Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 81: Mua Sách Huyện Thành.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thang Hoài đẩy gã ra:

- Ai lại không có phẩm vị giống như ngươi, bản thân mình thích ăn bánh bao, thì muốn mua cho sư phụ, ngươi cảm thấy không tốt, vậy cũng mua vài cuốn sách đi!

- Lão Lý, ngươi mua cái gì?

Vương Quý quay đầu tìm tới Lý Diên Khánh.

- Ta đã ướm muốn mua cho sư phụ bộ văn phòng tứ bảo, vừa vặn gặp được ngày Thổ Địa.

- Vậy ta mua cái gì? Các ngươi nghĩ kễ cho ta đi!

Vương Quý hơi nóng vội.

Lúc này, Nhạc Phi ấp úng nói:

- Thật ra ta cũng có đề nghị, ngươi có thể nghe một chút.

- Đề nghị gì?

Vương Quý vội vàng quay đầu.

- Không phải con lừa Đại Thanh nhà ngươi sắp sinh sao? Sinh con lừa nhỏ, tặng cho sư phụ một con, lừa già sư phụ cưỡi hai mươi năm, đã sắp không được nữa rồi, sư phụ lớn tuổi, đi đường không tiện, không có cước lực là không được.

Vương Quý vỗ mạnh đầu mình:

- Ta thực là ngốc, dĩ nhiên quên mất việc này. Được! Ta sẽ tặng con lừa.

Nhà Vương Quý mở hiệu súc vật lớn nhất huyện Thang Âm, hơn phân nửa lừa trong huyện đều là nhà gã bán, phần thưởng Hội Đồng Tử năm đó, bốn con lừa là do Vương gia tài trợ hữu nghị.

- Ăn bánh bao trước, sau đó mua lễ vật!

Lý Diên Khánh vung cánh tay lên, bốn người nhiệt liệt hưởng ứng, thúc lừa tranh nhau chen lấn chạy tới Thuận Phong Lâu.

Bốn người gần như đi dạo hơn nửa ngày tại huyện thành, không chỉ tự thưởng cho mình, đồng thời cũng mua lễ vật cho sư phụ. Lý Diên Khánh mua một bộ văn phòng tứ bảo của Cửu Chi Đường kinh thành, mặc dù không phải tốt nhất thiên hạ, nhưng cũng là thượng phẩm tại kinh thành.

Nhạc Phi mua một bản tinh tuyển thơ Đường sách bìa cứng, mặc dù chỉ cần hai trăm văn tiền, nhưng cũng tốn hết toàn bộ tích lũy của gã. Thang Hoài mua một thớt vải bông xanh thượng đẳng tại Phúc Châu Lão Điếm. Vương Quý thì tới hiệu súc vật Vương Ký dắt một con lừa xanh lớn hai tuổi, con lừa xanh nhà gã còn hai tháng mới sinh, nhưng gã đã không đợi kịp.

Chẳng qua hôm nay với Lý Diên Khánh còn có một chuyện quan trọng khác, hắn muốn tới hiệu sách Sĩ Lâm Nguyên giao nốt bản thảo cuối cùng, liền hoàn thành khế ước kéo dài năm năm giữa hắn và Sĩ Lâm Nguyên.

Chưởng quỹ Sĩ Lâm Nguyên đã thay người, La Chưởng quỹ lúc đầu thăng chức đi phủ Đại Danh. Chưởng quỹ hiện giờ họ Triệu, người huyện An Dương.

Triệu Chưởng quỹ và Lý Diên Khánh đã có giao thiệp vài lần, so với La Chưởng quỹ, nhiệt tình của gã giảm xuống rõ ràng, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn rất chu toàn.

Gã an bài tiểu nhị chào hỏi đám người Nhạc Phi, liền mời Lý Diên Khánh tới lầu hai.

- Đây là bộ cuối cùng!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lý Diên Khánh giao sách bản thảo bộ cuối cùng cho Triệu Chưởng quỹ cười nói:

- Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

- Tiểu quan nhân vất vả mấy năm rồi.

Triệu Chưởng quỹ mở sách bản thảo ra, bỏ nó vào trong hộp, chuẩn bị qua mấy ngày phái người đưa tới phủ Đại Danh.

- Vụ kiện cáo Đơn Châu lần trước thế nào rồi?

Lý Diên Khánh hỏi.

Triệu Chưởng quỹ lắc đầu thở dài nói:

- Giống như địa phương khác, mặc dù kiện cáo thắng, nhưng không tìm thấy bản khắc, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.

Mấy năm nay mặc dù Đại Thánh Tróc Yêu Ký bán rất chạy ở các nơi, nhưng đồ lậu quá nghiêm trọng, hiệu sách căn bản không kiếm được tiền, cũng ảnh hưởng nghiêm trọng tới thu nhập của Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh liền ký hợp đồng với Sĩ Lâm Nguyên, giao sách bản thảo cuối cùng xong, hợp đồng giữa họ sẽ kết thúc toàn bộ.

Lý Diên Khánh thấy không khí hơi ngưng trọng, liền đổi chủ đề cười nói:

- Nghe nói Sĩ Lâm Nguyên mở phường sách thứ tư tại kinh thành, thực đáng mừng!

Triệu Chưởng quỷ lộ vẻ tươi cười:

- May mắn có bộ sách này của tiểu quan nhân, bỉ phường mới có thể chậm rãi tạo dựng thanh danh, tháng trước nghiệp sách kinh thành đánh giá, bỉ phường xếp thứ bảy, lại tăng thêm một so với năm trước, Đông chủ còn nói có cơ hội nhất định phải đích nhân cảm tạ tiểu quan nhân.

- Đông chủ các ngươi quá khách khí rồi.

Triệu Chưởng quỹ lấy từ trong ngăn tủ ra năm mươi lạng bạc đưa cho Lý Diên Khánh:

- Đây là tiền thù lao bộ cuối cùng, mời tiểu quan nhân nhận lấy.

Lý Diên Khánh cũng không khách khí, vui vẻ nhận lấy, dường như tảng đá lớn trong lòng hắn đã rơi xuống, liền đứng dậy cáo từ. Lúc này, đám người Nhạc Phi đã mua một đống lớn sách thi cử, đang chuẩn bị trả tiền. Triệu Chưởng quỹ vội vàng nói:

- Số sách này không cần trả tiền, coi như chút tâm ý của tiểu điếm.

Mọi người liên tục cảm tạ, mang theo sách rời đi. Ra khỏi thành, Vương Quý dương dương đắc ý nói:

- Hôm nay kiếm bộn rồi, mua nhiều sách như thế dĩ nhiên không cần trả tiền, qua mấy ngày ta lại đến.

Thang Hoài vung quạt xếp châm chọc:

- Thôi đi! Gương mặt kia của ngươi không đáng tiền, mặt lão Lý mới đáng tiền, không tin ngươi đi nhìn thử một chút. Không có lão Lý, ngươi lấy thêm một quyển sách không cần trả tiền? Không coi ngươi thành ăn trộm dùng côn đánh ra mới là lạ!

Vương Quý ngẩng đầu hừ một tiếng. Lúc này Lý Diên Khánh phát hiện thiếu một vật, vội vàng hỏi Vương Quý:

- Lão Quý, bánh bao thịt dê mua cho sư phụ đâu, ngươi đặt ở nơi nào rồi?



Vương Quý sờ túi con lừa một cái, lập tức hô to một tiếng, quay đầu lừa chạy như điên vào nội thành, từ xa nghe tiếng gã hô:

- Ta quên ở hiệu sách rồi!

Trở lại thôn Lý Văn lúc đêm đã khuya, Lý Diên Khánh vừa tới cửa thôn, đã thấy một thân hình nhỏ gầy đứng ven đường, còn dắt một con chó lớn trong tay.

Lý Diên Khánh nóng lên trong lòng, từ xa hỏi:

- Hỉ Thước, là ngươi sao?

- Tiểu quan gia, là ta!

Hỉ Thước chạy tới, Đại Hắc bên cạnh nàng cũng kêu lên vui mừng chạy tới chủ nhân.

Lý Diên Khánh nhảy xuống con lừa, thân mật sờ lên cái miệng dài của Đại Hắc đã sắp duỗi tới mũi hắn, cười hỏi Hỉ Thước:

- Tại sao các ngươi ở chỗ này?

- Đại Hắc muốn tới đón ngươi, ta liền dắt nó tới.

- Thực là bé ngoan!

Lý Diên Khánh yêu thương ôm Đại Hắc một cái, thưởng cho nó một cái bánh bao. Đại Hắc liền vẫy đuôi dẫn đường phía trước cho họ.

- Trung thúc nói đêm nay tiểu quan nhân muốn ở lại huyện thành, ta nói tiểu quan nhân muốn sắp thi cử, chắc chắn sẽ vội trở về viết chữ.

- Đúng vậy! Sư phụ chỉ cho nghỉ một ngày, ngày mai không tới học đường sẽ phải chịu roi.

Hôm nay Lý Diên Khánh kết thúc bộ sách cuối cùng, dường như trên vai dỡ xuống một phần gánh nặng, dưới gió đêm mùa xuân nhẹ nhàng, tâm tình của hắn cực kỳ vui vẻ, nói cũng thoáng hơn nhiều.

- Mấy ngày nữa là tết Thổ Địa, ta cho ngươi nghỉ một ngày, ngươi trở về nhà chơi đùa một chút.

- Ta… ta đã hẹn đi chơi với A Đào.

A Đào là tiểu nha hoàn nhà Lý Nhị, cũng mua chưa được mấy tháng, không nghĩ tới các nàng lại chơi cùng nhau. Lý Diên Khánh cũng không miễn cưỡng nàng, cười nói:

- Dù sao ta cho ngươi nghỉ một ngày, chơi thế nào tùy ngươi quyết định.

Hỉ Thước vui vẻ trong lòng, vội vàng cảm tạ:

- Tạ ơn tiểu quan nhân!



Ngày Thổ Địa tặng lễ cảm ân cho sư phụ là truyền thống học sinh phương bắc Đại Tống, lễ vật không ở đắt đỏ hay không, mà ở chỗ thành ý, có học sinh bần hàn tặng mấy quả hồ lô, hái một rổ hạt đậu, sư phụ cũng thích thú.

Cách tết Thổ Địa còn hai ngày, trong thư phòng Diêu Đỉnh chất đầy lễ vật của đám học sinh tặng. Mặc dù mỗi năm đều như vậy, nhưng Diêu Đỉnh vẫn rất vui vẻ, từ trong mỗi kiện lễ vật, y đều có thể cảm nhận được một phần tình nghĩa của đám nhỏ với y.
« Chương TrướcChương Tiếp »