Doanh trại lộ thiên rộng mở, xung quanh khán đài từ dưới lên trên tổng cộng có sáu tầng, vây nơi này kín như thùng sắt, phóng mắt nhìn tất cả đều là kim loại đen nhánh, gây thêm vài phần áp lực và túc sát*.
*ớn lạnh vì sát khí kiểu dịGiữa sân là Vincent và Hứa Liêm.
Vincent thong thả cởϊ áσ khoác trên người ném cho khán giả ủng hộ mình ở khán phòng, mà Hứa Liêm cẩn thận cởi nút thắt, gấp lại đặt ở một ghế trống, đồ Thượng tướng đưa y vẫn luôn vô cùng nâng niu.
Vincent ngạo nghễ nâng cằm lên, hạ quyết tâm phải cho tên Thân Vệ quân hèn nhát này một bài học: " Cho cậu chọn, muốn so như thế nào? "
" So từng cái một. " Hứa Liêm trầm giọng: " Cho đến khi một bên ngã xuống. "
Trong thính phòng rộ lên tiếng la ó và tiếng reo hò của khán giả, quân hàm của Vincent cao hơn Hứa Liêm một bậc, ở biên cảnh cũng coi như có tiếng " mỹ nhân bạo lực ", không ít mãnh nam thân hình đô con là bại tướng dưới tay anh ta, trông cái thân thể gầy nhỏ kia cả Hứa Liêm mà khẩu khí lại lớn lắm.
Hạng mục đầu tiên là đọ kĩ thuật bắn súng.
Kĩ thuật bắn của Vincent không tệ, anh ta không tốn lời với Hứa Liêm nữa, cầm lấy súng nhắm chuẩn hồng tâm, âm thanh " bang bang " không dứt, tạo thành một loại áp lực âm thầm trí mạng, sau đó máy đếm trên đỉnh đầu tạm dừng ba giây mới hiện ra thành tích, tám lần 10.9 điểm, hai lần 9 điểm, gần như là biếи ŧɦái.
" Ối chà ~~ " Buddy cầm kính viễn vọng nhìn một màn này, " Kỹ thuật của Vincent so với lần trước lại tiến bộ rồi. "
Đúng vậy, mấy tên quan chỉ huy trong phòng hội nghị này đâu có thương lượng đại sự quốc gia tiêu diệt dị chủng gì đâu, mà mỗi người đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm trại đấu sĩ.
" Cũng tạm được. " Đoạn Trù nhẹ giọng.
Buddy cười: " Thượng tướng, ngài không thể lấy Vincent so với bản thân, cái thành tích này trong quân đội biên phòng không mấy ai có thể......"
Sau đó Buddy đột nhiên im bặt.
Hứa Liêm chờ Vincent bắn xong, cầm lấy súng nhắm vào bia ngắm, tần suất bắn không khác gì ban nãy, con số trên màn hình như mã code nhảy loạn, chờ đến khi kết thúc máy đếm gần như chẳng cần tính toán, bởi vì Hứa Liêm bắn vào trên cùng một điểm, thành tích mãn điểm, mười viên đạn như một.
Khán đài tức khắc rơi vào tĩnh lặng.
Đoạn Trù ngữ khí nhẹ nhàng tản mạn, mang theo chút khoe khoang không dấu vết, " Tôi không lấy Vincent so với bản thân, Hứa Liêm sẽ không thua. "
Vincent mắt trừng to, nhìn tấm bia đằng trước lại nhìn máy đếm, anh ta sắp nghi ngờ thị lực của mình có vấn đề.
Hứa Liêm buông súng xuống, nhẹ giọng hỏi: " Kế tiếp thi cái gì? "
Vincent không thể không dùng ánh mắt khác nhìn Hứa Liêm, xạ kích sẽ có tình huống ăn may, nhưng anh ta không cảm thấy mười viên mãn điểm của Hứa Liêm gọi là may mắn được, Vincent đủ khả năng để thừa nhận mình thua, anh ta rốt cuộc ý thức được Hứa Liêm chẳng hề giống như bề ngoài —— mảnh khảnh, tuấn mỹ, tựa hồ không có sức công kích.
Không thể nghi ngờ nữa, màn thi đấu đầu tiên Vincent thua.
Hạng mục thứ hai là thí nghiệm lực đấm.
" Vincent đã từng một đấm đánh choáng một con dị chủng nặng 400 cân, này là chắc chắn rồi. " Buddy mở miệng, tính ra anh ta và Vincent đã cộng sự được ba năm rồi, đối với người thanh niên trẻ nỗ lực tiến tới này vô cùng có hảo cảm, cho dù Hứa Liêm đã từng trợ giúp anh ta thoát khỏi chủ tinh, nhưng cán cân trong lòng vẫn vô tình nghiêng về phía Vincent.
Vừa dứt lời, Vincent tung nắm đấm, đường cong cơ bắp trên cánh tay anh ta đột nhiên căng chặt, gân xanh nổi lên! Máy kiểm tra suýt chút nữa bị anh ta đấm lật, con số cuối cùng dừng lại ở 413.
Buddy cảm thán: " Quá đẹp! " Dừng một chút, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi người kia: " Thượng tướng cảm thấy như thế nào? "
Đoạn Trù thành khẩn trả lời: " Không thế nào. "
Bên kia Hứa Liêm cũng ra quyền, tốc độ của y cực nhanh, mắt thường chỉ nhìn thấy tàn ảnh kéo theo khi tung cú đấm, con số trên máy móc nhảy lên, cuối cùng dừng lại ở 405.
Đoạn Trù nhíu nhíu mày.
Buddy vui vẻ: " Thượng tướng, ngài nói sai rồi. "
Nhưng giây tiếp theo, mọi người thấy Vincent tiến lên túm chặt cổ áo Hứa Liêm, vì khoảng cách xa nên không nghe thấy hai người nói gì, nhưng Vincent trông vô cùng phẫn nộ.
Buddy: " Đây là làm sao vậy? "
" Hứa Liêm nương tay. " Đoạn Trù nói tiếp, ngay sau đó trong thanh âm nhiễm ý cười: " Còn bị Vincent phát hiện ra, ngốc. "
Hứa Liêm năng lực đến đâu Đoạn Trù quá rõ ràng, khi bước vào trạng thái chiến đấu năng lực công kích của chàng trai là tuyệt đối, y trông thì mảnh khảnh, thật ra tố chất cơ thể vô cùng cường hãn, đây cũng là phát hiện khiến Đoạn Trù khá lo lắng, hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang mạnh mẽ khởi động cơ thể của Hứa Liêm, nhưng rồi sẽ có một ngày, khi bị kéo đến cực hạn sẽ như một toà kiến trúc khổng lồ sụp đổ.
" Cậu đang đùa tôi à? " Vincent nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng Hứa Liêm: " Chiến sĩ không cần thương hại, cậu đánh đàng hoàng vào cho tôi! "
Nhìn Vincent bộ dáng như bị chịu sỉ nhục lớn, Hứa Liêm trầm mặc một lúc lâu, có chút hiểu ra: " Xin lỗi, tôi có thể làm lại không? "
Vincent buông tay ra, ý bảo y nhanh lên.
Hứa Liêm nhẹ hít vào một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, phát ra một loại ánh sáng vô cơ, y cho rằng mình vừa mới tới tuyến biên phòng, không cần quá mức trương dương cho Vincent chút mặt mũi, nhưng thực rõ ràng y đã lầm, chiến sĩ biên phòng bất đồng với những người ở chủ tinh, không cần bất kỳ sự thương hại hay nhượng bộ nào, thứ bọn họ muốn là thực lực tuyệt đối và công bằng, là một đám đối thủ xứng đáng được tôn trọng.
Một quyền của Hứa Liêm tung ra! Không khí bị vặn vẹo kéo ra, máy kiểm tra bị y đánh đến trôi ra ngoài 5 mét! Số liệu trên màn hình có chút bị kẹt, cuối cùng dừng trên con số 993.
" Bang "! Kính viễn vọng của Buddy rơi xuống sàn nhà.
Đoạn Trù vững vàng như núi: " Hiện tại hiểu vì sao tôi muốn đem cậu ấy về chưa? "
Đương nhiên thì, xót bạn trai gì gì đó khó nói ra khỏi miệng quá, mấy người này dù sao về sau cũng sẽ hiểu thôi.
Hứa Liêm nhìn về phía Vincent đã triệt để ngu người: " Còn thi nữa không? "
Vincent lẩm bẩm: " Thi, lát nữa đấu cận chiến cậu đừng có ra quyền như thế có được không? Tôi lo tôi sẽ đương trường bị nâng ra ngoài mất. "
Một đấm này là Hứa Liêm dùng toàn lực, giờ phút này có hơi thở dốc, nghe Vincent nói vậy liền cười cười, " Sẽ không. "
" Đệt! Vừa đẹp lại vừa mạnh! Cậu ta cười mấy người có thấy được không?! Tôi là trai thẳng mà ban nãy còn động lòng rồi ái mẹ ơi! " Trên khán đài có người ôm ngực tim đập thình thịch than thở.
Quân đội biên phòng toàn là đàn ông, có một số binh sĩ gặp được cô gái thích hợp ở các tinh hệ lân cận là cưới liền, đương nhiên cũng có "tiêu thụ nội bộ", tình yêu đồng tính ở thời đại tinh tế này đã quá phổ biến rồi, kiểu người như Hứa Liêm thật sự là "cực phẩm".
Vincent tuy thua nhưng vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu, muốn thử xem thân thủ Hứa Liêm rốt cuộc ra làm sao.
Buddy thật cẩn thận đánh giá sắc mặt Đoạn Trù, không nhịn được nói: " Thượng tướng, may mắn hai năm trước lúc ngài từ chối Hứa Liêm cậu ta vẫn còn lý trí, nếu không một đấm này mà lên thì chịu sao nổi a? "
Đoạn Trù nhàn nhạt nói: " Cậu ấy đánh không lại tôi. "
Bên này Vincent nhìn chằm chằm Hứa Liêm, thái độ đã xảy biến hoá nghiêng trời lệch đất, quân đội biên phòng chính là một đám " người dã man " dựa vào nắm đấm để nói chuyện, như vậy mới thể sống sót dưới sự tàn bạo của dị chủng, sức chiến đấu của Hứa Liêm chính là giấy thông hành của y, từ hôm nay trở đi không còn ai dám lấy thân phận " kẻ hèn Thân Vệ quân" ra chọc y nữa.
Vincent động thủ trước!
Kĩ năng cận chiến của anh ta rất mạnh, độ chuyên chú của ánh mắt vô cùng cao, lúc này Hứa Liêm không thể dùng "năng lực" quan sát chuyển động chậm được, đối với Vincent mà nói là không công bằng, cho nên y chỉ có thể thông qua tiếng gió đánh úp bên tai để phán đoán lộ tuyến công kích của Vincent.
Một quyền lướt qua, y vội cúi đầu né tránh, sau đó một chân quét ngang, Vincent cũng không cam lòng thoái nhượng, anh ta đột nhiên nhảy lên, cơ bắp nổi trên cánh tay gập lại, hung hăng nện xuống Hứa Liêm!
Hai tay Hứa Liêm giao nhau đỡ đòn, đối phương ra sức quá mạnh, y lùi về sau một bước, sau đó thừa dịp Vincent còn chưa điều chỉnh tốt bước chân, trả lại cho anh ta một đấm!
Hai người lấy thân thể làm đỡ đòn, thời điểm adrenaline tăng vọt không ai cảm giác được đau đớn, chỉ còn lại từng đấm trầm đυ.c nện vào da thịt, cuối cùng Hứa Liêm nhắm chuẩn thời cơ, một cú quật người kéo Vincent ngã xuống sàn, cánh tay gắt gao kẹp cổ anh ta.
Mỗi một khớp xương trên người Vincent đều bị Hứa Liêm chế trụ, động cũng không động được.
Giãy giụa nửa phút, Vincent vỗ vỗ sàn đấu ý bảo nhận thua, Hứa Liêm lập tức buông anh ta đã ra.
Hai người song song nằm trên mặt đất, gió thổi qua một thân mồ hôi biến lạnh.
" Tôi sắp bị cậu phế đi rồi......" Vincent hữu khí vô lực nói.
Hứa Liêm xoa mồ hôi trên trán, tự đáy lòng cảm thán: " Anh rất mạnh. " Cực ít có người có thế khiến y dùng sức đến mức này.
" Soái a! " Trên khán đài không biết là ai rống lên một câu, tức khắc sau đó tiếng la hét rung trời!
Đã lâu không thấy được một màn chiến đấu sảng khoái tới vậy!
Nơi nay và chủ tinh hoàn toàn bất đồng....... Hứa Liêm nhìn lên bầu trời đen nhánh, những ngôi sao hướng về y chớp chớp mắt, Hứa Liêm không khỏi nhếch môi cười, là một nơi tốt.
Hứa Liêm vừa bò dậy trí não liền sáng lên, là tin nhắn của Đoạn Trù biểu thị số phòng.
Thừa dịp đám người còn đang hỗn loạn, Hứa Liêm vội vàng từ cửa hông ra ngoài, đi thang máy lên tầng 50.
Gõ vang cửa phòng, thực nhanh bên trong liền mở ra, Đoạn Trù dựa nghiêng trên cửa, dùng một tay nhẹ xoa cằm mình, khớp xương thon dài đẹp đẽ, cuối cùng cười hỏi: " Đánh sảng khoái? "
Trên mặt Hứa Liêm toàn là mồ hôi, đuôi tóc hơi dài dính trên cổ, như là giao nhân mê hoặc, ánh mắt y sáng ngời hưng phấn mà gật đầu: " Ừm! "
" Vào tắm rửa đi. " Đoạn Trù tránh ra một lối đi, đem áo tắm ném cho Hứa Liêm, " Quần áo ném vào máy giặt. "
Hứa Liêm đã không còn khách sáo với Đoạn Trù mấy chuyện này nữa, y đẩy cửa phòng tắm: " Đã biết. "
Tắm rửa xong khoác áo tắm đi ra, nhức mỏi và tê dại mới che trời lấp đất tràn về, khi ra cửa đầu gối của Hứa Liêm nhũn ra suýt chút nữa gục quỳ trên sàn nhà, lập tức có người ôm y bế lên.
Đừng trông sức chiến đấu bùng nổ của Hứa Liêm mà lầm, bản thân y lại không nặng bao nhiêu, Đoạn Trù vẫn luôn muốn chăm y béo lên thêm một chút.
Ôm Hứa Liêm đặt lên sofa, Đoạn Trù đem một phần sandwich cũng sữa bò đưa cho y, " Em ăn của em đi, anh giúp em bôi thuốc, nếu không mấy tiếng sau sẽ sưng khắp người mất. "
Hứa Liêm: " Được. "
Sandwich có hương vị gì Hứa Liêm nếm không ra, tất cả lực chú ý dồn vào lòng bàn tay và ngón tay của Đoạn Trù.
Đoạn Trù bôi thật sự nghiêm túc, sợ bỏ sót chỗ nào, da Hứa Liêm trắng, chỉ chút sưng đỏ đã trông ghê người chứ đừng nói vết ứ thanh diện tích lớn thế này. Càng bôi Đoạn Trù càng nhăn mày, Hứa Liêm lần này hiểu ra, y giải thích nói: " Không có đau. "
" Chỉ lúc này thôi. " Đoạn Trù trầm giọng, bỏ thêm nhiều thuốc mỡ trên vết xanh tím, " Về sau bớt cùng người khác đánh nhau, trại đấu sĩ cái chỗ đó em tránh xa một chút cho anh, đó không phải là nơi em có thể đi, đây là quân lệnh. "
Trong lòng Hứa Liêm nóng lên, y đáp: " Được. "
" Sữa bò sao còn chưa uống? " Đoạn Trù chú ý tới: " Uống cả sữa bò đi, đừng kén ăn. "
Hứa Liêm: " Muốn để lại cho Thượng tướng........"
" Anh không uống. " Ánh mắt Đoạn Trù sâu thẳm, không vì gì khác, bôi một hồi bôi đến đùi Hứa Liêm rồi, dáng người của y không chê vào đâu được, béo gầy vừa phải, những nơi mang sưng đỏ ứ thanh mang theo một nỗi mỹ cảm khác thường.
Hãy làm người đi...... Đoạn Trù hít sâu một hơi tự nhắc nhở bản thân phải tâm vô tạp niệm, sau đó vừa ngẩng đầu lên liền thấy một vòng sữa trắng trên mép môi Hứa Liêm, tóc dài hơi quăn ngăn trở đường nét cằm, khiến y trông càng thêm tinh xảo.
Tên thượng tướng nào đó lý trí đột nhiên bùng nổ.
Làm người? Làm người gì cơ? Hôm nay hắn coi như làm súc sinh một hồi.
Âm thanh Đoạn Trù khàn khàn, ánh mắt nhìn chăm chăm, " Sao không dùng ống hút? "
" Quá phiền phức. " Hứa Liêm có cảm giác nguy cơ bị mãnh thú theo dõi, nhưng người trước mặt là Đoạn Trù, y theo bản năng muốn tới gần, " Bên cạnh có nắp xé nên em xé luôn......"
Đoạn Trù không khỏi áp sát lại, thanh âm trở nên nhẹ, " Uống xong rồi à? "
" Còn dư một ngụm....." Hứa Liêm lẩm bẩm.
Đoạn Trù ra lệnh: " Uống hết. "
" Ừm. " Hứa Liêm đáp, không thể lãng phí, y nghĩ như vậy đấy, trong lòng lại loạn vô cùng, hình như có chuyện gì đó sắp vượt khỏi kiểm soát.
Trong lúc nhất thời trong nhà yên tĩnh đến chỉ còn lại tiếng tim đập hỗn độn.
" Thượng tướng. " Hứa Liêm thấp giọng: " Uống hết rồi. "
" Thấy rồi. " Đoạn Trù lúc này đã cách rất gần, hắn không thể nhịn được nữa: " Tiểu Liêm......."
Hứa Liêm bị một câu gọi nhũ danh này gọi đến choáng váng đầu óc, trước nay chưa từng có ai gọi y như vậy, y theo bản năng đáp lời, sau đó trên môi bị một thứ gì đó mềm mại cọ xát.
Hứa Liêm: "!!! "
Hứa Liêm chớp chớp mắt, trong đầu nổ một trận ánh sáng, nhưng lạ thay là trong mớ hỗn độn như bom nhiệt hạch* đồng loạt nổ này y thế mà còn giữ được một tia lý trí.
*nhiệt nguyên năng đạn, không rõ là bom nhiệt hạch hay bom áp nhiệt hay bom nguyên tử nữa tóm lại là đang vội tan ca bom gì cũng được.Tia lý trí này lẳng lặng nhìn chăm chú vào Đoạn Trù, như là chờ đợi đã lâu, mang theo vài phần ngây thơ và thành kính, Hứa Liêm tuân theo bản tâm, y cũng lại gần chạm lên môi Đoạn Trù.
" Thượng tướng......" Thanh âm khàn khàn lại có chút ngọt ngấy, là một loại dụ hoặc khó miêu tả thành lời.
" Em cố ý à? " Phòng tuyến của Đoạn Trù hoàn toàn sụp đổ, trận chiến gian nan nhất đối đầu với dị chủng cũng không tới mức này, hai tay hắn chống bên sườn Hứa Liêm, từ trên cao nhìn xuống, " Sợ sao? "
Hứa Liêm không có thói quen cách người khác gần đến vậy, nhưng nếu là Đoạn Trù......
" Không sợ. " Hứa Liêm từ sau khi trưởng thành rất ít khi tự mình giải quyết, loại cảm giác như bị hư cấu này khiến y cảm thấy mới lạ mà xúc động, " Thượng tướng, em......"
Y chỉ muốn gọi người, lại không muốn nói gì cả.
Đoạn Trù lại hiểu được.
Nụ hôn tiếp theo không cần cẩn thận như thăm dò như trước nữa, Đoạn Trù dùng sức ôm lấy Hứa Liêm, như là không biết dùng tư thế nào mới tốt, chỉ muốn nuốt sạch người này vào bụng, khi đầu lưỡi quấn lấy còn vương vị sữa chưa tan đi.
" Ngô..... " Hứa Liêm có chút thở không nổi, nhưng y vẫn ôm chặt lấy Đoạn Trù, trống rỗng nào đó trong tim như được lấp đầy.
Y cùng Thượng tướng hôn môi rồi.