Chương 20: Đón được

Đoạn Trù tán thưởng xong, động cơ phi hành khí kéo max, đuôi máy phát ra khói trắng hung mãnh, tựa như giây tiếp theo sẽ phóng đến chỗ Hứa Liêm.

Đồng tử Uy Hoắc co rút, gã lập tức minh bạch* ý đồ của Đoạn Trù, sau bao lâu càn rỡ lần đầu tiên gã cảm thấy hoảng loạn quát lên: " Hạ tấm chắn che lại vị trí kho nhiên liệu! "

" Không đúng....." Quân sư muốn ngăn cản nhưng không còn kịp nữa rồi.

Kho nhiên liệu ở phía cuối phi hạm, tổng cộng có năm khu vực. Đoạn Trù tuy đoán được vị trí đại khái nhưng cụ thể ở khu vực nào còn cần tiến hành công kích lần nữa mới có thể xác nhận, lợi dụng điều này tập trung hoả lực để nổ tung mấy khu vực liền kề cũng không phải không được, nhưng một khi tấm chắn được hạ xuống chẳng khác nào "chỗ này hông có bạc đâu nha". Quả nhiên, Đoạn Trù và Hứa Liêm cùng vọt tới khoang hạm áp chót.

" Mẹ nó! " Uy Hoắc tỉnh táo lại mới biết mình phán đoán sai rồi, gã một quyền đập xuống bàn thao tác, lệnh tám khẩu pháo TC còn lại toàn bộ nhắm vào hai người bọn họ.

Đổi thành bất kì người nào lâm vào làn công kích dày đặc như vậy chắc chắn chết không thể ngờ, nhưng cố tình một người là truyền kỳ từng tốt nghiệp với thành tích mãn* điểm từ học viện quân sự, mà người còn lại là " cỗ máy chiến tranh " sở hữu thị lực và phản xạ vượt xa nhân loại.

*full, đầy, max.

Hai chiếc phi hành khí bay đan xen trong một mảnh xạ kích trắng đỏ thẳng tiến không lùi, thậm chí giao lưu cũng không cần, chỉ cần một trong hai báo toạ độ, người còn lại có thể lập tức hiểu ý kịp thời yểm trợ.

Hai người dựa vào kỹ thuật lái máy bay cao siêu thành công tiếp cận kho nhiên liệu của phi hạm.

Tô Việt Nhiên trợn to hai mắt, khó có thể tin được Hứa Liêm lợi hại như vậy, một thanh niên ngày thường lầm lì thậm chí không bao giờ tức giận lại có thể đồng hành cùng Đoạn Trù, quả thực là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!

Hai người bọn họ đều giống nhau, vì chiến trường mà sinh.

" Tiếp cận mục tiêu. " Hứa Liêm nói sau khi phá hỏng một khẩu TC khác, trong thời gian ngắn y đã phá thêm ba khẩu, hai khẩu còn lại đối với Đoạn Trù mà nói không còn tính uy hϊếp quá lớn, nhưng tình hình của Hứa Liêm không tốt lắm, việc giẫm thả bộ ly hợp* ở cường độ cao khiến vết thương trên mắt cá chân y đau như dùng dao cạo xương.

* embrayage - bộ phận trung gian nằm giữa động cơ và hộp số của động cơ, có nhiệm vụ tách dứt khoát động cơ ra khỏi hệ thống truyền lực khi cần sang số hoặc khởi động, nối nhịp nhàng trục khuỷu động cơ với trục hộp số khi xe bắt đầu chuyển động. (Chi tiết truy cập wikipedia hoặc baidu)

Nghe ra trong âm thanh Hứa Liêm có tiếng hút khí, Đoạn Trù lạnh mặt kiểm tra lượng đạn dược còn dư, " Vết thương đau phải không?"

" Còn ổn. " Hứa Liêm nói tiếp, " Trung tướng, tấm chắn sẽ hoàn toàn sập xuống trong mười giây nữa, đạn pháo của phi hành khí e là không đánh nát được loại vật liệu này."

" Vậy thì đánh nát trước khi nó hạ xuống. " Đoạn Trù trầm giọng, " Hứa Liêm, yểm hộ tôi! "

Hứa Liêm không muốn để Đoạn Trù mạo hiểm, nhưng hiện tại y rất khó hoàn thành được những thao tác cao độ*, trong lúc phi hành khí bay lên cao đồng thời phá huỷ thêm một khẩu TC. Hứa Liêm bay trên đỉnh đầu Đoạn Trù, thay hắn chặn lại đợt công kích dày đặc nhất.

*thao tác khó có yêu cầu cao để hoàn thành

Cùng lúc đó Tô Việt Nhiên rít gào trong kênh chung, " Đừng có dây dưa với đám tàn binh đó nữa, toàn lực bảo hộ Trung tướng! "

Nhất thời gần như toàn bộ phi hành khí ở đó cùng vọt tới đuôi phi hạm.

Hứa Liêm liếc mắt nhìn ra bên ngoài, ngân hà không đổi, nhưng lực đoàn kết của chủ tinh không ngừng thăng lên, y trước nay chưa từng biết có nhiều người nhiệt huyết đến vậy.

Phanh ——

Là âm thanh của pháo laser, Đoạn Trù bắn một pháo, bị năng lượng đang phát ra từ tấm chắn ngăn lại, đồng thời phi hạm nặng nề chuyển mình, muốn ngăn cản bọn họ.

Đoạn Trù không do dự điều chỉnh xạ kích một lần thành xạ kích liên tục, laser màu lam không ngừng bắn phá kẽ hở giữa hai tấm chắn, màng năng lượng còn chưa liên kết hoàn chỉnh của tấm chắn bị bắn nát, cuối cùng cửa khoang bị nung chảy thành một lỗ hổng. Nhưng nguồn năng lượng bên Đoạn Trù lại bắt đầu cảnh báo, mắt thấy một giây cuối cùng tấm chắn sẽ khép lại, pháo laser cũng đã ngưng hoạt động, ngay khi tất cả cảm thấy thế trận sắp thành lại bại, một quả đạn đạo kiểu mới mang theo ánh lửa dùng góc độ thập phần xảo quyệt chen vào kẽ hở!

Oanh——

Âm thanh đại lượng nhiên liệu bị đốt cháy phát nổ.

Phi hành khí của Hứa Liêm từ một phía bay xéo qua!

Là y bổ sung một kích cuối cùng!

Mọi người sôi trào!

Phi hành khí của Đoạn Trù từ từ hạ xuống bay ngang với Hứa Liêm, khác với mọi người còn đang hoan hô ăn mừng, Đoạn Trù âm thanh như cũ bình tĩnh: " Không phải vừa nói là hết đạn dược ư? "

Hứa Liêm có chút ngượng ngùng: " Lưu lại một cái. "

Đoạn Trù hạ lệnh rút lui, không quá ba giây, đuôi phi hạm nổ tung như pháo hoa trên nền trời đen kịt, chiếu sáng cả một vùng, mảnh vỡ văng ra từ xác con tàu không thua kém uy lực của đạn pháo. Hứa Liêm đang hộ tống Đoạn Trù, nhưng do cơn đau ở chân trái, y lái phi hành khí chếch sang bên trái một chút, cánh máy bay bị một mảnh vỡ quét trúng!

Tích tích tích ——

Chuông cảnh báo chói tai vang lên. Trong quá trình thân máʏ яυиɠ lắc dữ dội, Hứa Liêm mới phát hiện nguồn dự trữ năng lượng đã cạn, ngọn lửa màu lam ở đuôi máy bay dần tắt ngóm, phi hành khí bắt đầu mất kiểm soát rơi vào vũ trụ sâu thẳm như cái vực không đáy.

" Hứa Liêm! " Đoạn Trù đuổi theo, đột nhiên lộn một vòng xuống dưới đáy máy bay của Hứa Liêm, sau đó dùng hết sức giữ chặt, " Mở trang bị liên thông, mau nhảy xuống! "

Hứa Liêm làm theo, ấn bốn năm lần trang bị liên thông mới miễn cưỡng mở ra, không gian trong buồng lái hé ra một lỗ hổng, nhìn xuống dưới không phải vực sâu mà là một chiếc phi hành khí khác.

Khoảng chừng 4 mét, Hứa Liêm không hề do dự, ngã gãy chân còn hơn là chết thi cốt vô tồn.

Nhưng có người đã đón được y.

Đoạn Trù ôm chặt lấy Hứa Liêm, bởi vì lực chấn mà lùi về phía sau vài bước, mà đồng thời phi hành khí đã được thiết lập mệnh lệnh rời khỏi máy bay của Hứa Liêm, nhìn chiếc máy bay vài giây sau nổ thành một đoá hoa lửa diễm lệ trong vực thẳm, rồi vùi mình vào hắc ám.

Không gian quay về tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập nặng nề của hai người bọn họ.

Ở bên ngoài, đặc biệt là trên chiến trường, có nhiều lúc sinh tử tồn vong chỉ là chuyện trong chớp mắt, Đoạn Trù đã vô số lần chứng kiến những sinh mệnh đẹp đẽ một giây trước còn kiên định chấp hành mệnh lệnh từ hắn, một giây sau đã hoá thành tro bụi. Nhân loại đôi khi yếu ớt như vậy đấy.

Cũng nhờ thoát ly hiểm cảnh Đoạn Trù mới có thời gian hồi tưởng từng màn vừa rồi, phải thừa nhận rằng trong vài khoảnh khắc mình suýt chút nữa đánh mất người này.

Thanh niên ôm cổ hắn, quân trang ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ngày thường tơ mềm cũng dính chặt vào trán, ngũ quan thâm thuý tuyệt đẹp, làn da trắng đến kinh người.

Hai tầm mắt đan xen nhau, lần này Hứa Liêm không vội lùi bước, bọn họ đã hợp tác hoàn thành chiến dịch phá huỷ gần như bất khả thi này, giành lại thời gian và cơ hội sống sót cho chủ tinh. Trái tim của y dữ dội nảy lên trong l*иg ngực, khiến bản thân có chút không chịu nổi.

" Em......" Đoạn Trù vừa mở miệng, liền thấy ánh mắt Hứa Liêm dần tan rã, cánh tay đang ôm cổ hắn cũng khẽ rũ xuống.

Chân trái bị thương của Hứa Liêm lúc này đã thấm đẫm máu.

Đoạn Trù sững sờ, cố gắng dằn lại hoảng sợ và bất an trong lòng, hắn ôm Hứa Liêm quay về ghế điều khiển, thiết lập mục tiêu hạ cánh thành trạm trung chuyển.

Chỉ kết nối với Tô Việt Nhiên, Đoạn Trù trầm giọng: " Kho nhiên liệu của phi hạm đã nổ tung, hạ lệnh không được truy kích nữa, chúng ta cần tiếp tế và nghỉ ngơi gấp, dẫn người đuổi Uy Hoắc cút ra khỏi phạm vi chủ tinh, trở lại tôi sẽ xử lý gã! "

Kho nhiên liệu tuy đã bị phi hạm vứt bỏ, nhưng vũ khí còn dư lại trên đó mạnh hơn của chủ tinh nhiều lắm, một khi ép Uy Hắc đến nóng nảy, cá chết lưới rách bọn họ cũng không được lợi gì, đã trải qua hai trận chiến bắt buộc cần có thời gian để lấy lại sức.

" Được. " Tô Việt Nhiên tán đồng, hắn tạm dừng một chút: " Hứa Liêm còn ổn chứ? "

Đoạn Trù cụp mặt nhìn người đã ngất đi trong ngực mình, nhẹ giọng nói: " Xin cho tôi dùng tư quyền một lần, Việt Nhiên, giúp tôi chuẩn bị khoang dinh dưỡng cách khuẩn tốt nhất. "

" Đương nhiên rồi. " Tô Việt Nhiên đáp.