Khắp nơi đều là hoang mạc, không giống như ốc đảo trôi nổi lúc trước, giờ đây mặt trời trên đỉnh đầu nóng như lửa đốt.
Hứa Liêm rồ ga, như thanh lợi kiếm* xuyên qua vùng gió cát, thị lực của y cao kinh người, đối với địa thế khu vực này nắm rõ như lòng bàn tay, uyển chuyển né tránh những tảng đá bị cát vàng vùi lấp che giấu. Đám người truy đuổi không có bản lĩnh đấy, lập tức va phải đá ngầm tạo thành lực cản mạnh mẽ lật đổ liên tiếp mấy chiếc motor, tiếng kêu thảm thiết không dừng.
*lợi = sắc bénBọn chúng cuối cùng cũng hiểu rằng nếu không mạnh tay hơn nữa thì thật khó mà bắt được hai người họ.
Tốc độ xe chạy chậm lại, mấy gã đàn ông gắng sức khiêng khẩu pháo chĩa về đằng trước, Đoạn Trù nhìn qua gương chiếu hậu trầm giọng nói: " Bọn chúng dùng vũ khí. "
Trong tiếng gió gào thét vẫn có thể nghe rõ âm thanh của nhau.
Giọng Hứa Liêm hơi khàn: " Có thể né tránh."
" Trốn tránh không phải phong cách của tôi. " Cách lớp vải ngón cái của Đoạn Trù nhẹ vuốt ve hai cái, vừa lòng khi cảm giác được vòng eo người nọ căng thẳng, dưới tình huống gay go như vậy hắn vẫn có thể tỉnh rụi chơi lưu manh chiếm tiện nghi con nhà người ta thế đấy, " Cái món vũ khí được cải tiến kia tôi cũng muốn một cái. "
Hứa Liêm mím môi, nếu Thượng tướng muốn thì........
Motor đột ngột chuyển hướng nhấc lên một đợt sóng cát, ánh mắt Hứa Liêm sắc bén tựa như dã thú lộ nanh vuốt, đạp chân ga lao thẳng về phía đám người kia.
Dùng khẩu pháo ở khoảng cách gần sẽ gây ra sóng xung kích nổ bay cả người phe mình, đối phương không dự đoán được Hứa Liêm đang lo chạy trốn còn chơi chiêu này!
" Đổi nòng hạng nhẹ*! " Có kẻ hét lớn.
*gốc là khinh khẩu kính, khẩu kính tra baidu có thể hiểu là cỡ nòng, đường kính của súng. Cỡ dưới 20mm gọi là (qiang) súng, trên 20mm sẽ gọi là pao (pháo), nếu tra tiếng anh thì sẽ ra caliber.Nhân khoảnh khắc ấy, chiếc motor sở hữu tính năng ưu việt đã vọt đến cách bọn họ không quá 20 mét!
" Bắn! "
Nhưng Hứa Liêm đã dự liệu sẵn, năng lực và trực giác nhạy bén vượt xa nhân loại giúp y thông qua chuyển động cực nhỏ của tay súng máy tiến hành phán đoán góc bắn, motor đột ngột nghiêng hẳn về bên trái, cơ hồ là dí sát mặt đất, Đoạn Trù thậm chí có thể cảm nhận được cơn rùng mình khi ống quần ma sát với cát sỏi!
Một luồng hưng phấn từ đáy lòng tuôn trào, dã tính và kí©h thí©ɧ luôn luôn là thứ mà loại người như hắn âm thầm theo đuổi.
Viên đạn đúng như Hứa Liêm phán đoán theo quỹ đạo hình lưỡi liềm bắn lên mặt đất, thân xe dựng thẳng lướt qua motor của đối phương!
Mà đúng lúc này, tựa như một pha quay chậm, Đoạn Trù nhanh nhẹn vươn tay bóp cổ gã súng máy! Dưỡng khí trong buồng phổi của gã đột ngột bị rút sạch! Tay bắn súng chỉ cảm thấy trước mắt chớp nhoáng, cả người bỗng bay lên không trung, gã không kịp thét ra tiếng đã bị ném thẳng va chạm với mặt đất, mà vũ khí cũng bị Đoạn Trù đoạt khỏi tay!
Motor quay một vòng rồi lao vọt về phía trước chạy như bay!
Đoạn Trù ước lượng vũ khí trong tay một chút, cảm thấy trọng lượng này so với của quân đội không giống nhau lắm, còn cần thử để lấy cảm giác.
Hắn đổi góc ngồi, lưng tựa lưng với Hứa Liêm, nói: " Yên tâm lái đi, dư lại giao cho tôi. "
Giao lưng cho Đoạn Trù, trên đời này không còn cái gì có hệ số an toàn cao hơn nữa.
Hứa Liêm chuyên tâm lái, lúc này Đoạn Trù đã điều chỉnh tốt tầm ngắm, lên đạn bóp cò súng ——
Phanh!
Một chiếc motor cải tiến của đối phương lập tức nổ lốp đυ.ng vào chiếc bên phải, tựa như sinh tử tương tuỳ cùng nhau kẹt trong mương cát bên cạnh.
" Khoẻ phết nhỉ. " Đoạn Trù cảm thán một câu, " keng keng" hai tiếng tiếp tục lên đạn.
Các tay súng máy khác lập tức nhắm vào Đoạn Trù, nhưng bọn họ không phải dân chuyên nghiệp, Đoạn Trù dù gì cũng từ trong học viện quân đội chủ tinh tốt nhất bò ra, tốc độ phản ứng xạ kích vẫn luôn đứng hạng nhất trong suốt ba năm liên tiếp.
Phanh ——
Khẩu súng được cải tiến qua này sức giật vô cùng mạnh, viên đạn trong không trung vẽ ra một hình cung, trên đuôi đạn kéo ra tia lửa, phá lệ dữ tợn.
Đối phương vội vàng muốn tránh đi nhưng vẫn bắn trúng mui xe, nhất thời mất thăng bằng ở trên mặt cát hằn ra những vết tích thật sâu. Đoạn Trù bắn không trượt phát nào, không cho đối phương nửa phần hời.
Vốn dĩ những kẻ này cậy đông hoả lực mạnh, căn bản chưa từng thấy qua loại năng lực thiện xạ con mẹ nó như mở hack tool thế này, trong hai phút ngắn ngủi đã tổn thất bảy, tám chiếc xe.
" Dừng lại! " Đầu Trọc gân cổ hô to, bị hít vào phổi một mồm cát, nhìn gã đàn ông đang hướng về phía mình giơ ngón giữa nghênh ngang chạy thoát, nhất thời giận muốn bốc khói.
" Không đuổi theo nữa rồi. " Đoạn Trù đổi lại tư thế ngồi trên con xe đang chạy như bay, một cánh tay lần nữa ôm lấy eo Hứa Liêm, tay còn lại cầm súng dựa vào bên chân.
Hoàng hôn lặn khuất giữa đường chân trời, rọi lên cát đá một màu máu thê lương, trên hoang mạc chỉ còn tiếng động cơ gầm rú. Adrenaline tăng vọt dần dần hạ xuống, khi tia nắng cuối cùng chìm vào màn lụa thẫm, Hứa Liêm cuối cùng cũng dừng xe.
Thời khắc màn đêm từ nơi xa xôi kéo về, ở mảnh đất này nhìn không tới tinh vân hùng vĩ xa xôi mà sở hữu sự mênh mông độc đáo của Lam Tinh.
Hứa Liêm bắt đầu không được tự nhiên, y nên giải thích lý do mình chạy đến Lam Tinh như thế nào đây?
Chàng trai phủi đi cát sỏi trên đầu, bởi vì bị gió mạnh thổi quá lâu nên sợi tóc cứng còng, rũ một cái toàn là đất cát.
Nhưng ngoài dự đoán Đoạn Trù không hưng sư vấn tội* mà giúp y phủi sạch bụi trên vai, thuận miệng hỏi: " Tới tìm tôi? "
*tra hỏiHứa Liêm biết không giấu được người này, gật gật đầu: " Ừm."
" Tôi lại chẳng phải trẻ con, sóng gió đao kiếm gì chưa thấy qua? Còn phải nhờ em trông nom nữa hả? " Đoạn Trù cười khẽ.
Thượng tướng không có tức giận, Hứa Liêm thở phào nhẹ nhõm.
Trí não rung lên, Đoạn Trù cầm lên nhìn thoáng qua, là Tô Việt Nhiên gọi đến. Hắn không nghĩ ngợi trực tiếp ngắt máy, ai ngờ tên kia lại gọi tới, Đoạn Trù lại ngắt máy, đồng thời nhanh chóng nhắn tin:
[ Còn gọi nữa ông đây block cậu!
]Tô Việt Nhiên: "......" Chó ngoan! Đúng là thằng anh em ruột của mình rồi, được thôi, còn thở là được nhé.
" Tôi đói rồi. " Đoạn Trù mở miệng, thuận tiện khoe ra cái trí não vừa bị cưỡng chế tắt nguồn vờ hết pin của mình: " Cần tìm một chỗ sạc điện, em có cách nào không? "
Hứa Liêm quá dễ bị Đoạn Trù mê hoặc, y nhìn vẻ mặt đầy chân thành uy tín mười phần của người đàn ông, không cần nghĩ ngợi đã gật đầu: " Có! "
Đoạn Trù cũng biết nhìn sao trời tìm phương hướng, nhưng vấn đề là hắn đâu biết nơi nào có thể trú tạm.
Lần này motor chạy thong thả hơn nhiều, đèn pha chiếu sáng hết thảy trong phạm vi mười mét, không bao lâu bọn họ dừng lại trước mấy căn nhà trệt.
Đoạn Trù xuống xe, vẻ mặt lạnh lùng ẩn hiện trong bóng đêm, mệt hắn lúc trước vẫn luôn cho rằng Hứa Liêm chưa từng đến Lam Tinh, thế này giống bộ dáng chưa từng tới ư? Trong hoàn cảnh hiện tại dù có để Tô Việt Nhiên bật chỉ dẫn cũng chưa chắc đã tìm được, như Hứa Liêm nên gọi là ngựa quen đường cũ mới đúng.
Đúng vậy, cứ tưởng rằng mình đã thực hiểu biết về người ta, nhưng trong lòng y không chỉ cất chứa một đống bí mật, mà ngay cả sinh hoạt thực tại cũng vẫn là ẩn số.
Đoạn Trù có chút bực bội.
Hứa Liêm gõ một lúc lâu mới có một nhà mở cửa, nói là mở không bằng nói là hé ra một khe hở, mơ hồ thấy được một người đàn ông trung niên vẻ mặt cảnh giác đứng bên trong. Hứa Liêm thuần thục cùng hắn trò chuyện, nói một số ám hiệu mà chỉ những người quanh năm mới biết, Đoạn Trù nghe không hiểu lắm, hắn trông Hứa Liêm lấy ra một ít tinh tệ trong túi, ánh mắt người đàn ông liền lập loè, rõ ràng đã dao động.
Đoạn Trù lại buồn bực tiếp, làm sao Hứa Liêm biết được những thứ này? Trí não chủ tinh có thể giải quyết hết thảy, mọi người đã không còn dùng tinh tệ từ lâu rồi, như vậy chứng minh Hứa Liêm có chuẩn bị mới đến.
Người đàn ông thu tinh tệ, ra hiệu bọn họ mau tiến vào.
Dưới ánh đèn sáng sủa, lúc này Hứa Liêm mới phát hiện sắc mặt Đoạn Trù khó coi đến cực điểm.
Hứa Liêm: "......" Làm sao thế?
——
Note:
Hứa Liêm: Thượng tướng muốn thì mua mua mua, cướp cướp cướp.
Đoạn Trù: Ăn cơm trắng thiệt nà ngon.