Lúc này Lý Đại Ấn đang ngồi trước bàn nói chuyện với mấy vị khách, Lý Diên Khánh tiến tới cười hỏi:
- Tam thúc tìm ta có việc sao?
- Khánh nhi đến rất đúng lúc!
Lý Đại Ấn giới thiệu một đôi vợ chồng hơn ba mươi tuổi bên cạnh với hắn:
- Vị này là Tần quan nhân và vợ hắn, tới từ xã Thang Bắc. Vợ của Tần quan nhân là người xã Hiếu Hòa chúng ta, dựa theo phong tục, hôm nay trở về nhà mẹ đẻ.
Gã lại giới thiệu Lý Diên Khánh cho hai vợ chồng:
- Hắn đúng là Khánh ca nhi mà các ngươi hỏi.
Lý Diên Khánh thấy quần áo họ ngăn nắp, dung mạo phúc hậu, bảo dưỡng rất tốt. Nhất là Tần phu nhân còn mang theo màn tơ che mặt, hiển nhiên là người nhà đại hộ xã Thang Bắc. Lý Diên Khánh vội vàng khom người thi lễ với họ:
- Diên Khánh vấn an Tần quan nhân và phu nhân!
Hai vợ chồng quan sát tỉ mỉ Lý Diên Khánh, nhất là nương tử Tần gia còn nhấc màn tơ nhìn kỹ Lý Diên Khánh từ trên xuống dưới, hai vợ chồng nhìn nhau, hiển nhiên rất hài lòng đối với Lý Diên Khánh.
Nhất là Lý Diên Khánh xưng phu nhân, biểu hiện hắn có tri thức hiểu lễ nghĩa, tôn kính trưởng bối, không giống Lý Đại Ấn mở miệng một tiếng vợ, có vẻ thô tục.
- Tiểu quan nhân còn đọc sách ở học đường Lộc Sơn sao?
Tần quan nhân cười hỏi.
Lý Diên Khánh cung kính nói:
- Hai ngày nữa Diên Khánh sẽ thi Huyện Học.
- Với tài hoa của tiểu quan nhân, thi đậu Huyện Học là không có vấn đề, qua hai năm thi cử nhân dễ như trở bàn tay, hi vọng tiểu quan nhân có thể khắc khổ đọc sách, tương lai thi đậu Tiến sĩ, làm rạng rỡ tổ tông.
- Đa tạ Tần quan nhân cổ vũ!
- Nghe nói lệnh tôn không ở nhà, không biết bao lâu mới có thể trở về?
- Gia phụ ở huyện An Dương, qua một thời gian sẽ trở về.
- Ồ! Vậy thì hơi tiếc nuối.
Lý Diên Khánh chần chờ một chút hỏi:
- Tần quan nhân tìm gia phụ có chuyện gì sao?
Tần quan nhân gọi là Tần Tuyên, tổ phụ từng đảm nhiệm Thông Phán, là nhà giàu gần với Trương gia ở xã Thang Bắc. Gã và ông ngoại Đinh Trọng của Lý Diên Khánh quan hệ không tệ, Đinh Trọng vì trèo lên Tần gia, liền chủ động đưa ra yêu cầu kết làm thân gia với Tần Tuyên.
Thế nhưng cháu trai của y đều vô dụng, Tần gia chướng mắt, y liền nghĩ tới cháu ngoại Lý Diên Khánh, liền muốn để Lý Diên Khánh cưới con gái Tần Tuyên.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Tần Tuyên nghe nói là thần đồng năm năm trước, gã quả thật hơi động tâm. Vừa vặn nhân dịp tết Thổ Địa lần này đưa thê tử về quê thăm người thân, thuận tiền xem Lý Diên Khánh một chút. Gã tương đối tiến bộ, hi vọng con gái của mình cũng có thể hài lòng.
Tần Tuyên cười ha ha, quay đầu nói:
- Mạn nhi, tới bên này.
Lý Diên Khánh đã sớm chú ý tới một tiểu nương tử đứng bên cạnh, hắn chẳng qua ngượng ngùng nhìn kỹ. Lúc này tiểu nương tử đi lên phía trước, hơi xấu hổ đứng sau lưng mẫu thân, Lý Diên Khánh mới nhìn rõ ràng dấp của nàng.
Chỉ thấy nàng tuổi chừng mười hai mười ba, dáng dấp cũng rất cao, búi tóc hai bên, cài một đóa hoa lựu đỏ chót bằng lụa, mặt trái xoan, đôi mi thanh tú cong cong, bộ dạng cực kỳ thanh tú, mặc một bộ áo nền trắng mặt đỏ bằng tơ lụa thượng đẳng.
- Đây là tiểu nữ Mạn nhi.
Tần Tuyên lại giới thiệu Lý Diên Khánh cho con gái:
- Hắn là cháu ngoại của Đinh Viên, đã từng đoạt được giải nhất Hội Đồng Tử.
Trong lòng Lý Diên Khánh ầm lên một cái, lập tức nhớ tới lời nhắn của sư phụ, không phải nàng chính là tiểu nương tử thân cận với mình chứ!
Tần Mạn trộm nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, mặt mũi lập tức ửng đỏ, vội vàng quay đầu đi.
Đúng lúc này, ở cửa lều truyền đến tiếng thở hồng hộc của Vương Quý và Thang Hoài:
- Lão Lý, chúng ta tìm ngươi khắp nơi!
Vương Quý và Thang Hoài rốt cuộc nhìn thấy Lý Diên Khánh, chui vào lều chạy tới oán trách hắn:
- Ngươi trốn ở đây làm gì?
Lúc này hai người Vương Quý mới nhìn rõ vợ chồng Tần thị trước mắt, ngẩng đầu một cái lại trông thấy Tần Mạn xấu hổ đỏ mặt, hai người nhất thời ngây dại.
- Ngươi có chuyện, chúng ta sẽ không quấy rầy.
Hai người quay người muốn chuồn, Lý Diên Khánh vội vàng kéo họ lại, nói với Tần Tuyên và Tần phu nhân:
- Nếu như hai vị trưởng bối không có chuyện gì khác, vãn bối xin lỗi không tiếp được.
- Đi thôi! Đi thôi!
Tần Tuyên cười ha ha nói:
- Có thể nào chậm trễ các ngươi du ngoạn tết Thổ Địa.
Lý Diên Khánh thi lễ liền vội vàng chạy đi. Lúc này Lý Đại Ấn thấy khách lại tới trước cổng, liền đứng dậy nghênh đón.
Lúc này Tần Tuyên mới thấp giọng hỏi thê tử:
- Phu nhân cảm thấy hắn thế nào?
Tần phu nhân suy nghĩ một chút nói:
- Luôn cảm thấy hắn kém hơn Hiển ca nhi cái gì đó, có lẽ là không quá môn đăng hộ đối đi!
Tần phu nhân lại kéo con gái bảo bối hỏi:
- Mạn nhi, con cảm thấy thế nào?
Tần Mạn hơi căm tức Lý Diên Khánh không để nàng vào mắt, ngay cả bắt chuyện cũng không. Mặt đẹp của nàng trầm xuống, lạnh băng nói:
- Nữ nhi cảm thấy hắn vẫn là đứa trẻ còn chưa lớn!
Ấn tượng của Tần Tuyên đối với Lý Diên Khánh cũng không tệ lắm, nhưng vợ con đều không hài lòng, gã cũng đành từ bỏ lần thân cận này.
Gã nhìn thôn dân nói cười khí thế ngất trời chung quanh, liền đứng dậy nói:
- Nơi này quá lộn xộn, không phải chỗ chúng ta nên ở, chúng ta đi thôi!
Ba người liền dẫn hai tên nha hoàn rời đi từ cửa sau lều lớn.
Cách lều lớn không xa, Vương Quý và Thang Hoài ở hai bên ép hỏi Lý Diên Khánh:
- Thành thật khai báo, có phải tiểu nương tử vừa rồi rốt cuộc thân cận với ngươi hay không?
- Hai tên tiểu tử thối các ngươi làm hỏng lần thân cận này của ta, phải bồi thường ta thế nào đây?
Lý Diên Khánh xoay tay nắm chặt cổ hai người, nổi giận đùng đùng hỏi.
Vương Quý và Thang Hoài ngây ra một cái, hai người áy náy nói:
- Lão Lý, thực xin lỗi! Chúng ta thực sự không biết, vừa rồi không phải cố ý làm phiền.
Lý Diên Khánh thấy hai người tin là thật, lập tức cười ha ha. Vương Quý và Thang Hoài tỉnh ngộ, vung đấm liền đánh. Lý Diên Khánh thoát khỏi hai người họ, chạy vào trong đám người.
- Đuổi theo hắn!
Ba người lần lượt chạy vào trong đám người.
Lúc này còn chưa tới thời điểm ăn cơm, mọi người trong lều lớn đang bận rộn chuẩn bị cơm Thổ Địa. Kịch dân dã bên cạnh miếu Thổ Địa đã sắp kết thúc rồi, mười mấy thiên binh thiên tướng ăn mặc uy vũ bắt hơn mười người trang phục hèn mọi mang theo mặt nạ yêu quái giải lên sàn gỗ.
Mấy ngàn hương dân vậy quanh chung quanh sàn gỗ chật như nêm cối, mặc dù kịch dân dã hàng năm cơ bản đều giống nhau, đơn giản là yêu ma quỷ quái làm hại dân gian, Thiên Đế tức giận, phái thiên binh thiên tướng hạ giới trừ yêu cho dân.
Nhưng các hương dân vẫn náo nhiệt, mỗi khi có yêu ma bị đánh ngã, mọi người liền vỗ tay kêu hay, nhất là lúc mấy nữ hồ yêu trang phục yêu diễm bị giải lên sàn gỗ, kịch dân dã đạt tới cao trào, chung quanh đều là tiếng cười, tiếng hô và tiếng vỗ tay.
Khói xanh tràn ngập trước miếu Thổ Địa, hơn trăm lão trượng thắp hương đốt vàng mã ngay trước miếu Thổ Địa. Họ quỳ gối trước tượng thần thánh Thổ Địa công công thành kính cầu nguyện, cầu Thổ Địa công công phù hộ mưa thuận gió hòa, phù hộ cả nhà bình an.