Chương 53: Đại Khí Xoay Người. (2)

Lý Nhị thở phì phì tiến lên đón:

- Buổi sáng ta chờ ngươi nửa ngày, ngươi đã đi đâu?

Lúc này Lý Diên Khánh mới nhớ tới, mình quên nói cho Lý Nhị. Hắn áy náy trong lòng, vội vàng nói:

- Buổi sáng ta chạy bộ đi học, về sau sẽ chạy mỗi ngày, các ngươi đừng chờ ta.

- Ta cũng chạy cùng ngươi!

- Không có vấn đề!

Lý Diên Khánh đáp ứng một tiếng, cười nói:

- Ngày mai canh năm, chúng ta gặp nhau ở giao lộ.

- Canh năm đã dậy rồi à!

Lý Nhị vẻ mặt khó xử. Mỗi ngày gã đều ngủ không đủ, bị mẹ gã kéo dậy, canh năm gã nào dậy được.

- Để cho ta suy nghĩ một chút đi! Ngày mai nếu như ngươi không thấy ta, cũng đừng chờ đợi.

- Tùy ngươi, lão Quý đâu?

Lý Diên Khánh nhìn quanh một chút, không trông thấy Vương Quý trong phòng học.

- Hôm nay hắn xin nghỉ, dường như trong nhà có chuyện gì đó?

Lúc này, Lý Diên Khánh trông thấy Thang Hoài đi vào cửa lớn học đường. Hắn liền bỏ lại Lý Nhị, bước nhanh tới đón Thang Hoài.

- Thang ca, nhà lão Quý xảy ra chuyện gì?

Thang Hoài chậm rãi nói:

- Còn không phải vì chuyện con ngựa kia, tổ phụ hắn cứ muốn mã phu đền, A Quý liền chống lại đòn của tổ phụ hắn, hắn nói nếu như nhất định muốn làm khó mã phu, hắn sẽ không đi học.

- Vậy phải làm sao?

Lý Diên Khánh lo lắng hỏi, Vương Quý cũng đừng thực sự thôi học.

- Ai biết được, tiểu tử kia rất bướng bỉnh. Chẳng qua ta nghe nói tổ phụ hắn đem đồng mai của hắn kính tổ tiên, hắn không đọc sách, tổ phụ hắn sẽ nóng vội đến độ giơ chân!

Lý Diên Khánh nở nụ cười. Vương Quý cũng không ngu ngốc! Nắm được chỗ yếu của tổ phụ, vấn đề hẳn là không lớn.

Lúc này Nhạc Phi cũng tới, ba người hàn huyên vài câu, liền cùng đi tới phòng học.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Vừa mới tới cửa phòng học, đã thấy sư phụ Diêu Đỉnh đi ra từ trong phòng. Ba người Lý Diên Khánh vội vàng tiến tới hành lễ sư phụ.

Sắc mặt Diêu Đỉnh lại khôi phục thái độ bình thường, trầm như điềm báo dông tố mùa hè, nói với ba người họ:

- Trong học đường có chút thay đổi, ta chọn mấy học sinh truyền dạy riêng, các ngươi cũng đi theo ta!

Đi vài bước, y lại dừng bước hỏi:

- Vương Quý đâu?

Thang Hoài vội giải thích, Diêu Đỉnh gật đầu:

- Khó được nha!

Ba người đi theo sư phụ họ tới phòng đặc huấn. Lý Diên Khánh phát hiện dường như tâm tình của sư phụ không tốt lắm, liền thấp giọng hỏi Nhạc Phi:

- Sư phụ sao vậy?

Nhạc Phi thở dài một tiếng:

- Sau này sẽ nói với ngươi.

Ba người đi vào phòng học, thấy tám chín tên học sinh phòng đại học ngồi bên trong. Lý Phong và Trương Đại Khiếu cũng ngồi đó. Mấy người khác đều là học sinh chuẩn bị tham gia thi huyện mùa xuân sang năm. Lý Diên Khánh hiểu được, đây là ban tăng cường trước khi thi.

Ba người tìm chỗ ngồi của mình, Diêu Đỉnh điểm danh, liền nói:

- Còn thiếu ba người, cũng không cần đợi. Dựa theo lệ cũ, sau Hội Đồng Tử sẽ chuẩn bị thi huyện. Ta biết trong các ngươi có người muốn dùng tiền đọc sách, chẳng qua coi như dùng tiền cũng phải tham gia thi huyện. Làm sư phụ, ta phải cam đoan các ngươi thông qua cuộc thi cơ bản nhất. Ta cũng không muốn nói nhảm, chỉ có một câu, cửa này là mở, muốn rời đi cứ tùy ý, ta sẽ không ngăn cản.

Nói xong lời dạo đầu, Diêu Đỉnh bắt đầu giảng bài. Cuộc thi Huyện Học lấy thư pháp làm cơ sở, sau đó thi Hiếu Kinh, Luận Ngữu và Mạnh Tử, nhưng độ khó sẽ lớn hơn thi trong Hội Đồng Tử. Không chỉ thi viết kinh, còn thi thuyết minh, chính là ra một đoạn câu nói của Thánh nhân, để họ viết ra sự kiện ứng đối trong lịch sử.

Đây kỳ thực là nhìn trình độ cao thấp của sư phụ, sư phụ cao cấp sẽ giải thích cực kỳ chuẩn xác, học sinh sẽ thi tốt.

Chẳng qua hôm nay Vương Quý không đến, cho nên Diêu Đỉnh cũng không nói thuyết minh, mà để họ tiếp tục học thuộc ba thiên kinh điển của nho gia này, hôm nay trước tiên viết Luận Ngữ mười lần.

Đồng thời cũng là luyện tập thư pháp.

Diêu Đỉnh bố trí xong bài tập liền rời đi, mười học sinh bắt đầu viết chữ sàn sạt. Ánh mắt Lý Phong lạnh lùng nhìn Lý Diên Khánh, nhưng không biết gã đang nghĩ gì?

Nhạc Phi viết câu nói trên giấy đưa cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh thấy trên đó viết: ‘Hôm qua trong huyện đưa tới văn thứ, tất cả học sinh chỉ có thể tham gia Hội Đồng Tử một lần’.

‘Vì sao? ’ Lý Diên Khánh viết lại một câu.

‘Nói để nhiều học sinh có cơ hội tham gia Hội Đồng Tử’.

‘Đây là chuyện tốt mà! Vì sao sư phụ không vui vẻ? ’ Lý Diên Khánh lại viết hỏi.



Nhạc Phi cười cười, tiếp tục viết trên giấy: ‘Không có ngươi tham gia, học đường Lộc Sơn sang năm làm sao đoạt được giải nhất? Sư phụ áp lực quá lớn nha! ’

Lý Diên Khánh nhất thời không phản bác được. Lần này hắn dựa vào chút mẹo và thêm vận may mới qua cửa, sang năm sẽ không có may mắn lớn như vậy.

Lúc này Lý Diên Khánh bỗng nhiên cảm thấy có người xuất hiện trước mặt. Hắn ngẩng đầu một cái, thấy Lý Phong đứng trước mặt hắn. Lý Diên Khánh thuận tay thu hồi giấy nói chuyện, tiếp tục cúi đầu viết chữ, lờ gã đi.

- Vừa rồi các ngươi đang viết cái gì? Lấy ra đây!

Lý Diên Khánh lờ gã đi, tiếp tục viết chữ. Lý Phong bỗng nhiên khẽ vươn tay, cướp bút của Lý Diên Khánh, lúc này Lý Diên Khánh mới ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn gã.

Hôm đó Lý Phong bị hán tử bán dế đe dọa lấy đi hai quan tiền riêng, chuyện này gã không dám nói cho tổ phụ, trong lòng lại không cam, liền nghẹn cơn giận trong lòng. Lần này Lý Diên Khánh đoạt được giải nhất Hội Đồng Tử, tối qua tổ phụ mắng to gã một trận, mắng gã vô dụng, phí công đọc sách nhiều năm như vậy, ngay cả đứa trẻ sáu tuổi cũng không sánh bằng.

Lúc này gã trông thấy Lý Diên Khánh, thù mới hận cũ cùng bùng nổ.

Gã coi là Lý Diên Khánh sẽ nhảy dựng lên cướp bút với gã, nhưng không ngờ Lý Diên Khánh lại bình tĩnh nhìn gã, không chút phẫn nộ, khiến gã có cảm giác một quyền đánh hụt.

- Hiện giờ là thời gian làm bài tập, các ngươi lén lút viết thứ gì, nhanh chóng lấy ra, nếu không ta đi nói cho sư phụ.

- Nói cho ta cái gì?

Sau lưng truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Diêu Đỉnh.

Tất cả mọi người giật mình, vội vàng vùi đầu viết chữ. Diêu Đỉnh đi tới phía trước, trừng mắt với Lý Phong một chút:

- Ngươi cầm bút của người khác làm gì?

Lý Phong sợ hãi vội vàng đặt bút lên bàn, cúi đầu nói:

- Học sinh nhìn thấy mấy người họ không viết chữ, đang lén lút viết gì đó, nên nhịn không được ngăn họ lại!

- Thật sao?

Ánh mắt Diêu Đỉnh nghiêm túc nhìn về phía Lý Diên Khánh, khẽ vươn tay:

- Đang viết cái gì, lấy ra đây!

Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành đưa tay nhặt tời giấy kia bên cạnh ghế, nhưng trong lòng khẽ động, dường như tờ giấy này không phải tờ lúc nãy.

Hắn đưa giấy cho Diêu Đỉnh, Diêu Đỉnh nhận giấy nhìn thoáng qua, vẻ mặt dịu đi một chút:

- Những câu nói này về sau ta sẽ từ từ giải thích, không cần nóng vội, hiện giờ cứ viết chữ là được rồi.

Y trả giấy lại cho Lý Diên Khánh, lại trừng mắt nhìn Lý Phong:

- Chính ngươi không tập trung, còn mặt mũi nói người khác. Trở lại viết chữ, lại để ta trông thấy ngươi tùy tiện rời khỏi vị trí, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!