Chương 55: Bất Chiến Khuất Nhân.

Lý Diên Khánh rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi, Hồ Thịnh lại chạy, từ xa nghe tiếng gã hô:

- Muốn hỏi cái gì, vừa chạy vừa hỏi.

Lý Diên Khánh đành phải bước nhanh đi theo.

- Đại thúc, vì sao hôm qua chạy rất nhẹ nhàng, hôm nay lại mệt mỏi như vậy!

Hồ Thịnh cười ha ha:

- Chạy bộ sao có thể không mệt chứ? Chẳng qua ngày hôm qua tích lũy mệt nhọc tới ngày hôm nay, hôm nay ta để ngươi nâng tạ, là phóng thích một phần mệt nhọc trước đó của ngươi, nếu không hôm nay ngươi không chạy được nổi mười dặm.

- Nâng tạ đá cũng là nghỉ ngơi sao?

- Đương nhiên! Ngươi luyện chữ cũng không phải nghỉ ngơi sao?



- Đại thúc để cho ta chạy bộ là rèn luyện sức chịu đựng của ta đúng không!

- Không hổ là người đọc sách, đúng là thông minh. Hai quân giao chiến, người bị gϊếŧ hoặc là thể lực không đủ, hoặc là chạy trốn quá chậm. Chạy bộ vừa rèn luyện thể lực, lại rèn luyện tốc độ, là phương pháp cường thân kiện thể tốt nhất.

- Vậy còn lực lượng? Ta làm thế nào tu luyện lực lượng.

- Ngươi luyện lực lượng làm gì? Cho dù ngươi luyện cả đời cũng không theo kịp ta.

- Thế nhưng mà… không luyện lực lượng ta làm sao đối kháng với mọi rợ Khiết Đan?

Hồ Thịnh bỗng nhiên ngừng lại, chăm chú nhìn Lý Diên Khánh nói:

- Ngươi so khí lực với Lưu Thừa Hoằng, coi như ngươi dùng toàn bộ lực lượng cũng không sánh bằng một cánh tay của hắn, nhưng ngày đó ngươi thiếu chút nữa phá rách bụng hắn, ngươi quên rồi sao?

Lý Diên Khánh hơi hiểu được:

- Đại thúc nói là tốc độ của ta nhanh!

Hồ Thịnh lại chạy, cười nói với Lý Diên Khánh:

- Ngươi có hai thiên phú kinh người, một là nhanh, một là chuẩn, ngươi luyện tập thêm hai thiên phú này, luyện tinh thâm, võ nghệ của ngươi sẽ nổi bật, học nhiều chiêu số như vậy làm gì, gϊếŧ người chỉ cần một đao là mất mạng.

Lý Diên Khánh hai mắt sáng lên:

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Đại thúc, ta hiểu được.

- Hiểu được là tốt rồi, không nên nói nữa, dùng phương pháp hít thở ta dạy ngươi, ngươi sẽ nhanh chóng không mệt nữa!

Hồ Thịnh tăng tốc độ chạy, Lý Diên Khánh cũng không nói thêm gì nữa, điều chỉnh hô hấp, đi theo đằng sau Hồ Thịnh. Tuổi còn nhỏ lại không hề tụt hậu, Hồ Thịnh thầm tán dương, lực lĩnh ngộ của đứa trẻ này quá mạnh, tương lai nói không chừng là một nhân vật.



Cứ như vậy, rạng sáng mỗi ngày Lý Diên Khánh đi theo Hồ Thịnh chạy bộ. Phương pháp hô hấp Hồ Thịnh dạy hắn có thể đề cao rất lớn hiệu suất chạy bộ, thể lực của hắn ngày càng tốt. Lý Diên Khánh nhanh chóng cảm nhận được chỗ tốt mà chạy bộ mang tới, mỗi ngày tinh thần đầy đủ, thể lực dồi dào, trí nhớ càng thêm tốt hơn, khiến cho hắn đọc sách càng không lao lực.

Bắt đầu từ ngày thứ mười một, Hồ Thịnh bắt đầu đeo túi chì trên đùi và cánh tay của hắn, tăng thêm độ khó chạy bộ. Theo Hồ Thịnh nói, đây là vì để sau này hắn có thể ôm gia tài chạy trốn.

Thời gian ngày lại qua ngày, bầu không khí năm mới ngày càng dày đặc, năm mới đầu tiên sau khi Lý Diên Khánh tới triều Tống đã sắp diễn ra.

Lý Đại Khí về sớm, gã cũng biết mỗi sáng sớm con trai đi theo Hồ Thịnh chạy bộ, chẳng qua gã cũng không phản đối, chỉ cần không bỏ văn theo võ là được, chạy bộ có thể cường thân kiện thể, có chỗ tốt đối với đọc sách, điểm này Lý Đại Khí thấm sâu trong người, cực kỳ thấu hiểu.

Chẳng qua càng đến gần năm mới, Lý Đại Khí càng thêm bận rộn, rất nhiều tộc nhân trở về từ nơi khác, vừa vặn có lợi cho gã tu sửa gia phả, mấy ngày nay gã và Lý Đại Quang đi sớm về trễ.

Hai mươi sáu tháng chạp học đường bắt đầu nghỉ, đám học sinh rốt cuộc có thể ở nhà ngủ nướng, nhưng Lý Diên Khánh không có ưu đãi này, một khi đi theo Hồ đại thúc chạy bộ, hắn sẽ không thể dừng lại.

Sáng sớm ngày hôm đó, hai người chạy bộ trở về, lúc chia tay Hồ Thịnh cười nói với Lý Diên Khánh:

- Hôm nay cần giã bánh mật, ngươi tới giúp đỡ đi!

- Được!

Lý Diên Khánh rất hưng phấn, khi còn bé hắn cũng từng giã bánh mật ở nhà, lúc tới huyện tham gia Hội Đồng Tử, cũng trông thấy người trong huyện đang giã bánh mật, cũng không khác gì khi còn bé. Hắn rất muốn đi xem, chỉ là không có cơ hội ra ngoài, không nghĩ tới Hồ đại thúc cũng muốn giã bánh mật, khiến hắn tràn ngập chờ mong.

Về nhà ăn mấy cái bánh bao không nhân, lại tắm rửa thân thể bằng nước lạnh bên giếng, vừa thu dọn xong, liền nghe Tiểu Thanh Nhi gọi hắn trong sân.

- Đến rồi!

Lý Diên Khánh phủ thêm một chiếc áo ngắn liền đi tới sân.

- Nhị ca ca, sắp giã bánh mật rồi!

Tiểu Thanh Nhi hưng phấn nhảy lên giống như con thỏ vậy.

Trước kia Lý Đại Khí nghèo rớt mồng tơi, đều là Hồ đại thúc giã bánh mật sau đó đưa cho họ một chút. Năm nay điều kiện nhà họ cải thiện, hai nhà có thể hợp tác giã bánh mật, hai nhà mua bảy đấu gạo nếp và ba đấu gạo dính, Hồ đại nương chưng chín nó, chuyện còn lại do con trai Hồ Thịnh tới làm.



Dụng cụ giã bánh mật có hai loại, hai người giã dùng máng bằng đá, một người đảo dùng cối đá, công cụ giã là chùy gỗ. Nhưng dù là hai người hay một người đều phải có người ở phía liên tục lật gạo qua lại, như vậy mới giã được cẩn thận, hương vị ngon hơn.

Hồ Thịnh mặc một chiếc áo ngắn không tay, để lộ cơ thịt đen nhánh bóng loáng, cường tráng khác thường. Lý Diên Khánh cũng ăn mặc như gã, nhưng cánh tay lại trắng hơn nhiều, chỉ là thoáng nhìn qua vẫn rất cường tráng.

- Ta giã ở phía trên, ngươi ở phía dưới lật, nhất định phải tay mắt nhanh nhẹn, đừng để bị chùy của ta đánh trúng, rõ chưa?

- Đại thúc, đây cũng là luyện võ sao?

Lý Diên Khánh hưng phấn hỏi.

Hồ Thịnh cười ha ha:

- Đây cũng không phải là luyện võ, đây là ta đang lợi dụng ưu thế tốc độ nhanh của ngươi lật bột gạo cho ta, người khác không phối hợp được với ta, ta cảm thấy ngươi có thể.

Hai người rửa tay sạch sẽ, Hồ Thịnh hoạt động cánh tay một chút:

- Chúng ta bắt đầu đi!

Lý Diên Khánh đã ngầm hiểu, mới đầu không cần hắn, nhưng sau khi giã mấy chục lần, bột gạo dần dính lại, Hồ Thịnh hô to một tiếng:

- Bắt đầu lật!

Hồ Thịnh giã một cái, trong nháy mắt chùy gỗ nâng lên, Lý Diên Khánh dùng tốc độ nhanh nhất lật khối bột gạo trong cối đá. Hồ Thịnh thấy hắn hơi căng thẳng, liền cười nói:

- Trước cứ làm từ từ, chờ sau khi phối hợp thuần thục, chúng ta sẽ gia tăng tốc độ.

Giã bánh mật có tốt hay không mấu chốt không ở người giã, mà ở người lật bột ở dưới. Bình thường mà nói, lật càng nhanh, giã càng kỹ càng đều, bánh mật làm ra sẽ càng thêm ngon lành.

Cứ như vậy, người ở trên giã, người ở dưới lật, tốc độ ngày càng nhanh, khiến cho người ta hoa mắt.

Hai người giã một hơi nửa canh giờ, Hồ Thịnh hô to một tiếng:

- Ngừng lại!

Hai người cùng ngừng lại, Lý Diên Khánh cảm thấy toàn thân mồ hôi đầm đìa, ngay cả quần áo cũng ướt đẫm. Hồ Thịnh cũng giống như vậy, gã giơ ngón cái lên khen:

- Thật là sảng khoái, Khánh ca nhi, có thể khiến ta giã sảng khoái như vậy, ngươi là người đầu tiên.

Lý Diên Khánh cũng cười nói:

- Mới đầu ta còn thấy được, về sau thì hoàn toàn dựa vào bản năng, dĩ nhiên không bị chùy đánh trúng, thực sự là may mắn.