Chương 86: Tết Thổ Địa Lộc Sơn (3).

Để biểu hiện không nói ngoa, Nguyễn Tiểu Nhị lấy ra một thỏi bạc mười lạng treo trên ngọn cây bên cạnh mục tiêu.

Bạc trắng bóng khiến nhiều người động tâm, một hương thân hô:

- Nếu các ngươi làm trò trên cung tên thì sao bây giờ?

Nguyễn Tiểu Nhị cười ha ha, gã giơ cung lên:

- Đây là cung tám đấu, tên cũng là lang nha tiễn chuyên dụng của quân đội, ta bắn tước mấy mũi tên cho mọi người nhìn xem.

Gã đưa ống tên ra sau lưng, rút ba mũi tên, liên tục bắn tới mục tiêu, tên nào cũng trúng hồng tâm, đám người chung quanh hô tốt ầm vang.

Nguyễn Tiểu Nhị giơ cung lên hô:

- Thế nào, các vị anh hùng thử một chút đi!

- Tiểu gia ta tới bắn mấy mũi tên!

Vương Quý là người đầu tiên nhảy tới.

- Tiểu quan nhân xác định muốn bắn tên sao?

Nguyễn Tiểu Ngũ bên cạnh cười nói:

- Tiểu quan nhân, đây chính là cung tám đấu, đừng để thua tiền mà không kéo được lại trách chúng ta.

Vương Quý thấy gã coi thường mình, liền căm tức lấy ra một lạng bạc ném cho Nguyễn Tiểu Nhị:

- Cho ta mười mũi tên, các ngươi chờ cầm cố quần đi!

Huynh đệ Nguyễn thị thú vị nhìn nhau. Nguyễn Tiểu Nhị liền giao cung cho Vương Quý, Vương Quý cầm vào tay liền hơi hối hận, cung này chế tác tinh xảo, cánh cung thô dày, cực kỳ nặng nề, còn nặng hơn cung quân đội bình thường mấy phần.

Bình thường Vương Quý dùng cung năm đấu, cung tám đấu gã miễn cưỡng có thể kéo được, nhưng cung tám đấu này cũng quá nặng, gã cảm thấy đây ít nhất là cung một thạch.

- Lão Quý, có được không! Không được thì để ta tới.

Thang Hoài ở bên nói.

- Chê cười, ta nói qua không được sao?

Vương Quý lấy một mũi tên, cố gắng kéo cung. Cung căng ra, cánh tay hơi run, Vương Quý cắn răng ngắm ngay mục tiêu, dây cung buông lỏng, mũi tên thoát khỏi dây cung bắn ra thẳng tới mục tiêu.

Tim Vương Quý nhảy lên tới cổ rồi, gã căn bản không nắm chắc có thể bắn trúng hay không, bắn tên hoàn toàn dựa vào cảm giác. Lúc này, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay:

- Bắn rất tốt!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Vương Quý thả lỏng trong lòng, biết mình bắn trúng. Thang Hoài đưa tay lên miệng hô:

- Bắn trúng vòng lam, năm trăm văn tới tay rồi!

Vương Quý lập tức nhụt chí, chỉ năm trăm văn, gã thấy ít nhất là hai quan tiền tới tay.

Lúc này, Nguyễn Tiểu Ngũ nhìn huynh trưởng một chút, biểu hiện của Vương Quý khiến gã hơi ngạc nhiên. Chẳng qua Nguyễn Tiểu Nhị hai tay ôm ngực, mặt mỉm cười nhìn qua vị tiểu quan nhân bắn tên này.

Lý Diên Khánh chạy tới bãi bắn tên, thấy Vương Quý đã kết thúc bắn tên, mặt mũi uể oải dựa vào một cây đại thụ, Thang Hoài đang bắn tên trong bãi.

- Lão Quý, xảy ra chuyện gì thế?

Vương Quý lầm bầm một câu, Lý Diên Khánh lại không nghe tiếng, một hương dân bên cạnh cười nói:

- Vị tiểu quan nhân này mũi tên đầu tiên bắn trúng vòng lam, thắng được năm trăm văn tiền, nhưng mũi tên thứ hai và mũi thứ ba bắn trượt, mũi thứ tư không kéo được cung, uổng phí mất năm trăm văn tiền.

Vương Quý oán hận nói:

- Hai hán tử này chơi lừa gạt, nói là cung tám đấu chuyên dụng của quân đội, kỳ thực căn bản không phải.

Nguyễn Tiểu Ngũ ngồi bên cạnh lỗ tai rất dài, nghe được Vương Quý phàn nàn, gã vội cười nói:

- Vị tiểu quan nhân cần phải nói bằng lương tâm nha, chúng ta không nói là cung tám đấu chuyên dụng của quân đội, chỉ nói là cung tám đấu, mũi tên là chuyên dụng của quân đội, chung quanh có nhiều hương dân có thể thể làm chứng. Huynh đệ Nguyễn thị chúng ta xông xáo giang hồ nhiều năm, tên tuổi là dựa vào uy tín kiếm được.

Lý Diên Khánh bỗng nhiên giật mình, nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ họ là ba huynh đệ Nguyễn gia Lương Sơn Bạc?

Lý Diên Khánh biết trong số ba mươi sáu người khởi nghĩa của Tống Giang trong lịch sử, quả thực có Nguyễn thị tam hùng, nhưng chưa chắn là cao thủ trong nước, hai người này rất có thể là hai người trong Nguyễn thị tam hùng, hắn liền cười nói:

- Ngươi là Nguyễn Tiểu Nhị, Nguyễn Tiểu Ngũ? Hay là Nguyễn Tiểu Thất?

Nguyễn Tiểu Ngũ chỉ huynh trưởng nói:

- Vừa rồi huynh trưởng ta đã giới thiệu qua, ta là Nguyễn Tiểu Ngũ, hắn là Nguyễn Tiểu Nhị.

Nói tới đây Nguyễn Tiểu Ngũ lập tức ngẩn người, gã kinh ngạc nhìn qua Lý Diên Khánh:

- Sao ngươi biết còn có Nguyễn Tiểu Thất?

Lý Diên Khánh mỉm cười:

- Ta không biết, chỉ thuận miệng hỏi một chút.

Nguyễn Tiểu Ngũ càng thêm nghi ngờ. Vừa rồi lúc huynh trưởng giới thiệu mình, tiểu quan nhân này còn chưa tới, hiện giờ hắn không chỉ biết tên mình và huynh trưởng, còn biết Nguyễn Tiểu Thất, chẳng lẽ hắn từng nghe nói ba huynh đệ Nguyễn gia? Ở phía đông lộ Kinh Đông còn tạm được, nơi này chính là phía tây Hà Bắc nha!



Lúc này, mọi người phát ra một tiếng tiếc nuối, mũi tên thứ năm của Thang Hoài đi qua sát mục tiêu, thiếu chút nữa bắn trúng mục tiêu. Sắc mặt Thang Hoài rất khó coi, gã liên tục bắn năm mũi tên, đều không trúng mục tiêu, thành tích còn không bằng Vương Quý. Vương Quý cũng lên tinh thần, mình không tính kém cỏi, còn có lão Thang hạng chót kia mà!

Nguyễn Tiểu Nhị nhặt mũi tên cuối cùng đưa cho Thang Hoài:

- Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi!

Hai tay Thang Hoài đã bủn rủn vô lực, gã kéo cung ba lần cũng không thể kéo được dây cung, đành buông cung xuống:

- Ta nhận thua!

Gã đi tới trước mặt Lý Diên Khánh và Vương Quý lắc đầu nói:

- Kỳ quái, trong nhà ta bắn mười mũi tên trúng bảy, sau đến đây một mũi tên cũng bắn không trúng?

Vương Quý bĩu môi:

- Ta ở trong nhà còn bắn mười mũi tên trúng mười kìa! Khoác lác ai không biết.

- Ta không có khoác lác!

- Này! Hai người các ngươi.

Nguyễn Tiểu Nhị hô:

- Mũi tên cuối cùng ta nói rõ ràng, tự mình từ bỏ, ta sẽ không trả lại tiền.

Vương Quý đẩy Lý Diên Khánh:

- Lão Lý, ngươi đi bắn mũi tên cuối cùng, ngươi đều lợi hại hơn chúng ta.

Mấy năm nay Lý Diên Khánh cũng từng luyện bắn cung trong nhà Vương Quý, giống như Hồ Thịnh từng nói với hắn, hắn có thiên phú đặc thú ném đá, có thể phát triển tới bắn tên. Năm đó ở Hội Đồng Tử hắn đã phô bày thiên phú bắn tên ở văn xạ, chỉ một tháng, tiễn pháp của hắn đã vượt xa Vương Quý và Thang Hoài luyện mấy năm.

Lúc này Lý Diên Khánh bỗng nhiên nhìn thấy một lão giả dáng người khôi ngô đứng trong đám người, râu tóc bạc trắng, hai cánh tay khỏe mạnh, chính là Chu sư phó họ gặp được ở bờ sông ngày đó. Lúc ấy Lý Diên Khánh hoài nghi lão là Thiết Tí Bàng Chu Đồng, nhưng lại không biết vì sao lão tới xã Hiếu Hòa này?

Lý Diên Khánh thấy lão nhân híp mắt nhìn mình, ánh mắt cực kỳ sắc bén, dường như có thể nhìn thấu lòng người. Trong lòng hắn dấy lên một hoại dũng khí, cũng không chậm trễ, đi tới phía trước nhặt cung tên. Hắn nhìn mục tiêu và thỏi bạc treo bên cạnh một chút, ngạo nghễ hỏi:

- Ta bắn rơi bạc thì thế nào?

Mắt Nguyễn Tiểu Nhị lộ vẻ kinh ngạc, gã lại lấy ra một thỏi mười lạng bạc, nói với Lý Diên Khánh:

- Nếu ngươi có thể bắn rơi bạc, ta sẽ tăng gấp đôi giải thưởng, hai mươi lạng bạc.

Hương dân chung quanh kinh hô nhiều tiếng, hai mươi lạng bạc, có thể mua mười mẫu đất tốt, trong mắt mỗi người đều lộ vẻ hâm mộ, chỉ hận vì sao mình không khổ luyện bắn tên tại hội cung tên chứ? Uổng phí mất đi một cơ hội phát tài.

Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng: