắn đôi môi của nàng, từng chút từng chút hút lấy mật ngọt trong miệng nàng, ngón tay thon dài đốt một đốm rồi lại một đốm lửa ở trên người của nàng. . . . . .

Nếu nàng không hối hận, hắn lấp tức không cần thiết phải tiếp tục nhịn nữa, nàng là của hắn, vốn nên là của hắn!

"Ừ. . . . . . Thương Thương. . . . . ." - ở phía dưới hắn, nàng khó chịu uốn éo người, khuôn mặt tinh sảo nhỏ nhắn đã đỏ hồng, ánh mắt mê ly, giống như là đang tỏa ra sức mê hoặc nguy hiểm đến chí mạng. . . . . .

"Tam nhi đã chuẩn bị xong chưa ?" - Âm thanh dịu dàng vang lên, giống như là rượu Bồ Đào được ủ cất từ rất lâu, lười biếng mị hoặc, lại vô cùng hấp dẫn, ánh mắt đựng chứa tình yêu sâu thẳm nhìn cô gái ở phía dưới mình. . . . . .

"Chuẩn bị cái gì?" – Ngoẹo đầu có chút không hiểu. . .

Hắn khẽ cười một tiếng, không đáp. . . . . .

Ngay sau đó, trong bụi rậm Hoa Bách Hợp kia, phát ra một tiếng thét chói tai: "A! Thật là đau a! Gϊếŧ người! Cứu mạng a. . . . . ."

"Tam nhi đừng khóc. . . . . . Thương Thương không động nữa!" am thanh cố nén chịu của hắn vang lên, cúi đầu hôn lên trên mặt nàng bởi vì đau đớn mà nước mắt đã chảy ra ngoài, giờ khắc này, hắn cảm thấy nàng đã thuộc về hắn rồi, một lỗ trống trong lòng này đã được lấp đầy. Tam nhi, chỉ vì câu nói"Không hối hận" kia của nàng, Thương Thương cũng hi vọng, nàng vĩnh viễn đều không nên hối hận.

Một hồi lâu, nàng từ trong đau đớn trở lại bình thường, nhẹ nhàng hơi động đậy thân thể một chút, cái khẽ động này làm cho sắc mặt hắn cứng đờ. . . . . .

"Híc. . . . . ." - Cắn môi dưới, nén chịu lấy du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất, "Tam nhi, còn đau không ?" - Dịu dàng mở miệng hỏi thăm cô gái nhỏ ở phía dưới.

"Không đau, chỉ có chút không thoải mái. . . . . . Nấc. . . . . ." - Nấc rượu mở miệng đáp lời.

Khóe môi nâng lên một nét cười tà tứ. . . . . .

. . . . . .

"Có đau hay không?" Nhẹ giọng mở miệng hỏi thăm, mặt tràn đầy nhu tình. Tam nhi, bắt đầutừ một khắc này, nàng đã thuộc về ta! Cũng chỉ thuộc về ta!

Tựa như, Thương Thương cũng chỉ thuộc về nàng. . . . . .

. . . . . . Một đêm này, nàng không biết ngất đi bao nhiêu lần, lại bị hắn gọi tỉnh qua bao nhiêu lần. . . . . .

Cho đến khi sắc trời dần sáng, hắn vòng quanh hông của nàng, để cho nàng đè lên trên người của mình, nặng nề ngủ. .

. . . . . .

"Vương Gia!" - Ám Ảnh đau lòng nhìn bóng ảnh cái người bên cửa sổ kia, kể từ khi bọn họ quay trở lại đem tin tức truyền đạt cho Vương Gia, Vương Gia vẫn cứ như vậy.

Dáng người lạnh lùng kiêu ngạo của Hiên Viên Ngạo đứng ở bên cửa sổ, lông mày như ngọn núi nhíu lại, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, cái lạnh trong mắt cũng là thấu xương . . . . . . Bi thương đau đớn!

Hắn đã biết chuyện đêm qua, chắc hẳn hoàng thúc cũng có ý định cho hắn biết, nếu không chỉ bằng mấy người bọn Ám Ảnh tuyệt đối sẽ không dò xét ra được!

Còn như, tại sao lại không đi ngăn cản ?

Bởi vì hắn biết rõ hắn không ngăn cản được, tương tự, cũng bởi vì đây là lựa chọn của nàng, nếu hắn đã đồng ý với hoàng thúc là cạnh tranh công bằng, hắn cũng không có quyền can thiệp tới bất kỳ quyết định gì của nàng.

"Vương Gia, người phải chú ý thân thể của mình, vết thương của ngài vẫn còn rất nghiêm trọng!" – giọng nói của Ám Dạ vang lên, làm sao lại xảy ra chuyện Vương phi và Hi Vương Gia như thế này ? Cái này, đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy cực kỳ hoang đường!

"Ừ !" - đáp một tiếng, ngay sau đó, con mắtlạnh lẽo nhẹ nhàng nhắm lại, môi mỏng mím chặt, dưới tay áo bào rộng lớn, đôi tay nắm chặt thành quyền, hắn không nói được bây giờ đang có cảm giác gì, nói không rõ là đau lòng, ghen tỵ, không cam lòng, hay là. . . . . . Hắn chỉ biết, tim của hắn giống như bị vạn mũi tên xuyên thấu, đau đớn khó chịu!

Tay phải không tự chủ đặt lên ngực, mạnh mẽ níu lấy. . . . . .

"Phut. . . . . ." - Một ngụm máu tươi phun ra trên bệ cửa sổ, cũng dính vào tấm áo màu xanh dương. . . . . .

"Vương Gia !" Giọng nói kinh hoảng vang lên, "Mau đi thỉnh Thần y!"

"Không cần, Bổn vương không có việc gì." Âm thanh vẫn là lạnh lẽo như vậy, chỉ là không nghe ra được bao nhiêu tức giận.

Tiếng ve ra rả, mùi hoa sơn chi thơm ngát xông vào mũi, một cơn gió nhè nhẹ xuyên thấu qua cửa sổ, phất lên trên dung nhan lạnh lùng kiêu ngạo của hắn, không sao tả hết được vẻ thê lương duy mỹ. . . . . .

"Vương Gia. . . . . ." - Bọn họ tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua Vương Gia có bộ dáng này, mặc kệ là tại bất cứ thời điểm nào, Vương Gia đều hiên ngang mạnh mẽ, cũng không hèn nhát, càng không thể nào chán nản như thế này.

Cho dù là lần trước, 10 nghìn nhân mã của hai người bọn họ bị 70 vạn binh mã bao vây, Vương Gia vẫn trấn định tự nhiên, mặt không đổi sắc, chỉ huy bọn họ thành công phá địch. Nhưng hôm nay. . . . . . Bọn họ không biết tình yêu là gì, cho nên cũng không lý giải được cảm thụ của Vương Gia.

Không trả lời bọn họ, chỉ kinh ngạc nhìn qua bầu trời ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu làm cho hắn cảm thấy cực kỳ chói mắt. . . . . .

Tiếp đó, bản than hắn phải giải quyết như thế nào đây? Là tiêu sái buông tay, hay vẫn là tiếp tục kiên trì?

Trong đầu xẹt qua dáng vẻ nàng nở nụ cười, xẹt qua bộ dáng yếu ớt của nàng, còn có dáng vẻ nàng cứ luôn giận hắn đến độ giậm chân . . . . . . Hắn, sẽ phải mất đi nàng sao? Hoàn toàn mất đi nàng sao?

Tay nắm chặt thành quyền. . . .

Buông tha, hắn không làm được! Không làm được!

Hung hăng nện một quyền lên trên cây cột, máu đỏ thẫm chảy xuôi xuống theo cây cột. . . . . . con mắt lạnh lấp lánh, bên trong đều là ánh sáng kiên định, hắn sẽ không buông tha, tuyệt đối không! Tiếng chim hót ríu rít vang lên, lông mi thật dài của cô gái tuyệt sắc khẽ rung động mấy cái, từ từ mở ra, đầu còn có chút mơ mơ màng màng . . . . .

Sau đó trước mắt sang rõ, hoảng sợ trợn to mắt, nhìn nam tử tuyệt mỹ ở dưới người nàng, môi anh đào khẽ nhếch, hoảng sợ trợn to mắt. . . . . .

Nàng rõ ràng cảm thấy mình đang không mặc y phục, nằm trên ngực của hắn. . . . . .

Chuyện này. . . . . .Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nghiêng đầu nhớ lại, chuyện là dường như ngày hôm qua nàng uống nhiều quá, sau đó hắn xuất hiện, sau đó, sau đó thì thế nào?

Trong đầu vang lên từng câu từng câu nói mang theo ý cười dâʍ đãиɠ "Lão nương đang cường bạo chàng !", "Gọi đi, gọi rách cổ họng cũng không có người đến cứu chàng đâu !" . . . . . .

Hơn nữa, hiện tại rõ ràng tư thế này là nàng đang ở trên hắn, vậy. . . . . . Này, cái đó. . . . . . tối ngày hôm qua nàng thật sự đã cưỡng bức, cưỡng bức, cưỡng bức hắn rồi sao?

Không phải chứ? Tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, cắn môi của mình. . . . . . Toi đời rồi, chờ Thương Thương tỉnh lại, nàng có thể sẽ bị gϊếŧ!

Bị mỗ nữ nhân cường bạo, cái này là chuyện bị sỉ nhục cỡ nào chứ, Thương Thương nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng! Vậy phải làm sao bây giờ đây. . . . . .hu hu hu. . . . . .

Nhìn qua xung quanh là một mảnh trống trải, bọn họ đang ở trong một bụi rậm Hoa Bách Hợp, càng khiến cho nàng như muốn chết ngất! Ta toi rồi! Con mẹ nó lại còn là dã chiến nữa cơ đấy? Hu u hu. . . . . .

Từ khi nàng tỉnh, hắn đã cảm nhận được, nhắm mắt lại chờ phản ứng của nàng, xem xem nha đầu này định làm như thế nào. . . . . .

Truyền tới bên taiâm thanh ấp úng của nàng, thật rất nhỏ: "Chuyện này, Thương Thương kia, ta cái đó là uống nhiều quá, say rượu làm loạn, ta không phải cố ý, ta tin rằng chàng đại nhân đại lượng nhất định sẽ không so đo với ta đúng không ? Chàng không nói chuyện, coi như chàng tha thứ cho ta rồi nhé, vậy ta đi trước đây!"

Nói xong, lại nhẹ nhàng để bàn tay hắn đang đặt ngang hông của mình xuống, từ từ thả lên trên mặt cỏ, sau đó sẽ nhẹ nhàng cầm lên một cánh tay khác của hắn từ từ thả trên đất, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vỗ vỗ l*иg ngực của mình. . . . . .

Sau đó thận trọng chống thân thể đứng lên, nghĩ tới ngàn vạn lần không nên đánh thức hắn, kết quả, đột nhiên. . . . . . Một cánh tay của hắn giống như vô tình chộp lấy eo của nàng, khiến thân thể nàng suýt nữa nện lên trên người của hắn. . . . . .

Nàng kinh hãi, nhìn đến nam tử tuyệt mỹ ở phía dưới kia, não bộ đột nhiên như chập mạch! Ha ha. . . . . . Đẹp trai quá, trai đẹp thế này vậy mà cứ như vậy dễ dàng bị nàng ăn, khà khà . . . . . Rượu thật là đồ tốt ! Có cơ hội uống them chút nữa, sau đó cưỡng bức dữ dội hắn mấy lần, ha ha. . . . . . Ặc, nàng thật nhanh lắc đầu một cái, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, trước phải chạy trối chết mới là khẩn yếu nhất!

Nhìn dung nhan đáng yêu của hắn khi ngủ, rõ ràng còn chưa tỉnh, vậy động tác vừa nãy chính là vô ý thức, vì vậy, Vũ Văn Tiểu Tam một lần nữa nhẹ nhàng tóm lấy cánh tay của hắn ở trên người của mình . . . . . .

Tiếp đó lại chuẩn bị đứng dậy, kết quả không đợi thân người nàng đứng lên, hắn lật người, làm cho nàng cùng hắn đều nằm nghiêng, một chân đè ở trên chân ngọc của nàng khiến nàng không thể động đậy. . . . . .

Nhìn dung nhan của hắn ngay sát cạnh không thể gần hơn được nữa, đôi mắt tà mị đào hoa vẫn đóng chặt lại, mỗ nữ gian nan nuốt nước miếng, ực ực. . . . . . Hoàn hảo là chưa tỉnh, thế nhưng lại đè ép khiến nàng làm thế nào trốn đây? Híc híc híc. . . . . .

Nhìn đến cái chân kia, nhẹ nhàng nhúc nhích, thấy hắn không phản ứng lại, rồi yên tâm từ từ nhấc dời chân của hắn, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, rút ra khỏi ngực của hắn, long thầm kích động không ngớt oh ư! Oh ư! Rốt cuộc nàng cũng trốn ra được!

Đang chuẩn bị đứng lên, lại bị cánh tay dài của hắn duỗi ra một cái, trực tiếp kéo tới đây, rồi sau đó lật người, đè nàng ở dưới thân thể. . . . . .

Đôi mắt tà mị đào hoa mở ra, mang theo sự hài hước nhìn tiểu nữ nhân phía dưới: "Ăn xong rồi liền muốn chạy ?"

"Mới không có ! Người ta là người phẩm đức cao thượng, làm sao có thể ăn xong liền bỏ chạy chứ ?" – khí lớn nghiêm nghị mở miệng, nhưng rất rõ ràng là chột dạ.

"Tam nhi chuẩn bị đi đâu ?" - Nhìn chằm chằm nàng, vẻ hài hước trong đáy mắt càng thêm rõ ràng.

“Híc. . . . . . Cái đó, người ta muốn, muốn, a, đúng rồi, muốn đi nhà cầu! Đúng, muốn đi nhà cầu!" - Ánh mắt trôi đi không dám nhìn hắn.

"Thật sao ?" – Âm thanh rất có sức hút vang lên, mang theo sự lười biếng cùng mị hoặc mới vừa thức giấc.

"Đúng! Đúng!" - Gật đầu như bằm tỏi.

"Tam nhi, tối hôm qua, tối hôm qua nàng. . . . . ." – Gương mặt của hắn có vẻ uất ức nhìn nàng, còn khẽ cắn môi dưới của mình, không nói ra được đáng thương, thật đáng yêu.

Ô ô ô. . . . . ."Tối hôm qua ta làm sao?" Nhẫn nhịn sự kích động muốn khóc rống lên, giả bộ ng. Toi rồi, hỏi cái này, có phải việc tiếp theo hắn muốn làm là xấu hổ tức giận, một đao bổ đôi nàng hay không?

"Tối hôn qua Tam nhi làm cho người ta thật là đau!" – môi monhr y hệt đóa anh đào cong lên, làm bộ đáng thương mà nhìn nàng.

Khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng: "Làm đau chỗ nào hả ?"

Mỗ nam liếc qua hai cái điểm đỏ trước ngực mình, bị cắn vừa đỏ vừa sưng, phía trên còn mơ hồ nhìn thấy dấu răng. . . . . .

"Này, này, cái đó. . . . . . Đó là việc ngoài ý muốn, nghiêm trọng ngoài ý muốn, trọng đại ngoài ý muốn! Thật sự là, ta thật sự là không cố ý đâu!" – đầu lưỡi mỗ nữ xoắn lại, sợ sệt nhìn hắn, lo lắng một giây kế tiếp nhìn thấy trong mắt hắn có sát ý.

"Tam nhi nghĩ phải bồi thường người ta như thế nào ?" - Dường như rất đáng thương nhìn nàng.

Ặc, bồi thường thế nào, bồi thường thế nào. . . . . ."Chàng muốn như thế nào ?" - Nàng vặn đôi mày thanh tú, gương mặt khổ sở nhìn hắn.

"Người ta muốn cắn trở lại!" - Ngay sau đó cúi đầu. . . . . .

Tiếp theo, nàng liền cảm thấy một hồi tê dại trước ngực. . . . . ."Hu hu hu. . . . . . Thương Thương, không nên bồi thường như vậy, chàng cắn làm cho người ta không thoải mái. . . . . ."

Vừa nói, vừa uốn éo người.

Cái uốn éo này tự nhiên khiến lửa dục mà hắn nhẫn nhịn đã lâu đều bị ép ra ngoài, ngẩng đầu lên, khóe môi nâng lên một nét cười tà tứ: "Không nên bồi thường như thế này, vậy thì đổi lại phương thức bồi thường đi!"

Tiếng nói vừa dứt. . . . . .

"A. . . . . . Ừ, a. . . . . . Không được, Thương Thương, không nên. . . . . ." - Hoảng sợ mở miệng.

"Ừ a. . . . . . Thương Thương không được, thật không nên. . . . . ." - Thở gấp liên tiếp.

"Nhưng người ta vẫn còn muốn!" - Âm thanh có chút ủy khuất.

. . . . . .

"Ô oa. . . . . . Chàng tha cho ta đi, không chịu nổi, mẹ ơi, cứu mạng a. . . . . ."

Thấy nàng ngay cả mẹ cũng gọi ra, khóe môi hắn nâng lên một nét cười…..có chút kiêu ngạo ! Ngay sau đó tăng nhanh động tác, ngoảnh mặt làm ngơ đối lời cầu xin tha thứ của nàng. . . . . .

. . . . . .

Mấy hiệp xong xuôi, nàng mệt mỏi ngủ thϊếp dưới người của hắn. . . . . .

Đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đè xuống ngọn lửa dục lại lần nữa dâng lên ở bụng dưới, dừng động tác lại, ôm nàng trong ngực, dù sao cũng là lần đầu tiên, không thể để cho nàng quá mệt mỏi. . . . . .

. . . . . . Sau khi tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lặn phía tây.

Mở mắt ra, liền rơi vào môt đôi mắt đào hoa đầy thâm tình. . . . . .

"Thương Thương. . . . . ." Có lại ý thức, co rúm mở miệng.

"Tam nhi, đói bụng không?" Giọng nói dịu dàng vang lên, đúng là cả ngày rồi

bọn họ vẫn chưa ăn cơm.

Ặc , nàng không muốn đấu tranh? Nhanh chóng gật đầu: "Ừ! Đói bụng!"

Hắn khẽ cười một tiếng, ôm nàng ngồi xuống, dịu dàng mặc quần áo cho nàng, bây giờ đã không còn xấu hổ như hôm qua, mỗi một hành động đều rất tự nhiên, giống

như bọn họ đã là phu thê nhiều năm. . . . . .

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Văn Tiểu Tam lại ửng đỏ như quả hồng, gào

thét, nàng đã làm gì a? Rốt cuộc nàng đã làm gì a? Uống vào một chút rượu, liền tàn

phá một nam tử xinh đẹp như hoa? Nàng là người sao? Nàng vẫn còn là người sao?

Sau khi nam tử giúp nàng mặc từng món quần áo xong, thì bắt đầu mặc

quần áo của mình, mỗ nữ cảm thấy bất an không yên, có phải mặc quần áo xong rồi

liền phải tính sổ hay không?

Sau khi hắn mặc quần áo tử tế, nhẹ nhàng sửa sửa sợi tóc giúp nàng nhưng

lại khiến cho da đầu nàng có chút run lên, trời ạ, có phải muốn trực tiếp cắt bỏ đầu của nàng hay không? Suy nghĩ khốn khổ lại nuốt nước miếng một cái.

Sau khi chỉnh đốn xong tất cả, vươn cánh tay dài xoay thân thể của nàng trở lại, để nàng đối mặt với hắn, bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, bắt buộc mình cố gắng tự nhiên mở miệng: "Tam nhi, nói cho ta biết, nàng hối hận không ?"

Hỏi xong thì thân thể có chút rung động, là hắn quá ích kỷ , không chờ nàng tỉnh táo liền. . . . . . Nếu nàng nói "hối hận" , vậy hắn phải làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể bồi thường lại cho nàng?

A ? Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nhìn hắn, còn thấy thân thể hắn hơi hơi rung động, cảm thấy hắn đã bị mình làm tức giận đến toàn thân run rẩy!

Vì thế đôi mi thanh tú vặn vẹo, vẻ mặt co rúm nhận sai: "Vậy, cái kia,Thương Thương, chàng nhất định phải tha thứ cho người ta, ta không phải cố ý, ta chỉ là say

rượu loạn tính cho nên mới làm việc không nên làm với chàng, ngàn vạn lần

chàng đừng tức giận, cho dù tức giận thì ngàn vạn lần cũng không nên. . . . . . Hu hu

hu. . . . . ."

"Say rượu loạn tính"? "Làm việc không nên làm" ?

Hắn ngơ ngác nhìn nàng, sau đó trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra ý tự giễu. . . . . . Đầy xin lỗi, ôm nàng vào trong lòng, gắt gao ôm, đầu đặtt ở cổ của nàng: "Tam nhi, thực xin lỗi."

Năm chữ ngắn ngủn, lại giống như dùng hết hơi sức cả đời hắn vậy. . . . . .Thực xin lỗi. . . . . . Là ta quá ích kỷ hủy hoại nàng, thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .

Ặc ? Thực xin lỗi? Vũ Văn Tiểu Tam rất kinh ngạc nhìn hắn, rõ ràng là phạm tội cường bạo, sao ngược lại hắn nói xin lỗi với nàng chứ?"Thương Thương, có phải là chàng bị ta kí©h thí©ɧ đến choáng váng không?"

Thấy hắn không nói lời nào, nàng đẩy đẩy hắn: "Thương Thương. . . . . ."

"Thương Thương?" Buồn bực mở miệng, đây rốt cục là chuyện gì, không phải hắn nên nhảy dựng lên muốn gϊếŧ nàng sao? Sao lại giống như rất khổ sở, chẳng lẽ. . . . . .

"Hả?" Giọng nói trầm thấp có chút mỏi mệt, cũng có chút thê lương.

"Ta thật sự không phải cố ý cướp đi thân thể xử nam của chàng, chàng đừng khổ sở có được hay không, ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng!" Mỗ nữ lập tức vỗ ngực bảo đảm.

Hắn vừa nghe,có chút kinh ngạc, nhìn nhìn nàng: "Chịu trách nhiệm với ta? Nàng không hối hận?"

"Hối hận! Ta rất hối hận!" Nàng nhanh chóng gật đầu, lập tức bày tỏ xin lỗi với hắn, "Thật sự ta rất hối hận, ta không nên cường bạo chàng, chỉ là vì ta quá thích chàng, không đúng, là quá yêu chàng, mới có thể không để ý đến ý kiến của chàng, lại vật lộn với chàng, làm ra chuyện không bằng cầm thú với chàng, xin chàng nhất định phải tha thứ ta! Ngàn vạn lần đừngđưa ta đi gặp quan phủ !"

Nàng nước mắt lưng tròng nhìn hắn, gào thét, sẽ không ngẫu nhiên là nàng trở thành nữ nhân phạm tội cường bạo duy nhất trong lịch sử chứ?

Bởi vì quá yêu hắn, cho nên mới làm chuyện như vậy? Chẳng lẽ là hắn hiểu lầm sao? Nghe một câu cuối cùng nàng nói chính là không cần đưa nàng đi gặp quan, khóe miệng không thể kiềm chế mà co rút. . . . . .

"Tam nhi, Thương Thương đang hỏi nàng, có hối hận giao mình cho ta hay không ?." Nhìn nàng dở khóc dở cười , nàng nói đều là những thứ đó?

"A? Không có, không có!" Nàng không suy nghĩ liền nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Lập tức, liền thấy đôi mắt hoa đào của hắn hiện lên ý cười nhẹ nhàng, lúc này người trả lời câu nói kia phản ứng kịp, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ lên xuống, phải nói với hắn có vẻ hối hận hơn chứ?

Gắt gao ôm nàng, tràn đầy vui sướиɠ, nhắm mắt lại đè nén cảm xúc của mình, nhưng thân thể vẫn không nhịn được run nhè nhẹ: "Tam nhi, nàng có biết ta sợ như thế nào không, sợ nàng sẽ hối hận. . . . . ."

Nàng ngẩn ra, quay lại ôm lấy hắn: "Thương Thương, chàng thật khờ!" Đồng thời cũng nói ở trong lòng: Thương Thương, chàng có biết ta sợ như thế nào không , sợ chàng sẽ một đao chém chết ta, hoặc là đưa ta đi gặp quan?

"Thương Thương, bây giờ chàng đã là người của ta, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời có biết hay không?" Giọng nói của mỗ nữ cực kì đắc ý.

Hắn sủng nịch cười: "Tuân mệnh, nương tử đại nhân của ta!" Trận tranh đoạt này, hắn thắng, cần phải đi tìm Ngạo lấy hưu thư.

"Đáng ghét! Ai là nương tử của chàng!" Cái từ "đáng ghét" kia làm cho nàng lấm tấm mồ hôi , nhưng nàng vốn không phải nương tử của hắn a, bề ngoài nàng là nương tử của Hiên Viên Ngạo a, ặc , chuyện này. . . . . .

"Thương Thương, có phải là ta đã cho con heo Hiên Viên Ngạo kia đội nón xanh rồi phải không?" Lam chuyện này không tốt lắm a!

Nhéo nhéo cái mũi nàng: "Không sợ, đợi ta tìm Ngạo lấy hưu thư."

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nàng và Thương Thương xảy ra loại quan hệ này, con heo kia sĩ diện như thế, nhất định sẽ để sẵn hưu thư chờ nàng! Vì thế gật

gật đầu: "Thương Thương, ta đói bụng!"

"Chúng ta đi ăn cơm?" Hắn sờ sờ của đầu của nàng, mở miệng đề nghị.Ánh mắt nàng vô ý đảo qua, thấy giữa hoa bách hợp dưới người bọn họ có dính một chút máu ở trên cánh hoa: "Đây sẽ không phải là máu của ta chứ?"

"Đúng vậy!" Hắn cười mở miệng.

"Không công bằng! Vì sao chàng không đổ máu?"

". . . . . ."

"Ai nha, thôi, đi thôi, đi thôi, đi ăn cơm !" Mỗ nữ nhảy nhót đứng dậy, tránh đi chuyện xấu hổ kia đi, kết quả mới đi hai bước, lảo đảo một cái. . . . . .

Hắn khẩn trương đi tới ôm lấy nàng: "Tam nhi làm sao vậy?" Bước chân của nàng có chút không ổn định.

Mỗ nữ nghiến răng nghiến lợi quay đầu: "Chàng còn mặt mũi hỏi ta làm sao vậy! Chân yếu rồi !" Gào hét đến mặt đỏ như ánh nắng chiều nơi xa. . . . . .

Ặc , trên khuôn mặt như cánh hoa đào đều là xấu hổ , có chút ủy khuất mở miệng: “Còn không phải là Tam nhi quá nhiệt tình sao!"Thật ra nàng đã sớm nói

không được, là hắn không để ý mong muốn của nàng, lại muốn nàng thật nhiều lần.

Nhưng người nào đó vẫn nghĩ mình phạm tội cường bạo, vừa nghe liền cười nịnh nọt : "Ha ha hắc. . . . . . Không nên kích động, không nên kích động, ta xin bảo đảm những thứ này đều là ngoài ý muốn, ngàn vạn lần chàng không nên kích động mà đưa ta đến gặp quan phủ !" Nước mắt đã rơi đầy đáy lòng, rốt cuộc là nàng đã làm ra chuyện gì a!

"Thương Thương, chân người ta mềm nhũn,làm sao đi được đây ?" Nàng dùng vẻ mặt cầu xin nhìn hắn.

Khẽ cười một tiếng, bế nàng lên: "Chân mềm thì Thương Thương ôm Tam

nhi đi."

"Thương Thương, chàng thật tốt!" Vòng tay ôm cổ hắn, sau đó ấn xuống một nụ hôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn.

Nụ hôn này làm cho con ngươi đen của hắn sáng lên, trên mặt đều là hạnh phúc: "Chỉ tốt với một mình Tam nhi!"

"Những lời này chàng đã nói quá nhiều lần!" Giọng nói cực kì không nể mặt.

Sắc mặt cứng đờ, có chút tức giận cúi đầu nhìn nét mặt khó hiểu của nha đầu này: "Người ta nói thật lòng!"

Trợn trừng mắt, chọc chọc vào ngực hắn, chợt cười có chút nguy hiểm: "Đồ ăn của Phượng Phi Yên có ngon hay không?"

Khí thế nghiêm nghị mạnh mẽ của người nào đó liền yếu xuống, có chút co rúm mở miệng: "Không ngon."

"Vậy đồ ăn của Long Tử Nghiên?" Giọng điệu càng thêm nguy hiểm.

Trán của người nào đó đã toát ra mồ hôi lạnh: "Cũng. . . . . . Cũng không ngon."

"Ha ha. . . . . .Chàng cảm thấy là ‘Vô Thương’ dễ nghe hơn, hay là ‘Vô Thương ca ca ’ dễ nghe hơn a?" Lần này, giọng nói đã làm cho người ta có chút sởn gai ốc rồi.

Người nào đó cảm giác lưng có chút lạnh: "Cũng không dễ nghe, vẫn là ‘Thương Thương’ dễ nghe hơn."

"‘ Kim Phượng Hí Long ’và ‘Cẩm Tú Thanh Trúc’ có hợp khẩu vị của chàng hay không?" Nhìn sắc mặt co rúm của hắn, tâm trạng mỗ nữ liền đạt được thỏa mãn cực điểm.

"Cũng không hợp khẩu vị của ta!" Vội vàng mở miệng biểu hiện thái độ.

"Sao ta lại nghe thấy có người nói ‘ thích’, ‘hợp ý’ a?" Giọng điệu biến đổi làm cho người ta hoảng sợ.

Nam tử tuyệt mỹ mím mím môi, hơi chút ủy khuất nhìn mẫu dạ xoa có hình dáng tiểu nữ nhân ở trong lòng mình: "Nếu Tam nhi không nhìn Long Ngạo Thiên thì làm sao người ta cóthể trả lời các nàng!"

"Chàng còn viện cớ?" Nói xong, bàn tay trắng nõn níu chặt lỗ tai của hắn.

Khóe miệng giật giật, khóe mắt nhìn nhìn cái tay kia, mất mặt gấp bội, nhưng vẫn thành thành thật thật mở miệng: "Nương tử, vi phu sai rồi, vi phu sẽ không dám nửa!"

"Xem như chàng thức thời!" Ngẩng đầu lên làm ra bộ dáng tự mãn, ha ha, hắn luôn ức hϊếp nàng, hôm nay xơi tái hắn, bây giờ còn xoay người làm chủ nhân , hô hô!

Thấy bộ dáng lên mặt của nàng, lộ ra một cái nhẹ cười, chỉ cần nàng vui vẻ, nhéo lỗ tai một cái thì tính là cái gì! Từ phía xa, bọn hạ nhân đã nhìn thấy vương gia nhà bọn họ ôm một nữ tử, đi hướng về gian phòng này, không dám tin trừng to mắt, không phải là vương gia chán ghét son phấn trên người nữ nhân sao? Sao hôm nay lại chủ động ôm nữ tử kia?

Đợi bọn họ đến gần, mọi người cùng hành lễ: "Vương gia!" Bọn họ đều là người hầu trong vương phủ Nhϊếp Chính ở đế quốc Dạ Mị của Hiên Viên Vô Thương, hầu hạ tốt, liền đưa bọn họ đến biệt viện này, thỉnh thoảng hắn sẽ tới đây ở một thời gian.

"Đứng lên đi!" Nhàn nhạt mở miệng.

"Dạ! Vương Gia, vị cô nương này là?" Đáy mắt của một lão nô lóe ra một chút tia sáng.

Hiên Viên Vô Thương quay đầu, nhìn nhìn ông ta, nét mặt thay đổi thoáng hiện lúm đồng tiền: "Là vương phi tương lai của các ngươi!"

Lão nô này vừa nghe thì toàn thân run lên hốc mắt ửng đỏ, cực kì kích động mà mở miệng: "Tốt! Tốt! Vương gia, cuối cùng ngài cũng tìm được vương phi rồi ! Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia!"

"Chúc mừng vương gia! Bái kiến vương phi!" Bọn người hầu mừng rỡ như điên cùng lên tiếng.

Một đám người hầu quỳ trên đất. . . . . .

Lần này thật sự đã khiến cho Vũ Văn Tiểu Tam có chút xấu hổ, vùi đầu vào ngực của hắn, không dám ló ra. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương khẽ cười một tiếng: "Đứng lên đi, quản gia, chuẩn bị đồ ăn đi, đừng để vương phi của bổn vương đói bụng!"

"Được! Được! Lão nô đi ngay! Lão đi ngay!" Trong giọng nói đều là kích động khó nén.

Ôm nàng vào phòng, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, sau đó để cho nàng ngồi ở trên chân mình, nhẹ giọng mở miệng: "Bọn họ đều đã theo ta rất nhiều năm, cho nên tình cảm sâu nặng hơn."

"A...!" Gật đầu bày tỏ hiểu biết, nhìn nhìn gian phòng này, có chút cảm giác như trong rừng nhã trúc, khác với Hi vương phủ khí phách gọn gàng, mà là một căn phòng lịch sự tao nhã tự nhiên.

"Thương Thương, cái gian phòng này cũng là của chàng sao?" Kẻ có tiền a, kẻ có tiền a.

"Ừm, đây là biệt viện của ta, thỉnh thoảng sẽ đến đây một chút." Cọ xát bên cạnh gương mặt nàng, giống như mèo con lười biếng.

"Vậy có phải hay chàng còn rất nhiều gian phòng như vậy không?" Quay đầu, đáy mắt tản ra khát vọng đối với vàng.

"Đúng vậy! Của ta chính là của Tam nhi !" Vuốt vuốt cái mũi của cô, đây là một tiểu mê tiền a.

Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, cực kì khinh thường nhìn hắn: "Thôi đi, nói còn hay hơn là hát! Của ta? Nói đi nói lại vẫn không phải đều là của chàng sao! Ngay cả tòa nhà khác của chàng ở đâu ta cũng không biết!"

Trán ẩn ẩn có hắc tuyến toát ra, giựt giựt khóe miệng, bất đắc dĩ mở miệng: "Vậy đợi Thương Thương gọi bọn họ đem tất cả khế ước mua bán nhà, đều thu xếp đến cho nàng!"

"Thật sự?" Trừng lớn hai mắt, tràn đầy chờ mong .

"Thật sự!" Hôn lên môi của nàng, cảm giác mềm mại khiến hắn muốn ngừng mà không được, từ từ rút đi hết không khí trong miệng nàng, dính chặt như môi với răng, lưỡi của hai người hòa hợp ở một chỗ. . . . . .

"Tam nhi, người ta lại muốn rồi, làm sao bây giờ?" Sau khi kết thúc nụ hôn, đáy mắt chứa đầy lửa dục, nhìn tiểu nữ nhân xụi lơ ở trong ngực hắn.

"Tưởng tượng là được!" Một câu làm cho hắn suýt nữa là hộc máu, nhẹ nhàng bâng quơ phát ra từ trong miệng nàng.

Tưởng tượng là được? Cực kì tức giận chuyển thân thể của nàng qua, một nụ như mưa to gió lớn đánh ụp tới, nàng gắt gao bám lấy cổ của hắn, vô cùng yếu ớt buông vũ khí đầu hàng. . . . . .

"Vương gia, đồ ăn. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân chưa nhìn thấy cái gì!" Người hầu này nói xong, trên mặt mang theo tươi cười mờ ám và sung sướиɠ lui ra ngoài.

Nhìn nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng nam tử tuyệt mỹ tràn đầy không vui, nếu không phải người hầu này tới không đúng lúc, có lẽ hắn đã thành công ôm nàng. . . . . .

Thấy bị người ta phát hiện, mỗ nữ có da mặt dày hơn tường thành đỏ lên: "Thương Thương, chúng ta ăn cơm đi!" Ha ha, ăn cơm đi ăn cơm đi. . . . . .

"Ừm!" Giọng nói xen lẫn tức giận, rõ ràng là không thỏa mãn du͙© vọиɠ.

Tay thon dài vươn ra, cầm lấy đũa gắp một miếng thịt bò, đưa đến bên miệng nàng: "Tam nhi, ăn!"

Hé miệng bẹp một tiếng vào miệng, vẻ mặ ăn say mê, suy nghĩ trong lòng cũng là —— cảm giác ăn"thịt" thật sự là sảng khoái a! Ha ha ha. . . . . .

Chợt , biến sắc: "Thương Thương, chàng thành thật nói với ta, Phượng Phi Yên gắp rau cho chàng, không phải là chàng không nỡ ăn chứ?"

Người nào đó kẹp một miếng thịt đưa tới bên miệng, thiếu chút nữa là phun thịt ra, quay đầu nhìn nàng: "Nói đùa cái gì? Phía trên đũa nữ nhân gắp thức ăn dính nước miếng, bẩn chết, Thương Thương mới không ăn!"

Gì? Nhìn hắn một lúc lâu. . . . . . Lúc này cũng là áo trắng không dính một hạt bụi nào, một đôi giày trắng nõnkhông có bất cứ trang trí nào, thỉnh thoảng trong ngày thường cũng sẽ biểu lộ ra một chút động tác. . . . . .

Vì thế, mỗ nữ giật giật khóe miệng: "Thương Thương, không phải là chàng thích sạch sẽ chứ?"

Nét mặt Hiên Viên Vô Thương cứng đờ, có chút xấu hổ quay đầu nhìn nàng, gật gật đầu, cũng cảm thấy có chút lo lắng nàng có thể vì thế mà cảm thấy hắn là người kỳ quái hay không, cho nên không muốn hắn nửa.

"Xong rồi! Xong rồi! Vậy làm sao có thể sống a!" Khuôn mặt nàng hiện ra nét đau khổ, nhìn hắn.

"Cái gì mà làm sao sống?" Thật sự ghét bỏ hắn như vậy sao?

"Thương Thương, thật ra ta không phải là một người chú ý vệ sinh!" Đáy mắt nàng chứa tia nước.

Mày kiếm vặn vẹo, có chút khó hiểu: "Cho nên?" Nàng không phải một người chú ý vệ sinh sao? Vì sao hắn không biết?

"Vậy có phải chàng chê ta bẩn không?" Đáy lòng đầy lo lắng nhìn hắn.

Bất đắc dĩ nhìn nàng một chút, trong đầu của nha đầu kia suốt ngày đều là mấy thứ suy nghĩ vớ vẩn? Làm sao hắn có thể chê nàng bẩn? Hắn yêu nàng còn không kịp!

Nghĩ nghĩ lại bưng một ly rượu lên để bên bờ môi nàng: "Uống vào."

Bởi vì vẫn lo lắng mình đã bị hắn ghét bỏ, cho nên Vũ Văn Tiểu Tam nhíu mày nhìn nhìn hắn, uống rượu vào trong miệng, đang muốn nuốt xuống liền có một nụ hôn đánh úp tới, hắn cuốn toàn bộ rượu trong miệng nàng ra ngoài, một dư thừa một giọt nào. . . . . .

Sau khi rời khỏi miệng nàng, rượu đã bị hắn nuốt vào trong bụng, trong đôi mắt đào hoa là ý cười tà mị: "Nàng nói xem người ta có thể chê Tam nhi bẩn hay không?"

Mỗ nữ nhìn hắn một lúc lâu sau, giữa tránxuất hiện một chút chán ghét: "Thương Thương, quá ghê tởm!"

"Khụ khụ. . . . . ." Hắn thành công bị nước miếng của mình làm sặc, không nói gì nhìn nha đầu kia, rốt cuộc có biết cái gì là tình cảm hay không a?

Quay đầu gắp rau, đút cho nàng: "Nếm thử cái này." Đối với lời nói của nàng, hắn nên học được coi như không có.

"Ừm!" Bẹp một tiếng nuốt vào miệng, hạnh phúc nhai kỹ.

"Thương Thương, tuy bây giờ chàng đã là người của ta, nhưng chúng ta vẫn phải quy ước ba điều!" Vũ Văn Tiểu Tam vừa ăn, vừa phát biểu không rõ.

"Cái gì là quy ước ba điều?" Nhìn nàng có chút kinh ngạc.

"Đầu tiên, ta nói một, ngươi không chỉ phải nói một, mà còn phải kéo dài ra hai ba bốn năm sáu bảy!" Gật gù đắc ý mở miệng.

Cưng chiều cười: "Được!"

"Tiếp theo, chàng không thể nhìn nữ nhân khác, không được nói nhiều, nếu không liền có gia pháp hầu hạ!" Nói xong lại càng lên mặt.

Nhìn bộ dáng lên mặt của cô, giúp cô lấy hết sạch sẽ xương cá, sau đó đưa đến trong miệng nàng, dịu dàng mở miệng: "Được! Nhưng mà Tam nhi có thể hỏi cho người ta biết, gia pháp là cái gì không?"

"Quỳ vỏ cứng, bưng nước rửa chân, vân vân. . . . . ." Ngửa đầu một bộ dáng "ta là lão đại".

Khẽ cười một tiếng: "Được!" Thật không biết nàng từ đâu mà nghĩ ra nhiều cách quỷ quái như vậy, trên cái này thế giới, có nữ nhân cho phu quân quỳ vỏ cứng sao? Lại còn bưng nước rửa chân?

Lịch sử ghi lại là. . . . . . Một người nữ nhân tên là Vũ Văn Tiểu Tam mở ra ngoại lệ này, cũng lần lượt có nữ nhân noi theo, để cho phu quân quỳ vỏ cứng, bưng nước rửa chân, người đời thống nhất gọi loại nữ nhân này là —— Mẫu dạ xoa! Còn có một tên khác, là —— cọp mẹ!

"Sau đó, ta gây họa chàng phải giải quyết hậu quả giúp ta, chàng gây họa từ tự chàng xử lý!" Năng lực của nàng có hạn a, muốn giúp hắn xử lý cũng không xử lý được?

Vuốt vuốt cái mũi của nàng: "Được!"

"Còn nửa, một chuyện rất quan trọng, của chàng chính là của ta, của ta thì vẫn là của ta!" Ha ha, vậy buôn bán này nàng liền lời quá thật nhiều thật nhiều tiền rồi !

"Không được!" Không ngờ, hắn lại không đồng ý.

Cực kì mất hứng nhìn hắn: "Vì sao không được?"

"Người và tất cả những gì của Thương Thương đều là của Tam nhi, bạc gì gì đó của Tam nhi Thương Thương đều không cần, nhưng người của Tam nhi nhất định phải là của một mình Thương Thương !" Hắn kiên định mở miệng, trong giọng nói đều là chân thật đáng tin.

khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi hơi ửng hồng, ưỡn ẹo mở miệng: "Ai du, loại lời nói ghê tởm này không cần nói, chàng làm cho người ta rất xấu hổ!"

Nhìn bộ dáng này của nàng, cảm thấy yêu thích không nói nên lời, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Tam nhi cũng xấu hổ sao?" Tuy bộ dáng này rất giống làm bộ, nhưng chỉ cần là nàng, mặc kệ là nàng có nét mặt nào,hắn đều yêu.

"Chàng là có ý gì? Chẳng lẽ ta không giống loại nữ tử thường xuyên khó xử xấu hổ sao?" Nàng cực kì bất mãn ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Trán ẩn ẩn có mồ hôi lạnh toát ra: "Giống!" Vì sao bây giờ hắn có cảm giác sai lầm khi lên thuyền giặc chứ?

"Vậy còn không tệ lắm!" Hài lòng gật đầu.

"Được tôi, vậy Tam nhi ngoan ngoãn ăn cơm, đừng để đói bụng!" Nói xong lại đưa đồ ăn tới bờ môi nàng.

"Ai nha, đừng nóng vội, chờ một chút lại ăn, chúng ta còn chưa xong ba điều quy ước đâu!" Rất nghiêm túc mà mở miệng.

Bất đắc dĩ cười cười: "Quỷ nha đầu nàng, ăn cơm! Ngoại trừ quyến rũ mỹ nam tử khác, thì cái gì người ta cũng đồng ý với nàng!"

"Thật sự?" Đây cũng quá tốt đi? Loại việc mừng như bánh thịt từ trên trời rơi xuống này, thật sự làm cho người ta. . . . . Sôi sục!

"Thật sự, ngoại trừ Tam nhi nhìn đám người Long Ngạo Thiên, không nhiệt tình xông lên, cái khác Thương Thương đều có thể đồng ý với Tam nhi! Bây giờ có thể ngoan ngoãn ăn cơm chứ?" Giống như dỗ tiểu hài tử ăn cơm.

"Vậy bọn họ chủ động tới quyến rũ ta?" Nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn, nàng không thể chủ động, bọn họ có thể chủ động chứ?

Kết quả hắn lập tức dập tắt đốm lửa nhỏ trong lòng nàng : "Vậy Thương Thương liền gϊếŧ bọn họ, một người cũng không giữ!"

Tỷ như Long Ngạo Thiên đã nằm trong danh sách vồ gϊếŧ của hắn rồi, chỉ còn chờ quân đội của đế quốc Mông Man tới đây thôi, hừ hừ. . . . . .

"Thương Thương, chàng thật tàn nhẫn !" – vẻ kỳ vọng trong đáy mắt nàng tan biến hàm chứa nước mắt, vô cùng bất mãn chỉ trích.

Nhẹ nhàng gõ đầu của nàng: "Tàn nhẫn cũng là do Tam nhi ép!"

Khụt khịt cái mũi, quay đầu: "Thương Thương, người ta muốn ăn tôm!"

"Người đâu !" - Quay đầu hướng ngoài cửa mở miệng.

Người làm lập tức tiến đến, nhìn hai người kề cận dựa vào nhau thì lộ ra một nụ cười ngu khờ, thật lòng vui mừng vì Vương Gia nhà bọn họ: "Vương Gia, ngài có gì sai bảo?"

"Vương phi muốn ăn tôm, lập tức đi làm đi ! Bảo tốc độ của bọn họ nhanh một chút!" - Nhíu lông mày mở miệng căn dặn.

"Dạ!" - Người làm kia vội vàng hỏa cấp tốc chạy về phía phòng bếp, dù bản than Vương Gia có đói bụng cũng sẽ không thúc giục tốc độ nấu cơm của bọn họ phải nhanh hơn, hôm nay chỉ là vì vương phi tương lai muốn ăn tôm, liền nhíu lông mày sai bảo như vậy, xem ra Vương Gia thật sự rất quan tâm đến vương phi tương lai !

Chỉ chốc lát sau, món tôm đó đã xuất hiện ở trên bàn ăn của bọn họ. . . . . .

Hắn vén tay áo, nhìn qua món tôm, cố nén cảm giác buồn nôn cầm lên lột vỏ cho nàng. . . . . .

Nhìn cái vẻ mặt ghét bỏ ấy, hình như muốn ăn tươi nuốt sống món tôm, híc, được rồi, tựa hồ bây giờ là đang "Chết" lột để cho nàng nuốt "chín", nàng mở miệng cười: "Được rồi, được rồi, tự ta bóc cũng được, Thương Thương ưa sạch sẽ cũng không cần phải miễn cưỡng!"

Sau đó đưa tay chém gϊếŧ con tôm trên tay hắn, thế nhưng hắn lại không buông tay, quay đầu nhìn nàng: "Thương Thương muốn làm cho Tam nhi, mặc dù bây giờ chưa quen, nhưng một ngày nào đó Thương Thương sẽ quen! Chẳng lẽ sau này Tam nhi ăn tôm đều muốn tự mình bóc sao? Như vậy Tam nhi sẽ thêm mệt mỏi!"

Thấy vẻ mặt chân thành của hắn, hốc mắt nàng có chút ửng đỏ, người đàn ông này luôn dễ dàng làm cho nàng cảm động. . . . . .

Thấy nàng đỏ vành mắt, hắn vội vàng mở miệng: "Tam nhi, không khóc! Không khóc! Có phải là người ta mới vừa rồi nói chuyện quá lớn tiếng hay không ?"

Nàng lắc đầu một cái. . . . . .

"Có phải là người ta mới vừa rồi giọng nói không tốt hay không ? Thương Thương về sau sẽ không nói chuyện bằng giọng như vậy với Tam nhi nữa. . . . . ."

"Không phải !" - Nàng ngắt lời của hắn, vòng ôm hông của hắn, gương mặt chôn ở trong ngực của hắn, "Thương Thương rất tốt, rất tốt !" - Nàng rốt cuộc cũng tìm được một người đàn ông còn yêu nàng hơn cả ba của nàng!

Có lẽ đây mới là nguyên nhân trời cao để cho nàng xuyên không, bởi vì chân mệnh thiên tử của nàng ở nơi này . . . Ba, mẹ, các người biết không, ở cổ đại, mặc dù không có mọi người, không có chị em, không có bạn bè, nhưng Tam nhi vẫn rất hạnh phúc! Rất hạnh phúc!

"Vậy Tam nhi về sau không nên tùy tiện khóc có được hay không? Thương Thương sẽ đau lòng !" - Ôm nàng dịu dàng mở miệng. Nha đầu này luôn là thích khóc sụt sùi, điểm này không được!

"Được!" - âm thanh có phần nghẹn ngào từ hắn trong ngực vang lên.

"Ngoan! Ăn tôm đi. . . . . ." . . . . . .

. . . . . .

"Thương Thương, cái đồ đó của ta có phải vẫn còn ở trên tay của chàng đúng không ?” - Cơm nước xong, nàng nằm co rúm ở trong ngực của hắn, hỏi.

Thấy nàng còn băn khoăn cái đồ đó, đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, âm thanh có chút nguy hiểm vang lên: "Tam nhi, nàng nói thật với ta đi, có phải nàng đã nhìn thấy qua Thẩm Lãng Phàm bày ra cái loại tư thế đó hay không?"

Nàng vẽ, người khác không nhìn ra vấn đề, nhưng hắn vẫn nhìn ra được, tư thế, động tác cùng thần thái của Thẩm Lãng Phàm, đều vô cùng sinh động, Đình Vân thì hơi lộ ra cứng ngắc.

"Ặc, đúng !" – đường hoàng mở miệng, sau đó rụt cổ lại phân bua cho chính mình, "Nhưng mà thời điểm Thẩm Lãng Phàm bày ra loại tư thế này còn mặc y phục, ta vẽ ra thì không có quần áo! Ta thật sự không nhìn thấy dáng vẻ hắn không mặc quần áo đâu!"

Liếc mắt nhìn nhìn qua nàng: "Hắn bày ra loại tư thế này làm gì ?" - Thẩm Lãng Phàm thân là trang chủ của đệ nhất thiên hạ trang, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện kỳ quái đó chứ?

Vì vậy mỗ nữ một lần nữa cặn kẽ giải thích cho hắn chuyện đã xảy ra ngày đó, nói xong thì cười đến cảnh xuân rực rỡ, sau khi kể xong, lên tiếng tổng kết: "Hắn than là Trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang, khẳng định giá trị con người không rẻ ! Đến lúc đó ta đem mấy bức này ra bán đấu giá, nhất định có thể kiếm nhiều tiền! Ha ha ha. . . . . ."

"Tam nhi, Thương Thương có một chủ ý kiếm nhiều tiền hay hơn! Tuyệt đối so với tiền kiếm bán đấu giá còn nhiều hơn!" –trên dung nhan tuyệt sắc tràn ngập nụ cười vô cùng xinh đẹp. Thẩm Lãng Phàm, rất tốt, dám đến gần nữ nhân của hắn, hắn ắt hẳn sẽ quét sạch thanh danh của gã!

"Ặc, có ý kiến gì hay hơn vậy ?" - Có chút không hiểu mở miệng.

"Người ta thầm nói cho nàng biết. . . . . ." . . . . . .

Hai người nói xong, liền tại cùng nhau cười mờ ám: "Thương Thương, chàng thật lợi hại! Thẩm Lãng Phàm sẽ bị tức điên đấy!"

Hắn cười không đáp, trong đầu nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng: "Tam nhi,có phải nàng cũng đã nhìn thấy qua Ngạo hay không . . . . . . ?"

"Cái gì ?" - Có chút không hiểu nhìn của hắn, đáy lòng cũng mơ hồ đoán được hắn muốn hỏi cái gì.

"Tam nhi, nàng cũng chớ giả bộ, lúc thời điểm nàng cường bạo người ta, cũng đã khai hết!" - Hắn cười đến yêu tà.

"Ô ô ô. . . . . . Đó là chuyện ngoài ý muốn!"

"Là ngoài ý muốn?" - âm thanh cực kỳ nguy hiểm vang lên.

"Đúng! Cuộc sống khắp nơi đều tràn ngập chuyện ngoài ý muốn. . . . . . A. . . . . . Cứu mạng a, không cần a. . . . . ." . . . . . . Tại Đệ nhất thiên hạ trang, Thẩm Lãng Phàm rùng mình một cái, rất lo lắng nhìn chung quanh một lần. Tại sao thế ? Giống như có ai đang tính kế hắn?

"Phàm bị sao vậy?" - âm thanh có hơi kinh ngạc của Mộ Vân Dật vang lên.

Phong Cuồng Tiêu ở bên cạnh chen vào nói: "Còn có thể thế nào chứ, nhớ đến cô nương thôi !" - Lời này nếu là nói với Hiên Viên Ngạo, nhất định là có một chữ "Cút" đuổi hắn, nhưng mà với Thẩm Lãng Phàm thì. . . . .

"Quả nhiên người hiểu ta chi có Tiêu thôi! Nếu chúng ta đã là tri kỷ rồi, không biết Tiêu huynh có muốn cùng ta phát triển sâu hơn hay không ?" – Nói xông thì mập mờ nháy mắt với hắn, tràn đầy trêu chọc ý vị.

"Cút! Ngươi đừng làm ta thấy ghê tởm !" - Phong Cuồng Tiêu mặt lạnh bộ dạng buồn nôn, nhích cái băng ghế ngồi ra thật xa.

Thẩm Lãng Phàm vẫy vẫy cây quạt, lộ ra một nụ cười kiêu ngạo. Hừ, trêu chọc hắn à? Trên cái thế giới này người có thể trêu cợt Thẩm Lãng Phàm hắn còn chưa ra đời ! Nhưng chỉ vài ngày sau, hắn sẽ biết thật ra thì người nọ đã ra đời từ lâu rồi, hơn nữa còn là hai người. . . . . .

. . . . . .

"Bệ hạ! Thuộc hạ, thuộc hạ. . . . . ." - Một cô gái mặt đầy kinh hoàng quỳ gối bên cạnh chân Phượng Phi Yên.

Nhẹ nhàng nhấp một hớp trà, nhìn nàng kia một cái: "Vội vàng hấp tấp thành cái dạng gì vậy!"

"Thuộc hạ biết sai! Nhưng bệ hạ, chuyện này thật rất lớn!" - Hơn nữa nàng xác định bệ hạ nhất định sẽ mặt rồng giận dữ!

"Nói một chút coi là chuyện gì?"- Âm điệu chẳng hề bận tâm vang lên, chẳng lẽ là bầy lão nữ nhân kia ở Thanh Loan lại bắt đầu không an phận rồi sao? Nếu lại không an phận, nàng lập tức nhổ cỏ tận gốc!

"Người phụ trách giám thị nhất cử nhất động của Hi Vương Gia, đêm qua đột nhiên phát hiện hắn biến mất khỏi Hi vương phủ, bọn họ lật tung cả Kinh Thành, rốt cuộc nhìn thấy hi Vương Gia trong một tòa biệt viện ở ngoại ô phía Tây, hơn nữa còn phát hiện ra Tam vương phi, xem ra hai người đã. . ." - Co rúm lại mở miệng.

"Đã thế nào ?" - Nhàn nhạt mở miệng, giống như lơ đãng, trong tay áo bào rộng lớn, khe khẽ đẩy mạnh cái nhẫn trên ngón tay.

"Đã cá nước thân mật rồi ạ !" - Một câu nói xong ra liền vội vàng cúi đầu, chờ bệ hạ tức giận, hoàng phu không trong sạch, chuyện như vậy nếu lộ ra, há chỉ có bệ hạ mà thanh danh cả quốc đô Thanh Loan sẽ mất sạch, dù bệ hạ không thèm để ý, người trong tông tộc nhất định sẽ không thể nào để bệ hạ cưới loại hoàng phu như vậy.

"Được! Được! Ngươi được đấy Hiên Viên Vô Thương!" - Phượng Phi Yên cuối cùng không nén được, hung hăng vỗ một chưởng lên bàn, đồng thời bóp nát bấy ly trà càm trong tay, "Phái 28 ẩn vệ gϊếŧ chết Vũ Văn Tiểu Tam đó cho trẫm, nếu không được việc, cũng không cần quay trở lại nữa !"

Lời Hiên Viên Mặc cảnh cáo còn vẫn còn bên tai, nhưng nàng nhất định phải tiêu diệt Vũ Văn Tiểu Tam kia, nếu không khó tiêu tan được mối hận trong lòng nàng!

"Dạ!" - Người nữ quan kia lĩnh mệnh lui ra bên ngoài, đi tới cửa, lại nghe thấy giọng nữ uy nghiêm truyền đến: "Từ từ đã!"

"Bệ hạ ?" - Có chút khó hiểu quay đầu nhìn nàng.

"Chờ trẫm suy nghĩ một chút!" - Nhắm mắt lại, giống như là đang suy nghĩ sâu xa, cũng giống như là đang ẩn nhẫn lấy tức giận.

. . . . . .

Không lâu sau, hai mắt mở ra, trong lòng đã có sự cân nhắc: "Hãy xử tử toàn bộ người biết chuyện này !"

Người nữ quan kia run lên: "Dạ!" - Chuyện này nàng cũng biết, vậy nên làmthế nào mới tốt đây ?

"Mộ Yên, ngươi là tâm phúc của trẫm, trẫm tin tưởng ngươi sẽ không làm cho trẫm thất vọng!" - Nhàn nhạt liếc nàng ta.

Xoa xoa mồ hôi trán, vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt: "Tạ ơn bệ hạ không gϊếŧ!"

"Ừ, đi xuống đi!" - Giống như là có hơi mệt, phất phất tay.

"Vậy chuyện ám sát tam vương phi. . .?" - cô gái được gọi là Mộ Yên nhíu lông mày mở miệng xin chỉ thị.

"Tạm thời bất động !" - Bởi vì nàng đã có chủ ý tốt hơn.

"Dạ!" - Cung kính đáp một tiếng liền lui ra ngoài, toàn thân trên người bị mồ hôi thấm ướt, gần vua như gần cọp a!

Bên trong nhà khóe môi cô gái mặc Phượng Bào cong cong, tay kia nhẹ nhàng gõ ở trên bàn, trên mặt không có biểu cảm, chỉ là móng tay thật dài toàn bộ đã bị gõ nát, nhưng cô gái lại hoàn toàn không cảm thấy . . . . .

. . . . . .

"Thương Thương, chàng nói Hiên Viên Ngạo sẽ đồng ý hòa ly sao?" - Vũ Văn Tiểu Tam vùi ở trong ngực của hắn, chẳng biết tại sao, nàng cảm giác giống như nàng và Thương Thương ở chung một chỗ, dường như có thứ gì ngăn cách, đoạn đường này tuyệt đối không đơn giản giống như nàng tưởng tượng ! Giác quan thứ sáu của nàng từ trước đến giờ chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh!

Hắn gặm gặm môi của nàng, tà mị mà cười cười: "Tên tiểu tử Ngạo kia từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, sẽ phải đồng ý!" – Dựa vào sự thấu hiểu của hắn về Ngạo, thì y sẽ phải đồng ý.

"Thương Thương, không biết vì sao a, ta luôn có một dự cảm chẳng lành!" - Cảm giác này đột nhiên từ đáy lòng dâng lên.

Hắn ôm chặt nàng, nhẹ giọng mở miệng: "Đừng nghĩ lung tung, có ta ở đây mà!"

Nàng hướng vào trong ngực hắn, ôm chặt hông của hắn, một loại cảm giác an tâm trong nháy mắt cuộn trào toàn thân: "Thương Thương, có chàng ở đây thật tốt!"

Có hắn ở đây, dù có khó khăn gì nàng đều không sợ!

"Tam nhi, nàng nói, trong bụng của nàng có thể đã có đứa bé của ta rồi hay không hả ?" - Hắn mở miệng trêu chọc, cố gắng nói sang chuyện khác.

Nàng vừa nghe, cái đầuu từ trong ngực hắn ngẩng lên, mắt hạnh trừng trừng: "Nào có dễ dàng như vậy? Chàng cho rằng mang thai đứa bé đơn giản như vậy sao ?"

"Nhưng tối ngày hôm qua cùng sáng sớm hôm nay người ta đã ra sức như vậy mà !" - trên dung nhan y hệt cánh hoa đào viết thật to hai chữ —— bất mãn!

Ặc, quả thật rất ra sức đấy! Ra sức làm cho chân nàng đến bây giờ vẫn còn mềm! - "Cái này không có quan hệ với việc chàng ra sức hay không, phải xem vận số, nhưng người ta không nghĩ sẽ mang thai !"

"Tại sao?" - Nàng không muốn có một đứa bé của hắn sao?

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Chàng không cảm thấy có đứa trẻ sẽ phá hỏng thế giới hai người sao ? Hơn nữa đứa bé cũng rất ồn ào!"

Trên dung nhan tuyệt mỹ cười nở rộ một lúm đồng tiền xinh đẹp: "Vấn đề này Thương Thương sớm đã nghĩ xong! Sau khi sinh hạ sẽ đem con ném ra thật xa, để người hầu chăm sóc, ném càng xa càng tốt, chờ thời điểm nó có thể tự lo liệu không cần có người chăm sóc nữa, thì triệu hồi về, như vậy cũng không ảnh hưởng tới chúng ta!" (sặc bó tay)

Nếu là có đầu củ cải cả ngày kề cận Tam nhi của hắn, hắn nghĩ hắn sẽ giận điên đến độ bóp chết nó ! Cho nên chỉ có thể ném ra xa xa!

Hắn chỉ muốn có một kết tinh tình yêu thôi, dùng để chứng minh tình yêu của bọn họ. Đây cũng không có nghĩa là hắn quá chào đón đứa bé có thể ra đời đó!

Thưởng cho hắn một cái liếc mắt: "Chàng thực sự có gan làm như vậy, ta lập tức không cần chàng nữa! Sẽ mang theo bảo bảo đi tha hương!" - Đùa gì thế, ném ra xa xa? Mệt cho hắn nghĩ được ra! Đứa bé không có tình thân tương lai có thể bình thường sao? Nàng cũng không hy vọng bảo bảo tương lai của nàng biến thành nhi đồng có vấn đề!

Sắc mặt Hiên Viên Vô Thương tối tăm, tức giận mở miệng: "Tam nhi không thương Thương Thương rồi !"

"Không phải là không yêu chàng, chỉ là cũng rất yêu bé con của chúng ta, nhưng mà bây giờ chúng ta nói điều này có phải quá sớm không?" - Nàng có chút im lặng, bàn tới xa như vậy, nói ra thì đứa bé còn đang ở đâu chứ?

"Hừ! Tam nhi chỉ có thể yêu một mình Thương Thương! Ngoại trừ Thương Thương, ai cũng không thể yêu!" Quặm mặt lại nhìn nàng.

Nàng cười không đáp. . . . . .

"Tam nhi. . . . . ." - giọng điệu có chút làm nũng vang lên.

Nàng quả thật quay mặt đi không đáp lại.

Mỗ nam tử hung hăng cắn răng, ở trong lòng quyết định, hắn tuyệt đối không thể để đứa trẻ chết tiệt nọ xuất hiện, tranh giành tình yêu của Tam nhi! Về sau phải cẩn thận một chút ít!

Nhưng mà, đáng thương là, dường như đứa bé kia, tại ngày hôm nay dưới sự "Ra sức" của hắn, đã chạy vào trong bụng nàng rồi. . . . . .

"Vương phi đã về chưa?" – âm thanh lạnh lẽo vang lên, giờ phút này khiến cho người khác cảm giác không còn sự rét lạnh, mà là sự bi thương.

Ám Ảnh do dự một chút, khom lưng mở miệng: "Vẫn chưa về! Vương gia ngài dùng bữa trước đi, ngài đã cả ngày không ăn rồi!"

"Bổn vương không đói !" - Nhìn binh thư trên tay, cũng không ngẩng đầu lên.

Ám Ảnh thở dài một cái, quyển binh thư này, cả một buổi chiều đều là một trang này, chưa từng động tới. . . . . .

Đoạn thời gian trước rõ ràng là Vương gia gặp vương phi chỉ hận không thể gϊếŧ chết bộ dáng của nàng, thế nào mà thoáng cái lại hãm vào sâu như vậy!

"Vương gia, ngài nên thay thuốc rồi !" - Thanh Trúc đi vào, nói với nam tử lãnh ngạo kia, nhìn bộ dáng kia của Vương gia, nàng thật hận không được gϊếŧ chết Vũ Văn Tiểu Tam! Đúng vậy, gϊếŧ! Trong mắt hàn quang lóe lên, nữ nhân làm thương tổn Vương Gia vốn không nên sống trên đời!

"Ừ." Thả binh thư trong tay xuống, vẫn giống như tượng gỗ đứng lên, chờ Thanh Trúc thay thuốc cho hắn.

"Vương Gia, nha hoàn của vương phi cầu kiến!" –thị vệ canh cửa đi vào bẩm báo.

Mày kiếm khẽ vặn, mơ hồ đoán không biết có chuyện gì, vừa đúng lúc hắn muốn dặn dò nàng ấy, vì vậy lên tiếng với thị vệ : "Để cho nàng đi vào đi!"

. . . . . .

"Vương Gia, tiểu thư nhà chúng ta, không đúng, là vương phi, đêm qua đột nhiên mất tích, đến hôm nay hiện tại vẫn chưa về! Vương Gia, vương phi có thể xảy ra chuyện gì hay không, ngài phái người đi ra ngoài tìm nàng một chút đi!"

Tiểu Nguyệt vội vàng mở miệng, nàng đã một ngày một đêm không trông thấy tiểu thư, đêm qua sau khi Vô Thương Vương Gia tiến vào thì chưa hề đi ra, sau đó không trông thấy cả hai người, nhưng nàng cảm thấy tiểu thư hẳn không phải là rời khỏi đi theo Vô Thương Vương Gia ở cùng một chỗ, bởi vì trước kia Vô Thương Vương Gia tới đây, luôn lập tức đi.

"Biết rồi, đi xuống đi, chuyện này không nên nhắc tới cùng bất luận kẻ nào !" - Âm thanh lạnh lẽo vang lên, giống như là lạnh nhạt, trong lòng cũng là đau đớn khó chịu.

Nghe nàng ấy vừa nói xong, hắn cả ngày một mực ép buộc mình quên đi chuyện đó, lại bị nói ra, trong lòng lại bắt đầu mê mang. Hắn nên làm như thế nào? Bảo hắn buông nàng ra, hắn không làm được! Ít nhất hiện tại không làm được!

Nhưng chỉ giữ lại người của nàng ở bên mình thì có ích lợi gì?

Hắn vì thế mà khó chịu, cũng không phải là bởi vì thân thể nàng đã không còn thanh khiết, chỉ là khó chịu vì người nữ nhân mình yêu thích mây mưa cùng người khác, lần này, hắn có thể không quan tâm, hắn có thể nhượng bộ, nhưng mà sự nhượng bộ của hắn có lẽ cũng không phải điều nàng muốn!

"Vương Gia, vậy ngài. . . . . ." - Tiểu Nguyệt vội vàng mở miệng. Vương Gia còn chưa tỏ rõ có phái người đi tìm vương phi hay không.

"Bổn vương bảo ngươi lui ra, vương phi sẽ tự trở về!" - Âm thanh đã ẩn chứa sự tức giận.

Thanh Trúc ở bên cạnh mở miệng: "Tiểu Nguyệt, vương phi mất tích đêm qua, ngươi có từng gặp qua người nào không?"

Tiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng, nhớ tới ngày hôm qua Hi Vương Gia đã đến, nhưng chuyện Hi Vương Gia nửa đêm mò tới gian phòng của tiểu thư tuyệt đối không thể nói ra! Vì vậy lắc đầu một cái: "Không có!"

Thanh Trúc trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt: "Thật sự không có ư ?"

"Đi xuống !" - Âm thanh lạnh lùng của Hiên Viên Ngạo vang lên lần nữa.

Tiểu Nguyệt như nhặt được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài, nếu Thanh Trúc này hỏi tiếp nữa, có lẽ nàng cũng không cẩn thận đem chuyện đêm qua khai sạch!

Sau khi Tiểu Nguyệt thối lui khỏi cửa chính, thị vệ canh cửa ngay lập tức đóng chặt cửa. Hiên Viên Ngạo tung một chưởng nhằm về phía Thanh Trúc ở bên cạnh, một thân thể màu xanh giống như con diều đứt dây bay ra ngoài, đυ.ng vào trên cây cột, hẳn là đã đυ.ng gãy cây cột . . . . . .

"Phụt. . . . . ." - Một ngụm máu tươi phun ra.

Nam tử lạnh lùng kiêu ngạo nhìn nàng một cái: "Tự cho là thông minh !"

"Thuộc hạ biết sai! Tạ ơn vương gia không gϊếŧ!" – ôm lấy cái ngực trọng thương, quỳ xuống nhận sai.

Vương phủ đương nhiên có tai mắt của Thái hậu, hiện tại cửa chính của Vương Gia mở ra, chỉ cần Tiểu Nguyệt kia vừa rồi nói đêm qua có ai xuất hiện tại phòng vương phi, vậy chuyện này lập tức liền sẽ truyền vào hoàng cung, không thể nghi ngờ Vũ Văn Tiểu Tam sẽ phải chết!

"Nếu chuyện hôm nay truyền vào hoàng cung, tất cả người chứng kiến không chừa một mống!" Lạnh lùng mở miệng nhắc nhở.

"Dạ!" Thanh Trúc cùng Ám Ảnh cúi đầu trả lời.

Mắt lạnh nhìn qua Thanh Trúc: "Ngươi tốt nhất không nên nghĩ động thủ với nàng ấy, nếu không ngươi không gánh nổi trả giá đắt đâu!" – Lúc nàng mới vừa vào cửa, hắn đã có thể cảm thấy trên người nàng chợt lóe lên sát cơ.

"Nhưng Vương gia, thuộc hạ thay ngài thấy không đáng!" - Nàng rốt cuộc không nhịn được mà nói ra, Vũ Văn Tiểu Tam rõ ràng là vương phi của vương gia, vì sao phải dây dưa với Hi Vương Gia? Ngay cả "Yên Vũ các" Vương Gia cũng đều cho Vũ Văn Tiểu Tam kia hết thảy, vì sao nàng ta còn phải cô phụ một mảnh chân tình của Vương Gia như vậy?

Con mắt lạnh híp lại, nhìn Thanh Trúc: "Bổn vương mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, nàng, là ai cũng không thể động vào được, ngươi hiểu ý của bổn vương chứ?"

Toàn thân nàng run lên, cúi đầu mở miệng: "Vương Gia, thuộc hạ hiểu!"

"Đi xuống đi!" - Cầm binh thư lên đọc tiếp.

Thanh Trúc mở cửa, bước ra, rồi sau đó xoay người đóng cửa lại. Vương Gia, thật xin lỗi, ta không thể đồng ý với người! Vũ Văn Tiểu Tam đó, Thanh Trúc nhất định phải diệt trừ nàng! Nhất định phải diệt trừ nàng vì vương gia!

"Canh chừng Thanh Trúc, nếu nàng ta có hành động gì. . . . . ." -Cầm binh thư, mơ hồ có chút do dự.

Ám Ảnh nhìn hắn: "Vương Gia. . . . . ."

"Gϊếŧ không tha!" Nhắm mắt lại có phần không đành lòng, dù sao Thanh Trúc đi theo hắn vài đã chục năm. Đồng dạng, cũng chính là bởi vì nàng ta đi theo hắn vài chục năm, cho nên hắn cũng có thể dễ dàng nhìn ra nàng ta không cam lòng!

"Ừm !" Ám Ảnh do dự một lát, "Vương Gia, chuyện vương phi, ngài dự định làm sao bây giờ?"

"Quân đội của đế quốc Mông Man gần đến rồi, quốc gia đại sự làm đầu, tư tình nhi nữ, trước tiền không cần vội!" - Dứt lời mới chính thức ổn định tâm thần đọc binh thư.

Thứ cho hắn hèn nhát, giờ khắc này, trừ trốn tránh, hắn thật không biết nên làm sao làm sao đây! Hắn vẫn tin tưởng, một ngày nào đó hắn sẽ gặp người hắn thật lòng yêu, cho nên cõi lòng luôn tràn đầy mong đợi, nhưng thế nhưng hắn lại quên. . . . . . Nếu người hắn yêu không thương hắn, vậy hắn nên làm gì đây?