Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 37: Kịch Chiến Bán Kết.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bảy năm trước Diêu Đỉnh tới học đường trấn Lộc Sơn, y chuẩn bị trải qua tuổi già ở đó, không nghĩ tới lại gặp được Lý Diên Khánh, khiến cho y lại có kỳ vọng vào tương lai.

Lúc này bỗng nhiên có người cười nói sau lưng:

- Diêu sư phụ thực là nhàn nhã!

Diêu Đỉnh quay đầu lại, lại là Hà Chấn của học đường trấn Vệ Nam. Diêu Đỉnh cười nhạt một tiếng:

- Mặt trời không tồi, vào đông rất hiếm có được ánh nắng này, Hà sư phụ cũng đi ra phơi nắng sao?

Hà Chấn ngồi xuống bên người Diêu Đỉnh, cười nói:

- Ta cũng rất quan tâm cuộc thi hôm nay! Nói thật, ta mong ước trấn Lộc Sơn sáng tạo ra giai tích, tiến vào vòng sau.

- Lời này hơi nghĩ một đằng nói một nẻo đi!

Diêu Đỉnh liếc Hà Chấn.

- Không! Không! Không! Ta thật lòng.

Hà Chấn ra vẻ thành khẩn nói:

- Mặc dù hơi tư tâm, nhưng ta nói thực.

Có lẽ Hà Chấn nói thật, nhưng thái độ chưa hẳn chân thành. Diêu Đỉnh sớm nhìn thấu người này, y từ chối cho ý kiến mà lắc đầu:

- Hôm qua học đường trấn Lộc Sơn đã phát huy vượt qua thực lực, hôm nay lại là học đường xã Thang Bắc, bốn vòng trước chưa mất ngôi đầu.

Hà Chấn nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói:

- Theo ta được biết, Tri Huyện cực kỳ thưởng thức vị ái đồ kia của ngươi, đây chính là cơ hội, Diêu sư phụ phải nắm cho chắc!

Nói xong, Hà Chấn cười ha ha, đứng dậy rời đi.

Diêu Đỉnh nhìn bóng lưng đi xa của gã, hừ một tiếng:

- Cái thứ gì!

Cuộc thi trong đại đường đã tiến vào vòng thứ ba, vòng hai xã Thang Bắc hỏi thơ, hỏi tên các làn điệu từ xuất hiện từ trước tới nay, Nhạc Phi một hơi trả lời tất cả tên các làn điệu, giành được thắng lợi thứ hai cho học đường trấn Lộc Sơn.

Lý Diên Khánh thì làm chủ hỏi, hắn chọn sáng tác tức thời, yêu cầu đối phương lấy Hội Đồng Tử huyện Thang Âm làm đề, làm một bài thơ thất ngon, hạn một nén nhang. Kết quả Trương Hữu liền thốt lên thành thơ, nhận được tán thưởng nhất trí, cũng thắng được một phần, hai vòng đã qua, hai bên chiến thành thế hòa.

Lúc này cuộc thi tiến vào vòng quyết chiến thứ ba, bầu không khí trong đại sảnh bắt đầu căng thẳng. Học Chính Diêu Vạn Niên khẽ nói với Lưu Tri Huyện:

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Vừa rồi trấn Lộc Sơn chọn sáng tác tức thời hơi thất sách.

Từ trước tới nay sáng tác tức thời đều xuất hiện ở vòng thứ ba, hiện giờ lại xuất hiện ở vòng thứ hai yêu cầu độ khó trung bình, khiến học đường xã Thang Bắc chiếm tiện nghi lớn, Diêu Vạn Niên cảm thấy đám người Lý Diên Khánh thất sách trong phương diện chiến thuật.

Lưu Trinh hơi hăng hái nhìn Lý Diên Khánh một chút, cười nhạt một tiếng:

- Ta thấy chưa chắc.

Quả nhiên, ngay từ đầu vòng thứ ba, học đường xã Thang Bắc liền lựa chọn câu hỏi đề sáng tác tức thời.

- Chúng ta yêu cầu đối phương điền một bài từ, dựa vào tiểu vận, điền bài từ ‘Thanh Ngọc Án’, vừa vặn đối diện Huyện Học là Báo Ân Tự, chúng ta liền yêu cầu lấy chùa chiền làm đề tài.

‘Thanh Ngọc Án’ vốn viết không nhiều, một bài nổi danh nhất là ‘Thanh Ngọc Án – Lăng ba bất quá hoành đường lộ’ của Hạ Chú, Lăng ba bất quá Hoành Đường lộ,

Đán nhật tống phương trần khứ.

Cẩm sắt niên hoa thuỳ dữ độ?…

Thí vấn nhàn sầu đô kỷ hử?

Nhất xuyên yên thảo,

Mãn thành phong nhứ,

Mai tử hoàng thời vũ.

Nhưng đối phương lại yêu cầu lấy chùa chiền làm đề tài, hiếm có trong hiếm có, đây chính là một tuyệt sát.

Lúc này hương đã nhóm lửa, trong nửa canh giờ nhất định phải làm được. Trong lúc nhất thời đại đường yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Tất cả mọi người nhìn về phía bốn vị học sinh học đường trấn Lộc Sơn. Thang Hoài dùng khuỷu tay nhẹ nhàng thọc Vương Quý một cái, nhỏ giọng nói:

- Vừa rồi không phải ngươi nói muốn thi sao?

Mặt Vương Quý có thể véo ra nước, gã ngay cả đối phương nói gì cũng nghe không hiểu, còn điền từ chứ! Điền cái đầu gã à.

Nhạc Phi tuyệt vọng nhìn Lý Diên Khánh một chút, đề này gã không làm được. Lý Diên Khánh đang ôm đầu suy nghĩ, hắn đương nhiên cũng không làm được, hắn chỉ có thể suy nghĩ một chút có từ sẵn hay không. Hắn đọc rất nhiều thi từ Đường Tống, hiện giờ là Bắc Tống, như vậy hắn có thể dùng từ Nam Tống, nhưng đối phương có hạn chế, phải dựa vào tiêu vận, bằng không hắn cũng có thể lấy ra Thanh Vân Án của Hạ Chú.

Lý Diên Khánh khổ sở suy nghĩ, tiêu vận, tiêu vận, hắn chỉ nghĩ tới Thủy Long Ngâm của Tô Đông Pha là tiêu vận, ‘Giấc xuân sáng chẳng biết, khắp nơi chim ríu rít’ (Mạnh Hạo Nhiên) của Lý Bạch là tiêu vận.

- Không cần phải gấp gáp, từ từ suy nghĩ!

Lưu Tri Huyện cười an ủi hắn.



Lý Diên Khánh không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặt đối mắt với Tri Huyện, thấy Lưu Tri Huyện râu dài, như cười như không nhìn mình. Lưu Tri Huyện này giống như Lý Đại Quang Tứ thúc của hắn, cũng có vài phần tiên phong đạo cốt.

Tiên phong đạo cốt!

Linh quang lóe lên trong đầu Lý Diên Khánh, dường như nghĩ tới điều gì?

Chờ chút! Dường như có một bài Thanh Ngọc Án tiêu vận miêu tả tu đạo thành tiên, hắn đã từng đọc qua, tác giả đã quên, nhưng chắc chắn là từ phía sau Bắc Tống.

Lúc này quan chủ thẩm ôn hòa nói:

- Đề này quả thực hơi khó, dựa theo quy củ, nếu các ngươi thực sự làm không ra, có thể cự tuyệt.

Quan chủ thẩm quả thực có thiện cảm với Lý Diên Khánh, lão ám chỉ Lý Diên Khánh, dù sao họ không làm được cũng mất ba điểm, cự tuyệt cũng mất ba điểm, kết quả không khác gì nhau.

Trái lại, họ cự tuyệt đối phương lại không làm được, như vậy họ sẽ có ba điểm, cho nên cự tuyệt lại có một tia hi vọng.

Lúc này Nhạc Phi thấp giọng nói:

- Tuyệt đối không thể cự tuyệt, họ chắc chắn làm được mới ra đề này, sẽ không vô duyên vô cứ ra đề này.

Lý Diên Khánh khoát tay, để Nhạc Phi không nên làm rối loạn suy nghĩ của hắn, hắn đã sắp nghĩ tới.

Một lúc lâu sau, Lý Diên Khánh bỗng nhiên tươi cười. Hắn đứng dậy ôm quyền nói:

- Xin hỏi quan chủ thẩm, đạo quán có tính chùa chiền hay không?

Quan chủ thẩm và mấy lão học cứu thương lượng một chút.

Quan bình thẩm nhiều tuổi nhất cười nói:

- Chùa chiền là người xuất gia tu hành, mặc dù bình thường là chỉ tăng nhân, nhưng đạo sĩ cũng là người xuất gia, cho nên chúng ta cho rằng đạo quán cũng có thể xưng là chùa chiền.

Ba lão học cứu này hơi thiên vị Lý Diên Khánh, bởi vì đối phương lấy Báo Ân Tự phía nam Huyện Học làm đề mục, vậy chắc chắn là chỉ phật tự, nói đạo quan là hơi gượng ép, nhưng ai bảo hôm qua Lý Diên Khánh lọt vào mắt họ chứ?

Tri Huyện cười nói:

- Sau Lưỡng Tấn phật đạo rất khó phân chia, trong ngươi có ta trong ta có ngươi, quả thực không cần thiết phân chia rõ ràng như vậy, xuất gia tu hành là được.

Tri Huyện tăng thêm ba lão học cứu là bốn phiếu, coi như Mã Huyện Thừa lôi kéo được Diêu Học Chính cũng chỉ có hai phiếu, Mã Huyền Thừa liền trầm mặc, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Diên Khánh.

Lý Diên Khánh liền nâng bút mà viết, viết Thanh Ngọc Án – Tu Đạo của hắn dâng lên cho quan chủ thẩm.

- Vô vi đại đạo nhân nan hiểu. Chích vi công phu thiếu. Mãnh ngộ hồi quang thường phản chiếu. Tam điền chi nội, lục phủ chi trung, trần cấu tần tần tảo. Chư duyên đoạn xử thanh hoài bão. Nhất điểm hư linh tự diệu. Nhận đắc huyền nguyên thanh tĩnh đạo. Bách quan điều sướиɠ, nhất tính viên minh, đắc xuất du tiên đảo.
« Chương TrướcChương Tiếp »