Vương Quý bày tư thế, có phần giống Bạch hạc Lưỡng Sĩ, lại hơi giống thần vận của Hoàng Phi Hồng, bàn tay hơi cong vẫy vẫy với Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh lại xách một thanh đao gỗ tùy tiện đứng đó, cười đánh giá bộ dạng của Vương Quý.
Hai người khác làm trọng tài nhưng không làm tốt, Thang Hoài vung vẩy quạt xếp của gã, cỏ họng ngâm tụng mấy bài thi tử của Liễu Tam Biến, gã chưa từng hứng thú với thi từ, nhưng từ khi có chiếc quạt xếp này, gã dĩ nhiên thuộc mấy trăm bài từ phong nguyệt.
Nhạc Phi cũng đi qua một bên, miệng nhai rễ cỏ, nhìn Thang Hà ngẩn người. Gã đang suy nghĩ tiền đồ của mình, rốt cuộc là tới Châu Học tiếp tục học tập, hay là cuối năm đi Tương Châu nếm thử một lần thi phát giải cùng Lý Diên Khánh?
Vương Quý cảm thấy mình bị lạnh nhạt, dường như quyết tâm hô to với Lý Diên Khánh:
- Lần này không như bình thường, ngươi không chăm chú một chút, chờ lát nữa ăn đòn đừng có khóc nhè.
- Ngươi phóng ngựa tới đây là được!
Lý Diên Khánh hô to một tiếng, câu này lại dẫn tới sự chú ý của lão giả đầu thuyền. Lão quay đầu nhìn tới Lý Diên Khánh, phát hiện mấy thiếu niên đang luận võ ở đây, không khỏi có vài phần hứng thú.
- Vậy ta không khách khí nữa!
Vương Quý hô to một tiếng, roi bắt đầu vung vẩy, giống như ba đầu sáu tay, vừa múa vừa vọt tới Lý Diên Khánh, múa nhìn như lộn xộn, nhìn kỹ lại rất có chương pháp.
Đây là tiên pháp ẩn giấu của Lư Võ sư hộ viện nhà Vương Quý, gã chuẩn bị từ chức về nhà cũ ở phủ Đại Danh, thấy mấy năm này Vương gia đối đãi với gã không tệ, dạy Vương Quý mấy bộ công phu thật, bộ Loạn Tiên Pháp này là một trong số đó.
Chỉ là Vương Quý luyện chỉ có mấy tháng, còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được sự tinh diệu trong tiên pháp, đành phải đánh ra hình tượng, mà thiếu vài phần thần vận.
Lão giả trên thuyền vuột râu gật nhẹ đầu. Tiên pháp của thiếu niên này có chút thú vị, loạn mà không tạp, là Loạn Tiên Pháp nổi danh của Lư gia phủ Đại Danh, dĩ nhiên lại bị một thiếu niên ở huyện Thang Âm sử dụng, xem ra huyện Thang Âm nho nhỏ cũng tàng long ngọa hổ.
Lý Diên Khánh lại không nhúc nhích chút nào. Vương Quý gần đến nơi, hắn chợt cười to một tiếng, thân hình lóe lên, thân thể nhanh như điện, một kiếm đâm trúng vai trái của Vương Quý.
- Kiếm pháp tốt!
Lão giả đầu thuyền lại thất thanh hô lên, khiến bốn người cùng quay đầu, lúc này mới chú ý tới một lão giả đứng trên thuyền.
Lão giả thấy rõ ràng, một kiếm này của Lý Diên Khánh đơn giản không có gì lạ, không có bất kỳ thứ gì quá sức tưởng tượng, phối hợp nhanh như thiểm điện, trở nên sắc bén khác thường, coi như võ giả bình thường cũng không sử dụng ra được loại kiếm pháp này, đây là kiếm pháp đại gia hóa phức tạp thành đơn giản.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Lão giả nhất thời hơi ngây dại, lão nghĩ thế nào cũng không rõ, mình lại có thể thấy được kiếm pháp cao minh như vậy tại huyện Thang Âm, lại do một thiếu niên sử dụng.
Vương Quý mặt mũi thẹn đỏ bừng lên, Lư sư phó nói cho gã biết, bộ Loạn Thiên Pháp này gã có thể đánh thiếu niên khắp huyện Thang Âm mà không gặp địch thủ, khiến gã hưng phấn mấy đên ngủ không ngon giấc, không nghĩ tới lần đầu sử dụng liền bị Lý Diên Khánh phá.
Vương Quý vừa thẹn vừa giận, ném mạnh tiên gỗ xuống đất, tức giận mắng to:
- Sư phó chó má gì, đúng là một tên lừa gạt, nếu hắn dám đến nữa, ta dùng dây thừng trói hắn đi gặp quan!
Lúc này, lão giả đi xuống thuyền, nhặt tiên gỗ đưa cho Vương Quý cười nói:
- Ngươi cũng không cần tức giận, kỳ thực Loạn Tiên Pháp của ngươi không tồi, đây chính là bảo bối ẩn giấu của Lư gia phủ Đại Danh, rất ít khi truyền cho người ngoài. Chỉ là ngươi sử dụng còn chưa thuần thục, luyện thêm mấy năm nữa, một kiếm vừa rồi ngươi có thể ngăn cản được.
Lúc này bốn người Lý Diên Khánh mới phát hiện dáng người lão giả cực kỳ cao lớn, vừa rồi ở trên thuyền nhìn không ra, hiện tại đứng trước mặt họ lại giống như một tòa tháp bằng sắt, đôi cánh tay cực kỳ hùng tráng.
Vương Quý bị khí thế đối phương áp đảo, lại kinh ngạc đối phương biết Tiên Pháp Lư Thị, gã thấp giọng hỏi:
- Ngươi… làm sao ngươi biết?
Lão giả cười cười lại nói với Lý Diên Khánh:
- Ta nhìn không ra lai lịch một kiếm kia của ngươi, chẳng qua nó chắc chắn được nhiều lần gọt giũa tổng kết ra từ trên chiến giường, là thuật gϊếŧ người, về sau dùng cẩn thận, nhất là lúc cầm kiếm thật, đừng tùy tiện sử dụng kiếm pháp này với bằng hữu, sẽ ngộ thương.
Lý Diên Khánh vội khom người nói:
- Lời vàng ngọc của lão trượng, Lý Diên Khánh khắc ghi trong lòng.
- Ngươi tên Lý Diên Khánh?
- Đúng vậy! Chúng ta là học sinh học đường Lộc Sơn, mấy vị này là đồng môn hảo hữu của ta, Nhạc Phi Vương Quý và Thang Hoài, xin lão trượng sau này chỉ giáo nhiều hơn.
Lý Diên Khánh giới thiệu ba người bạn tốt cho lão giả, ba người vội vàng hành lễ. Lão giả gật đầu:
- Đều là lương tài không tồi, về sau có cơ hội, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Lúc này, người chèo thuyền mua đồ trở về, gã cười hô:
- Chu sư phó, chúng ta lên đường thôi!
Lão giả lên thuyền, vẫy tay với mấy người, thuyền rời bến, đi về phía bắc huyện Thang Âm.
- Lão giả này là ai, dĩ nhiên biết Lư Thị Tiên Pháp của ta.
Vương Quý vẫn hết sức kinh ngạc nói.
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Nếu như ta đoán không sai, hắn chính là Giáo Đầu Cấm Quân mới tới Huyện Học.
- Làm sao ngươi biết?
Ba người cùng hỏi.
Lý Diên Khánh không trả lời, nhưng trong lòng sáng như gương, dáng người này, lại họ Chu, không phải Thiết Tí Bàng Chu Đồng thì là ai?
Bốn người lại nói chuyện một lát, liền tự về nhà mình. Trước mắt Lý Diên Khánh còn ở thôn Lý Văn, cuộc sống của hắn cũng không có thay đổi gì quá lớn so với năm năm trước đây.
Nhưng người nào cũng không nghĩ ra, Lý Diên Khánh lúc này đã là cự phú trong xã. Hiệu lương thực Lý Ký họ sáng lập năm năm trước hiện tại đã phát triển trở thành thương hội lương thực lớn nhất Tương Châu, thương hội đã không còn ở Thang Âm, năm trước chuyển tới huyện An Dương Châu Phủ, kinh doanh trải rộng mặt tây Hà Bắc, tài sản đã từ một ngàn quan ban đầu tăng lên đến bạc triệu, còn có được một đội tàu tạo thành từ mười chiếc thuyền lớn.
Chẳng qua ở kinh thành họ chỉ thuộc về thương nhân lương thực nhỏ và vừa. Kinh thành có mấy trăm thương nhân lương thực lớn nhỏ, họ còn chưa có chỗ xếp hạng, điều này cũng không kỳ quái. Tám thương nhân lương thực lớn khống chế cung ứng lương thực kinh thành, mọi nhà đều có bối cảnh hoàng thân quốc thích, đã có lịch sử trên trăm năm.
Thương nhân lương thực nhỏ mới khởi đầu năm năm giống như họ, có thể đứng thẳng chân ở kinh thành đã không dễ dàng, đây là đã nhận được sự trợ giúp của Lý Văn Tự huynh đệ của Lý Văn Hữu, khiến họ thoát khỏi hai lần tai họa ngập đầu.
Chẳng qua mặc dù tài sản của hiệu lương Lý Ký đã tăng gấp mười lần, nhưng dưới chủ trương mạnh mẽ của Lý Diên Khánh, Lý Văn Hữu và phụ thân hắn cũng không phân chia lợi nhuận, mà tiếp tục tích lũy, chuẩn bị mua sắm đất đai ở vùng Ngạc Châu, bắt đầu chuẩn bị để gia tộc Lý thị dời nam.
Cho dù không được phân chia lợi nhuận từ thương hội, trong tay Lý Diên Khánh lại có mấy ngàn lạng bạc, đây là hắn nhận được từ việc viết sách năm năm, số tiền này cũng đủ khiến hắn đứng vào danh sách mười thân hào nông thôn của xã Hiếu Hòa.