Ước chừng một canh giờ, trên tường rào trong viện xuất hiện một cái bóng đen, động tác của hắn rất nhanh, mượn cây lớn trượt xuống, không chút tiếng động lần mò tới phòng Diêu Đỉnh. Đây là một tên trộm, trước và sau năm mới, loại trộm cắp này hoạt động nhiều nhất.
Gã dùng một cây côn sắt cạy mở cửa sổ, quan sát một lát, xác nhận trong phòng không người, lúc này mới lộn vào trong phòng.
Tên trộm rất có kinh nghiệm, gã khóa cửa sổ lại, lại treo một tấm vải trên cửa sổ, che đậy tia sáng, mở một đường nhỏ cửa phía sau, dễ dàng chạy trốn kịp thời lúc bị phát hiện.
An bài thỏa đáng hết thảy, gã mới thắp một cây đuốc, tìm kiếm trước bàn sách. Gã nhanh chóng tìm được một cái bọc lớn dưới bàn sách, bên trong có ba túi lớn, trên túi có viết đánh dấu, ‘Đề mục học đường trấn Vệ Nam’, ‘Đề mục học đường xã Thang Bắc’ cùng ‘Đề mục học đường trấn Dũ Lý’. Tên trộm vui mừng quá đỗi, gã muốn đúng là cái túi cuối cùng.
Gã nhanh chóng lấy đề mục bên trong ra, xem liếc qua, liên tục xem vài lượt, đại khái nhớ kỹ càng, lúc này mới cẩn thận từng chút cất kỹ theo nguyên dạng, nhét vào trong bao lớn. Gã khôi phục nguyên dạng căn phòng, lật cửa sổ sau ra, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Học đường trấn Dũ Lý trú tại khách sạn Bát Phương ở phía bắc huyện thành, đây là khách sạn lớn nhất huyện Thang Âm, có thể ở hai ba trăm người. Học đường trấn Dũ Lý cũng bao một tòa viện, mặc dù đêm đã khuya, nhưng ánh đèn trong viện vẫn sáng tỏ, đám học sinh cùng sư phụ chúng đang bận rộn chuẩn bị quyết chiến biện thử ngày mai.
Sư phụ học đường trấn Dũ Lý họ Lục, là một người trung niên ước chừng bốn mươi tuổi. Thi đấu liên tục mấy ngày khiến gã có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng vì thắng lợi ngày mai, gã vẫn lên dây cót tinh thần, cùng thương lượng chiến thuật ra đề mục ngày mai với đám học sinh.
Thông qua hai vòng đấu, Lục sư phụ phát hiện Lý Diên Khánh là nhân vật quan trọng của học đường Lộc Sơn, mà Lý Diên Khánh am hiểu đối câu, cho nên gã quyết định ngày mai không ra tạp thi, chỉ hỏi đọc kinh, hỏi thơ và sáng tác tức thời.
Lúc này, có người gõ cửa, bên ngoài có người tìm, Lục sư phụ bước nhanh ra ngoài. Không bao lâu, gã cực kỳ hưng phấn cầm một phong thứ tới, cười nói với đám học sinh:
- Đã lấy được đề mục, đêm nay chúng ta vất vả một đêm, tranh thủ ngày mai đạt được thắng lợi cuối cùng.
…
Sáng sớm hôm sau, Lý Diên Khánh xốc áo lên, phát hiện vết thương đã tiêu sưng, kết một lớp vảy đen thật dài, ngoại trừ hơi ngứa lại không có cảm giác nào. Chẳng qua Diêu Đỉnh vẫn không yên lòng, cùng Chưởng quý đặt Lý Diên Khánh lên xe bò.
- Cố gắng ít cử động, đừng để vết thương ảnh hưởng tới phát huy!
Diêu Đỉnh đã không hề che giấu hùng tâm của y, ngay cả học đường xã Thang Bắc thực lực mạnh nhất cũng ngã ngựa, như vậy họ cũng có thể chiến một trận với trấn Dũ Lý.
Trong xe bò, mắt Diêu Đỉnh lấp lánh, sống lưng thẳng tắp, nói với bốn tên đệ tử:
- Hôm qua mặc dù học đường trấn Dũ Lý thắng tiểu học đường Huyện Học Thang Âm, nhưng có thể khẳng định, họ tuyệt đối không phải đối thủ của các ngươi, đánh ra khí thế cho ta, đánh cho họ hoa rơi nước chảy.
Bốn người tinh thần phấn chấn, sư phụ rốt cuộc có phong phạm Đại tướng rồi.
Lúc này Thang Hoài thấp giọng hỏi:
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
- Có nghe đồn học đường trấn Dũ Lý luôn biết trước đề mục của đối phương, tối qua sư phụ không ở khách sạn, đề mục có an toàn hay không?
Diêu Đỉnh mỉm cười:
- Ta sớm có phòng bị, coi như tối qua họ trộm được đề mục cũng vô dụng.
Y lấy ra ba phong thư giao cho Nhạc Phi:
- Đề mục trong túi không dùng, dùng ba đề mục này.
Lý Diên Khánh cười hì hì một tiếng:
- Không phải là tối qua sư phụ cố ý về nhà chứ?
Mặt Diêu Đỉnh đỏ ửng, gõ lên đầu hắn một cái:
- Chỉ ngươi thích suy nghĩ lung tung, tối qua sư phụ quả thực có việc. Đề mục à! Chỉ là phòng ngừa xuất hiện rắc rối, thanh danh của học đường trấn Dũ Lý quả thực không tốt lắm, cẩn thận một chút cũng không sai.
Lý Diên Khánh lại nghiêng người nhỏ giọng cười nói với Nhạc Phi:
- Ta đoán chừng hôm nay đôi mắt bốn người học đường trấn Dũ Lý sẽ đỏ bừng, buồn ngủ mệt mỏi.
Nhạc Phi cũng cười nói:
- Không phải vừa vặn sao? Đề cuối cùng của chúng ta là đọc kinh, để họ mơ hồ đi.
Hai người hiểu ý nở nụ cười.
- Đương!
Một tiếng kẻng gõ vang, hai đội học sinh vào sân.
Quan bình thẩm hôm nay khí thế lớn mạnh, ngoại trừ ba lão học cứu ra, còn có bảy quan viên khác ngồi trên ghế. Tri Huyện, Huyện Thừa, Huyện Úy, Chủ Bộ, Học Chính của huyện Thang Âm đều tới, chỉ là bởi vì Tri Châu Trương Châu Lý Quỳ đến huyện Thang Âm, quan sát trận chung kết biện thử Hội Đồng tử ngày hôm nay.
Lý Quỳ giống như sao quanh trăng sáng đang ngồi giữa đài thẩm bình, nếu như Lý Diên Khánh trông thấy y, nhất định sẽ quá sợ hãi. Lý Quỳ này không phải ai khác, chính là Lý phu tử thay thuốc chữa thương cho hắn.
Ngoại trừ Lý Quỳ ra, còn có Châu Học Chính Dương Tín, gã ngồi bên cạnh Diêu Vạn Niên, hai người đang xì xào bàn tán.
Đương nhiên còn có một người không thể thiếu, đó chính là con gái nhỏ Lý Cửu Chân của Lý Quỳ. Lý Quỳ trước sau sinh tám con trai, trưởng tử Lý Cương đã hai mươi bảy tuổi, lúc trung niên y lại được một nữ, yêu quý giống như minh châu, tới chỗ nào cũng sẽ đem theo con gái bảo bối này bên người, lần quan sát Hội Đồng Tử huyện Thang Âm này y có mặt với thân phận tư nhân, hôm qua ngồi xe mà tới.
Các đại nhân đang tán gẫu, Lý Cửu Chân ngồi bên người phụ thân lại mở đôi mắt to lúng liếng tìm kiếm cậu bé chịu tổn thương ngày hôm qua.
Lúc này các học sinh vào chỗ của mình, Lý Cửu Chân vừa nhìn liền thấy Lý Diên Khánh. Vừa vặn Lý Diên Khánh cũng nhìn về phía này, cũng nhìn thấy nàng, đôi mắt bỗng dưng mở to, mặt mũi tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Lý Cửu Chân cười đắc ý, nàng thích nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của Lý Diên Khánh.
Lúc này Vương Quý cũng nhìn thấy Lý Cửu Chân, vội vàng kéo Thang Hoài:
- Lão Thang, mau nhìn tiểu nương tử kia…
Không chờ gã nói xong, Nhạc Phi gõ mạnh vào đầu gã một cái:
- Nghiêm túc một chút, đây là trận chung kết!
Vương Quý đau đớn bĩu môi, quay đầu lườm Nhạc Phi một cái.
Lý Diên Khánh lại thấy Lý Quỳ, giờ hắn mới hiểu được hóa ra Lý phu tử gặp được hôm qua lại chính là Tri Châu Lý quan nhân. Hắn không khỏi thầm may mắn, may mắn hôm qua mình không nói lời nào quá giới hạn.
Lúc này, Lý Quỳ cũng trông thấy Lý Diên Khánh, cười gật đầu với hắn, Lý Diên Khánh vội vàng khom người thi lễ với y.
Mọi người nhất thời thất kinh, Lý quan nhân lại quen biết Lý Diên Khánh? Mấy quan viên suy nghĩ nhanh nhẹn lại liên tưởng tới họ đều họ Lý, chẳng lẽ Lý Diên Khánh là vãn bối trong gia tộc của Lý quan nhân? Mã Huyện Thừa sợ hãi đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, Lý Đại Khí tuyệt đối không phải thân thích của Lý quan nhân nha!
- Lý quan nhân biết vị học sinh này sao?
Lưu Tri Huyện cười hỏi.
Lý Quỳ cười ha ha:
- Gặp mặt một lần mà thôi.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng mọi người cũng không quá tin tưởng, dù sao trên quan trưởng bảy phần giả ba phần thực, không thể quá cho là thật.