- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Hãn Phi, Bổn Vương Ꮆiết Chết Ngươi
- Quyển 1 - Chương 166: Chương 41.2: Dù chết cũng không chia lìa!
Hãn Phi, Bổn Vương Ꮆiết Chết Ngươi
Quyển 1 - Chương 166: Chương 41.2: Dù chết cũng không chia lìa!
"Bệ hạ, bệ hạ. . . . . ." Tiểu thái giám một đường hấp tấp chạy đến cửa Kim Loan điện.
"Người ồn ào bên ngoài là ai?" Âm thanh của Dạ Tử Lân truyền ra ngoài.
Tổng quản thái giám mở miệng: "Nô tài đi ra xem một chút."
Triều sớm vẫn tiếp tục. . . . . .
Đến cửa: "Vội vàng hấp tấp như vậy, còn ra thể thống gì! Nơi này chính là Kim Loan điện, không phải chợ bán thức ăn! Nếu chọc giận bệ hạ, mười cái đầu của ngươi cũng không đủ chém đâu."
"Công công, nô tài biết sai, chỉ là nhϊếp chính vương điện hạ vào cung, nói có chuyện gấp muốn gặp bệ hạ, cho nên ra lệnh cho nô tài tìm đến!" Tiểu thái giám này run rẩy thân thể mở miệng, còn không có nói bộ dạng nhϊếp chính vương điện hạ rất khủng bố!
Lông mày tổng quản thái giám nhíu lại một cái: "Nhϊếp chính vương tìm bệ hạ, không thể đợi bệ hạ hạ triều sao? Vì sao nhất định phải là bây giờ? Ngươi trở về nói với nhϊếp chính vương, bệ hạ nói hạ triều sẽ đi qua!"
Hiên Viên Vô Thương thật sự là quá không để hoàng đế Dạ Mị đế quốc vào trong mắt rồi, tính khí bệ hạ tốt, luôn không so đo, nhưng cứ thế mãi, vung tay là tới, hất tay là đi, vậy thì bệ hạ sẽ quên ai mới là hoàng đế chân chính của Dạ Mị đế quốc! Cho nên hôm nay, hắn sẽ thay bệ hạ nói ra lời này.
"Nhưng công công, chuyện này. . . . . ." Tiểu thái giám do dự nhìn hắn, nếu trực tiếp trở về nói như vậy với nhϊếp chính vương, còn không biết có hậu quả gì đây, ít nhất là hắn chịu trách nhiệm không nổi đâu.
"Này cái gì mà này, lời nói của ta, ngươi cũng không nghe sao?" Trong giọng nói lanh lảnh mang theo chút chua ngoa vang lên, tổng quản thái giám là trông coi tất cả thái giám cung nữ trong cung, tự nhiên có thực lực uy hϊếp đám thái giám.
"Dạ! Nô tài sẽ đi đáp lời ngay!" Lòng tiểu thái giám tràn đầy lo lắng lui xuống, trong lòng cũng vô cùng uất ức. Nếu nhϊếp chính vương điện hạ nổi giận, hắn tuyệt đối là người vô tội bị tai họa đầu tiên.
Tổng quản thái giám nhìn bóng lưng của hắn, râu trắng che khóe môi đang kéo lên, rồi sau đó vung vẩy phất trần trong tay, bước vào đại điện.
Giờ phút này, mọi người đang thảo luận nạn châu chấu, thấy hắn đi vào cũng không có chú ý quá nhiều.
Đến bên cạnh Dạ Tử Lân, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Không có chuyện gì, cũng chỉ là một tiểu thái giám ở tại cửa ra vào bị chút kinh sợ, mới không lựa lời nói mà kêu bệ hạ, nô tài đã để người trừng phạt rồi!"
Nếu nói Hiên Viên Vô Thương tới, sợ rằng bệ hạ sẽ bỏ lại công việc triều chính chạy đến ngay! Hắn nơi nào biết, hiện tại hắn tự cho việc làm này là đúng, vì thể diện của Dạ Tử Lân, đến cuối cùng suýt nữa làm hại Dạ Tử Lân mất mạng!
Dạ Tử Lân gật đầu một cái, cũng không quan tâm nữa. . . . . .
. . . . . .
"Nhϊếp chính vương điện hạ!" Tiểu thái giám quỳ gối bên chân của Hiên Viên Vô Thương, xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, "Nhϊếp chính vương điện hạ, bệ hạ nói sau khi hạ triều sẽ tới."
Cái ly trong tay "Choang!" một tiếng, nện vào trên bàn. Toàn thân tiểu thái giám run lên, giống như lá mùa thu rụng bay theo gió, quỳ lệch trái lệch phải, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đây là do chính bản thân hoàng thượng sai ngươi nói như vậy với bổn vương sao?" Thanh âm tà mị vang lên, bao hàm sát ý.
Tiểu thái giám do dự một chút, không biết đáp lời như thế nào.
"Vương gia đang hỏi ngươi đó!" Liên Vụ ở một bên không nhịn được mở miệng, tiểu công tử không thấy, bọn họ cũng gấp đến độ muốn chết rồi, tiểu thái giám đáng chết này vẫn còn ở đây lãng phí thời gian của vương gia!
Tiểu thái giám này sợ đến dập đầu thật nhanh "Vương gia, tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân biết sai! Không phải hoàng thượng tự mình sai tiểu nhân truyền lời, mà là tổng quản thái giám công công sai tiểu nhân truyền lời!"
Tổng quản thái giám, không phải là người hôm qua Đình Vân thấy lén lút xuất hiện trước phong Cuồng nhi sao? Hắn là người bên cạnh của Dạ Tử Lân, chẳng lẽ chuyện này thật có liên quan với Dạ Tử Lân sao?
"Đi xuống đi!" Nhắm mắt lại suy nghĩ, cũng không thèm nhìn hắn.
Tiểu thái giám có chút lờ mờ phát giác ra, nhϊếp chính vương lại có thể không tức giận, cũng không xử trí hắn? Nghĩ tới lắc lắc đầu, hắn thật là đầu óc có bệnh, không xử trí hắn không tốt sao? Chẳng lẽ hắn muốn bị xử trí thì trong lòng mới sảng khoái sao? Nhìn nam tử đang tà mị suy tư một chút, mở miệng thật nhanh: "Nô tài lui xuống trước!"
Dứt lời liền giống như một trận gió chạy ra ngoài.
"Vương gia, chúng ta không đi tìm hoàng thượng sao?" Liên vụ nhíu mày mở miệng, lòng tràn đầy không vui. Nếu không phải lần trước hoàng thượng đi Hiên Viên đế quốc cầu viện binh, cũng không biết chết bao nhiêu lần rồi. Hiện tại làm hoàng đế, lại không để vương gia ở trong mắt, chẳng lẽ hắn không biết quân quyền của Dạ Mị đế quốc đều ở trên tay người nào sao?
Đúng rồi, chẳng lẽ là bởi vì quân quyền?
"Không đi!" Thở dài một hơi, "Mặc kệ là ai bắt Cuồng nhi, chắc hẳn cũng là vì uy hϊếp bổn vương, cho nên không cần lo lắng đến tính mạng của Cuồng nhi."
Nhưng hắn lại lo lắng có người động thủ với Cuồng nhi, hoặc là hạ độc, chỉ cần nhớ tới những thứ này, tim của hắn giống như ở trong chảo dầu, cực kỳ khó chịu!
"Ngài cảm thấy có phải hoàng thượng làm không?" Nếu nói hoàng thượng vì quân quyền, bắt tiểu công tử uy hϊếp vương gia, đó cũng không phải là chuyện không thể.
"Bổn vương cũng không biết." Hành động của tên thái giám kia xác thực quỷ dị, nhưng hắn lại cảm thấy Dạ Tử Lân không có ngu xuẩn như vậy. Dù là vì quân quyền, cũng không cần nóng vội như vậy, quyền chỉ huy quân đội tuyệt đối vẫn còn ở trên tay Đình Vân, Đình Vân tồn tại trong lòng quân đội Dạ Mị đế quốc như một vị thần, quân uy tuyệt không thể bị một người thay thế trong một sớm một chiều.
Trong quân đội binh tướng không hòa hợp, nếu có chiến tranh, chắc chắn thất bại!
Gia Luật Trục Nguyên bên kia nhìn như bình tĩnh, kì thực sóng lớn gợn sóng. Nếu có cơ hội, tuyệt đối sẽ lập tức xuất kích! Cho nên hiện tại Dạ Tử Lân trở mặt với hắn, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào rọ!
Lúc hắn ở nơi này phiền muộn, ở cửa cung vang lên âm thanh của bọn hạ nhân: "Tứ công chúa, Ngũ công chúa, các người không thể đi vào! Thật không thể đi vào!"
"Tránh ra!" Một tiếng này không giống với Dạ Tử Y ngang ngược kiêu ngạo ngày đó, mà là trong ương ngạnh mang theo một chút khí thế lạnh lẽo và không thể bỏ qua.
"Công chúa, bây giờ hoàng thượng đang ở trên điện Kim Loan lâm triều, ngài không thể đi vào! Hay là ngài chờ hoàng thượng trở lại rồi vào!" Tiểu thái giám đang làm nhiệm vụ giữ cửa, muốn cố gắng ngăn các nàng lại.
"Bản công chúa không phải tìm hoàng huynh, nếu như ngươi không muốn chết, liền lập tức tránh ra cho bản công chúa, nếu không bổn cung diệt cửu tộc của ngươi!" Những lời này, giọng nói vô cùng nặng nề, bất luận kẻ nào vừa nghe, cũng biết nàng không phải đang nói đùa.
"Tứ công chúa, nhϊếp chính vương điện hạ ở bên trong, ngài vẫn là trở về đi! Nếu đắc tội với nhϊếp chính vương điện hạ, sợ rằng hoàng thượng cũng không cứu nổi người!" Tiểu thái giám nhỏ giọng mở miệng.
Âm thanh tuy là cực nhỏ, nhưng vẫn để hai người trong điện nghe được.
Hiên Viên Vô Thương vốn là phiền muộn không dứt, hiện tại lại nghe thấy bên ngoài ồn ào, khắp người đều là sát khí, không ngừng tỏa ra ngoài.
"Chuyện cười! Hoàng huynh mới là hoàng thượng Dạ Mị đế quốc, hắn cũng chỉ là một nhϊếp chính vương nho nhỏ, hoàng huynh làm sao không thể giữ nổi mạng của bản công chúa? Một tiểu thái giám nho nhỏ như ngươi, lại dám nói xằng nói bậy, cũng không sợ hoàng huynh cắt đầu lưỡi của ngươi! Tránh ra cho bổn cung! Không nên ép bản công chúa động thủ!" Dạ Tử Mộng hung hăng nhìn chằm chằm thái giám kia, nói ẩu nói tả.
Tiểu thái giám này hận không được che miệng của tiểu tổ tông này lại, lời như vậy có thể nói sao? Hơn nữa còn nói tiếng như vậy, quan trọng nhất là nhϊếp chính vương điện hạ đang ở trong điện! Nếu nhϊếp chính vương tức giận, hậu quả khó mà lường được!
"Công chúa, ngài vẫn là trở về đi, công. . . . . ." Tiếp theo đó là "Ba!" một tiếng truyền đến. . . . . .
"Càn rỡ! Ngươi lại dám ngăn cản bản công chúa lần nữa, ngươi đang không coi bản cung ra gì sao?" Nói xong, không tiếp tục nói lời vô nghĩa với tiểu thái giám đó nữa, trực tiếp một cước đá văng hắn, dẫn muội muội nghênh ngang bước vào Cần Chính Điện.
"Hiên Viên Vô Thương!" Hét to lên một tiếng truyền đến.
Sau khi vào cửa, lòng tràn đầy lửa giận chuẩn bị phát tiệt về phía Hiên Viên Vô Thương, cũng trong nháy mắt nhìn thấy hắn liền mất hồn. . . . . .
Một nam tử toàn thân bạch y ngồi ở trên ghế, tư thái không thể nói đến có bao nhiêu ưu nhã, cũng mang theo một cỗ quý khí bẩm sinh.
Khớp xương ngòn tay nắm ly trà dần lộ rõ, đầu cũng không ngước nhìn lên phía trước, không chịu chút ảnh hưởng nào từ các nàng. Sau khi nàng kêu một tiếng giận dữ kia, người nọ động cũng không động, giống như không phải gọi hắn, hoặc là nói, phản ứng lại các nàng hắn cũng khinh thường.
Thanh nhã như U Lan trong cốc, dáng người như cây trúc thẳng tắp kiêu ngạo, con diện mạo này làm người ta nhịn không được mà ái mộ hắn không thôi!
Nhìn lại một bên mặt, làn da tuyệt mỹ đang hé mở, màu sắc như cánh hoa đào, mang theo một chút ánh sáng xinh đẹp. . . . . .
Người như vậy, là tiên, lại càng giống yêu! Khó trách năm đó ngũ hoàng muội chỉ gặp hắn một lần, liền nhớ thương đến nay! Thậm chí biết hắn đã có chính thất và đứa bé, vẫn không nỡ buông tha.
Lòng tràn đầy lửa giận, trong nháy mắt nhìn thấy hắn lại biến mất hầu như không còn. Mặt Dạ Tử Y bị đánh sưng giống như đầu heo, ngẩn người nhìn về phía Hiên Viên Vô Thương.
Đại hoàng huynh, Nhị hoàng huynh và nàng là cùng một mẹ, Tứ hoàng tỷ chỉ do một tài tử sinh ra. Mặc dù không phải là từ trong bụng một mẹ ra ngoài, nhưng quan hệ thân thiết, cho nên thấy nàng bị đánh, vừa đúng lúc lại nghe nói Hiên Viên Vô Thương vào hoàng cung, nàng ấy liền dẫn mình tới đây đòi công đạo!
Thật ra thì nàng đâu cần công đạo, chỉ là muốn mượn cơ hội sang đây nhìn biểu huynh một cái.
"Biểu huynh!" Âm thanh của Dạ Tử Mộng lập tức ôn hòa xuống, mắt hạnh ngậm xuân, nhìn nam tử tuyệt mỹ này, không thấy chút ngạo mạn lúc nãy.
Dạ Tử Y quay đầu nhìn Tứ hoàng tỷ một cái, thấy vẻ mặt say mê của nàng ta, liền biết đã động lòng với biểu huynh rồi, trong lòng có chút hối hận đã tới đây cùng nàng ta. Ẩn tình kêu một tiếng, người nọ lại giống như không nghe thấy, ngồi không nhúc nhích.
Liên Vụ có chút lo lắng nhìn vương gia của mình. Bây giờ vương gia rõ ràng đang đè nén sát khí, chỉ hy vọng hai người công chúa này thức thời một chút, lập tức đi ra ngoài, nếu không rất có khả năng máu tươi tại chỗ!
Dạ Tử Mộng thấy hắn vẫn không nói lời nào, sải mấy bước đến trước mặt của hắn: "Biểu huynh, dù hoàng muội có làm chuyện khác người hay nói lời gì không nên nói, nhưng dầu gì cũng là công chúa của một nước, sao biểu huynh lại có thể để hoàng huynh đánh nàng ấy thành bộ dáng này chứ?"
Đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, mang theo chút tia sáng lạnh lùng khát máu quét nàng ta một vòng.
Toàn thân Dạ Tử Mộng run lên, không tự chủ được lui về phía sau hai bước, nhưng vẫn nhắm mắt tiếp tục mở miệng: "Nếu hôm nay biểu huynh không cho Mộng nhi một cái công đạo, Mộng nhi không thể thuận theo!"
Dạ Tử Y oán hận nhìn Dạ Tử Mộng, rõ ràng là mình bị đánh thành bộ dáng này, hoàng tỷ làm sao làm giống như là nàng ta bị rất nhiều khi dễ vậy? Mà hiên tại mặt mình thành như vậy, nói chuyện cũng không nói được, hiện tại đứng ở trước mặt của biểu huynh sợ rằng sẽ chỉ làm biểu huynh ghê tởm thôi!
Nghĩ tới liền oán hận nhìn chằm chằm hoàng tỷ mình, nói là giúp nàng đòi công đạo, thì ra là cũng vì muốn giành biểu huynh với nàng.
Vốn tưởng rằng nàng đã làm nũng như thế, Hiên Viên Vô Thương thế nào cũng sẽ trả lời nàng một câu, ai ngờ người nọ vẫn không nói một lời, giống như không có nghe thấy lời của nàng vậy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Hãn Phi, Bổn Vương Ꮆiết Chết Ngươi
- Quyển 1 - Chương 166: Chương 41.2: Dù chết cũng không chia lìa!