Note: Đổi sang trạng thái theo đuổi crush tôi anh tôi em, chừng nào Đoạn chóa thổ lộ mới chính thức đổi hết về anh em em anh.
Đêm đã về khuya, bầu trời bị một màu xanh thẫm huyền bí bao trùm.
Đoạn Trù ngồi trên ghế dựa rộng rãi, so với các binh sĩ bên ngoài phải ngủ trên đất thì tốt hơn nhiều lắm.
Đây là phòng của Đoạn Trạch, may mắn lúc ấy Hứa Liêm chọn căn lớn nhất nên hiện tại đủ cho ba người thoải mái hoạt động.
Đoạn Trạch ngủ ở trên giường, giữa phòng đặt một khoang dinh dưỡng dài cỡ hai mét, Hứa Liêm an tĩnh nằm trong đó.
Đoạn Trù cũng đã mệt mỏi, đầu hắn dựa nghiêng trên lưng ghế, ôm lấy cánh tay, hai chân thả lỏng hơi dang rộng ra.
Trong khoang dinh dưỡng ngón tay Hứa Liêm đột nhiên giật giật, Đoạn Trù mạc danh bừng tỉnh.
Chiến đấu cường độ cao cùng với thiếu ngủ nghiêm trọng khiến đầu óc Đoạn Trù như rơi vào sương mù, nhưng trước tiên hắn vẫn cứ đứng dậy kiểm tra tình hình trong khoang dinh dưỡng.
Chân trái bị thương của Hứa Liêm được ngâm trong dịch chữa trị, ngoài ra trên màn hình còn hiển thị hai vị trí bị gãy xương nhẹ đã được chữa lành, nhưng vẫn sốt cao không lùi, lúc trước Đoạn Trù đã gọi bác sĩ, đối phương nói rằng đây là hiện tượng bình thường.
Đầu ngón tay thon dài của Đoạn Trù chạm lên nắp khoang thuỷ tinh trong suốt, từng chút một, như là đang khắc hoạ cái gì đó.
Căn phòng này không có camera cũng không có người ngoài, đủ yên tĩnh để những tâm tư bí ẩn nặng nề của hắn tràn ra, có cảm xúc nào đó nơi đáy mắt Đoạn Trù bắt đầu bừa bãi khuấy động, hoá thành chiếm hữu dục khiến người khϊếp sợ.
Đúng lúc này, Hứa Liêm nằm trong khoang dinh dưỡng từ từ mở mắt ra.
Đoạn Trù sửng sốt một chút, sau đó phát hiện tầm mắt của Hứa Liêm không có tiêu cự, đáy mắt tụ một tầng hơi nước, như là bị ác mộng vây khốn. Hứa Liêm bình tĩnh nhìn Đoạn Trù vài giây, giữa mày tràn ra khó chịu, y khó khăn nâng tay lên vỗ vỗ nắp khoang, phát ra âm thanh " bang bang" trầm đυ.c, tựa như bị giam giữ trong đó quá lâu, đến mức không thở nổi.
Đoạn Trù hoảng sợ vội vàng mở nắp khoang, tay của Hứa Liêm thuận thế duỗi ra ngoài, hắn nắm lấy, chỉ cảm thấy vừa ướŧ áŧ vừa lạnh lẽo.
Hứa Liêm hiển nhiên đã sốt đến mơ hồ rồi, ít nhất lúc tỉnh táo y vĩnh viễn cường đại lại khắc chế, tình ý người này đối với Đoạn Trù quá mức rõ ràng, rồi lại e ngại đối phương ghét bỏ, run rẩy lo ngại đứng bên ranh giới ngăn cách hai người. Sẽ không giống như hiện tại, cố sức muốn ngồi dậy ôm lấy Đoạn Trù một cái, thân thể không còn căng chặt mà mềm như bông.
" Tôi đây, tôi đây. " Đoạn Trù đón được Hứa Liêm, để y dựa vào trong lòng mình, lại phát hiện người này thật sự lạnh đến run bần bật, nhưng trong khoang dinh dưỡng luôn duy trì nhiệt độ trung bình, tại sao lại như vậy?
Hàm răng Hứa Liêm lập cập va vào nhau, liều mạng muốn hấp thu độ ấm trên người Đoạn Trù, sau một lúc lâu mới đỡ hơn. Y túm lấy quần áo trước ngực Đoạn Trù, đầu ngón tay vô thức nắm chặt hoặc nới lỏng, bỗng dưng nói một câu: " Thật ra anh không đáp ứng tôi là đúng đắn. "
Đoạn Trù sửng sốt, hắn rũ mắt cẩn thận quan sát vẻ mặt người kia, hình như vẫn còn mê man.
" Tôi rồi sẽ phải rời đi........ " Hứa Liêm thấp giọng, " Tôi vẫn luôn thực hối hận, hai năm trước không thể ngăn chặn phân bốc đồng nhân tính hoá kia, mang tới cho anh quá nhiều rắc rối. "
Đoạn Trù trong nhất thời không thể phân rõ mình đang khϊếp sợ hay tức giận, em ấy hối hận? Hối hận đã thích mình?!
" Em vẫn luôn yêu anh. " Hứa Liêm ngẩng đầu, bởi vì hai người cách nhau qua gần, môi y cọ qua lỗ tai Đoạn Trù, rõ ràng là lời âu yếm khiến người ta thần trí hỗn loạn, lại mạc danh bình tĩnh đến trống rỗng, " Nhưng mà tôi phải đi."
Bộ não tinh vi của Đoạn Trù bắt đầu không theo kịp tiết tấu, vui mừng ngất ngây bởi câu " Em vẫn luôn yêu anh" bị sự bất an khó giải thích lấn át chôn vùi, hắn cúi xuống thật gần Hứa Liêm, nhỏ giọng cẩn thận hỏi: " Em muốn đi đâu cơ? "
" Quái vật không thể tồn tại trên thế giới này. " Hứa Liêm hai má đỏ hồng, ánh mắt như những vì sao vĩnh hằng, ẩn chứa sức sống và nền văn minh nhưng lại bị sương mù dày đặc bao phủ. Y như đang trần thuật một chuyện vô cùng bình thường, " Tôi phải đi.........."
Người thanh niên nói xong, mệt mỏi thϊếp đi.
Đoạn Trù đột nhiên phát hiện mình không hề hiểu biết Hứa Liêm chút nào, người này xưa nay tự vây mình đến kín kẽ không một khe hở, cũng chỉ có những lúc thế này mới tiết lộ chút bí mật. Nhưng Đoạn Trù trong lòng còn muốn nhiều hơn nữa, hắn đã thấy được con quái vật khổng lồ kia cắn nuốt linh hồn Hứa Liêm, hắn nóng lòng muốn làm gì đó, lại phát hiện chẳng có chỗ để đột phá.
Đoạn Trù hít sâu một hơi, hạ quyết tâm chờ trận chiến dịch này kết thúc, hắn sẽ đi tra rõ quá khứ của Hứa Liêm. Một người liên tục bị vây trong cơn ác mộng không hồi kết, chứng minh y đã từng trải qua chuyện gì đó vượt quá khả năng chịu đựng, nhưng có thể là chuyện gì đây? Hứa Liêm có thể bình tĩnh thong dong đối mặt với muôn vàn đạn pháo, Đoạn Trù thật không tưởng tượng nổi.
Lam Tinh, chạy mau, tôi rồi sẽ phải rời đi........
Đoạn Trủ lắc đầu, ngưng phỏng đoán một cách vô nghĩa.
Hứa Liêm gối lên vai hắn, để lộ cần cổ gầy yếu, ngũ quan đẹp đến tinh tế, Đoạn Trù giơ tay nhẹ vuốt ve cánh môi Hứa Liêm, lát sau chỉ nhẹ nhàng chạm vào trán y một chút.
" Nơi nào em cũng không được đi." Đoạn Trù nhẹ giọng thủ thỉ: " Em phải vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi. "
Trên giường, Đoạn Trạch khoác chăn an tĩnh nhìn một màn này, nhóc trước nay chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của anh trai, tháo xuống những cái danh hào bách chiến bách thắng, tựa như một người bình thường nâng niu giữ gìn bảo bối mình yêu nhất.
Vì sao lại là Hứa Liêm? Đoạn Trạch nghĩ không ra, nhưng nhóc có hơi vui vẻ, lại hơi căm tức, rõ ràng đã thương lượng xong rồi, anh dâu chị dâu tương lai phải để nhóc lựa.
Hứa Liêm hãm trong cảnh mơ hơi rung lắc, khắp nơi rơi đầy những vụn sáng vàng kim, y bị chói đến quáng mắt, rồi lại cảm thấy thực ấm áp, chóp mũi quanh quẩn hơi thở quen thuộc. Y nằm trong khoang dinh dưỡng, còn đắp áo khoác của Đoạn Trù.
Bên kia, Đoạn Trù đã ngồi vào bàn đàm phán.
Trận chiến này chủ tinh đánh đến Uy Hoắc trở tay không kịp, gã không ngờ kho nhiên liệu sẽ bị bắn nổ, sắc mặt vô cùng khó coi. Nhiên liệu không đủ, kế hoạch rút lui bằng thông đạo thời không lúc trước tự nhiên thành phế thải, quân chi viện từ tinh cầu số 2 và Miller Star sắp tới nơi, Uy Hoắc trông thì như phe chủ động, thật ra đã lâm vào tình cảnh hai mặt thụ địch.
Nhưng gã vẫn còn một át chủ bài.
" Để tao và người của tao an toàn rời khỏi đây, tao sẽ ngưng tấn công chủ tinh. " Uy Hoắc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Đoạn Trù, gã không dám thả lỏng cảnh giác, " Nếu không chúng ta cùng đồng quy vu tận, mày biết đấy, tao làm được. " Uy Hoắc nở nụ cười nham hiểm, từ ngày gã làm thủ lĩnh tinh tặc liền biết " Không được chết già" chỉ là vấn đề thời gian, nhưng thế thì đã làm sao? Gã không sợ chết, thời đại sinh tồn khó khăn này, cứ phải oanh oanh liệt liệt một hồi cho thống khoái.
" Được. " Căn phòng đầy người, Đoạn Trù nhàn nhạt nói: " Cút đi. "
Mọi người: "......"
Uy Hoắc rành rành bị thái độ của Đoạn Trù chọc tới, gã giận cười: " Đoạn Trù, mày cho rằng tao sợ mày à? " Ánh mắt Uy Hoắc hung ác.
Đoạn Trù hơi nhướng mày: " Mày không sợ? "
Uy Hoắc không hé răng.
Đáy mắt Đoạn Trù quang mang lạnh băng đến cùng cực, tựa như lưỡi dao sắc bén cắm vào trong lòng Uy Hoắc, " Nếu trước đó không có dị chủng xâm nhập, chúng mày nghĩ mình có thể an toàn rời đi ư? Trở về lập cho lão cha dị chủng của mày một cái bia mộ, văn bia không biết viết tao giúp mày, chăm chỉ một ngày vái ba lần, nếu không thực có lỗi thứ nhân loại như mày lại đi bắt tay với dị chủng. "
" Tao không có! " Uy Hoắc gằn từng chữ, " Tao chỉ là nhận được tin tức nói cái thông đạo thời không kia có thể mở ra, tao cũng là sau khi thấy dị chủng xuyên qua mới biết lời đối phương nói là thật, lúc này mới......." Uy Hoắc bỗng nhiên dừng lại, cắt đứt câu chuyện: " Dù sao thông đạo không phải tao mở, chuyện không liên quan đến tao, ông đây gϊếŧ dị chủng không ít, mày mẹ nó đừng có chụp mũ lên đầu tao! "
Đoạn Trù thật sâu nhìn Uy Hoắc, biết những gì gã nói là thật, cũng biết có hỏi nữa cũng không hỏi ra cái gì.