Lý Diên Khánh lại hỏi.
Diêu Đỉnh trầm ngâm một chút nói:
- Mấy năm nay ta dạy ngươi dựa theo khoa mục thi Tiến sĩ, thi phát giải cũng ở trong phạm vi nay, dù là nghĩa mới của tam kinh, đọc kinh, sách hoặc luận, cơ sở của ngươi đều rất vững chắc, nhưng các phương diện thực tiễn của ngươi còn thiếu một chút, Nhạc Phi cũng như vậy, coi như thi Châu Học cũng cần làm nhiều đề.
Diêu Đỉnh uống một ngụm trà, làm trơn yết hầu, lúc này mới tiếp tục nói:
- Đề nghị các ngươi xem nhiều một chút đề mục thi cử trước kia, xem nhiều một chút bài thi của sĩ tử thi đậu. Nhạc Phi lại dốc công sức trong thư pháp, vấn đề hẳn là không lớn, các ngươi cũng còn thời gian nửa năm, còn kịp.
Ngừng một chút, Diêu Đỉnh lại cười khổ nói:
- Mặt khác võ kỹ của Diên Khánh cũng phải luyện một chút. Mặc dù thi phát giải không cần võ kỹ, nhưng vị Tri Huyện đại nhân này của chúng ta có yêu cầu, ta lo lắng võ kỹ không qua được, vị Tri Huyện đại nhân này sẽ ngáng chân ngươi, cho dù thi tốt, cũng không trúng tuyển thi phát giải được.
- Sư phụ, có thể như vậy sao?
Nhạc Phi kinh ngạc nói.
- Làm sao lại không?
Diêu Đỉnh cười lạnh nói:
- Lưu Tri Huyện trước kia ra văn bản quy định rõ ràng, người không tiến vào Huyện Học, không đảm bảo thi phát giải có thể thông qua. Mặc dù vị Tưởng Tri Huyện không có yêu cầu, nhưng võ kỹ không qua cửa, hắn cũng sẽ gây khó dễ. Các ngươi xem năm ngoái vì sao huyện Thang Âm ngay cả một cử nhân cũng không thi đậu?
Lúc này, tiếng chuông tập hợp khẩn cấp bỗng vang lên, Diêu Đỉnh bỗng biến sắc, đây nhất định là Tri Huyện tới, y vội vàng nói với Lý Diên Khánh và Nhạc Phi:
- Các ngươi đi tập hợp trước đi! Không nên chậm trễ vị Tri Huyện này, tính tình của hắn giống như đại đao, đắc tội hắn được không bằng mất.
Nhạc Phi và Lý Diên Khánh bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ thấy đám học sinh vội vàng chạy tới bãi đất trống. Nhạc Phi khẽ nói với Lý Diên Khánh:
- Một cử nhân cũng không thi đậu được, dĩ nhiên chỉ vì võ kỹ không hợp cách, Tri Huyện này can thiệp khoa cử cũng quá trắng trợn đi!
- Nghe nói hắn là người của Thái Úy Đồng Quán, hậu trường cứng rắn, Châu Phủ cũng không đắc tội nổi. Mà thi Châu dù sao cũng không phải thi Tỉnh, thí sinh một huyện không thông qua cũng rất bình thường, quan chủ khảo nói văn chương không hợp cách, ngươi phải làm thế nào?
- Ngươi nói đúng, giống như thi Tiến sĩ trước kia, ra quy định phạm vi thi vận, cho dù viết thơ tốt cũng sẽ phán không hợp cách, chuyện của người khác chúng ta không quản được, quản tốt mình là được.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
- Lão Lý, lão Nhạc, bên này! Bên này!
Vương Quý và Thang Hoài ở trong đội ngũ vẫy tay với họ, chờ Lý Diên Khánh và Nhạc Phi tới gần, Vương Quý và Thang Hoài mỗi người nhét một côn canh gác cho họ:
- Đây là quy định của phía trên, nhất định phải mang theo binh khí nghênh đón Tri Huyện.
Không bao lâu, liền thấy một đám người đi tới từ ngoài học đường. Đi đầu tiên chính là Tri Huyện Thang Âm Tưởng Đại Đạo, tên hiệu Tưởng Đại Đao. Y mặt chữ điền, lông mày thô như bàn chải, làn da ngăm đen.
Mặc dù Tưởng Đại Đao dáng người trung đẳng, nhưng lưng dài vai rộng, dáng dấp cực kỳ hùng tráng. Nếu như y mặc khôi giáp vào sẽ có vài phần khí thế, thế nhưng y lại mặc một bộ y phục quan văn, thực sự hơi dở dở ương ương, lại thêm y đi đường thích khoa chân múa tay, khí chất nha nhã kém quá xa Tri Huyện trước đây.
Theo sau Tưởng Tri Huyện là Huyện Úy, Học Chính và Đô Bảo Chính hơn mười tùy tùng, giống như đám sao vây quanh y. Tưởng Đại Quang làm người dẫn đường ở học đường đi bên cạnh Tri Huyện, gã thân hình cao lớn, không thể không xoay người quỳ gối giảm thân cao, mặt cười lấy lòng, nói lời nịnh nọt dễ nghe, khiến Tưởng Tri Huyện nghe được không ngừng cười ha ha, thỉnh thoảng lại khích lệ Lý Đại Quang vài câu, Lý Đại Quang càng thêm vui mừng trong lòng, hai mắt sáng lên.
- Tri Huyện này sao lại lớn lên giống con khỉ vậy?
Không biết học sinh nào nói một câu, khiến cho một đám học sinh cười trộm.
Diêu Đỉnh nghiêm nghị trừng mắt với đám học sinh, khiến mọi người sợ hãi cúi đầu xuống.
Mặt Diêu Đỉnh đen lại, đứng bên cạnh đội ngũ không nhúc nhích, cũng không đi tới nghênh đón vị Tưởng Tri Huyện này, mà lạnh lùng nhìn Tri Huyện đi vào học đường.
Mặc dù Lý Quang Đại rất hài lòng Diêu Đỉnh nhường cơ hội lấy lòng Tri Huyện cho mình, nhưng dù sao Diêu Đỉnh mới thực sự là sư phụ của học đường Lộc Sơn, nếu không có Diêu Đỉnh, chỉ sợ học đường Lộc Sơn không chống đỡ nổi.
Gã vội vàng vẫy tay với Diêu Đỉnh:
- Diêu sư phụ, đại quan nhân có chuyện hỏi thăm!
Lúc này Diêu Đỉnh mới chậm rãi đi tới, khom người thi lễ:
- Diêu Đỉnh tham kiến Tưởng Tri Huyện!
Vị Tưởng Tri Huyện này nhìn như người thô hào, nhưng nhìn từ chuyện học sinh huyện Thang Âm toàn quân bị diệt trong cuộc thi phát giải năm trước, Diêu Đỉnh biết vị Tri Huyện này tâm tính nhỏ nhen thế nào.
Cho nên lúc Lý Đại Quang đưa ra phương án hoang đường tất cả học sinh đeo binh khí nghênh đón Tri Huyện, Diêu Đỉnh cũng không phản đối.
- Nghe qua đại danh của Diêu sư phụ, bản Huyện cũng hi vọng gặp một lần. Diêu sư phụ quả thực làm tốt lắm, học đường Lộc Sơn rất thịnh vượng mà!
Học đường Lộc Sơn nhân số đông đảo, đội ngũ chỉnh tề, người người đeo đao kiếm, điều này trong mắt Tưởng Tri Huyện chính là thịnh vượng. Diêu Đỉnh thở dài trong lòng, đành phải miễn cưỡng nói:
- Tưởng Tri Huyện quá khen rồi!
- Không tồi! Không tồi! Học đường cũng xây không tồi lắm, chẳng qua…
Tưởng Tri Huyện đánh giá thao trường một cái, lông mày nhíu một chút:
- Dường như võ đài quá nhỏ, bình thường huấn luyện võ kỹ thế nào?
Lý Đại Quang vội vàng nói:
- Chúng ta là ra ngoài tới miếu xã huấn luyện, bên kia tương đối rộng rãi, bày chiến trận.
Tưởng Tri Huyện nghe gã nói còn triển khai chiến trường, lập tức nhếch miệng cười to, vỗ vai Lý Đại Quang:
- Rất biết cách nói chuyện mà! Chẳng qua bản Huyện thích.
Lý Đại Quang vội vàng cười nịnh nói:
- Có muốn hiện giờ diễn luyện một phen cho Tưởng tướng công hay không?
Trong đội ngũ, Vương Quý làm động tác buồn nôn. Thang Hoài thì dùng quạt che lỗ mũi, dường như có mùi gì quá thối. Quả thực, Lý Đại Quang nịnh nọt quá rõ ràng, dĩ nhiên xưng Tri Huyện là tướng công, đây chính là xưng hô chuyên dụng cho quan viên cấp Tể Tướng, coi như xưng đại quan nhân cũng quá mức, huống chi là tướng công.
Lý Diên Khánh cũng nhíu mày, hắn không nghĩ tới Tứ thúc lại là người như vậy, bình thường không nhìn ra, trước mặt Tri Huyện liền lộ rõ.
Tưởng Tri Huyện lại nghe rất hưởng thụ, y khoát tay:
- Hôm nào hãy thao luyện đi! Hôm nay bản Huyện còn phải tới mấy thôn trấn khác tuần sát, học sinh chuẩn bị tham gia thi huyện của các ngươi năm nay đâu? Lôi ra để bản Huyện nhìn xem.
Diêu Đỉnh bỗng nhiên hiểu được, lần này Tưởng Tri Huyện tới các xã thị sát, chỉ sợ là hướng tới các học đường. Hương trấn khác cũng như vậy, xem ra người này dự định bắt đầu cưỡng ép phổ biến con đường kia từ hôm nay.
Diêu Đỉnh vẫy tay, hai mươi mấy học sinh đi ra từ trong đội ngũ, xếp thành một hàng. Tưởng Tri Huyện đi tới trước cười tủm tỉm nói:
- Các ngươi đều là nhân tài trụ cột của Đại Tống ta! Đồng Thái Úy thường nói, người đọc sách phải tiến vào được triều đình, cũng phải ra chiến trường được. Bản Huyện ở kinh thành trông thấy những sĩ tử đi thi kia mỗi người thân thể không cần, ngũ cốc không phân, chỉ biết ăn cơm uống rượu.