- Trên đời còn có loại phụ thân này, hôm nay ta đúng là được mở mắt.
Lý Diên Khánh thấy Hỉ Thước vẫn bứt rứt bất an cúi đầu, liền phân phó A Cúc tẩu bên cạnh:
- Trước tiên để nàng ăn cơm, sau đó thu dọn tây sương phòng một chút, để nàng ở đó!
A Cúc tẩu và Trung thúc thâm ý nhìn nhau, hai người đều hiểu, tiểu quan nhân đã sắp xếp tiểu nương tử ở phòng trong, vậy có ý nghĩa tiểu quan nhân chuẩn bị thu nàng làm nha hoàn thϊếp thân.
Thật ra hai người suy nghĩ nhiều, chỉ vì Hỉ Thước còn nhỏ tuổi, tây sương phòng lại không có cửa đóng, mới để nàng ở đó, cũng không có suy nghĩ nha hoàn thϊếp thân cái gì.
Lý Diên Khánh lập tức an bài Trung thúc ngày mai đi xử lý thủ tục với Trương Bình, hắn liền trở về phòng tiếp tục làm bài tập.
Lúc đang hết sức chăm chú viết chữ, Lý Diên Khánh bỗng nhiên cảm thấy có người sau lưng. Hắn giật mình bỗng nhiên quay đầu, mới phát hiện tiểu nha đầu bưng một bát trà đứng sau lưng mình, nhìn ra được nàng cũng giật nảy mình, mặt mũi tràn ngập kinh hoảng.
Lúc này Lý Diên Khánh mới nghĩ bản thân có nha hoàn, vội vàng an ủi nàng:
- Không cần phải sợ, ta quên mất ngươi, cho nên mới giật mình.
Hỉ Thước thấp giọng nói:
- Tiểu nô biết rồi, về sau sẽ không đứng sau lưng tiểu quan nhân.
Lý Diên Khánh nghe khó chịu, liền gãi đầu nói:
- Về sau đừng kêu tiểu nô, gọi Hỉ Thước tốt bao nhiêu, vừa may mắn lại vừa thuận miệng.
- Vâng! Hỉ Thước nhớ kỹ.
Nàng đặt trà lên bàn, hai tay đan nhau, hơi căng thẳng hỏi thăm:
- Tiểu quan nhân còn có gì phân phó không?
Lý Diên Khánh nhìn nàng một chút, cười hỏi:
- Ngươi còn nhớ ta không?
- Nhớ!
Hỉ Thước thấp giọng nói.
- Thời gian trôi qua thật nhanh! Khi đó ngươi còn cao một chút như vậy, hiện giờ đã lớn như vậy rồi, năm nay ngươi chín tuổi hay là mười tuổi?
- Chín tuổi!
Nàng cúi đầu, càng thêm mất tự nhiên. Lý Diên Khánh vốn chỉ muốn đùa nàng một chút, để nàng lại gọi mình Khánh thúc, nhưng thấy nàng nhát gan, liền thu hồi lòng vui đùa, hỏi nàng:
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
- Đồ đã thu dọn xong chưa? Bên kia có giường, nhưng không có chăn đệm gối đầu.
- A Cúc tẩu đã đưa tới cho ta.
- Vậy thì tốt rồi, ngươi đi ngủ đi! Hôm nay ta làm bài rất muộn, ngươi chớ chờ ta.
Hỉ Thước không lên tiếng, vẫn đứng một bên. Lý Diên Khánh biết nàng nhát gan, liền không thúc nàng nữa, lại dựa bàn tiếp tục viết chữ. Một hơi viết ba ngàn chữ, Lý Diên Khánh bỗng nhiên có cảm giác, liền liếc Hỉ Thước một chút, thấy mắt nàng gần như không mở được ra, dùng mu bàn tay vụиɠ ŧяộʍ che miệng ngáp một cái.
Mặc dù còn chưa làm xong bài tập, nhưng Lý Diên Khánh cũng không muốn viết nữa. Hắn đặt bút xuống cười nói:
- Xong rồi, ngươi đi lấy chậu nước nóng, ta rửa chân liền đi ngủ.
- Tiểu quan nhân chờ một lát, bây giờ ta đi.
Lý Diên Khánh thấy nàng thân thể gầy ốm chạy đi, trong lòng cũng hơi thương hại. Mới chín tuổi đã ra làm nha hoàn, ở thời đại của hắn, cô bé chín tuổi nào không được cha mẹ sủng ái trong lòng, trẻ con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, lời này không hề sai, nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy nhà nàng không phải vì nghèo, mà là có phụ thân không tốt.
Canh năm ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh lặng lẽ rời cửa. Tiểu nha hoàn Hỉ Thước mới tới vẫn còn đang ngủ say, nàng còn chưa biết tiểu quan nhân có thói quen chạy bộ sáng sớm.
Lý Diên Khánh kiên trì chạy bộ năm năm theo phương pháp Hồ đại thúc dạy, gió mặc gió, mưa mặc mưa, thể lực dần trở nên cực kỳ dồi dào. Hắn từng làm qua một thí nghiệm vào năm ngoái, một hơi chạy tới huyện An Dương cách một trăm năm mươi dặm.
Sau một nén nhanh, Lý Diên Khánh liền chạy tới cửa khách sạn trấn Lộc Sơn, thấy Nhạc Phi đã chờ ở đó. Bốn năm trước Nhạc Phi cũng chạy bộ cùng Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh cũng dạy cho gã biện pháp hô hấp kia, Nhạc Phi cũng có thu hoạch rất lớn.
Lý Diên Khánh cũng dạy cho Thang Hoài và Vương Quý, chỉ là hai tên này ba ngày đánh ca hai ngày quên lưới, không chịu kiên trì chạy bộ, đương nhiên không có hiệu quả gì.
- Lão Nhạc đến bao lâu rồi?
Lý Diên Khánh thở ra hơi nóng chạy tới trước mặt Nhạc Phi cười hỏi.
Nhạc Phi đang vận động làm nóng người, gã xoay người cười nói:
- Ta cũng vừa mới tới, chẳng qua hai tên kia còn chưa tới.
Lý Diên Khánh nhìn qua trấn nhỏ, bên kia vẫn tối như mực, không nhìn rõ thứ gì. Xuân buồn ngủ thu mệt mỏi, đang là thời tiết ngủ rất tốt, Vương Quý và Thang Hoài dạy được sao?
- Ngươi cảm thấy hôm nay họ sẽ không tới sao?
- Ta nghĩ chắc là sẽ tới!
Nhạc Phi gãi đầu nói:
- Hôm qua ngươi nói A Quý có thể học võ nghệ, hắn sẽ rất tích cực, lão Thang cũng thế.
Hôm qua Lý Diên Khánh đáp ứng dạy Vương Quý một chiêu phòng thủ, tốc độ không cần quá nhanh, Vương Quý cũng có thể học được.
Nhạc Phi vừa dứt lời, liền thấy Vương Quý và Thang Hoài cùng thở hồng hộc chạy tới.
- Lão Lý, nhanh cho ta xem một chút võ công bí tịch!
Vương Quý nắm lấy cánh tay Lý Diên Khánh, không nhịn nổi thúc giục hắn. Vương Quý thích nhất võ công bí tịch, tối qua gã hưng phấn cả đêm, chỉ chờ đến lúc Lý Diên Khánh cho gã bí quyết.
Lý Diên Khánh lấy ba tờ giấy từ trong lòng ra, đây là tối qua hắn viết lại từ trong cuốn sổ của Hồ đại thúc, đưa cho Vương Quý:
- Hết thảy có ba chiêu, một chiêu phòng kiếm, một chiêu phòng đao, một chiêu phòng côn, tự ngươi luyện đi!
Vương Quý nhận lấy như nhặt được chí bảo, mở ra dưới ánh đèn l*иg mờ nhạt. Thang Hoài cũng xông tới, chỉ thấy ba chiêu trên đó đơn giản khác thường, giống như chỉ là đi lại mấy bước.
- Chỉ đơn giản như vậy sao?
Vương Quý hết sức thất vọng, gã còn tưởng rằng là thuật phòng ngự cao minh gì đó. Thang Hoài cũng thất vọng, chỉ là gã không nói ra.
Nhạc Phi xem bản viết, gã lại hiểu được, nói với Vương Quý:
- Đây là chiêu thức hóa phức tạp thành đơn giản, quan trọng là thân pháp nhanh, phán đoán chuẩn xác, ta cảm thấy tiền đề luyện nó vẫn cần luyện thân pháp và phản ứng.
Vương Quý nghe nói còn phải luyện thân pháp và phản ứng, lập tức mặt ủ mày chau nói:
- Động tác của ta vẫn luôn chậm chạp, luyện thêm không có ý nghĩa, lão Thang có thể thích hợp.
Gã đưa ba tờ giấy cho Thang Hoài. Thang Hoài lại nhướng mày không chịu nhận, gã cũng ngại quá đơn giản.
- Các ngươi không cần thì cho ta!
Nhạc Phi lấy bản viết từ tay Vương Quý:
- Ta trở về luyện, để hai ngươi hối hận.
- Ta mới không hối hận!
Vương Quý vươn vai ngáp thật dài:
- Vẫn là đi ngủ thực dụng nhất, ta đi tiệm tạp hóa chợp mắt một hồi, các ngươi chạy đi!
- Ta cũng đi ngủ một lát, chạy bộ cái gì, dường như không thích hợp với ta.
Thang Hoài cũng muốn chạy theo Vương Quý, Lý Diên Khánh lại cười nói với Nhạc Phi:
- Ta nghe nói, Giáo Đầu Cấm Quân mới tới gọi là Chu Đồng, từng là Giáo Đầu tám mươi vạn Cấm Quân Đông Kinh, đúng là lão giả chúng ta thấy hôm qua.
Vương Quý và Thang Hoài lập tức không đi nữa, Vương Quý quay đầu hỏi:
- Lão Lý, hắn thu đồi bình thường sẽ thi cái gì?
- Ta nghe nói lúc hắn làm Giáo Đầu ở Cấm Quân, thích để binh sĩ chạy bộ, yêu cầu thu đồ của hắn là nửa canh giờ chạy hai mươi dặm là hợp cách.