Chương 5: Oan Gia Ngõ Hẹp.

Lý Diên Khánh không biết nên quấy nhiều người này hay không. Lúc này, một hồi bước chân dồn dập truyền tới, thấy Lý Đại Khí đi ra từ trong cửa nguyệt hành lang bên cạnh, tự nhủ:

- Kỳ quái, người đi nơi nào?

- Khánh nhi, Tứ thúc con không ở đây, chúng ta bái đầu trước, sau đó tới dâng hương!

Giọng nói của Lý Đại Khí kinh động tới trung niên trong chính đường. Y liền vội vàng nhét hồ lô vào trong ngực, luống cuống tay chân thả bầu rượu vào chỗ cũ, cửa lớn cạch một tiếng, Lý Diên Khánh đi tới.

Lý Diên Khánh coi như không trông thấy gì hết, quay đầu nói với phụ thân:

- Phụ thân, trong chính đường có người!

- Ha ha, làm ta sợ nhảy dựng, hóa ra là Khánh nhi, đã lâu không gặp.

Nam tử trung niên thầm thở nhẹ, hóa ra là tiểu tử ngốc này.

Lý Đại Khí cũng đi tới, hắn vừa mừng vừa sợ nói:

- Ta đi tìm khắp nơi không thấy người, hóa ra Tứ đệ ngay trong chính đường.

Nam tử này tên là Lý Đại Quang, là đường đệ của Lý Đại Khí, cũng là một người đọc sách, làm người khéo đưa đẩy, rất có quan hệ trong gia tộc, tuy rằng không thuộc Lộc Sơn Phòng, lại được Tộc trưởng đối đãi bằng ánh mắt khác, để cho gã phụ trách trông giữ từ đường Lý thị.

Lý Diên Khánh lúc này mới nhìn ra hình dạng của gã, mặt mũi trông rất trẻ tuổi, tối đa cũng chỉ khoảng ba mươi, nhưng râu tóc đã hơi bạc rồi, nhìn qua giống như người trung niên khoảng năm mươi tuổi.

Chẳng qua tuy rằng râu tóc của gã hơi bạc, nhưng chòm râu dưới cằm dài chừng một thước, lại có vài phần tiên phong đạo cốt.

Gã thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo bào màu trắng, chế tác rất tinh tế, giơ tay nhấc chân đều có khí độ tao nhã, d ường như đạo sĩ đang luyện đan dưỡng sinh trong từ đường, đối lập rõ ràng với Lý Đại Khí mặc áo rách vá, dáng người nhỏ gầy.

Lý Đại Quang thấy Lý Diên Khánh không dập đầu chào mình, trong lòng không thoải mái, lại hỏi Lý Đại Khí:

- Sao hôm nay Đại Khí lại tới đây?

- Khánh nhi đã hoàn toàn khôi phục, hôm nay đặc biệt tới bái tạ tổ tiên bảo vệ.

- Cần phải vậy!

Lý Đại Quang liếc Lý Diên Khánh, liền kéo Lý Đại Khí qua một bên như cười như không hỏi:

- Có lẽ ta không nên hỏi, Khánh nhi nhìn qua rất thông minh! Tại sao tất cả mọi người lại gọi hắn là Nhị Ngốc?

Lý Đại Khí cười khổ một tiếng:

- Trước kia hơi ngốc, nhờ tổ tiên phù hộ, Khánh nhi đột nhiên hiểu biết rồi.

- À! Thì ra là thế.

Phụ thân và thúc phụ trốn qua một bên nói chuyện, Lý Diên Khánh lại tò mò đánh giá tòa chính đường hơi đồ sộ này.

Nhìn từ bên ngoài chính đường không cao, tối đa ba tầng lầu, nhưng nhìn từ bên trong lại có vẻ rất cao lớn, toàn bộ kết cấu bằng gỗ, mấy mảnh vải mạn thật dài rủ xuống từ trên cây xà ngang cực lớn, hơn mười chiếc bàn lớn xếp ở bên cạnh cửa sổ phía bắc, xem ra trong từ đường cũng thường xuyên bày tiệc rượu.

Chính giữa là tháp linh vị, trên thực tế là một bàn thờ hai tầng bằng gỗ cực lớn, chiếm hơn nửa chính đường, bên trên có rất nhiều bài vị tổ tiên Lý thị Tứ Phòng, hướng lên trên giống như bảo tháp, chừng hơn trăm bài vị.

Lý Diên Khánh phát hiện phía trên cùng hơi kỳ quái, bình thường, trên cùng chỉ có một linh vị, là vị tổ tiên lớn nhất mà từ đường gia tộc cung phụng, gia tộc Lý thị cũng không ngoại lệ, trên cùng quả thực có một linh vị, đặt chính giữa tất cả các linh vị, biểu lộ rõ ràng địa vị tổ tiên của nó.

Nhưng bên trên vị tổ tiên này còn có một linh vị lớn hơn, dường như làm bằng gỗ tử đàn rất quý báu, đặt ở trên cùng. Khiến Lý Diên Khánh cảm thấy kỳ quái chính là trên linh bài này lại không có chữ nào, giống như một linh vị dư thừa để dự bị, nhưng một loại trực giác nói cho Lý Diên Khánh, nó mới là tổ tiên chính thức của gia tộc Lý thị.

- Khánh nhi đang nhìn cái gì vậy?

Lý Đại Khí đi tới hỏi.

- Con đang nhìn phía trên cùng, phụ thân, tổ tiên của chúng ta làm quan sao?

Lúc này Lý Đại Khí mới nhớ tới hôm nay là lần đầu tiên con trái tới từ đường sau khi mở mang đầu óc, trước kia đến đều chui dưới mặt bàn tìm ăn, hiếm khi con trai chủ động hỏi chuyện tổ tiên.

Một ý thức trách nhiệm mãnh liệt khiến Lý Đại Khí cảm thấy cần phải kể cho con trai một chút lịch sử huy hoàng của tổ tiên.

Gã chỉ vào linh vị ở chính giữa trên cùng nói:

- Có trông thấy không, đó chính là tổ tiên sớm nhất của chúng ta, thời Thái Tổ bản triều từng đảm nhiệm Hữu Lĩnh Quân Vệ Đại tướng quân, Tòng Phổ là tục danh của ngài, nhưng sớm nhất gọi là Tòng Khiêm, ngài có bảy con trai, trong đó con trai thứ ba chuyển đến huyện Thang Âm Tương Châu trong năm Thái Tông, ngài lại có bốn con trai, liền tạo thành Tứ Phòng của chúng ta hiện giờ.

Lý Diên Khánh thế mới biết, hóa ra tổ tiên của hắn còn là một Đại tướng quân triều Tống. Chẳng qua hắn rất muốn biết về Lý Tòng Khiêm này. Lý Diên Khánh trầm tư chốc lát, rốt cuộc nghĩ tới, Lý Tòng Khiêm này là nhà thi nhân và nhà thư pháp những năm đầu thời Tống, còn là em ruột của Lý Dục Nam Đường.

- Như vậy, linh bài không tên phía trên cùng kia là ai?

Lý Diên Khánh chỉ linh bài che lấp phía trên cùng kia hỏi.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lúc này Lý Diên Khánh mới nhìn rõ chiếc linh bài không chữ trên cùng kia, gã lập tức lắp bắp kinh hãi, vội hỏi:

- Lão Tứ, linh bài của Đại Tổ sao lại lấy ra rồi?

- Ngươi đã quên rồi, ngày mai Lộc Sơn Phòng muốn tế tổ, Tộc trưởng liền lấy nó ra. Vốn ngày mai mới lấy ra, nhưng ngày mai thời giờ không tốt, cho nên trưa nay đã bày lên rồi. Tộc trưởng còn đặc biệt dặn dò ta, muốn ta nằm ngủ trong chính đường vào hai đêm này, trông nó thật kỹ.

- Làm bừa bãi!

Lý Đại Khí hết sức bất mãn nói:

- Theo như tộc quy, chỉ có đại tế mười năm mới có thể lấy ra, hiện giờ chẳng qua là tiểu tế của Lộc Sơn Phòng, Tộc trưởng sao có thể…

Lý Đại Quang nhếch miệng, không cho là đúng:

- Ta đây cũng không biết, dù sao nó ở trong tay Tộc trưởng, Tộc trưởng muốn tế tổ, ai quản được!

Lý Diên Khánh tò mò hỏi:

- Phụ thân, đó rốt cuộc là linh bài của ai?

Lý Đại Khí hơi khó khăn, nửa ngày mới nói:

- Cái này… chờ con lớn lên sẽ nói cho con biết, hiện giờ phụ thân vẫn không thể nói.

- Cái này có gì mà không thể nói!

Lý Đại Quang hơi bất mãn về thái độ phê bình Tộc trưởng vừa rồi của Lý Đại Khí. Gã ngồi xổm xuống chỉ vào linh bài không chữ nói với Lý Diên Khánh:

- Khánh nhi, đó mới là vinh quang chính thức của gia tộc chúng ta, ngài là một người chí cao vô thượng, hiểu chưa?

Lý Diên Khánh lắp bắp kinh hãi, chí cao vô thượng không phải là Hoàng đế sao? Hắn suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là tiểu lâu tác dạ hựu đông phong (Ngu mỹ nhân) Lý Dục? Không có khả năng, trong lịch sử Lý Dục không có hậu nhân, lại nói linh bài của Lý Dục sao có thể đặt trên Lý Tòng Khiêm, là phụ thân mới đúng.

Lý Diên Khánh đã đoán được người này là ai rồi, có lẽ chính là Lý Cảnh phụ thân của Lý Tòng Khiêm và Lý Dục. Hai ngày trước Lý Diên Khánh vừa vặn đọc được bài từ mà ông ta viết từ đống sách mà phụ thân mượn tới. Lý Diên Khánh không khỏi thốt ra:

- Hóa ra ông ta chính là Lý Cảnh viết tiểu lâu xuy triệt ngọc sinh hàn (Hoán khê sa kỳ 1) !

Lý Đại Quang kinh ngạc bỗng nhiên đứng dậy, nhìn lại Lý Đại Khí. Lý Đại Khí cũng sợ hãi vội vàng khoát tay:

- Trước giờ ta chưa từng nói với nó, loại chuyện này ta làm sao có thể nói lung tung.

Lý Đại Quang ngồi xuổng cẩn thận từng chút hỏi:

- Khánh nhi, ai nói cho cháu vậy?

- Không phải hai người vừa nói cho con biết sao? Ông là phụ thân của Lý Tòng Khiêm, đã từng là người chí cao vô thượng, không phải Lý Cảnh thì là ai?

Lý Đại Quang và Lý Đại Khí nhìn nhau, hai người hoàn toàn sợ ngây người. Sau nửa ngày, Lý Đại Khí mới phản ứng lại, vội vàng trách mắng:

- Khánh nhi, tục danh của tổ tiên không được phép tùy tiện nói ra, đây là bất kính với tổ tiên, hiểu chưa?

- Khánh nhi, sao cháu biết được tục danh của ông?

Lý Đại Quang khó hiểu hỏi thăm.

Lý Diên Khánh cười nói:

- Mấy ngày hôm trước cháu vừa vặn trông thấy một bài Hoán khê sa mà ông viết, hạm đạm hương tiêu thúy diệp tàn, tây phong sầu khởi lục ba gian (Hạm đạm hương phai lá biếc tàn, gió tây sầu gợn sóng lăn tăn), cho nên cháu biết ngay là ông rồi.

Lý Đại Quang thở dài, quay đầu nói với Lý Đại Khí:

- Lương tài mỹ ngọc như thế, không đưa nó tới học được, thực sự đáng tiếc.

Sắc mặt Lý Đại Khí trở nên tái nhợt.



- Khánh nhi không cần đi xa, ta nói hai câu với Tứ thúc con sẽ đi.

Lý Đại Khí nói với con nhỏ trong sân.

- Biết rồi!

Trong sân truyền đến tiếng đáp lại không có tinh thần của của Lý Diên Khánh.

- Để cho nó bái tế tổ tiên giống như muốn mạng nó vậy, có tộc nhân còn chưa có tư cách bái tế nữa, đang hưởng phúc mà không biết phúc!



Lý Đại Khí rất bất mãn lầm bầm một câu về phía bóng lưng con trai. Vừa rồi dưới sự bắt buộc của phụ thân, Lý Diên Khánh mới không tình nguyện quỳ xuống, nhưng thủy chung không dập đầu.

Lý Đại Quang lại không quá để ý vấn đề lễ tiết của Lý Diên Khánh. Gã vẫn còn dư vị về biểu hiện thiên tài của Lý Diên Khánh lúc trước.

- Đại Khí, ngươi vẫn phải nghĩ biện pháp để đứa nhỏ tới học đường đi! Chúng ta có thể dạy nó đọc vài bài thơ không tồi, nhưng không có quan hệ học đường trong huyện, tương lai làm sao để nó đi tham gia thi huyện, không thi huyện, làm sao có thể được Tri Huyện đề cử tham gia thi giải?

- Ta đương nhiên biết rõ, thế nhưng… ài! Khó khăn lắm mới tích lũy chút tiền liền đền mất rồi, không có tiền làm sao bây giờ? Nếu không Tứ đệ cho ta mượn trước mười quan tiền đi!

Lý Đại Quang cười khổ một tiếng:

- Ta thực ra cũng muốn giúp ngươi, nhưng ngươi cũng biết cái miệng uống nhiều của ta, hiện giờ ta còn nợ quán rượu ba quan tiền, ta một xu cũng không có. Hiền đệ hay là đi tìm Tộc trưởng thử xem, theo lý, có lẽ Tộc trưởng sẽ giúp đệ tử tộc nhân đọc sách.

Lý Đại Khí lắc đầu:

- Hỏi hắn vay tiền còn không bằng hỏi mượn ngân phố, ngoại trừ không cần thế chấp, tiền lãi của hắn còn cao hơn ngân phố.

- Nếu không hiền đệ tới hiệu sách trong huyện thành nhìn xem, không phải La chưởng quỷ để ngươi tới chỗ hắn làm việc sao?

- Thế nhưng Lưu quản gia không cho phép xin nghỉ!

Lý Đại Quang lập tức cả giận nói:

- Một tên quản gia cứt chó tính là cái gì chứ, ngươi cứ đi tới huyện, ngày mai ta đi nói cho Tộc trưởng, ta xem Lưu Hắc Trư dám nói cái gì?

Lý Đại Khí rốt cuộc hạ quyết tâm, vì con trai có thể vào học đường đọc sách, gã phải tới hiệu sách huyện thành chép sách.

Huống hồ còn có một chuyện càng thêm chết người khiến gã không dám nói cho con trai. Gã đã viết phiếu nợ năm mươi quan tiền thuốc men cho Lưu quản gia, bị cướp đi mười quan, còn thiếu nợ bốn mươi quan, đối phương hạn gã một tháng phải trả hết nợ, còn hai mươi mấy ngày, gã phải nghĩ biện pháp mượn được bốn mươi quan tiền này.

Lưu quản gia nói rất rõ ràng, dám quịt nợ, sẽ ra tay với con trai gã.



Lý Diên Khánh đã sớm chạy ra cửa lớn từ đường. Hai con cá hắn vừa bắt được còn để lại bên dòng suối nhỏ, hắn dùng bùn nặn thành vòng vây nhỏ, thả hai con cá bên trong.

Chờ lâu phụ thân không đi ra, hắn dứt khoát đi lật đá trong dòng suối, vận may không tồi, hắn liền bắt được ba con cá chạch. Không có chỗ thả, hắn dứt khoát đập nát đầu cá chạch, đêm nay có thể hầm một nồi canh cá chạch cách thủy rồi.

Nghĩ đến nồi canh cá chạch nếm qua lúc trước, cơn thèm bắt đầu dâng lên trong bụng hắn.

Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn thấy ba đứa trẻ chui ra trong rừng cây bên cạnh, đúng là ba tên ác đồng dùng bùn và đá ném phụ thân hắn. Cầm đầu là con trai của Lưu quản gia, xem bộ dạng lén lút của chúng, hẳn là không có chuyện tốt. Lý Diên Khánh vội vàng trốn phía sau một thân cây bách lớn.

- Lý Nhị, ta đã nói với ngươi, ngày mai mới bắt đầu bày cống phẩm, ngươi không thể không tin, cha ta là đại quản gia, chẳng lẽ hắn không biết sắp xếp thế nào?

- Ta là sợ vạn nhất, ngươi không nghe nói mấy thằng khốn Lộc Sơn Phòng đã đánh chủ ý bánh bạch ngọc sao? Chúng ta phải ra tay trước bọn chúng.

- Phúc ca nhi, bánh bạch ngọc ăn thực sự ngon như vậy sao?

- Đương nhiên ăn ngon, vừa mềm vừa mịn, đặt trong miệng là tan rồi, ngọt từ trong tim ngọt ra, ở huyện thành còn không có mà mua. Nghe cha ta nói, là cống phẩm đặc biệt mà Nhị lão gia ở kinh thành phái người đưa tới, là cho người thượng đẳng ăn, một cái cần một xâu tiền, chúng ta cũng không trộm nhiều, mỗi người một cái nếm thử.

Ba người nhìn quanh một lát ở cửa ra vào của từ đường. Lưu Phúc Nhi đá Lý Nhị bên cạnh một cái:

- Ta bảo ngày mai mới bắt đầu bày cống phẩm, ngươi cứ không tin, một chuyến đi tay không rồi!

- Đây không phải Phúc ca nhi sao? Các ngươi ở đây làm gì?

Lý Đại Khí vừa vặn đi ra khỏi từ đường, trước mặt là ba tên ác đồng khiến gã vô cùng nhức đầu.

Lưu Phúc Nhi cười khinh miệt, bỗng nhiên cất cao tiếng nói với huynh đệ Lý gia:

- Ta kể chuyện cho các ngươi, mấy ngày hôm trước có con chó đuổi ta, kết quả ngay cả một cọng lông của ta cũng không cắn được, ta liền nói cho cha ta biết, ta bị người khác thả chó cắn bị thương, các ngươi đoán thế nào?

Mặt mũi Lý Đại Khí lập tức đỏ bừng lên, cả giận nói:

- Hóa ra Đại Hắc nhà ta không cắn bị thương ngươi!

Lưu Phúc Nhi không thèm nhìn Lý Đại Khí, tiếp tục đắc ý nói:

- Cha ta liền dẫn gia đinh đánh chủ nhân con chó một trận, nghe nói đánh ra cả cứt đái, còn phun một ngụm máu vào cha ta. Khôi hài nhất là hắn còn quỳ trên mặt đất học chó mà bò, bò qua đũng quần bốn tên gia đình, cũng là cha ta tâm địa tốt, chỉ để hắn bồi năm mươi quan tiền thuốc men!

- Cha ngươi tâm địa thực sự quá tốt, nếu ta mà nói, không phải một trăm quan là không được.

- Ta cảm thấy có lẽ phải đền một ngàn quan!

Ba tên ác đồng cùng cười to, quay người nghênh ngang rời đi. Lý Đại Khí tức giận mặt mũi lúc đỏ lúc trắng, lại không dám trêu chọc ba tên ác đồng. Lúc này, gã bỗng nhiên trông thấy con trai đứng bên dòng suối nhỏ, trong lòng lập tức cả kinh, liền bước tới phía trước ngăn cản con trai, gã sợ con trai nóng đầu xông lên.

Nhưng Lý Diên Khánh lại bình tĩnh khác thường, không chút tức giận, lạnh lùng nhìn ba tên ác đồng đi xa.