Chương 4: Chuyện cũ của Thẩm gia

Đi vào phòng chính, Thẩm Khê nhìn vào bài vị liệt tổ liệt tông trên bàn thờ trong hành lang, vài bước đi đến trước phòng lão thái thái. Thẩm Khê thò đầu nhỏ vào, thấy tổ mẫu đang ngồi dưới cửa sổ đang mở, híp híp mắt may vá gì đó, ngay sau đó không dám lớn tiếng, chỉ nhẹ nhàng gõ một cái cửa gỗ, rụt rè nói: - Tổ mẫu.

Lão thái thái thấy có người đến, có chút khó khăn xoay người, thấy Thẩm Khê, vui tươi hớn hở: - Tiểu tôn nhi, sao rảnh rỗi đến chỗ tổ mẫu vậy? Không phải lại bị mẹ con đánh, đến chỗ tổ mẫu tránh nạn chứ?

Bị nhắc đến chuyện đáng xấu hổ, Thẩm Khê có chút ngại ngùng cười cười, lắc đầu nói:

- Không có, từ sau lần đó con không dám không nghe lời nữa, con đặc biệt đến đây thỉnh an tổ mẫu đấy.

Lão thái thái nghe vậy càng thêm vui mừng, đặt quần áo và cây kim trong tay xuống, đứng dậy vui vẻ đi đến trước cửa, ngồi xổm xuống muốn ôm Thẩm Khê lên, lại cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, lập tức vỗ vỗ cái mông của Thẩm Khê, trên mặt đầy nếp nhăn có chút cảm thán: - Bé con, nặng hơn nhiều nha.

Thẩm Khê lập tức kiễng chân ý muốn đỡ tay lão thái thái, tuy nhiên bởi vì vóc dáng quá thấp, chỉ có thể khó khăn giơ lên.

Lão thái thái nhếch miệng cười rất vui vẻ, bắt lấy tay nhỏ của hắn, sau đó vuốt vuốt đầu nhỏ của hắn đi đến bên ghế, sau khi ngồi xuống tràn đầy cảm khái nói:

- Tổ mẫu già rồi, ngay cả tiểu tôn nhi cũng không ẵm nổi, ôi...

Nhìn dáng vẻ tuổi già sức yếu của tổ mẫu, Thẩm Khê dối lòng nói: - Tổ mẫu, người không già chút nào, con thấy thân thể của người còn khỏe lắm đấy.

Thực ra lão thái thái năm nay mới hơn năm mươi tuổi, nhưng tóc đã trắng xóa, cả mặt đầy nếp nhăn, so với người của đời sau, quả thật già hơn nhiều.

- Tiểu tôn nhi thật biết nói lời ngon ngọt, ôi, lớn rồi... tôn nhi đều lớn cả rồi, tổ mẫu sao có thể không già đây?

Thẩm Khê không muốn nói nhiều về vấn đề tuổi tác, liền cười nói: - Tổ mẫu, tôn nhi cảm thấy người một chút cũng không già, tổ mẫu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.

Lão thái thái bật cười ha hả, vô cùng vui vẻ, ai không thích nghe lời ngon ngọt? Huống hồ là lời mà tôn tử nói.

- Tổ mẫu, tôn nhi muốn nghe người kể chuyện trước kia.

- Ha ha, tiểu tôn nhi sao lại muốn nghe chuyện trước kia? Không phải là đổi tính rồi chứ? Ta còn nhớ lúc trước con là người không thích nghe tổ mẫu càm ràm nhất mà.

Thẩm Khê có chút ngượng ngùng cúi đầu, lập tức ngẩng đầu nhìn lão thái thái, nhếch miệng lộ ra một hàm răng nhỏ trắng: - Tổ mẫu, lúc trước con không hiểu chuyện, tổ mẫu nếu có tinh thần, liền nói cho tôn nhi nghe chút đi.

Lão thái thái cười dài gật gật đầu, cúi đầu thở dài một tiếng, trong đôi mắt đυ.c ngầu có chút thẫn thờ, thản nhiên nói: - Nhóc con, lúc trước khi tổ mẫu gả vào Thẩm gia, Thẩm gia gia nghiệp lớn, ở bổn huyện, ngay cả Huyện thái gia gặp người Thẩm gia ta cũng phải chắp tay hành lễ với chúng ta... Tuy rằng vật đổi sao dời, nhưng huy hoàng của Thẩm gia vẫn rõ mồn một trước mắt.

- Thật đáng tiếc, năm xưa đại gia gia con cả ngày chơi bời lêu lổng không lo chính sự, ăn chơi sa đọa... tuổi con còn nhỏ, những chuyện này không cần biết, tóm lại là sau đó huynh đệ bốn người của gia gia con, náo loạn mâu thuẫn rồi tách ra. Ôi, tài sản của Thẩm gia, nhị gia gia con đến ba người huynh đệ của gia gia con, cộng lại chỉ thừa kế được không đến một phần, nói cho hay thì gọi là chia gia sản, nói khó nghe, thì chính là bị đại gia gia con đuổi ra khỏi nhà đấy.

- Những tiểu bối như các con đây nằm mơ cũng không ngờ được, gia nghiệp của Thẩm gia chúng ta năm xưa lớn thế nào, đáng tiếc, cuối cùng đều bị đại gia gia con làm mất sạch hết.

Thẩm Khê nghe vậy, có chút tò mò ngẩng đầu, cắn ngón tay nhỏ hỏi: - Tổ mẫu, lúc trước nhà chúng ta có phải mỗi ngày đều có thịt ăn, không cần ăn rau dại...

Lão thái thái nhìn vẻ mặt đáng yêu của Thẩm Khê, hiền lành cười nói: - Đừng nói là ăn thịt, phàm là bay trên trời, bơi dưới nước, nằm sâu dưới đất, sơn hào hải vị, muốn gì có đó...

Thẩm Khê bị lão thái thái nói đến có chút tham lam, nuốt nuốt nước miếng, hỏi: - Tổ mẫu, chúng ta lúc trước có nhiều tiền vậy sao?

Lão thái thái cười ha hả, sờ cái đầu nhỏ của Thẩm Khê: - Không chỉ có tiền, mặt tiền đối diện con đường náo nhiệt nhất của huyện thành, có ba bốn phần là nhà của Thẩm gia đấy, nhưng những thứ này đối với Thẩm gia lúc đó mà nói cũng không là gì cả, con nói nhà chúng ta có giàu không?

- Tổ mẫu, những căn nhà đó từ đâu có được vậy? Thẩm Khê rất hiếu kỳ.

- Thái gia gia của con từng là mệnh quan ngũ phẩm của triều đình, tuy cuối cùng không lên được tri phủ tứ phẩm, nhưng con nghĩ đi, đó là quan to ngũ phẩm, chưởng quản muối, lương thực và thanh lý quân tịch, phủ tuy dân di của một phủ, quan lại của huyện chúng ta làm sao không kị nhà chúng ta? Cho nên, chúng ta muốn mua nhà mua đất, tất nhiên đều được tạo thuận lợi... thực ra đây không tính là gì, chỉ cần làm quan, con sẽ có thể đem một lượng biến thành một trăm lượng, vòng đi vòng lại như thế, tiền tài là vật ngoài thân, tất nhiên vào như nước. Con còn nhỏ, không hiểu chuyện này lắm, đợi con lớn lên tự nhiên sẽ hiểu thôi.

- Khi đó Thẩm gia chúng ta rất hào phóng, kho lương thực của ta có bảy nơi, năm được mùa, năm tai ương đều không nâng giá lương thực, cứu tế hương dân, còn phát cháo. Huyện lệnh thường đến nhà chúng ta, nói là thăm nhà, nhưng thực ra cũng là muốn nhà chúng ta giúp đỡ nhiều chút, vì bọn họ mà lót đường làm quan, trong triều có không ít quan lớn từ huyện chúng ta.

- Đáng tiếc, đại gia gia của con không nên người, đắc tội hết với đám người này, bây giờ dứt hết liên lạc, ôi... bây giờ đừng nói đến huyện thành, chỉ nói một mạch này của chúng ta, trừ mấy mươi mẫu ruộng đất ra, cũng chỉ còn tòa đại trạch này thôi, cha con đến nhà khác làm công... con nhìn xem, đã nghèo túng thành bộ dạng gì rồi?

Thẩm Khê biết thế giới này coi trọng thứ tự trưởng ấu, trưởng tử kế thừa gia nghiệp là chuyện đương nhiên, cho nên không có gì nghi hoặc, ngược lại cảm thấy chuyện này bình thường vô cùng.

- Gia nghiệp Thẩm gia to lớn như vậy, thực sự bị thua hết trong tay của đại gia gia con, bây giờ, tuy rằng Thẩm gia chúng ta vẫn có chút sản nghiệp, nhưng so với lúc trước, có thể nói là mặt trời sắp lặn, người đọc sách cả bốn phòng cộng lại chỉ ít ỏi vài người, không ai trúng cử, mới dẫn đến tình trạng hôm nay.

- Con người đại đường bá của nhà đại gia gia con đôn hậu, mười mấy năm nay vì chấn hưng Thẩm gia, cũng coi như đã dốc hết sức, chỉ đáng tiếc con người ông quá thật thà, thế cho nên Thẩm gia đến giờ không có khởi sắc lớn, tuy nhiên đây cũng không trách đại đường bá của con được, ông ta có phong phạm trưởng giả, Thẩm gia trong tay ông ta so với lúc trong tay đại gia gia con, tốt hơn không chỉ gấp bội...

Thấy bộ dạng lão thái thái chìm sâu trong câu chuyện, trong lòng Thẩm Khê cũng có chút thổn thức, lập tức đảo tròng mắt, cười nói: - Tổ mẫu, đợi sau này tôn nhi lớn, nhất định giúp đại ca chấn hưng gia nghiệp.

Lão thái thái nghe vậy nhất thời không kịp phản ứng, sau khi ngây ra một hồi, mới thoải mái cười lớn nói: - Đứa trẻ ngon, đứa trẻ ngoan, con có chí khí, trong lòng tổ mẫu cũng được an ủi rồi.

Lời của Thẩm Khê thật sự khiến lão thái thái thay đổi cách nhìn về hắn, điều khiến lão thái thái kinh ngạc không phải Thẩm Khê không trực tiếp nói muốn mình chấn hưng gia nghiêp, mà là giúp trưởng tử trong nhà chấn hưng gia nghiệp, ý nghĩa trong đó, mới khiến lão thái thái kinh ngạc.

Một mạch Thẩm gia ở Đào Hoa thôn này, nếu tổ phụ không muốn tách ra, tổ mẫu tất nhiên kế thừa phu chí, muốn đem Thẩm gia kết thành một đoàn. Tiểu nhi tử, đại tôn tử đều là mệnh căn của lão thái thái, đáng tiếc con trai thứ của Lý thị, cũng chính là phụ thân Thẩm Minh Quân của Thẩm Khê con người cứng ngắc bảo thủ, không được lão thái thái yêu thích, trưởng tử và trưởng tôn liền trở thành mệnh căn của Lý thị.

Lập tức bà lại nhớ đến đại gia gia, cười nói: - Tiểu tôn nhi, đợi con lớn rồi, nếu đại ca con không nên người đi vào con đường tà đạo, con không cần phải khách khí, liền nhốt nó vào trong lầu gác, để nó tự suy nghĩ, có người hỏi, thì nói tổ mẫu căn dặn. Năm xưa, nếu không phải mấy vị gia gia con quá nuông chiều đại gia gia con, ông ấy cũng sẽ không sa đọa đến mức không chừng mực.

Lại trò chuyện với lão thái thái hơn nửa canh giờ, Thẩm Khê thấy bà đã ngáp vài cái có vẻ buồn ngủ không chịu được, liền đứng dậy cáo từ.

Lý thị xuyên qua rèm cửa, nhìn bóng lưng của Thẩm Khê biến mất, sau đó quay đầu nhìn bàn thờ ở hành lang, lầm bầm nói: - Trưởng ấu có thứ tự, nhưng đều là tôn nhi, chỉ cần là tốt cho Thẩm gia, có gì không ổn chứ?

- Thẩm gia đã ba đời chưa xuất hiện nhân tài rồi, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ bên trưởng phòng cũng không duy trì được mấy năm nữa rồi. Lão già kia, năm xưa nếu ông biết tranh giành chút, ta đâu cần phải đi đến nước này chứ?

Trên bàn thờ là bài vị của tổ tiên, cũng là xiềng xích cả đời của Lý thị.

...

Sau khi Thẩm Khê đi ra khỏi chính phòng của lão thái thái, trực tiếp về nhà mình ở góc viện tây nam, thấy Chu thị đang quét dọn trong viện, liền cười bước đến: - Mẹ ơi, không ổn rồi...

Chu thị thấy hắn trở về, lập tức ngẩng đầu hung hăng trừng hắn một cái, ngữ khí tức giận nói:

- Đi đến nơi nào quậy phá rồi? Vừa về đã ồn ào.

Thẩm Khê cười ha hả, đi lên phía trước kéo kéo ống tay áo của Chu thị, nói: - Mẹ, đại bá bị nhốt vào lầu gác, con không đọc sách được nữa rồi.

Chu thị vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền một phen ném đi cây chổi trong tay, sắc mặt thay đổi, thanh âm đột nhiên nhanh hơn: - Sao con biết chuyện này?

Thẩm Khê bĩu môi nói: - Con tận mắt nhìn thấy đấy.

Chu thị cúi đầu nhíu mày hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, lại nhặt cây chổi lên, nói:

- Đứa trẻ khờ không tốt số, không được đọc sách, con còn mừng như vậy? Đừng nói với mẹ là con không muốn đọc sách, lão nương đánh chết con.

- Mẹ, con còn có một tin tốt muốn nói với mẹ đấy.

Chu thị lườm hắn một cái, hung tợn ngồi xổm xuống, nắm lấy mặt của Thẩm Khê, uy hϊếp nói: - Ranh con, mới bây lớn, mà dám trêu lão nương, nói rõ ngay cho lão nương!

Thẩm Khê ai ai nha nha la thất thanh kêu đau, Chu thị buông tay ra, lúc này Thẩm Khê mới bưng mặt nói: - Mẹ, tổ mẫu nói muốn chọn ra một người trong bốn phòng, gửi đến tư thục ở huyện thành để đi học.

Chu thị nghe vậy hết sức vui mừng, tự mừng nửa ngày, mới hỏi: - Con, con nói thật sao?

Thẩm Khê gật đầu nói: - Ừa, con còn vừa đi gặp tổ mẫu, tổ mẫu đã nói rất nhiều chuyện cho con nghe, còn khen con có chí khí.

Chu thị hung hăng gật gật đầu, nói: - Nhưng đó là tư thục trong huyện, cả đời này của mẹ, trước khi kết hôn đã đi qua huyện thành một lần mua đồ cưới, sau đó đến Vương gia gặp cha con lại đi qua một lần, tổng cộng mới hai lần... con nhất định phải nên người, con đến huyện đọc sách, sau này lão nương sẽ có thể mượn cớ đến thăm con, đến huyện thành... thăm con... rồi...

Thẩm Minh Quân làm công ở Vương gia chính là ở huyện thành, lời của Thẩm Khê, không chút lưu tình mà đâm phá: - Mẹ, mẹ là muốn đến trong thành gặp cha con sao?

Chu thị lại trừng mắt, nói: - Đứa ngốc này, nhiều chuyện thật, có phải ngứa da không?

Thấy bộ dạng dữ tợn của Chu thị, Thẩm Khê liên tục lùi hai bước, cười nói: - Làm gì có? Mẹ yên tâm, sau này con học tốt, sau khi làm quan, đừng nói huyện thành, một nhà chúng ta đều dọn đến tỉnh thành.

Chu thị nhìn dáng vẻ đắc ý của Thẩm Khê, cười cười một tiếng: - Ngay cả chuyện đọc sách cũng còn mơ hồ, con đúng là biết nghĩ... cả đời này của mẹ không có suy nghĩ gì khác, con chỉ cần thật sự có điểm nổi bật, liền đưa cha và mẹ con đến tỉnh thành xem chút, xem xem tỉnh thành là như thế nào, ta liền thắp hương bái phật ngay.

Ngữ khí của Thẩm Khê kiên định nói: - Mẹ, người yên tâm, con nhất định sẽ nên người.

- Nhóc con... mẹ nên đi tìm tổ mẫu con, lấy lòng một chút...

Thấy nụ cười nịnh nọt cực kỳ trúc trắc trên mặt Chu thị, Thẩm Khê lắc lắc đầu, kéo lấy nàng, nói: - Mẹ, người tốt nhất đừng đi nữa, lão thái thái không muốn nhìn dáng vẻ này của người đâu.

Chu thị nghe vậy liền dừng chân, có chút hồ nghi nhìn Thẩm Khê, hỏi:

- Đứa nhỏ này, lúc nào trở nên thông minh rồi?

Thẩm Khê nghe vậy cả kinh, trên mặt lại mờ mịt: - Con luôn thông minh vậy mà, mẹ, con nói cho mẹ nghe một bí mật, con là Văn Khúc Tinh trên trời hạ phàm đấy.

Lời còn chưa nói xong, Chu thị liền kéo lỗ tai của Thẩm Khê, thở phì phò nói: - Ranh con muốn hù lão nương? Từ xưa đến nay Văn Khúc Tinh hạ phàm, đều là Trạng nguyên, tên nhóc như con tuổi còn nhỏ không học cái tốt, lại dám ăn nói bậy bạ, xem lão nương thu thập ngươi như thế nào.

Thẩm Khê đau đến nỗi vội vàng đi cà nhắc, nghiêng đầu, hai tay nắm lấy lỗ tai bị Chu thị nhéo, la lớn: - Mẹ, đừng nhéo nữa... đau a...

- Còn dám nói bậy bạ nữa không?

- Mẹ, con thật sự là Văn Khúc Tinh hạ phàm... a, đau quá.

- Tiểu tử thối, nếu con là Văn Khúc Tinh hạ phàm, thì ta chính là mẹ của Văn Khúc Tinh! Khoác lác cũng phải suy nghĩ, có bản lĩnh con đi thi Cử nhân cho lão nương xem, chỉ biết nói hươu nói vượn.

Trong miệng Thẩm Khê liên tục la đau, thấy Chu thị không có ý buông tay, lúc này mới giơ hai tay đầu hàng: - Mẹ, con sai rồi, con sẽ không dám nói bậy nữa, người nhanh thả ra đi... tai bị nhéo đứt rồi, sẽ không làm Trạng nguyên lang được nữa, Trạng nguyên lang nào cũng anh tuấn tiêu sái, người đừng hủy dung của con, hủy dung con rồi, đến lúc con trai mẹ điện thí Hoàng đế thấy tiểu tử con xấu xí như vậy, làm sao cho con làm Trạng nguyên...

Chu thị nghe vậy hầm hừ bỏ ra, mắng Thẩm Khê: - Tên khờ nhà ngươi, Hoàng đế là người để ngươi chê trách sao, ngươi không muốn sống nữa à?

Thẩm Khê sửng sốt, sau đó rụt cổ, lấy lòng nói: - Mẹ, vừa rồi con nhất thời nói sai rồi, sau này không dám nữa.

- Biết là tốt, nếu không xem lão nương có xé nát miệng ngươi không.

Thấy Chu thị không có vẻ nghiêm túc, Thẩm Khê cũng cảm thấy mình vừa rồi làm càn, sau đó không dám ở lại lâu, vội vàng chạy vào trong phòng.

Chu thị thở dài một hơi, đem chổi cất kỹ, đi ra khỏi viện, đi đến hiên nhà phía đông của đại bá mẫu của Thẩm Khê ở.